Mẹ Chồng Tôi
-
Chương 14
Đến khi tỉnh lại tôi mới biết hoá ra người đàn ông đó là anh Nhất, anh nghe tôi nói bé Thỏ nhập viện nên lo lắng chở mẹ tôi đến thăm. Không ngờ gặp đúng cảnh mẹ chồng tôi cứ thế mà cầm ghế phang tới tấp vào đầu vào cổ tôi. Tôi khi ấy đang bế con nên không thể nào mà phản kháng được vì mải che chắn cho con bé, sợ con bé tổn thương. Cũng may con bé mệt nên ngủ thiếp đi, nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh bà nội hành hạ mẹ nó chắc nó sợ hãi mà khóc thét lên mất.
Anh Nhất tức giận nên ngay lập tức gọi chồng tôi đến giải quyết, mẹ chồng tôi là 1 người ngoa ngoắt nhưng lại vô cùng nhát gan. Thấy anh Nhất đâp tan cái ghế thì sợ lắm, vậy nên mặc kệ anh chửi mắng bà cứ ngồi im trên giường mà run. Chồng tôi đến nhìn sơ qua, cộng với những gì anh Nhất nói qua điện thoại, cũng đoán được phần nào sự việc, anh vội vàng nắm tay mẹ đẻ tôi nói:
- Mẹ, anh Nhất em thay mặt mẹ em xin lỗi 2 người, là chồng mà không bảo vệ được vợ con mình con xấu hổ lắm. Con thành thật xin lỗi hai người.
Anh Nhất kéo mạnh tay chồng tôi ra mà nói:
- Người mày cần xin lỗi là con Nhân chứ không phải tao, ngày gả nó cho mày, mày đã hứa cái gì. Mày nói đi, mày hứa yêu thương bảo vệ nó mà để mẹ mày cầm ghế phang vào đầu nó đến bật máu, mày bảo vệ nó mà để nó bị suy nhược cơ thể sau sinh nên ngất đi như thế à?
Chồng tôi lắp bắp nói:
- Em, em… em biết Nhân chịu nhiều ấm ức, nhưng thật sự em không hề biết mẹ em lại quá đáng đến mức ấy.
Rồi anh quay qua mẹ tôi nói:
- Mẹ, con ngàn vạn lần xin lỗi mẹ, để xảy ra chuyện như ngày hôm nay là con nhu nhược, con ngu dốt không bảo vệ được vợ con mình. Mẹ làm ơn cho con biết tình hình hiện tại của Nhân và con gái con được không mẹ?
Mẹ tôi chỉ vừa khóc vừa nắm tay tôi chứ tuyệt nhiên không nói điều gì. Có lẽ bà đang thất vọng về chồng tôi, người mà bà nghĩ sẽ cả đời bảo vệ tôi. Chắc chắn bà đang đau lòng lắm, đứa con gái mà bà yêu thương hơn chính bản thân mình lại bị người ta hành hạ tới mức ngất đi, hỏi ai làm cha làm mẹ mà không đau lòng cho được.
Còn anh Nhất giận dữ tới mức thẳng tay tát vào mặt chồng tôi rồi quát:
- Mày thôi mấy cái nước mắt cá sấu đi, tốt nhất mày nên đưa mẹ mày về trước khi tao nổi điên lên. Còn cái Nhân khi tỉnh lại tao sẽ đưa mẹ con nó về nhà ngoại, nhất định không để mẹ con mày hành hạ nó nữa.
Mẹ chồng tôi ban đầu còn sợ nhưng thấy con trai mình bị đánh bà chỉ tay vào mặt anh Nhất mà nói:
- Cái thằng mất dậy kia, con tao nó làm gì mà mày đánh nó hả? Mày có giỏi thì mày đem em mày đi luôn đi, đi cho khuất mắt gia đình tao đi. Mang luôn cả con nó đi chứ để lại tao cũng không nuôi đâu, tao không cần cái loại ăn bám như mẹ con nó.
- Bác Nết này, nãy giờ cháu đã rất kiềm chế và tôn trọng bác vì bác là người lớn tuổi. Bác đừng để cháu ra tay với bác thì không hay đâu. Sao bác không thử nghĩ xem nếu con gái bác cũng bị nhà chồng đối xử như thế thì thế nào? Dù đúng dù sai nó cũng là con dâu bác, thiếu xót gì thì từ từ dạy sao bác lại ra tay tàn độc với nó như thế? Nó đang bế con mà bác cũng đánh cho bằng được, ngộ nhỡ vào con bé thì bác tính sao? Hay lòng dạ bác độc ác tới mức an nguy của cháu nội mình bác cũng không màng? Đây là lần đầu và cháu mong cũng sẽ là lần cuối cháu phải cảnh cáo bác, nếu còn có lần sau cháu không dám chắc bác sẽ còn đứng đây lớn tiếng được hay không đâu.
Bà sợ hãi lùi lại, núp sau lưng chồng tôi, nhưng vẫn gân cổ lên nói:
- Nó mất dạy nên tao mới như thế, nó mà nghe lời tao đừng cố lắp điều hoà thì đâu đến nỗi con nó phải ốm. Nó ngu nó phải chịu, mà chính mày là người súi bẩy nó lắp điều hoà, chính mày cũng gián tiếp hại cháu tao mà còn già mồm với tao à. Mẹ mày không dậy được an hem mày, nên mày cũng mất dậy không khác gì con em mày. Ít nhiều gì tao cũng ngang hàng với mẹ mày mà mày chửi như thể tao là con mày vậy.
Anh Nhất tức giận cuộn chặt tay lại đấm mạnh vào tường, hai hàm răng nghiến ken két vào nhau. Anh hùng hổ tiến về phía mẹ chồng tôi, chồng tôi thấy tình hình căng thẳng liền quát mẹ chồng tôi:
- Mẹ thôi đi, những việc mẹ gây ra còn chưa đủ hay sao hả? Hay mẹ muốn con phải chết mẹ mới vừa lòng? Nhân là vợ con, bé Thỏ là con gái con, họ mà làm sao thì con không thể sống nổi đâu. Mẹ cay nghiệt nó vừa vừa thôi, con đã bao lần góp ý với mẹ rồi, tại sao mẹ vẫn không chịu hiểu?
Nhờ câu nói của chồng tôi nên anh Nhất cũng kiềm chế được phần nào con tức giận, anh khua tay nói:
- Thôi thôi, mẹ con mày về nhà mà khóc lóc với nhau, để im cho em tao nó còn nghỉ ngơi.
Chồng tôi mếu máo quỳ xuống ôm chân anh Nhân mà nói:
- Em xin anh đừng bắt em phải xa Nhân, xin anh cho em được chăm sóc cô ấy. Em biết lần này lỗi cũng do em, vậy nên anh có thể cho em 1 cơ hội chuộc lỗi được không anh?
Anh Nhất bất lực không muốn nói gì, từ nhỏ anh đã ý thức được việc anh em tôi thiếu vắng tình cảm của bố. Chính vì thế anh luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ tôi, anh nói anh sẽ yêu thương tôi thay cả phần bố.
Còn nhớ ngày nhỏ có lần tôi bị lũ trẻ trong xóm trêu ghẹo là đứa hại chết cha, anh đã giận dữ 1 mình lao tới đánh 4 5 đứa khác. Sức anh thì yếu, chúng nó lại đông, kết quả là anh xây xát khắp người nhưng vẫn mỉm cười xoa đầu tôi nói: “Không sao rồi, nín đi, anh nhất định không để ai làm tổn thương em đâu, nín đi rồi anh thương nhé!”
Cái suy nghĩ mình là anh cả phải yêu thương bảo vệ em gái nhỏ nó ăn sâu vào trong tiềm thức của anh. Vậy nên hôm nay tận mắt nhìn thấy tôi bị hành hạ anh mới không kiềm chế được bản thân mình như thế.
Sự việc ẫm ĩ tới mức tất cả các phòng bệnh xung quanh đều kéo tới xem. Lúc đó vì nghe thấy tiếng ồn ào lớn quá nên mới tò mò mở mắt ra xem. Mẹ đẻ thôi thấy tôi tình lại thì khóc mếu nói:
- Cái Nhân nó tỉnh rồi, nó tỉnh lại rồi, ơn trời con tôi nó không sao rồi. Hai đứa đừng to tiếng nữa kẻo làm cái Nhân suy nghĩ biết chưa?
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tôi nhớ mình đưa con gái vào viện khám vì viêm phổi cơ mà. Tại sao tôi lại nằm đây với mớ dây truyền, rồi vết băng trên đầu nữa. Con gái tôi đâu, tôi hoảng hốt hỏi mẹ:
- Mẹ, bé Thỏ đâu mẹ, sao con lại nằm đây thế này?
- Con bé đang nằm với Bác Hương con yên tâm nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói con bị suy nhược cơ thể nên cần phải bồi dưỡng và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nghe thấy thế tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vậy là con bé vẫn bình an. Đúng rồi, lúc sáng tôi có nhờ chị Hương, chị gái chồng tôi đèo mẹ con tôi vào viện, may có chị giúp tôi làm thủ tục nhập viện chứ 1 mình tôi không biết phải xoay sở thế nào. Có lẽ chính chị đã báo tin cho chồng và mẹ chồng tôi biết.
Mà khoan đã vậy còn vết thương trên đầu tôi, tôi mơ hồ nhớ lại những lời chửi bới đay nghiến của mẹ chồng, cả việc mà bà cầm ghế đánh tôi nữa. Không kìm được tôi đưa ánh mắt căm hận sang nhìn bà, hình ảnh tôi vừa ôm con vừa tránh những cú đánh của mẹ chồng hiện về khiến tôi hận bản thân mình khi ấy không thể giết chết bà. Một con người cay nghiệt với chính cháu nội của mình.
----*-----*-----
Mấy ngày trước con bé có biểu hiện sốt nhẹ lại bỏ bú tôi có ý muốn đưa con bé đi viện thì bà nhất quyết không cho. Bà còn lớn giọng chửi tôi không biết làm mẹ, trẻ con nó nóng sốt là bình thường, chỉ cần lấy khăn ướt đắp lên trán là khỏi.
Tôi khi ấy lần đầu làm mẹ nên cũng chẳng có kinh nghiệm gì, cứ ngây thơ nghĩ do nóng quá nên con bé mới thế. Vậy nên cũng vô tâm chẳng đưa con đi khám, dù cho con bé quấy khóc cả đêm. Kết quả là 2 ngày sau con bé sốt hơn 39 độ, ngủ li bì và có biểu hiện thở rít, khó thở mới vội vàng gọi chị Hương. Cũng may chị không cổ hủ giống mẹ chồng tôi, chị lên tiếng bênh vực tôi, rồi ngay lập tức đưa mẹ con tôi đi viện. Tới tận khi ấy bà vẫn kiên quyết không cho tôi đem con bé đi viện, nói ở nhà chữa mẹo, nhưng tôi mặc kệ bà.
Vậy mà khi biết tin con bé bị viêm phổi cấp phải nhập viện bà lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Cho đến thời điểm này mỗi lần nhớ lại những gì anh Nhất kể về ngày hôm đó tôi vẫn thấy không thể nào tha thứ cho bà được. Con gái tôi khi ấy mới chưa đầy 2 tháng tuổi mà sao bà lại tàn nhẫn với nó đến vậy.
Những tháng ngày chăm con ở viện cơ cực vô cùng, vừa đau đầu, vừa phải chăm con. Dù có mẹ đẻ tôi túc trực ở đó, nhưng bệnh viện lại chỉ cho phép 1 người ở lại chăm nên bà toàn phải ngồi ngoài ghế đã. Một mình tôi mệt mỏi cùng con chiến đấu với bệnh tật.
Sau hôm ấy mẹ chồng tôi không 1 lần hỏi xem con bé nằm viện thế nào, suốt 10 ngày mẹ con tôi ở viện bà chưa từng hỏi han chứ đừng nói đến vào thăm. Tôi thì chẳng quan tâm, chỉ tội nghiệp cho con gái nhỏ bé của tôi, nó có lỗi gì đâu mà bà nội lại hắt hủi nó như thế, hay tại vì nó sinh ra là con gái nên bà mặc định lỗi lầm cho nó?
Chính vì sự vô tình đó của bà, nên ngày bé Thỏ được xuất viện chồng tôi quyết định đưa thẳng mẹ con tôi về nhà mẹ đẻ, anh nói:
- Anh xin lỗi em nhiều lắm, thời gian qua là do anh nhu nhược để mẹ con em phải thiệt thòi nhiều. Bây giờ em cứ sang bà ngoại đến khi nào em muốn, hi vọng ở đấy em được thoải mái hơn. Hàng tuần anh sẽ không tăng ca nữa, mà thu xếp sang thăm mẹ con em. Anh sẽ cố gắng để khi em về vợ chồng mình sẽ ra sống riêng được không em? Anh sẽ thuê 1 căn nhà nhỏ, sẽ khó khăn và vất vả cho em nhưng mà như thế còn hơn để em bị hành hạ thế này.
Hơn ai hết tôi biết anh cũng khó xử nhiều lắm, phải chọn lữa giữa 2 người phụ nữ quan trọng của đời mình chắc anh đau lòng lắm. Thương ai bỏ ai cũng đâu có được, vậy nên dù có tủi nhục tới cỡ nào tôi cũng không hề có suy nghĩ trách hận anh. Tôi mỉm cười nói:
- Chỉ cần có anh ở bên, chỉ cần anh luôn yêu thương mẹ con em như thế là em đã hạnh phúc lắm rồi. Anh đừng tự dằn vặt bản thân làm gì, lỗi đâu phải do anh đâu.
- Không là do anh, tất cả là do anh, anh không bảo vệ được em, thật sự hằng đêm nhìn em khó nhọc chìm vào giấc ngủ anh xót xa lắm. Anh biết những gì em phải chịu đựng khi sống chung, anh biết hết chứ. Nhưng anh lại chần chừ không chịu ra quyết đinh, anh không muốn phải chọn lựa giữa em và mẹ, cả 2 đều vô cùng quan trọng với anh. Vậy nên mới khiến cho em hết lần này đến lần khác chịu oan ức như thế. Anh có tội với mẹ con em nhiều lắm.
Nhìn anh cứ tự dằn vặt bàn thân mình như thế mà tôi bật khóc vì thương anh, anh thấy vậy lại ôm tôi vào lòng mà nói:
- Nín đi em, có anh ở đây rồi, từ nay anh hứa sẽ không để em phải rơi lệ nữa. Khó khăn đến mấy anh cũng sẽ cùng em dọn ra ngoài, mong em có thể cùng anh vượt qua thời gian này.
Đúng lúc này thì bác sĩ gọi đi làm thủ tục xuất viện nên anh lại hối hả đi, nhìn cái bóng lưng cao gầy của anh mà lòng tôi dâng lên 1 nỗi thương cảm. Giá mà tôi không mất trinh, giá mà tôi sinh con trai có lẽ mẹ chồng tôi không cay nghiệt đến thế. Nếu thế chắc giờ này gia đình tôi cũng êm ấm hơn.
- Nào xong chưa, bé con của bác vẫn chưa ngủ dậy sao?
Tiếng anh Nhất khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tại sao tôi lại có cái mong ước con tôi là con trai vớ vẩn như thế được chứ. Dù là trai hay gái thì con cũng là vật báu vô giá của chồng tôi cơ mà.
Phía sau anh là mẹ đẻ tôi, bố chồng và chị Hương nữa, mọi người đến để giúp mẹ con tôi làm thủ tục xuất viện. Mấy ngày qua tận mắt chứng kiến chồng tôi quan tâm chăm sóc mẹ con tôi. Anh Nhất không còn giận chồng tôi nữa.
Nửa tiếng sau thì chồng tôi cũng làm xong thủ tục, tôi thấy ánh mắt anh thoáng buồn. Tôi biết anh đang buồn vì điều gì, vì lòng tôi cũng đang chung nỗi xót xa với anh nên tôi hiểu.
Chồng tôi nói muốn cho mẹ con tôi về ngoại ít hôm, bố chồng tôi không còn phản đối như trước đây mà ngay lập tức đồng ý. Có lẽ ông vừa rồi ông mới biết được sự cay nghiệt của vợ mình với con dâu nên không cấm tôi cho cháu về bên ngoại như trước nữa. Công bằng mà nói ngoài mẹ chồng tôi ra thì ở nhà chồng ai cũng tốt với tôi cả. Dù chưa 1 lần lên tiếng bênh vực tôi nhưng ông cũng chưa từng làm khó tôi. Ông không muốn cho tôi về ngoại 1 phần vì sợ con tôi còn nhỏ, 1 phần vì sợ hàng xóm nói đùn đẩy trách nhiệm cho bà ngoại chứ không hề có ý muốn làm khó mẹ con tôi. Thế nhưng có lẽ sau lần này ông đã hiểu ra nên ông để vợ chồng tôi tự quyết định mọi việc. Ông bảo:
- Ở đâu cũng được, miễn sao các con yêu thương nhau, cháu nội của bố được khoẻ mạnh thế là bố mừng rồi.
Tôi mỉm cười thay lời cảm ơn với ông, chị Hương vừa bế vừa cưng nựng con gái tôi:
- Chó con của bác về bà ngoại chơi phải ngoan không được quấy bà ngoại biết chưa? Nhớ là phải hay ăn thì mới mau khoẻ lại được, bác yêu con chó con của bác lắm này. Nào cho bác thơm cái cho đỡ nhớ nào, chó con đừng có quên hơi bác đấy nhé.
Chỉ có mẹ chồng tôi là không có mặt, bố chồng tôi biết ý nên bảo:
- Mẹ con cũng định vào nhưng nhà nhiều công việc con thông cảm vậy.
Tôi biết ông chỉ đang an ủi tôi mà thôi, làm gì có ai bận tới mức không gọi nổi 1 cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình của cháu cơ chứ. Đến chú út còn gọi được vài cuộc hỏi thăm, mà bà lại chẳng hề nhớ gì đến cháu nội. Nhưng thôi, mặc kệ bà, mặc kệ những thù ghét hơn thua, mẹ con tôi lên xe về nhà ngoại tìm lại bình yên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook