Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 37: Từ đây về sau
Tất cả oán khí và thù hận, cho tới giờ khắc này giống như là lũ quét phát tiết hết ra ngoài, Trình Nhã Như nằm xụi lơ ra giường, khóc thành tiếng.
Tiếng khóc này nghe thực sự có chút thê lương, Hải Diêu nhẹ nhàng rút tay về, đau đớn tận xương, nhưng trong lòng cô còn đau hơn, trong lòng của Hải Diêu như bị đâm một dao, âm thầm chảy máu.
Có phải Hải Diêu nên cảm thấy may mắn hay không? May mắn ngày đó Hải Diêu không đụng phải Trình Nhã Như, may mắn quản gia là người chính nhân quân tử? Nếu không Hải Diêu thật sự không dám tưởng tượng, hôm nay Lục Thế Quân sẽ làm gì cô?
Hải Diêu bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói "Xin lỗi."
Trình Nhã Như ngừng khóc, cầm lấy ấm trà, giội lên người Hải Diêu, Hải Diêu cũng không thèm tránh.
Lục Thế Quân nhìn thấy vậy càng ngạc nhiên, anh ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt Hải Diêu như vậy, ánh mắt hờ hững lại quyết tuyệt, phảng phất như đào sâu thêm khoảng cách giữa hai người.
"Lục Thế Quân, tôi có thể đi rồi chứ?" Hải Diêu nhìn qua Lục Thế Quân, khuôn mặt này là tất cả thanh xuân của cô, đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô, Hải Diêu dùng hết thanh xuân để yêu người này, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, anh ta sẽ làm tổn thương cô sâu như thế.
Lục Thế Quân đột nhiên không biết nói gì, nhìn Hải Diêu chậm rãi xoay người đi, trên bàn tay đầy vết thương còn đang chảy máu, rơi xuống mặt đất, một giọt một giọt, thành một mảng lớn.
Tim của Lục Thế Quân giống như bị lửa thiêu, thốt ra một chữ: "Cút..."
Hải Diêu nhắm mắt lại, đứng một hồi, rồi xoay người từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Hải Diêu nghe thấy tiếng khóc Trình Nhã Như lại vang lên, còn Lục Thế Quân lại dỗ dành, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, những âm thanh đó liền không nghe thấy nữa.
Hải Diêu đứng trên hành lang, nhớ lại khoảng thời gian trước, nhớ lần đầu tiên anh ta nghiêm túc nhìn cô, lúc tỏ tình, lúc cầu hôn, nhớ tới cái ôm của anh ta lúc cô rơi nước mắt, Lục Thế Quân đã từng nói, Diêu Diêu, cho anh thời gian, để anh thích em...
Hải Diêu đợi suốt bốn năm, Lục Thế Quân lúc gần lúc xa, nhưng giờ khắc này, triệt để đã khác đường.
Lục Thế Quân, tôi quyết định sẽ không yêu anh nữa.
*
Một tuần sau.
Hải Diêu đã khỏe, nên đi làm lại, dù sao hiện tại cô và Lục Thế Quân đã ly hôn, nên không có chỗ để dựa vào nữa, dù phạm một sai lầm nhỏ cũng sẽ bị người khác nắm lấy không buông.
Vừa vào công ty đã cảm thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, không ai chào hỏi cô, cho dù đồng nghiệp quan hệ bình thường cũng không tệ lắm bây giờ cũng né tránh cô.
Hải Diêu cũng không để ý, ngồi xuống vị trí, vừa định mở máy tính lên, thì thấy thư ký giám đốc đi tới.
Tiếng khóc này nghe thực sự có chút thê lương, Hải Diêu nhẹ nhàng rút tay về, đau đớn tận xương, nhưng trong lòng cô còn đau hơn, trong lòng của Hải Diêu như bị đâm một dao, âm thầm chảy máu.
Có phải Hải Diêu nên cảm thấy may mắn hay không? May mắn ngày đó Hải Diêu không đụng phải Trình Nhã Như, may mắn quản gia là người chính nhân quân tử? Nếu không Hải Diêu thật sự không dám tưởng tượng, hôm nay Lục Thế Quân sẽ làm gì cô?
Hải Diêu bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói "Xin lỗi."
Trình Nhã Như ngừng khóc, cầm lấy ấm trà, giội lên người Hải Diêu, Hải Diêu cũng không thèm tránh.
Lục Thế Quân nhìn thấy vậy càng ngạc nhiên, anh ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt Hải Diêu như vậy, ánh mắt hờ hững lại quyết tuyệt, phảng phất như đào sâu thêm khoảng cách giữa hai người.
"Lục Thế Quân, tôi có thể đi rồi chứ?" Hải Diêu nhìn qua Lục Thế Quân, khuôn mặt này là tất cả thanh xuân của cô, đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô, Hải Diêu dùng hết thanh xuân để yêu người này, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, anh ta sẽ làm tổn thương cô sâu như thế.
Lục Thế Quân đột nhiên không biết nói gì, nhìn Hải Diêu chậm rãi xoay người đi, trên bàn tay đầy vết thương còn đang chảy máu, rơi xuống mặt đất, một giọt một giọt, thành một mảng lớn.
Tim của Lục Thế Quân giống như bị lửa thiêu, thốt ra một chữ: "Cút..."
Hải Diêu nhắm mắt lại, đứng một hồi, rồi xoay người từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Hải Diêu nghe thấy tiếng khóc Trình Nhã Như lại vang lên, còn Lục Thế Quân lại dỗ dành, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, những âm thanh đó liền không nghe thấy nữa.
Hải Diêu đứng trên hành lang, nhớ lại khoảng thời gian trước, nhớ lần đầu tiên anh ta nghiêm túc nhìn cô, lúc tỏ tình, lúc cầu hôn, nhớ tới cái ôm của anh ta lúc cô rơi nước mắt, Lục Thế Quân đã từng nói, Diêu Diêu, cho anh thời gian, để anh thích em...
Hải Diêu đợi suốt bốn năm, Lục Thế Quân lúc gần lúc xa, nhưng giờ khắc này, triệt để đã khác đường.
Lục Thế Quân, tôi quyết định sẽ không yêu anh nữa.
*
Một tuần sau.
Hải Diêu đã khỏe, nên đi làm lại, dù sao hiện tại cô và Lục Thế Quân đã ly hôn, nên không có chỗ để dựa vào nữa, dù phạm một sai lầm nhỏ cũng sẽ bị người khác nắm lấy không buông.
Vừa vào công ty đã cảm thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, không ai chào hỏi cô, cho dù đồng nghiệp quan hệ bình thường cũng không tệ lắm bây giờ cũng né tránh cô.
Hải Diêu cũng không để ý, ngồi xuống vị trí, vừa định mở máy tính lên, thì thấy thư ký giám đốc đi tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook