Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
-
Chương 42: Hư hư thực thực có thai
Cố Vãn Tình trong phòng đọc sách hồi lâu, Thúy Liên đều thay nàng sốt ruột muốn phát hỏa, nhưng Cố Vãn Tình vẫn là một bộ dáng không nóng không lạnh. Tóm lại nên đến vẫn là sẽ đến, sốt ruột nóng nảy cũng là vô dụng.
Chuyện Cẩm Yên thở phì phì chạy tới thư phòng Khương Hằng, tự nhiên cũng rơi vào trong lỗ tai Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân vừa quấn chân xong, đau nhe răng nhếch miệng, nghe thấy Cẩm Yên vì chính mình xuất đầu, trong lòng không khỏi đắc ý: tại Khương gia tốt xấu cũng có người xuất đầu cho mình, tuy rằng Cẩm Yên không biết là thân phận gì, bất quá nhìn nàng cùng Khương Hằng quan hệ ái muội, nói vậy cũng là người có tiếng nói, để cho nàng đi cáo trạng, cho dù không thể làm cho cha chồng xuất đầu cho mình, châm ngòi quan hệ vợ chồng của cha mẹ chồng cũng không sai.
Hậu Uyển Vân nghĩ tới đó, trong lòng đã nghĩ đến thân ảnh Khương Hằng. Người từng trải cùng có tâm tư, quyết định nhãn giới của nàng ta. Kiếp trước Hậu Uyển Vân là con gái riêng do tiểu tam sinh, trong ngày thường nhìn thấy mẹ cô ta yếu đuối, điềm đạm, đáng yêu tranh thủ niềm vui của ba cô ta. Mà ba cô ta là một phượng hoàng nam tiêu chuẩn, bị ba vợ chèn ép lâu, tự nhiên là thực ăn bộ dạng giả vờ nhu nhược đáng thương của tiểu tam, cho nên ở trong lòng Hậu Uyển Vân, tất cả đàn ông thành công đều y như ba mình, đều thích phụ nữ bạch liên hoa, nhu nhược, mảnh mai.
Ngẫm lại mẹ chồng ác độc đó, không dính líu xíu nào với sự yếu đuối, thân lại cao lại khỏe khắn, ở trong mắt Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình ngay cả chút kiều mỵ nữ tính đều không có. Nếu chính mình ở trước mặt cha chồng làm nũng yếu thế, nói không chừng có thể được cha chồng yêu thích. Ở Khương gia, rốt cuộc mẹ chồng vẫn là phụ thuộc vào cha chồng, nếu là cha chồng che chở chính mình, thì mình còn sợ ai chứ?
Chẳng qua, Khương Hằng thường ngày sự vụ bận rộn, đến nay Hậu Uyển Vân cũng chỉ vội vàng thấy hắn vài lần mà thôi. Ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu, muốn Khương Hằng chú ý cùng tin cậy, đúng là nói dễ hơn làm? Bất quá Hậu Uyển Vân không sợ, dù sao nàng ở Khương gia lâu ngày, luôn sẽ có cơ hội.
Chạng vạng, Khương Hằng theo thường lệ từ thư phòng đi ra, đi tới viện của Cố Vãn Tình cùng nàng dùng bữa tối. Thúy Liên hầu hạ chủ tử dùng bữa xong rồi, nhìn thấy ngay cửa có bóng người lén lút. Chăm chú nhìn kỹ, này không phải Tích Đông trong phòng Hậu Uyển Vân sao?
Thúy Liên nhìn nhìn Tích Đông, thấy nàng ta lấm lét nhìn vào trong phòng, bước ra ngoài, kêu một tiếng: “A, này không phải Tích Đông sao, như thế nào lại ở đây?”
Tích Đông bị Thúy Liên nhìn thấy, có tật giật mình cúi đầu, nói: “Thúy Liên tỷ tỷ, muội là vừa vặn đi ngang qua đây, bị tỷ tỷ nhìn thấy.”
Vừa vặn đi ngang qua? Ngươi chính là chạy đi đâu, cũng không thể đến ngay cửa viện của đại phu nhân nha! Thúy Liên cũng không chọc rách, chỉ thấy ánh mắt Tích Đông lóe ra, che che lấp lấp nói: “Thúy Liên tỷ tỷ, muội vừa nhìn vương gia đi qua, sắc mặt không tốt lắm, tựa hồ là tức giận?”
Trong lòng Thúy Liên phiên cái xem thường, lần này đánh bài cảm tình với mình sao? Chẳng lẽ là Hậu Uyển Vân kêu nàng ta đến? Nhưng lời nói khách sáo này trình độ cũng quá vụng về? Bất quá người ta nói lời nói khách sáo, Thúy Liên cũng liền phối hợp, nhíu mày nói: “Đúng vậy, ta coi không cao hứng đâu, ai, cho nên ta đều trốn đi ra, miễn cho đụng phải đầu thương.”
Tích Đông vừa nghe Thúy Liên nói như vậy, trong lòng mừng thầm. Tích Đông vẫn muốn lập công mặt mày rạng rỡ trước mặt Hậu Uyển Vân, cho nên liền tự chủ trương đã chạy tới hỏi thăm tin tức, nhìn xem sau khi Cẩm Yên cáo trạng, thái độ Khương Hằng đối với Cố Vãn Tình có biến hóa hay không. Nay Thúy Liên nói Khương Hằng tức giận, thì tám phần là Cẩm Yên cáo trạng có hiệu quả. Tích Đông cùng Thúy Liên hàn huyên vài câu, liền vội vàng chạy về viện Hậu Uyển Vân, vội vã đi tranh công.
Thúy Liên nhìn bóng dáng Tích Đông, hướng trên đất thối một ngụm, nhỏ giọng mắng: “Thật là có chủ tử gì sẽ có nô tài đó, đều là một dạng ngu xuẩn. Ngươi là minh xuẩn, chủ tử nhà ngươi là ám xuẩn, phi!”
Hậu Uyển Vân đang suy nghĩ, khi nào thì tìm một cơ hội cùng cha chồng “bất ngờ gặp gỡ” một phen, Tích Đông liền vội vàng chạy tiến vào, ở bên tai Hậu Uyển Vân thì thầm, nói: “Nô tỳ hỏi thăm một vòng, mới vừa rồi Cẩm Yên cô nương đi thư phòng vương gia, tựa hồ là đi cáo trạng, hiện tại Vương gia đang ở trong phòng đại phu nhân!
Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên, nói: “Thật sự? Ngươi hỏi thăm rõ ràng chưa?”
Tích Đông gật gật đầu, nói: “Hồi tiểu thư, hoàn toàn chính xác, nô tỳ đi theo Cẩm Yên cô nương, nhìn thấy nàng đi vào thư phòng vương gia. Rồi sau đó vương gia nổi giận rất lớn, giờ đang ở viện của đại phu nhân, sợ là muốn tìm đại phu nhân tính sổ.”
Cha mẹ chồng bất hòa, nay đúng là thời điểm nàng ta nên biểu hiện làm vợ ôn nhu hiền thục! Hậu Uyển Vân bận bịu trang điểm một phen, rồi sau đó gọi người chuẩn bị cỗ kiệu mềm, nâng nàng ta tới viện Cố Vãn Tình. Nàng ta trong thường ngày rất ít có thể gặp mặt Khương Hằng, nay nàng ta tới viện của mẹ chồng, danh chính ngôn thuận cùng cha chồng đối mặt, còn có thể biểu hiện một phen, Hậu Uyển Vân tất nhiên không muốn buông tha cơ hội này.
Trong phòng Cố Vãn Tình, hai vợ chồng đang ngồi dùng bữa, Khương Hằng vẫn chưa nói một chữ về việc quấn chân cho Hậu Uyển Vân với Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình thấy hắn không đề cập tới, chính mình cũng không hỏi nhiều, hai người giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, như thường lui tới, bình thường dùng bữa.
“Vãn Tình, ăn miếng củ từ đi. Vị thần y Hoắc gia kia nói, ăn củ từ mới có lợi cho thân thể nàng.” Khương Hằng gắp một miếng củ từ, đặt ở trong chén Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình nhu thuận ăn hết, Khương Hằng lại múc một chén canh gà nhỏ, Cố Vãn Tình vươn tay nhận lấy, vừa tiếp được chén, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói Thúy Liên: “Đại thiếu phu nhân đến đây.” Thình lình, chén canh gà trong tay Cố Vãn Tình liền đánh rơi trên đất, cái chén bể nát.
Thời điểm Hậu Uyển Vân vào nhà, nhìn thấy chính là trong tay Khương Hằng bưng cái chén, rồi sau đó đập chén ở trên đất. Hậu Uyển Vân liên hệ lời nói của Tích Đông, lại nhìn một màn trước mắt, nghĩ đến cha chồng cùng mẹ chồng đang cãi nhau, ầm ỹ ngay cả chén đều đập.
“Vân Nhi thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân nhu thuận hành lễ, dưới chân bởi vì đau đớn cho nên đi khập khiễng, đỡ khung cửa đứng lên, rất có tư thế nhược liễu phù phong.
“Uyển Vân, sao lúc này đến đây? Có chuyện gì sao?” Cố Vãn Tình buông chiếc đũa, nhìn nhìn nàng ta.
Khương Hằng cũng khẽ cau mày, nhìn cô con dâu này, nói: “Ta nghe nói con vừa quấn chân, không nghỉ ngơi, như thế nào lại tới?”
Vừa nghe Khương Hằng quan tâm chính mình, tim Hậu Uyển Vân đập phịch phịch, nàng ta nhanh chóng gục đầu xuống, che giấu hai má đỏ ửng, giọng nói yếu đuối nói: “Con dâu là tới chịu tội với phụ thân mẫu thân.”
“Chịu tội?” Cố Vãn Tình cười nhìn nàng, xem nàng ta rốt cuộc lại muốn bày ra hoa chiêu gì đây.
Hậu Uyển Vân gật gật đầu, ngẩng đầu mắt nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn Khương Hằng, vành mắt nhất thời liền đỏ, nức nở nói: “Chuyện quấn chân, đều là Vân Nhi không hiểu chuyện, làm hại phụ thân trách lầm mẫu thân, trong lòng Vân Nhi vẫn cảm giác bất an sâu sắc, đặc biệt đến bồi tội, hy vọng phụ thân hiểu rõ, chớ trách lầm mẫu thân.”
Lúc Hậu Uyển Vân nói lời này, ánh mắt vẫn phiêu về hướng Khương Hằng. Cha chồng này của nàng ta, thật sự là càng nhìn càng làm tâm trí người ta mê muội.
Cố Vãn Tình nhìn thiếu chút nữa cười ra, Hậu Uyển Vân này nước mắt thật đúng là nói đến là đến, thật vất vả nhịn, mới không cười ra tiếng.
Khương Hằng liếc Hậu Uyển Vân một cái, thản nhiên nói: “Đã biết.”
Hậu Uyển Vân thấy Khương Hằng bất vi sở động (không có động tĩnh), nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một bộ dáng ốm yếu, cúi mắt, nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, nói: “Vân Nhi làm hại phụ thân hiểu lầm mẫu thân, đều là lỗi Vân Nhi. Vân Nhi sau này tất nhiên sẽ hiếu thuận phụ thân mẫu thân gấp bội.”
Khương Hằng thản nhiên cười cười, nói: “A, như thế rất tốt.” Giọng nói so với trước kia trong trẻo hơn nhưng lạnh lùng rất nhiều.
Cố Vãn Tình dùng khăn che miệng, ha ha cười, nói với Hậu Uyển Vân: “Vân Nhi nói cái gì vậy, sao mẫu thân nghe không hiểu. Mẫu thân và phụ thân con rất tốt, nào có nhiều hiểu lầm như vậy. Vân Nhi dùng qua bữa tối chưa, chưa ăn thì lưu lại ăn một chút.” Đang lo cơm thừa rượu cặn này không có người quét tước đây.
Hậu Uyển Vân vừa nghe, có cơ hội cùng dùng bữa với cha chồng, vội vàng đáp ứng.
Cha mẹ chồng dùng bữa, nàng ta ở bên cạnh hầu hạ, thì có thể biểu hiện hiếu thuận của nàng ta, lại thể hiện sự tri kỷ của nàng ta, lúc chia thức ăn cho cha chồng, nói không chừng còn có thể mặt mày đưa tình, tự nhiên là chuyện tốt.
Cố Vãn Tình kêu Thúy Liên bỏ thêm chén đũa, Hậu Uyển Vân ngồi bên cạnh Cố Vãn Tình, đối diện Khương Hằng. Cầm chiếc đũa nhẹ nhàng gắp một miếng thịt gà, đặt ở trong chén Cố Vãn Tình, nói: “Mẫu thân ăn nhiều chút, Vân Nhi hầu hạ mẫu thân dùng bữa.”
Khương Hằng nhìn thịt gà đó, thản nhiên nói: “Mẫu thân con trong thường ngày không thích ăn thịt gà, con hầu hạ ẩm thực nàng nhiều ngày, chẳng lẽ không biết sao?”
Trong lòng Hậu Uyển Vân lộp bộp một tiếng, vội nói: “Là Vân Nhi sơ sót, khẩu vị của mẫu thân, Vân Nhi tự nhiên là quen thuộc.” Rồi sau đó lại gắp một khối măng, muốn gắp cho Khương Hằng.
Khương Hằng dùng ánh mắt ngừng nàng ta lại, Hậu Uyển Vân cầm chiếc đũa sửng sốt một chút, Cố Vãn Tình cười hớ hớ đè tay Hậu Uyển Vân lại, nói: “Thân mình con không thoải mái, sao lại cho con hầu hạ người được, không vội, cứ dùng bữa đi.”
Cố Vãn Tình cùng Khương Hằng đều đã ăn không sai biệt lắm, Cố Vãn Tình nhìn thịt gà đó cũng không có thèm ăn, đơn giản cũng không ăn, cầm chiếc đũa không ngừng gắp rau cho vào trong chén của Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình đối với khẩu vị của Hậu Uyển Vân thập phần hiểu biết. Hậu Uyển Vân ăn cái gì cũng tinh tế mà soi mói, rất nhiều thứ trong ngày thường nàng ta dính cũng không dính vào. Vì thế Cố Vãn Tình chọn vài món bình thường Hậu Uyển Vân không chạm vào, xếp một chén đầy trước mặt nàng ta.
Hậu Uyển Vân vốn định hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa, biểu hiện chính mình hiền lành, sao biết được được mẹ chồng căn bản không động đũa, đồ ăn nàng ta gắp cho mẹ chồng, mẹ chồng căn bản ngay cả chạm vào cũng không chạm, ngược lại hưng trí bừng bừng gắp rau cho mình.
Hậu Uyển Vân nhìn một đống đồ ăn mình không thích ăn, lại không thể không miễn cưỡng ăn sạch, bữa cơm này ăn cực kỳ thống khổ. Cố Vãn Tình vừa gắp rau vừa nói: “Vân Nhi ăn nhiều chút, cố gắng bồi bổ thân mình, sớm ngày cho mẫu thân ôm tôn tử.”
Mẹ chồng tự mình gắp đồ ăn, cha chồng lại ở một bên nhìn, Hậu Uyển Vân cũng không dám không ăn. Rốt cục nàng ta kiên trì ăn hết, chỉ cảm thấy bụng trướng khó chịu, bên trong bao tử cuồn cuộn muốn nôn.
Cố Vãn Tình cùng Khương Hằng uống canh gà, còn lại non nửa bình không uống hết, Cố Vãn Tình tự tay múc canh gà, đặt ở trước mặt Hậu Uyển Vân, nói: “Vân Nhi cũng nếm thử canh này, hương vị rất không sai.”
Hậu Uyển Vân ghét uống canh gà nghe đã muốn nôn, mùi mỡ của canh gà bốc lên, làm cho dạ dày nàng ta một trận muốn ói, thật sự nhịn không được muốn ói ra. Cố Vãn Tình còn đang đem canh gà trong tay đưa cho nàng ta, Hậu Uyển Vân nghẹn suy nghĩ ói, đẩy vài cái không đẩy ra, nàng ta biết chính mình không thể phun tại bàn ăn đó, nếu không kêu cha chồng nhìn thấy còn thành cái dạng gì, vì thế muốn mau chóng thoát thân từ trong dây dưa của mẹ chồng, lực đạo trên tay đẩy chén canh gà liền khá mạnh.
Ai biết nàng ta đẩy một cái này, chén canh gà trên tay Cố Vãn Tình liền rớt xuống dưới, làm cái chén vỡ nát. Hậu Uyển Vân cũng không cố gắng nhịn được nữa, buồn nôn nói cũng không nói nên lời, chạy thẳng đến tịnh phòng ói hết ra.
Tại tịnh phòng ói ra hết, đem tất cả món vừa rồi ăn đều ói ra sạch sẽ, vẻ mặt Hậu Uyển Vân tái nhợt, lúc này mới dễ chịu hơn. Nàng ta biết chính mình vừa rồi mất cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng không yên, trở về phòng, mới nhìn thấy cha chồng đã đi rồi, chỉ chừa một mình mẹ chồng, xanh mặt nhìn nàng.
“Ngươi thật ngoan nha, ta hảo tâm tự mình chia thức ăn cho ngươi, hầu hạ ngươi dùng bữa, ngươi nếu không cảm kích thì thôi, cư nhiên chạy đi ói ra, ngươi đây là đánh mặt ta sao?” Cố Vãn Tình lớn tiếng chỉ vào mảnh nhỏ trên đất nói: “Ngươi còn quăng chén của ta, ngươi năng lực rất lớn nha!”
“Mẫu thân, không phải, con…” Hai mắt Hậu Uyển Vân đẫm lệ lưng tròng, nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Vừa rồi Vân Nhi đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, một trận ghê tởm, liền nhịn không được, sợ bẩn phòng của mẫu thân, mới vội vàng chạy đi ra ngoài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân quỳ trên mặt đất, đột nhiên cau mày, nói: “Ngươi đột nhiên muốn ói, chớ không phải là… có thai?”
Hậu Uyển Vân sửng sốt, nàng ta cùng Khương Viêm Châu rất ít cùng phòng, đâu có thể nào hoài thai. Hậu Uyển Vân vừa muốn biện giải, chỉ thấy sắc mặt Cố Vãn Tình lập tức thay đổi, thân thiết đỡ nàng ta dậy, nói: “Đừng quỳ, nếu có thai là chuyện tốt. Thúy Liên, nhanh đi thỉnh công tử Hoắc gia đến, bắt mạch cho đại thiếu phu nhân chúng ta!”
Thúy Liên sửng sốt một chút, đại thiếu phu nhân này không phải cả ngày uống tuyệt tử canh sao, là Cố Vãn Tình mỗi ngày đưa cho nàng ta uống, nay làm sao có thể cố ý nói nàng ta có thai?
Chuyện Cẩm Yên thở phì phì chạy tới thư phòng Khương Hằng, tự nhiên cũng rơi vào trong lỗ tai Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân vừa quấn chân xong, đau nhe răng nhếch miệng, nghe thấy Cẩm Yên vì chính mình xuất đầu, trong lòng không khỏi đắc ý: tại Khương gia tốt xấu cũng có người xuất đầu cho mình, tuy rằng Cẩm Yên không biết là thân phận gì, bất quá nhìn nàng cùng Khương Hằng quan hệ ái muội, nói vậy cũng là người có tiếng nói, để cho nàng đi cáo trạng, cho dù không thể làm cho cha chồng xuất đầu cho mình, châm ngòi quan hệ vợ chồng của cha mẹ chồng cũng không sai.
Hậu Uyển Vân nghĩ tới đó, trong lòng đã nghĩ đến thân ảnh Khương Hằng. Người từng trải cùng có tâm tư, quyết định nhãn giới của nàng ta. Kiếp trước Hậu Uyển Vân là con gái riêng do tiểu tam sinh, trong ngày thường nhìn thấy mẹ cô ta yếu đuối, điềm đạm, đáng yêu tranh thủ niềm vui của ba cô ta. Mà ba cô ta là một phượng hoàng nam tiêu chuẩn, bị ba vợ chèn ép lâu, tự nhiên là thực ăn bộ dạng giả vờ nhu nhược đáng thương của tiểu tam, cho nên ở trong lòng Hậu Uyển Vân, tất cả đàn ông thành công đều y như ba mình, đều thích phụ nữ bạch liên hoa, nhu nhược, mảnh mai.
Ngẫm lại mẹ chồng ác độc đó, không dính líu xíu nào với sự yếu đuối, thân lại cao lại khỏe khắn, ở trong mắt Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình ngay cả chút kiều mỵ nữ tính đều không có. Nếu chính mình ở trước mặt cha chồng làm nũng yếu thế, nói không chừng có thể được cha chồng yêu thích. Ở Khương gia, rốt cuộc mẹ chồng vẫn là phụ thuộc vào cha chồng, nếu là cha chồng che chở chính mình, thì mình còn sợ ai chứ?
Chẳng qua, Khương Hằng thường ngày sự vụ bận rộn, đến nay Hậu Uyển Vân cũng chỉ vội vàng thấy hắn vài lần mà thôi. Ngay cả nói cũng chưa nói được vài câu, muốn Khương Hằng chú ý cùng tin cậy, đúng là nói dễ hơn làm? Bất quá Hậu Uyển Vân không sợ, dù sao nàng ở Khương gia lâu ngày, luôn sẽ có cơ hội.
Chạng vạng, Khương Hằng theo thường lệ từ thư phòng đi ra, đi tới viện của Cố Vãn Tình cùng nàng dùng bữa tối. Thúy Liên hầu hạ chủ tử dùng bữa xong rồi, nhìn thấy ngay cửa có bóng người lén lút. Chăm chú nhìn kỹ, này không phải Tích Đông trong phòng Hậu Uyển Vân sao?
Thúy Liên nhìn nhìn Tích Đông, thấy nàng ta lấm lét nhìn vào trong phòng, bước ra ngoài, kêu một tiếng: “A, này không phải Tích Đông sao, như thế nào lại ở đây?”
Tích Đông bị Thúy Liên nhìn thấy, có tật giật mình cúi đầu, nói: “Thúy Liên tỷ tỷ, muội là vừa vặn đi ngang qua đây, bị tỷ tỷ nhìn thấy.”
Vừa vặn đi ngang qua? Ngươi chính là chạy đi đâu, cũng không thể đến ngay cửa viện của đại phu nhân nha! Thúy Liên cũng không chọc rách, chỉ thấy ánh mắt Tích Đông lóe ra, che che lấp lấp nói: “Thúy Liên tỷ tỷ, muội vừa nhìn vương gia đi qua, sắc mặt không tốt lắm, tựa hồ là tức giận?”
Trong lòng Thúy Liên phiên cái xem thường, lần này đánh bài cảm tình với mình sao? Chẳng lẽ là Hậu Uyển Vân kêu nàng ta đến? Nhưng lời nói khách sáo này trình độ cũng quá vụng về? Bất quá người ta nói lời nói khách sáo, Thúy Liên cũng liền phối hợp, nhíu mày nói: “Đúng vậy, ta coi không cao hứng đâu, ai, cho nên ta đều trốn đi ra, miễn cho đụng phải đầu thương.”
Tích Đông vừa nghe Thúy Liên nói như vậy, trong lòng mừng thầm. Tích Đông vẫn muốn lập công mặt mày rạng rỡ trước mặt Hậu Uyển Vân, cho nên liền tự chủ trương đã chạy tới hỏi thăm tin tức, nhìn xem sau khi Cẩm Yên cáo trạng, thái độ Khương Hằng đối với Cố Vãn Tình có biến hóa hay không. Nay Thúy Liên nói Khương Hằng tức giận, thì tám phần là Cẩm Yên cáo trạng có hiệu quả. Tích Đông cùng Thúy Liên hàn huyên vài câu, liền vội vàng chạy về viện Hậu Uyển Vân, vội vã đi tranh công.
Thúy Liên nhìn bóng dáng Tích Đông, hướng trên đất thối một ngụm, nhỏ giọng mắng: “Thật là có chủ tử gì sẽ có nô tài đó, đều là một dạng ngu xuẩn. Ngươi là minh xuẩn, chủ tử nhà ngươi là ám xuẩn, phi!”
Hậu Uyển Vân đang suy nghĩ, khi nào thì tìm một cơ hội cùng cha chồng “bất ngờ gặp gỡ” một phen, Tích Đông liền vội vàng chạy tiến vào, ở bên tai Hậu Uyển Vân thì thầm, nói: “Nô tỳ hỏi thăm một vòng, mới vừa rồi Cẩm Yên cô nương đi thư phòng vương gia, tựa hồ là đi cáo trạng, hiện tại Vương gia đang ở trong phòng đại phu nhân!
Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên, nói: “Thật sự? Ngươi hỏi thăm rõ ràng chưa?”
Tích Đông gật gật đầu, nói: “Hồi tiểu thư, hoàn toàn chính xác, nô tỳ đi theo Cẩm Yên cô nương, nhìn thấy nàng đi vào thư phòng vương gia. Rồi sau đó vương gia nổi giận rất lớn, giờ đang ở viện của đại phu nhân, sợ là muốn tìm đại phu nhân tính sổ.”
Cha mẹ chồng bất hòa, nay đúng là thời điểm nàng ta nên biểu hiện làm vợ ôn nhu hiền thục! Hậu Uyển Vân bận bịu trang điểm một phen, rồi sau đó gọi người chuẩn bị cỗ kiệu mềm, nâng nàng ta tới viện Cố Vãn Tình. Nàng ta trong thường ngày rất ít có thể gặp mặt Khương Hằng, nay nàng ta tới viện của mẹ chồng, danh chính ngôn thuận cùng cha chồng đối mặt, còn có thể biểu hiện một phen, Hậu Uyển Vân tất nhiên không muốn buông tha cơ hội này.
Trong phòng Cố Vãn Tình, hai vợ chồng đang ngồi dùng bữa, Khương Hằng vẫn chưa nói một chữ về việc quấn chân cho Hậu Uyển Vân với Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình thấy hắn không đề cập tới, chính mình cũng không hỏi nhiều, hai người giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, như thường lui tới, bình thường dùng bữa.
“Vãn Tình, ăn miếng củ từ đi. Vị thần y Hoắc gia kia nói, ăn củ từ mới có lợi cho thân thể nàng.” Khương Hằng gắp một miếng củ từ, đặt ở trong chén Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình nhu thuận ăn hết, Khương Hằng lại múc một chén canh gà nhỏ, Cố Vãn Tình vươn tay nhận lấy, vừa tiếp được chén, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói Thúy Liên: “Đại thiếu phu nhân đến đây.” Thình lình, chén canh gà trong tay Cố Vãn Tình liền đánh rơi trên đất, cái chén bể nát.
Thời điểm Hậu Uyển Vân vào nhà, nhìn thấy chính là trong tay Khương Hằng bưng cái chén, rồi sau đó đập chén ở trên đất. Hậu Uyển Vân liên hệ lời nói của Tích Đông, lại nhìn một màn trước mắt, nghĩ đến cha chồng cùng mẹ chồng đang cãi nhau, ầm ỹ ngay cả chén đều đập.
“Vân Nhi thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân nhu thuận hành lễ, dưới chân bởi vì đau đớn cho nên đi khập khiễng, đỡ khung cửa đứng lên, rất có tư thế nhược liễu phù phong.
“Uyển Vân, sao lúc này đến đây? Có chuyện gì sao?” Cố Vãn Tình buông chiếc đũa, nhìn nhìn nàng ta.
Khương Hằng cũng khẽ cau mày, nhìn cô con dâu này, nói: “Ta nghe nói con vừa quấn chân, không nghỉ ngơi, như thế nào lại tới?”
Vừa nghe Khương Hằng quan tâm chính mình, tim Hậu Uyển Vân đập phịch phịch, nàng ta nhanh chóng gục đầu xuống, che giấu hai má đỏ ửng, giọng nói yếu đuối nói: “Con dâu là tới chịu tội với phụ thân mẫu thân.”
“Chịu tội?” Cố Vãn Tình cười nhìn nàng, xem nàng ta rốt cuộc lại muốn bày ra hoa chiêu gì đây.
Hậu Uyển Vân gật gật đầu, ngẩng đầu mắt nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn Khương Hằng, vành mắt nhất thời liền đỏ, nức nở nói: “Chuyện quấn chân, đều là Vân Nhi không hiểu chuyện, làm hại phụ thân trách lầm mẫu thân, trong lòng Vân Nhi vẫn cảm giác bất an sâu sắc, đặc biệt đến bồi tội, hy vọng phụ thân hiểu rõ, chớ trách lầm mẫu thân.”
Lúc Hậu Uyển Vân nói lời này, ánh mắt vẫn phiêu về hướng Khương Hằng. Cha chồng này của nàng ta, thật sự là càng nhìn càng làm tâm trí người ta mê muội.
Cố Vãn Tình nhìn thiếu chút nữa cười ra, Hậu Uyển Vân này nước mắt thật đúng là nói đến là đến, thật vất vả nhịn, mới không cười ra tiếng.
Khương Hằng liếc Hậu Uyển Vân một cái, thản nhiên nói: “Đã biết.”
Hậu Uyển Vân thấy Khương Hằng bất vi sở động (không có động tĩnh), nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một bộ dáng ốm yếu, cúi mắt, nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, nói: “Vân Nhi làm hại phụ thân hiểu lầm mẫu thân, đều là lỗi Vân Nhi. Vân Nhi sau này tất nhiên sẽ hiếu thuận phụ thân mẫu thân gấp bội.”
Khương Hằng thản nhiên cười cười, nói: “A, như thế rất tốt.” Giọng nói so với trước kia trong trẻo hơn nhưng lạnh lùng rất nhiều.
Cố Vãn Tình dùng khăn che miệng, ha ha cười, nói với Hậu Uyển Vân: “Vân Nhi nói cái gì vậy, sao mẫu thân nghe không hiểu. Mẫu thân và phụ thân con rất tốt, nào có nhiều hiểu lầm như vậy. Vân Nhi dùng qua bữa tối chưa, chưa ăn thì lưu lại ăn một chút.” Đang lo cơm thừa rượu cặn này không có người quét tước đây.
Hậu Uyển Vân vừa nghe, có cơ hội cùng dùng bữa với cha chồng, vội vàng đáp ứng.
Cha mẹ chồng dùng bữa, nàng ta ở bên cạnh hầu hạ, thì có thể biểu hiện hiếu thuận của nàng ta, lại thể hiện sự tri kỷ của nàng ta, lúc chia thức ăn cho cha chồng, nói không chừng còn có thể mặt mày đưa tình, tự nhiên là chuyện tốt.
Cố Vãn Tình kêu Thúy Liên bỏ thêm chén đũa, Hậu Uyển Vân ngồi bên cạnh Cố Vãn Tình, đối diện Khương Hằng. Cầm chiếc đũa nhẹ nhàng gắp một miếng thịt gà, đặt ở trong chén Cố Vãn Tình, nói: “Mẫu thân ăn nhiều chút, Vân Nhi hầu hạ mẫu thân dùng bữa.”
Khương Hằng nhìn thịt gà đó, thản nhiên nói: “Mẫu thân con trong thường ngày không thích ăn thịt gà, con hầu hạ ẩm thực nàng nhiều ngày, chẳng lẽ không biết sao?”
Trong lòng Hậu Uyển Vân lộp bộp một tiếng, vội nói: “Là Vân Nhi sơ sót, khẩu vị của mẫu thân, Vân Nhi tự nhiên là quen thuộc.” Rồi sau đó lại gắp một khối măng, muốn gắp cho Khương Hằng.
Khương Hằng dùng ánh mắt ngừng nàng ta lại, Hậu Uyển Vân cầm chiếc đũa sửng sốt một chút, Cố Vãn Tình cười hớ hớ đè tay Hậu Uyển Vân lại, nói: “Thân mình con không thoải mái, sao lại cho con hầu hạ người được, không vội, cứ dùng bữa đi.”
Cố Vãn Tình cùng Khương Hằng đều đã ăn không sai biệt lắm, Cố Vãn Tình nhìn thịt gà đó cũng không có thèm ăn, đơn giản cũng không ăn, cầm chiếc đũa không ngừng gắp rau cho vào trong chén của Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình đối với khẩu vị của Hậu Uyển Vân thập phần hiểu biết. Hậu Uyển Vân ăn cái gì cũng tinh tế mà soi mói, rất nhiều thứ trong ngày thường nàng ta dính cũng không dính vào. Vì thế Cố Vãn Tình chọn vài món bình thường Hậu Uyển Vân không chạm vào, xếp một chén đầy trước mặt nàng ta.
Hậu Uyển Vân vốn định hầu hạ cha mẹ chồng dùng bữa, biểu hiện chính mình hiền lành, sao biết được được mẹ chồng căn bản không động đũa, đồ ăn nàng ta gắp cho mẹ chồng, mẹ chồng căn bản ngay cả chạm vào cũng không chạm, ngược lại hưng trí bừng bừng gắp rau cho mình.
Hậu Uyển Vân nhìn một đống đồ ăn mình không thích ăn, lại không thể không miễn cưỡng ăn sạch, bữa cơm này ăn cực kỳ thống khổ. Cố Vãn Tình vừa gắp rau vừa nói: “Vân Nhi ăn nhiều chút, cố gắng bồi bổ thân mình, sớm ngày cho mẫu thân ôm tôn tử.”
Mẹ chồng tự mình gắp đồ ăn, cha chồng lại ở một bên nhìn, Hậu Uyển Vân cũng không dám không ăn. Rốt cục nàng ta kiên trì ăn hết, chỉ cảm thấy bụng trướng khó chịu, bên trong bao tử cuồn cuộn muốn nôn.
Cố Vãn Tình cùng Khương Hằng uống canh gà, còn lại non nửa bình không uống hết, Cố Vãn Tình tự tay múc canh gà, đặt ở trước mặt Hậu Uyển Vân, nói: “Vân Nhi cũng nếm thử canh này, hương vị rất không sai.”
Hậu Uyển Vân ghét uống canh gà nghe đã muốn nôn, mùi mỡ của canh gà bốc lên, làm cho dạ dày nàng ta một trận muốn ói, thật sự nhịn không được muốn ói ra. Cố Vãn Tình còn đang đem canh gà trong tay đưa cho nàng ta, Hậu Uyển Vân nghẹn suy nghĩ ói, đẩy vài cái không đẩy ra, nàng ta biết chính mình không thể phun tại bàn ăn đó, nếu không kêu cha chồng nhìn thấy còn thành cái dạng gì, vì thế muốn mau chóng thoát thân từ trong dây dưa của mẹ chồng, lực đạo trên tay đẩy chén canh gà liền khá mạnh.
Ai biết nàng ta đẩy một cái này, chén canh gà trên tay Cố Vãn Tình liền rớt xuống dưới, làm cái chén vỡ nát. Hậu Uyển Vân cũng không cố gắng nhịn được nữa, buồn nôn nói cũng không nói nên lời, chạy thẳng đến tịnh phòng ói hết ra.
Tại tịnh phòng ói ra hết, đem tất cả món vừa rồi ăn đều ói ra sạch sẽ, vẻ mặt Hậu Uyển Vân tái nhợt, lúc này mới dễ chịu hơn. Nàng ta biết chính mình vừa rồi mất cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng không yên, trở về phòng, mới nhìn thấy cha chồng đã đi rồi, chỉ chừa một mình mẹ chồng, xanh mặt nhìn nàng.
“Ngươi thật ngoan nha, ta hảo tâm tự mình chia thức ăn cho ngươi, hầu hạ ngươi dùng bữa, ngươi nếu không cảm kích thì thôi, cư nhiên chạy đi ói ra, ngươi đây là đánh mặt ta sao?” Cố Vãn Tình lớn tiếng chỉ vào mảnh nhỏ trên đất nói: “Ngươi còn quăng chén của ta, ngươi năng lực rất lớn nha!”
“Mẫu thân, không phải, con…” Hai mắt Hậu Uyển Vân đẫm lệ lưng tròng, nhanh chóng quỳ xuống, nói: “Vừa rồi Vân Nhi đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, một trận ghê tởm, liền nhịn không được, sợ bẩn phòng của mẫu thân, mới vội vàng chạy đi ra ngoài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân quỳ trên mặt đất, đột nhiên cau mày, nói: “Ngươi đột nhiên muốn ói, chớ không phải là… có thai?”
Hậu Uyển Vân sửng sốt, nàng ta cùng Khương Viêm Châu rất ít cùng phòng, đâu có thể nào hoài thai. Hậu Uyển Vân vừa muốn biện giải, chỉ thấy sắc mặt Cố Vãn Tình lập tức thay đổi, thân thiết đỡ nàng ta dậy, nói: “Đừng quỳ, nếu có thai là chuyện tốt. Thúy Liên, nhanh đi thỉnh công tử Hoắc gia đến, bắt mạch cho đại thiếu phu nhân chúng ta!”
Thúy Liên sửng sốt một chút, đại thiếu phu nhân này không phải cả ngày uống tuyệt tử canh sao, là Cố Vãn Tình mỗi ngày đưa cho nàng ta uống, nay làm sao có thể cố ý nói nàng ta có thai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook