Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
Chương 98: Đồng Nhan, em đang ở đâu

Trước hết Lãnh Diễm phản ứng kịp, chậm rãi đứng lên, lẳng lặng nhìn hai người này, không lên tiếng.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, trong mắt thật giống như thoáng ánh lên cảnh vật gì, "Mọi người có thể đi về, tôi không sao."

Khóe miệng Lãnh Tiêu giật giật, nhìn người anh em trước mắt rõ ràng tinh thần không đúng này, giống như người bệnh trong bệnh viện tâm thần đều nói bản thân không có việc gì, nhưng bọn họ. . . . . .

"Tiếu Thâm, cậu mau vào đi nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm rộn!" Lãnh Tiêu hét to.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, chỉ ôm con trai, Đồng Đồng ngoan ngoãn bị Tiếu Thâm ôm vào trong ngực, không nói tiếng nào, giống như nho nhỏ hắn còn đang vì mẹ đột nhiên rời đi mà đau lòng.

"Tôi hiểu biết rõ tại tôi đang làm gì, mọi người đi nghỉ trước đi, nói không chừng, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, mọi người nghỉ ngơi không tốt sao được?"

Lãnh Tiêu ngẩn người, nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm rõ ràng có biến,hiện tại nhìn trên mặt Tiếu Thâm đang cười, chợt ý thức được cái gì.

Tiếu Thâm trực tiếp phất tay một cái, không nói câu nào, ôm con trai trở về phòng ngủ, Lãnh Diễm hít sâu một hơi, một câu cũng không hỏi, xoay người rời đi, Lãnh Tiêu sửng sốt: "Đi nơi nào?"

"Về nhà ôm bà xã ngủ!"

Lãnh Tiêu bĩu môi, thế nào cảm giác trong nháy mắt hai người này giống như thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chuyện gì xảy ra còn chưa biết, có thể buông lỏng quá sớm hay không?

Nhìn phòng ngủ đã đóng lại một chút, nhìn bên ngoài Lãnh Diễm đang mở cửa 'phòng cho tổng thống', nhiều lần đắn đo, đi theo phía sau Lãnh Diễm.

Giang Thành có chút sững sờ, không biết ba người này xảy ra chuyện gì, một chút khó khăn nhất không để ý? Trong lòng cười lạnh, Đồng Nhan, nhìn một chút, đây chính là người em gả,

Trong phòng ngủ, cánh tay Đồng Đồng vòng ở trên cổ Tiếu Thâm, tầm mắt hai người song song, hỏi: "Ba, tại sao ba chợt vui mừng? Mẹ đâu?"

Nhìn con trai của mình đỏ mắt đáng thương hỏi anh, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Ba cam đoan với con, bảo đảm tìm mẹ con chở về, có được hay không?"

Đồng Đồng nhìn Tiếu Thâm không nói lời nào, không nháy mắt lấy một cái, cách một hồi lâu hỏi: "Thật có thể tìm trở về sao? Bọn họ nói, mẹ đã đi Thiên đường."

Trong lòng Đồng Đồng hình như mơ hồ biết một chút ý tứ thiên đường, giống như nói đúng là, mẹ cũng không về được, nhưng hắn không muốn, hắn đang nghĩ thời khắc khắc nhìn thấy mẹ .

Nụ cười Tiếu Thâm khẽ thối lui, nghiêm túc nhìn con trai vẻ mặt nặng nề, "Thời điểm lúc Đồng Đồng ở bệnh viện nhìn thấy mẹ đócó cảm giác gì?"

Đồng Đồng không hiểu tại sao ba hỏi như thế, chân mày nho nhỏ nhíu lại nghĩ tới tâm tình mới vừa ở trong bệnh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao: "Con không biết."

Tiếu Thâm làm như sáng tỏ, mặt mày mở ra, "Là không có cảm giác."

Mặt của Đồng Đồng vo thành một nắm bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó rối rắm, "Tại sao con lại không có cảm giác vậy, đó là mẹ của con, cái này có phải nói lên, Đồng Đồng không phải một bé ngoan hay không?"

Tiếu Thâm cười cười: "Dĩ nhiên không phải, lúc ba ở bệnh viện cũng không có loại cảm giác đó, cái này không liên quan tới con." Nói xong nhẹ nhàng ôm con đứng lên nằm ở trên giường, đắp kín mền, giống như vô số lần ban đêm trước, Đồng Nhan và Đồng Đồng đều nằm chung một chỗ nói chuyện phiếm.

"Vậy thì vì cái gì đây?" Đồng Đồng mặt nhăn nhúm thành bánh bao nhỏ, suy nghĩ vài vòng, vẫn không hiểu tại sao bản thân thấy mẹ như vậy không khó chịu.

Tiếu Thâm khẽ than thở, không biết nên làm sao cùng con trai nhỏ như vậy nói chuyện phức tạp như thế, không biết qua bao lâu, Đồng Đồng nho nhỏ bị Tiếu Thâm lừa dối ngủ mất, một ngày này, đứa nhỏ này cơ hồ không thể nào ngủ, mệt muốn chết rồi.

Tiếu Thâm nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng, lúc ngủ Đồng Đồng mãi cứ hàm chứa ngón tay, một tay kia ôm cánh tay Tiếu Thâm, chân gác lên, động tác này rất giống Đồng Nhan, lúc mới vừa kết hôn kia, anh còn bị Đồng Nhan đá xuống giường mấy lần.

Khẽ mất hồn, hình như từ trên mặt đau đau nhìn thấy bóng dáng Đồng Nhan, ánh mắt nhìn không dời đi được.

Nếu như trực giác không sai, người kia căn bản không phải là Đồng Nhan, nhưng cụ thể là người nào? Không nghĩ ra được, anh đắc tội với không ít người, ai sẽ biết dùng biện pháp như thế đến báo thù anh?

Chẳng lẽ là bên nhà họ Tiếu kia?

Nghĩ tới, đứng dậy lấy điện thoại di động ra mở máy, ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại cho phụ tá, điện thoại di động mới vừa mở máy chính là chấn động mãnh liệt vang lên, vừa nhìn mã số, phụ tá , nhà họ Tiếu bên kia, Tiếu Tiếu, toàn bộ các số đều xuất hiện, nhíu nhíu mày, nhà họ Tiếu bên kia sao lại gọi điện thoại cho anh?

Nhìn xong hiển thị điện tới, trước gọi cho phụ tá một cú điện thoại, bên kia phụ tá nhanh chóng nhận, vừa nhìn điện thoại di động, hắn nhìn hai chữ ông chủ kích động khác thường, "A lô, ông chủ, bây giờ ngài ở nơi nào?"

Tiếu Thâm bình tĩnh trả lời: : "Tôi không sao, tôi hỏi cậu, hai ngày nay kế hoạch thực hành như thế nào?"

Phụ tá dễ nổi nóng: " Ông chủ thật tốt quá, thật tốt ngài không có việc gì, có biết mấy ngày nay báo chí nói ngài chết bởi hoả hoạn, hiện tại công ty cũng loạn thành một đoàn, kế hoạch kia chỉ có thể cắt đứt."

Lông mi Tiếu Thâm đông lạnh: "Kế hoạch đứt? Ai cho cậu dán đoạn , hiện tại tiếp tục cho tôi, tôi muốn mọi chuyện kết thúc trong một ngày!"

Phụ tá sửng sốt: "Dạ, chỉ là ông chủ, ngài xác định sao? Hiện tại ông cụ cũng. . . . . . Ngài còn muốn làm sao?"

Ngược lại Tiếu Thâm sửng sốt: "Ông cụ thế nào?"

Phụ tá, thì ra là còn chưa biết, không trách được, nhưng là nghe nói một ngà ba người của ông chủ ở trong đám hoả hoạn,. . . . . . Ngộ nhỡ chuyện của ông cụ này khiến ông chủ hỏng mất thì làm thế nào?

"Ông cụ nhìn báo, nói ngài một nhà ba người chết bởi hoả hoạn, quýnh lên, bệnh tim tái phát, cộng thêm tuyến dịch lim-pha ung thư màn cuối, tối ngày hôm qua đã. . . . . ."

"Ngươi nói cái gì ung thư tuyến dịch lim-pha? Ung thư tuyến dịch lim-pha gì?" Tiếu Thâm hoài nghi nghiêm trọng hai ngày mình ngủ không ngon xuất hiện nghe nhầm, không phải lão già sống rất tốt ?

Lúc này, nhà họ Tiếu.

Tiếu Chuôi Nham trấn giữ nhà họ Tiếu, mấy người vây quanh luật sư ngự dụng của ông cụ, vẻ mặt nặng nề.

Trước hết Tiếu Tiếu không nhịn được mở miệng, lớn tiếng mất khống chế: "Anh nói cái gì? Ông nội để công ty lại cho Tiếu Thâm? Anh chém gió!"

Sắc mặt luật sư không nên, khẽ mỉm cười: "Thật sự xin lỗi, đây là ông cụ khi còn sống đã sớm lập tốt di chúc, đây là ông cụ thân bút viết, mọi người không tin có thể xem một chút ."

Tiếu Tiếu đi qua, nhìn trong lúc này, chợt sắc mặt đại biến, Chu Linh không nhịn được tiến tới nhìn, sắc mặt trắng bệch.

Tiếu Ngọc đoạt lấy, tức giận thở mạnh: "Điều này sao có thể, làm sao ba có thể lập di chúc vào mấy năm trước, còn ở trước đó một chút tự mình viết thư chứng minh tính chân thật của di chúc? Làm sao có thể!"

Tiếu Tiếu cau mày nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây, "Không thể nào, gần đây ông nội mới đem công ty giao cho tôi, coi như mấy năm trước lập di chúc, lúc viết thư cũng có thể thay đổi di chúc? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Sắc mặt Tiếu Chuôi Nham nặng nề, chợt cười lạnh: "Hừ, ba vẫn thiên vị, mặc kệ tiii cố gắng thế nào, vẫn luôn thiên vị con trai của anh cả, mấy năm trước lập di chúc thật tốt, vẫn còn muốn gạt chúng ta, mấy tháng trước biết mình bị bệnh rồi, muốn tìm biện pháp đuổi Tiếu Thâm ra ngoài, sử dụng mình nó sáng lập Danh Dương, cũng may sau khi chết ông cụ càng thêm có năng lực nắm giữ Tiếu thị, ba thật đúng là dụng tâm lương khổ!"

Tiếu Tiếu hét lên một tiếng: "Tại sao ông nội có thể như vậy! Đây coi là cái gì, đem công ty cho tôi, hiện tại lại muốn lấy về, lấy tôi ra làm bàn đạp cho tôn tử bảo bối!"

Vừa vặn lúc Tiếu Thâm trở lại nghe một câu như thế, khóe miệng khẽ châm chọc: "Cô thử một chút, cô cũng có tư cách làm bàm đạp cho tôi? Bây giờ cô có thể hỏi phụ tá công ty một chút công ty xảy ra chuyện gì."

Tiếu Tiếu bây giờ hận nhất Tiếu Thâm, cho tới bây giờ chưa từng hận như vậy, tại sao, mình ở trong công ty dụng tâm làm mấy tháng, mấy tháng này cô ngày ngày thức đêm làm thêm giờ, dùng nhiều kiên nhẫn nhất trong đời cô cho công việc, hiện tại thì tốt không dễ dàng có chút khởi sắc, tại sao nói không cho thì không cho!

Cười lạnh: "Tiếu Thâm, đừng nghĩ làm tôi sợ, anh muốn lấy công ty về, cũng phải xem bản lãnh của anh, cho dù có di chúc của ông nội thì thế nào, tôi không cho, anh làn sao lấy đi." Nói xong quay đầu lại nhìn luật sư, bắt chéo chân, bày ra tư thái thiên kim danh môn cao quý, giống như ra lệnh: "Hiện tại cho ngươi ann cái lựa chọn, một, tiêu hủy di chúc, bên ngoài đã nói căn bản ông nội không lập di chúc, khi còn sống ông nội đã giao công ty vào trên tay tôi rồi, cho nên sau khi ông nội chết, công ty danh chánh ngôn thuận là của tôi, anh đi theo Tiếu Thâm, chính là đối nghịch với nhà hộ Tiếu chúng tôi!"

Luật sư hơi sững sờ, hình như không ngờ cô gái trước mắt này sẽ đưa ra loại đề lựa chọn này.

Tiếu Thâm giễu cợt cười một tiếng"Em gái thân ái của anh, hình như em quên mất, nơi này là Trung Quốc, em ở nước Mỹ học tiết mục đoạt quyền, không thích hợp."

Chu Linh nhìn con gái khẽ cau mày, hình như cũng không thế nào tán thành con gái làm phép, mà Tiếu Chuôi Nham lại kéo vợ lại, lẳng lặng nhìn con gái trước mắt, dù sao cái gì cũng không có, còn không bằng liều một phen.

Vợ chồng Tiếu Ngọc không nói, cảm giác tình huống hiện tại không nói lời nào là tốt nhất, dù sao mặc kệ bên nào thắng, đều có một phần của bà .

Luật sư chuyện dụng khi ông cụ còn sống lập tốt di chúc, nhìn Tiếu Tiếu: "Tiếu tiểu thư thật ngại quá, khi còn sống ông cụ đã lập tốt di chúc. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, Tiếu Tiếu ngồi ở bên trên chợt bất ngờ đoạt di chúc trong tay luật sư hai ba lần xé nát bấy.

Luật sư trợn mắt hốc mồm, không nói ra lời bị động tác của Tiếu Tiếu làm kinh hãi cứng rắn áp trở về, Tiếu Thâm chỉ để hai tay trong túi, lẳng lặng nhìn, cũng không tiến lên ngăn cản, với bản lĩnh của anh, làm sao có thể không ngăn cản được, chỉ là anh lười phải động.

Hai nhà nhà hộ Tiếu nhìn hành động của Tiếu Tiếu, ngây dại, Tiếu Chuôi Nham lại cười, tay vừa động, xé bức thư ông cụ tự tay viết, trọng điểm nội dung bị xé rách.

Tiếu Tiếu vừa nhìn những mảnh vụn trong tay, thấy có đầy đủ nội dung thuận tay xé thêm hai cái, vừa cười híp mắt nhìn luật sư trước mắt sư, bả vai nhún nhún, ý cười đầy mặt: "Ngài mới vừa nói di chúc nào?"

Luật sư ngạc nhiên, không lời nào để nói, đột nhiên cảm thấy cô gái cười híp mắt trước mắt này, bề ngoài rất xinh đẹp, không đắc tội nổi.

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, "Thật sự là xin lỗi Tiếu đại tỷ nếu như có hứng thú, công ty kia tùy thời đều có thể là của cô, chỉ cần cô có thể giữ được, tôi tới nhìn ông nội một chút, mọi người cứt tiếp tục!" Nói xong tự nhiên đi lên lầu.

Phía dưới, sắc mặt luật sư khó coi nhìn những mảnh vụn trên đất kia, đang suy nghĩ nên làm cái gì, Tiếu Tiếu chợt cười híp mắt mở miệng: "Ngài là người thông minh, không cần tôi nhiều lời chứ? Nghe nói, Trong nhà Tiếu Thâm bị hoả hoạn, vợ con cũng bị thương tổn, anh đừng nhìn hiện tại người anh ta giống như không sao, không chừng chịu đựng tổn thương, bên ngoài báo bay đầy trời, một chút cho Tiếu Thâm dựa vào chính là công ty Danh Dương nho nhỏ kia, trải qua sự kiện lần này, cổ phiếu Danh Dương bị đả kích lớn điểm này tôi cũng vậy không cần nhiều lời, muốn theo chân Tiếu Thâm hay là công bố ông ngoại không lập di chúc, chính ann lựa chọn."

Nói xong thoải mái ngồi xuống chỗ mình, Chu Linh hài lòng nhìn con gái mình, lần này làm việc chân thật đã nhìn ra, con gái của bà ta giống như bà ta, một chút cũng không kéo dài.

Tiếu Chuôi Nham cũng cười híp mắt, đi ra hoà giải : "Ai ngài chớ trách, đứa nhỏ này trẻ tuổi, làm việc không phân biệt nặng nhẹ, nhưng lời nó nói cũng có đạo lý đúng không, anh nên suy nghĩ tốt một chút?

Chu Linh trực tiếp gọi quản gia tới: "Kêu tiểu Trương lái xe đưa tiên sinh trở về."

Quản gia cung kính đưa luật sư ra cửa, thấy chiếc xe bá đạo kia để ngang con đường, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, nơm nớp lo sợ lên xe.

Trên đường một mực nghĩ tới đối sách, vậy phải làm sao bây giờ?

Thật chẳng lẽ phải phản bội ông cụ tìm nơi con nhóc kia nương tựa?

Nhớ tới Tiếu Thâm, ở thành phố A tên nhóc Tiếu Thâm này cũng không phải là người bình thường dám trêu , nguyên nhân trong đó cũng không chỉ một là nhà họ Tiếu, quan trọng hơn còn là mấy năm này mìnhTiếu Thâm phát triển thế lực ra.

Người tài xế trước mặt này biết rõ nhiệm vụ trước mắt kia, chính là đưa hắn đến luật sư được, buộc hắn giao ra di chúc dành trước.

Động tác nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua, nhưng trên tay lại bất động gởi nhắn tin cho Tiếu Thâm, Tiếu thiếu, làm thế nào?

Một mình Tiếu Thâm đứng ở phòng ngủ của ông cụ, nhìn này màn màu trắng, trong lòng cảm thấy châm chọc, mới vừa ở bệnh viện còn gặp được, thật vất vả suy nghĩ ra, đó không phải là người quan trọng nhất, nào biết, quay đầu lại lại nghe được tin tức ông nội rời đi.

Bi ai lớn, mừng rỡ, bi ai lớn hơn nữa, quanh co đến nỗi chính anh cũng không biết cái gì gọi là khó chịu.

Điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên, liếc mắt nhìn, khóe miệng từ từ vẽ ra một nụ cười tà nịnh, một câu tùy ý: cho, làm sao không cho, chỉ cần bọn họ có thể giữ được, muốn cái gì thì cho cái gì.

Trong xe, luật sư liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại di động, không hiểu.

Nhưng đã hiểu ý tứ của Tiếu Thâm, cho. Lặng lẽ thủ tiêu, lúc này mới yên tâm.

Hai nhà Tiếu Chuôi Nham Tiếu Ngọc nhân vẫn ngồi ở lầu dưới không động, trên lầu ông cụ đã không còn thở, Tiếu Thâm ở phía trên cũng không làm được gì, mới vừa tiểu Trương đã trả lời điện thoại nói, đã lấy được di chúc, đang trên đường về, chỉ cần giành di chúc trước rồi huỷ tiêu, bọn họ cái gì cũng không sợ.

Tiếu Thâm ở lại bên trong nửa giờ, chỉ là yên lặng ngồi ở trên ghếhút thuốc lá, mặt mày biến đổi, trong mắt sóng lớn cuồn cuộn, rốt cuộc hiểu rõ tại sao ông nội lại đối với anh như vậy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao ông nội đuổi anh ra khỏi công ty.

Là thái độ trước kia của anh, làm ông nội không yên lòng giao công ty cho anh, cho nên khi biết bản thân bị ung thư tuyến dịch lim-pha, cứng rắn hung ác quyết tâm đuổi anh ra ngoài, tự lực cánh sinh, không giống trước kia nhìn chằm chằm hào quang của nhà họ Tiếu, cũng chỉ dựa vào từ hai bàn tay Tiếu Thâm anh, chân ở thành phố A, về sau mới có thể nắm giữ công ty tốt hơn.

Sao anh lại không nghĩ đến.

Nếu không phải những tờ báo nhỏ kia viết linh tinh, nói gì một nhà ba người anh chết hết, bệnh tim của ông nội làm sao sẽ đột nhiên phát tác thêm vào?

Vứt điếu thuốc trong tay, nhấc chân, nặng nề nghiền hai cái, ngẩng đầu nhìn trên giường, trong mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Thời điểm lúc tài xế đem di chúc về, lúc này Tiếu Tiếu mới thật cười, tìm đến một chậu than lớn, đốt hết cả di chúc và những mảnh vụn kia.

Lúc này mới bắt đầu nói với cô cô dượng: "Cô cô, cô yên tâm, mặc kệ nói thế nào, di sản thế nào hai nhà chia đều."

Nụ cười trên mặt Tiếu Ngọc có chút mất tự nhiên, nghĩ đến hành động mới vừa rồi của Tiếu Tiếu, trong lòng thế nào cũng có chút không vui. Đó dù sao cũng là ba của bà, tại sao có thể ngay tại ngày chết cháu chát dùng thủ đoạn tranh đoạt tài sản mà không thực hiện ước nguyện khi còn sống của ông.

"Được, các ngươi xử lý là được rồi, tôi mệt mỏi, đi trước."

Tiếu dượng lưu lại, vội vàng xử lý vấn đề di sản, mặc kệ nói thế nào, một khoản tiền lớn như vậy.

Thời điểm Tiếu Thâm xuống nhìn phía dưới hai nhà chia tiền giễu cợt cười một tiếng: "U, chia tiền đấy? Có phải là hơi sớm một chút hay không a, ông cụ còn chưa chôn cất, không sợ lão nhân gia ông ta bị nhóm người làm tức thành xác chết vùng dậy?" Vừa nói cười, vừa đi.

Chu Linh là tương đối mê tín , lập tức mặt liền trắng.

Buổi tối hôm đó, Tiếu gia chia xong tiền, bắt đầu bận rộn công việc tang lễ của ông cụ.

Tiếu Thâm đến ở tạm khách sạn, con trai đã tỉnh rồi, bị Lãnh Tiêu ôm đưa tới Tiểu Yêu, đứng ở trên sàn nhà trong phòng khách ngẩn người, Tiếu Thâm vừa tiến đến, thân thể nhỏ bé rất nhanh di chuyển vào trong ngực Tiếu Thâm, mang theo tiếng khóc buồn buồn nói: "Ba, đừng bỏ lại Đồng Đồng một mình."

Lòng Tiếu Thâm đầu mềm rối tinh rối mù, vui mừng vì con trai bắt đầu lệ thuộc vào mình, đồng thời, lại tự trách mình đi ra ngoài quá lâu.

Đưa bàn tay ra dùng sức xoa xoa đầu của Đồng Đồng: "Được, ba vĩnh viễn sẽ không rời đi con và mẹ

Cũng sẽ không rời đi."

Đồng Đồng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ là bây giờ niềm tin đối với với Tiếu Thâm đạt tới một cao độ trước đó chưa từng có, Tiếu Thâm nói cái gì, Đồng Đồng cũng sẽ không chút nào suy tính gật đầu.

Dẫn theo Đồng Đồng đi xuống quán ăn Trung Quốc ăn chút gì, trở về phòng khách, Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng, lấy một quyển truyện, trước lúc ngủ kể chuyện cho hắn nghe, lục thật lâu cũng không thấy hài lòng, Đồng Đồng thúc giục.

Tiếu Thâm dứt khoát ném sách, bắt đầu phát huy ngôn ngữ Tiếu thị, kể chuyện xưa cho con trai. 

Thật vất vả dỗ tên nhóc nhạy cảm ngủ, Tiếu Thâm lặng lẽ xuống giường gọi điện thoại cho phụ tá: "Kế hoạch không cần quá mau, kéo lên một vòng." Hiện tại anh không muốn nhìn gia gia còn chưa xuống mồ thì nhìn đến trong nhà chia năm xẻ bảy, chờ một chút đi, không chạy được.

"Vâng"

Tiếu Thâm nghĩ đến Đồng Nhan, mắt một sâu, "Cẩn thận tra một chút cho tôi, xem một chút có nhà nào có thêm môt cô gái, mặc kệ cô gái kia lai lịch ra sao, tất cả đều báo cáo rõ ràng cho tôi, nhất định phải chính xác."

Phụ tá sửng sốt một chút, không hiểu ông chủ có ý gì, hỏi: "Điều tra từng nhà ở thành phố A sao? Từng nhà?"

Mắt Tiếu Thâm tối sầm lại: "Từng nhà, vùng ngoại ô có khu biệt thự rất ít người ra vào điều tra một chút, không được có chút nào không chính xác, hiểu chưa?"

Phụ tá hình như thấy được công trình này lớn, khổ sở xin phép: "Lão bản, có thể âm thầm dùng thế lực hay không, lực, nhiệm vụ này thật sự là. . . . . ." Quá lớn, không khác nào tiến hành điều tra nhân khẩu một lần nữa.

"Có thể, những người đó do cậu toàn quyền điều động, trong thời gian ngắn nhất, tôi muốn biết kết quả."

"Vâng" cúp điện thoại, phụ tá Bạo Tẩu.

Thật sâu cảm xúc, đưa người ta đi làm không dễ dàng a.

Cúp điện thoại, Tiếu Thâm lặng lẽ trở lại trên giường, Đồng Đồng cảm thấy nguồn nhiệt, thân thể nhỏ bé đang ngủ chủ động đến gần, nhiệt ấm, thoải mái, cả tay chân bá chiếm vị trí ngày xưa thuộc về mẹ mình.

Trong mắt Tiếu Thâm tất cả đều là dịu dàng, nhìn con trai của anh và Đồng Nhan, mặt tràn đầy từ ái của người cha. 

Đồng Nhan, em đang ở đâu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương