Mẹ Chồng Tôi
-
Chương 43: Ngoại truyện 2
- Cầm, cầm ơi có điện thoại này con.
Tiếng mẹ tôi từ trong nhà gọi với ra, tôi vội vàng chạy vào, hoá ra là Hùng, chồng cũ của tôi gọi, anh ta nói muốn xin phép tôi lên thăm cu Bi. Thật lòng mà nói, bản thân tôi vẫn chưa thể nào quên được những việc gia đình chồng cũ gây ra cho mẹ con tôi, nên tôi chẳng muốn gặp lại anh ta một chút nào cả.
Nhưng như thế liệu có quá ích kỉ với con trai tôi, dẫu sao thì anh ta vẫn là bố ruột của thằng bé. Anh ta tuy tệ thật, tôi căm hận anh ta thật, nhưng làm sao có thể cấm đoán cha con họ gặp nhau đây?
Suy nghĩ đắn đo mãi tôi quyết định nhắn cho anh ta vỏn vẹn 1 chữ “OK”, anh ta mừng lắm, cảm ơn tôi mãi.
Dạo gần đây tôi bất ngờ khi thấy những thay đổi của chồng cũ, anh ta thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi và con trai, hàng tháng còn gửi tiền phụ cấp nuôi thằng bé. Điều mà trước đây toà yêu cầu nhưng anh ta mặc kệ, mặt dày không chịu thực hiện. Tôi có ý không nhận, bới dẫu sao hiện tại tôi thừa sức lo cho con, nhưng anh tat ha thiết muốn được làm gì đó cho thằng bé nên tôi chấp nhận. Khoản tiền kia tôi sẽ để đó, tích dần lại và làm cho con 1 cuốn sổ tiết kiệm. Coi như của đẻ dành cho con, sau này khi con lập gia đình tôi sẽ trao lại coi như món quà của bố tặng cho con.
Nghe chị Nhân nói thì cô vợ mới của anh ta đã khiến cả gia đình một phen sóng gió, có lẽ vì thế mà anh ta thay đổi chăng.
Hơn một năm thằng bé mới được gặp lại bố, nó còn quá nhỏ, hơn nữa ký ức về bố lại chẳng có nên chưa 1 lần con nhắc về bố. Nhưng sau này khi con lớn thêm chút nữa, chắc chắn tôi sẽ cuộc nói chuyện thẳng thắn với con về mọi truyện để cho con tự cảm nhận và quyết định.
Ngày anh ta lên thăm con, chẳng biết do tình cha con hay do anh ta thật sự biết thương thằng bé, mà thằng bé thấy bố không hề tỏ ra lạ lẫm mà ngay lập tức đồng ý cho bế. Nhìn hai cha con họ nô đùa lòng tôi cũng thấy đôi chút ấm áp, bố mẹ tôi cũng không còn giận nữa mà đối xử với anh ta như 1 người khách quý, mang danh bố cu Bi.
Nhìn cảnh ấy, đã có người hỏi tôi:
- Tại sao thằng Hùng nó thay đổi, nó hối lỗi và biết quan tâm đến hai mẹ con rồi mà mày không cho nó 1 cơ hội quay về cho con có cha, cho gia đình được tròn trịa?
Tôi chỉ cười mà chẳng đáp, cơ hội ư, chắc mọi người đã quên quãng thời gian tôi khổ cực sống ở nhà chồng, anh ta chưa 1 lần lần tiếng bênh vực tôi. Đôi lần chính anh ta, người tôi vẫn gọi là chồng lại là người hành hạ tôi chứ chẳng phải ai khác.
Cả quãng thời gian tôi 1 mình đau đớn vượt cạn, anh ta ở đâu làm gì? Nếu không phải nhìn thấy anh ta tay trong tay dẫn nhân tình đi khám thai thì làm sao mà tôi bị băng huyết. Ngày đó nếu tôi không may mắn và mạnh mẽ thì có lẽ giờ này đang ở dưới suối vàng, chứ làm gì còn đứng đây mà nghĩ đến việc có quay về hay không.
Ngay cả con trai tôi còn đỏ hỏn, nhưng suốt quãng thời gian sống cùng vợ sau đã lần nào nhận được lời hỏi thăm từ bố hay chưa? Đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, cả nhà ngoại trừ vợ chồng chị Nhân, có ai gọi để hỏi thăm tình hình thằng bé không?
Nếu chồng cũ của tôi không bị cô vợ sau phản bội, nếu anh ta vẫn đang ấm êm hạnh phúc liệu rằng có nhớ đến mẹ con tôi hay không?
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo ở miền núi Tây Bắc, gia đình lại đông anh em, nhưng từ nhỏ vẫn được học hành, giáo dục đầy đủ. Thế nên tôi hiểu được hết cuộc sống nhân văn, những mặt tối của xã hôi.
Tôi cũng từng là 1 cô gái trẻ, trái tim tràn đầy tình yêu và mơ mộng, bao thanh xuân tươi đẹp của tuổi trẻ tôi đặt cả niềm tin vào anh ta. Ngày ấy anh ta cũng yêu tôi, thương tôi, bất chấp mọi phản đối của gia đình chỉ vì muốn chúng tôi được sống bên nhau.
Tôi vẫn nhớ những cố gắng, những hi sinh của chồng cũ cho tôi ở thời điểm ấy, và rất trân trọng nó.
Nhưng rồi thì sao, tôi hạnh phúc với cuộc hôn nhân ấy được mấy ngày, có người sẽ nói do tôi không may lấy phải người chồng tệ.Thế tại sao bây giờ vẫn là người chồng cũ ấy, mọi người lại khuyên tôi tha thứ, ai đảm bảo với tôi sau khi quay lại mẹ con tôi sẽ được hạnh phúc?
Hay rồi khi chúng tôi đau khổ mọi người lại bảo: “ đàn bà lấy chồng như đánh canh bạc, thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn”. Tối dám chắc khi bất hạnh đổ xuống đầu mẹ con tôi lần nữa, sẽ không ít người độc mồm chửi tôi ngu, đã bỏ đi rồi còn quay lại để mà làm khổ mình khổ con.
Quãng thời gian khó khăn nhất, khốn khó nhất mẹ con tôi cũng đã phải tự vượt qua, bây giờ hà cớ gì tôi lại phải đánh đổi bình yên để quay về cái máng lợn cũ.
Mọi thứ trên đời không phải cái gì tròn trịa cũng là đẹp nhất, đôi khi khuyết 1 góc nhưng lại mang một giá trị đặc biệt khác. Giống như tập đoàn công nghệ Apple, thương hiệu quả táo khuyết nhưng lại vô cùng đắt giá đấy thôi.
Cuộc đời mình phải do mình tự làm chủ, nhất định không được vì thiếu vắng ai đó mà bao trùm lên nó toàn 1 màu ảm đạm. Càng không được vì thương hại người ta mà đem đánh cược bình yên của bản thân.
Có những sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng có những sai lầm cả đời sẽ không bao giờ làm lại được. Tôi và chồng cũ cũng vậy, đã một lần tuột mất nhau thì cũng mãi mãi xa nhau.
Không phải cứ mắc sai lần, sau đó hối lỗi là sẽ được làm lại, nếu đơn giản như thế thì chắc tất cả đàn ông trên đời sẽ có cái suy nghĩ: “ À ta cứ thoải mái ngoại tình, cứ thoải mái lấy vợ khác, nếu may mắn ta sẽ được người tốt hơn vợ trước, còn không may chỉ cần thật lòng hối cải, ngưởi xưa sẽ quay về” hay sao?
Phụ nữ sinh ra đã có đức hi sinh, nhưng hi sinh cho những người đáng hi sinh, chứ không phải phung phí cho những kẻ không đáng. Để rồi sự hi sinh đó lại bị họ coi thường rẻ rúng.
Hiện tại tôi đã có cu Bi, tình yêu lớn nhất đời tôi, có 1 cửa hàng nhỏ với thu nhập ổn định, đủ để lo cho những người thân 1 cuộc sống thoải mái. Nhất định tôi sẽ chỉ sống vì 2 người, người sinh ra mình và người mình sinh ra. Ngoài kia ai tử tế thì tốt lại, còn không tôi cũng chẳng bận tâm.
Cu Bi của tôi theo năm tháng sẽ lớn dần lên, rồi con sẽ hiểu chuyện hơn, tôi là mẹ không thể nào để ký ức non nớt của con mang 1 màu tro buồn được. Tôi tin khi lớn lên con sẽ hiểu cho sự lựa chọn của tôi.
Ngày mai mẹ con tôi sẽ cùng trở về Nam Định, tôi muốn con được biết quê nội của mình. Và cũng muốn 1 lần thăm hỏi mẹ chồng tôi, dẫu sao nghe chị Nhân kể tôi cũng thấy tội nghiệp cho bà.
Còn chị Nhân nữa, người luôn giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn, tôi muốn chị thấy được cuộc sống hiện tại hạnh phúc và an yên của mẹ con tôi để mà yên lòng.
Muốn thăm lại bé thỏ, muốn đi lại quãng đường ngày còn yêu nhau tôi và chồng cũ đã từng qua. Kể cho con trai nghe những kỉ niệm đẹp nơi đây, sau đó sẽ trở về cùng con sống cuộc đời bình yên, hạnh phúc.
Vốn không định viết về Cầm, nhưng tại nhiều người hỏi tại sao không cho Cầm về với Hùng, vậy nên mình viết đôi lời về sự trải lòng của Cầm cho mọi người hiểu suy nghĩ của cô ấy.
Nốt chap này khép lại bộ truyện này rồi, mình gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã và đang ủng hộ mình suốt thời gian qua.
Mọi người đọc xong cho mình xin cảm nhận về bộ truyện nhé!
Tiếng mẹ tôi từ trong nhà gọi với ra, tôi vội vàng chạy vào, hoá ra là Hùng, chồng cũ của tôi gọi, anh ta nói muốn xin phép tôi lên thăm cu Bi. Thật lòng mà nói, bản thân tôi vẫn chưa thể nào quên được những việc gia đình chồng cũ gây ra cho mẹ con tôi, nên tôi chẳng muốn gặp lại anh ta một chút nào cả.
Nhưng như thế liệu có quá ích kỉ với con trai tôi, dẫu sao thì anh ta vẫn là bố ruột của thằng bé. Anh ta tuy tệ thật, tôi căm hận anh ta thật, nhưng làm sao có thể cấm đoán cha con họ gặp nhau đây?
Suy nghĩ đắn đo mãi tôi quyết định nhắn cho anh ta vỏn vẹn 1 chữ “OK”, anh ta mừng lắm, cảm ơn tôi mãi.
Dạo gần đây tôi bất ngờ khi thấy những thay đổi của chồng cũ, anh ta thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi và con trai, hàng tháng còn gửi tiền phụ cấp nuôi thằng bé. Điều mà trước đây toà yêu cầu nhưng anh ta mặc kệ, mặt dày không chịu thực hiện. Tôi có ý không nhận, bới dẫu sao hiện tại tôi thừa sức lo cho con, nhưng anh tat ha thiết muốn được làm gì đó cho thằng bé nên tôi chấp nhận. Khoản tiền kia tôi sẽ để đó, tích dần lại và làm cho con 1 cuốn sổ tiết kiệm. Coi như của đẻ dành cho con, sau này khi con lập gia đình tôi sẽ trao lại coi như món quà của bố tặng cho con.
Nghe chị Nhân nói thì cô vợ mới của anh ta đã khiến cả gia đình một phen sóng gió, có lẽ vì thế mà anh ta thay đổi chăng.
Hơn một năm thằng bé mới được gặp lại bố, nó còn quá nhỏ, hơn nữa ký ức về bố lại chẳng có nên chưa 1 lần con nhắc về bố. Nhưng sau này khi con lớn thêm chút nữa, chắc chắn tôi sẽ cuộc nói chuyện thẳng thắn với con về mọi truyện để cho con tự cảm nhận và quyết định.
Ngày anh ta lên thăm con, chẳng biết do tình cha con hay do anh ta thật sự biết thương thằng bé, mà thằng bé thấy bố không hề tỏ ra lạ lẫm mà ngay lập tức đồng ý cho bế. Nhìn hai cha con họ nô đùa lòng tôi cũng thấy đôi chút ấm áp, bố mẹ tôi cũng không còn giận nữa mà đối xử với anh ta như 1 người khách quý, mang danh bố cu Bi.
Nhìn cảnh ấy, đã có người hỏi tôi:
- Tại sao thằng Hùng nó thay đổi, nó hối lỗi và biết quan tâm đến hai mẹ con rồi mà mày không cho nó 1 cơ hội quay về cho con có cha, cho gia đình được tròn trịa?
Tôi chỉ cười mà chẳng đáp, cơ hội ư, chắc mọi người đã quên quãng thời gian tôi khổ cực sống ở nhà chồng, anh ta chưa 1 lần lần tiếng bênh vực tôi. Đôi lần chính anh ta, người tôi vẫn gọi là chồng lại là người hành hạ tôi chứ chẳng phải ai khác.
Cả quãng thời gian tôi 1 mình đau đớn vượt cạn, anh ta ở đâu làm gì? Nếu không phải nhìn thấy anh ta tay trong tay dẫn nhân tình đi khám thai thì làm sao mà tôi bị băng huyết. Ngày đó nếu tôi không may mắn và mạnh mẽ thì có lẽ giờ này đang ở dưới suối vàng, chứ làm gì còn đứng đây mà nghĩ đến việc có quay về hay không.
Ngay cả con trai tôi còn đỏ hỏn, nhưng suốt quãng thời gian sống cùng vợ sau đã lần nào nhận được lời hỏi thăm từ bố hay chưa? Đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, cả nhà ngoại trừ vợ chồng chị Nhân, có ai gọi để hỏi thăm tình hình thằng bé không?
Nếu chồng cũ của tôi không bị cô vợ sau phản bội, nếu anh ta vẫn đang ấm êm hạnh phúc liệu rằng có nhớ đến mẹ con tôi hay không?
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo ở miền núi Tây Bắc, gia đình lại đông anh em, nhưng từ nhỏ vẫn được học hành, giáo dục đầy đủ. Thế nên tôi hiểu được hết cuộc sống nhân văn, những mặt tối của xã hôi.
Tôi cũng từng là 1 cô gái trẻ, trái tim tràn đầy tình yêu và mơ mộng, bao thanh xuân tươi đẹp của tuổi trẻ tôi đặt cả niềm tin vào anh ta. Ngày ấy anh ta cũng yêu tôi, thương tôi, bất chấp mọi phản đối của gia đình chỉ vì muốn chúng tôi được sống bên nhau.
Tôi vẫn nhớ những cố gắng, những hi sinh của chồng cũ cho tôi ở thời điểm ấy, và rất trân trọng nó.
Nhưng rồi thì sao, tôi hạnh phúc với cuộc hôn nhân ấy được mấy ngày, có người sẽ nói do tôi không may lấy phải người chồng tệ.Thế tại sao bây giờ vẫn là người chồng cũ ấy, mọi người lại khuyên tôi tha thứ, ai đảm bảo với tôi sau khi quay lại mẹ con tôi sẽ được hạnh phúc?
Hay rồi khi chúng tôi đau khổ mọi người lại bảo: “ đàn bà lấy chồng như đánh canh bạc, thông minh xinh đẹp cũng không bằng may mắn”. Tối dám chắc khi bất hạnh đổ xuống đầu mẹ con tôi lần nữa, sẽ không ít người độc mồm chửi tôi ngu, đã bỏ đi rồi còn quay lại để mà làm khổ mình khổ con.
Quãng thời gian khó khăn nhất, khốn khó nhất mẹ con tôi cũng đã phải tự vượt qua, bây giờ hà cớ gì tôi lại phải đánh đổi bình yên để quay về cái máng lợn cũ.
Mọi thứ trên đời không phải cái gì tròn trịa cũng là đẹp nhất, đôi khi khuyết 1 góc nhưng lại mang một giá trị đặc biệt khác. Giống như tập đoàn công nghệ Apple, thương hiệu quả táo khuyết nhưng lại vô cùng đắt giá đấy thôi.
Cuộc đời mình phải do mình tự làm chủ, nhất định không được vì thiếu vắng ai đó mà bao trùm lên nó toàn 1 màu ảm đạm. Càng không được vì thương hại người ta mà đem đánh cược bình yên của bản thân.
Có những sai lầm có thể sửa chữa được, nhưng có những sai lầm cả đời sẽ không bao giờ làm lại được. Tôi và chồng cũ cũng vậy, đã một lần tuột mất nhau thì cũng mãi mãi xa nhau.
Không phải cứ mắc sai lần, sau đó hối lỗi là sẽ được làm lại, nếu đơn giản như thế thì chắc tất cả đàn ông trên đời sẽ có cái suy nghĩ: “ À ta cứ thoải mái ngoại tình, cứ thoải mái lấy vợ khác, nếu may mắn ta sẽ được người tốt hơn vợ trước, còn không may chỉ cần thật lòng hối cải, ngưởi xưa sẽ quay về” hay sao?
Phụ nữ sinh ra đã có đức hi sinh, nhưng hi sinh cho những người đáng hi sinh, chứ không phải phung phí cho những kẻ không đáng. Để rồi sự hi sinh đó lại bị họ coi thường rẻ rúng.
Hiện tại tôi đã có cu Bi, tình yêu lớn nhất đời tôi, có 1 cửa hàng nhỏ với thu nhập ổn định, đủ để lo cho những người thân 1 cuộc sống thoải mái. Nhất định tôi sẽ chỉ sống vì 2 người, người sinh ra mình và người mình sinh ra. Ngoài kia ai tử tế thì tốt lại, còn không tôi cũng chẳng bận tâm.
Cu Bi của tôi theo năm tháng sẽ lớn dần lên, rồi con sẽ hiểu chuyện hơn, tôi là mẹ không thể nào để ký ức non nớt của con mang 1 màu tro buồn được. Tôi tin khi lớn lên con sẽ hiểu cho sự lựa chọn của tôi.
Ngày mai mẹ con tôi sẽ cùng trở về Nam Định, tôi muốn con được biết quê nội của mình. Và cũng muốn 1 lần thăm hỏi mẹ chồng tôi, dẫu sao nghe chị Nhân kể tôi cũng thấy tội nghiệp cho bà.
Còn chị Nhân nữa, người luôn giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn, tôi muốn chị thấy được cuộc sống hiện tại hạnh phúc và an yên của mẹ con tôi để mà yên lòng.
Muốn thăm lại bé thỏ, muốn đi lại quãng đường ngày còn yêu nhau tôi và chồng cũ đã từng qua. Kể cho con trai nghe những kỉ niệm đẹp nơi đây, sau đó sẽ trở về cùng con sống cuộc đời bình yên, hạnh phúc.
Vốn không định viết về Cầm, nhưng tại nhiều người hỏi tại sao không cho Cầm về với Hùng, vậy nên mình viết đôi lời về sự trải lòng của Cầm cho mọi người hiểu suy nghĩ của cô ấy.
Nốt chap này khép lại bộ truyện này rồi, mình gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã và đang ủng hộ mình suốt thời gian qua.
Mọi người đọc xong cho mình xin cảm nhận về bộ truyện nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook