Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
-
Chương 58: Bí mật bị phơi bày
Đồng Nhan nghe vậy liền sửng sốt: “Cái gì?”
Đồng Nhan không nghĩ tới nguyên nhân bất lực của hắn lại như thế, trước kia chỉ biết người đàn ông này bất lực nhưng cô chỉ tưởng rằng do hắn chơi bời quá độ dẫn đến kết quả liệt dương khi tuổi còn trẻ, bây giờ Tiếu Thâm nói rõ nguyên nhan Đồng Nhan liền ngây ngẩn người.
Sau khi gào xong Tiếu Thâm cũng sững sờ, vừa nghe thấy những lời mình nói sau khi qua phân tích của đại não thì mới biết bản thân vừa mới nói cái gì, nhìn bộ dáng khiếp sợ của Đồng Nhan, Tiếu Thâm hít một hơi thật sâu, cô không biết bản thân đã gây ra chuyện đó cho hắn!
Ngược lại cười nói: “Không có gì.” Khẽ nở nụ cười lạnh, quay lưng không nhìn cô, sợ bản thân vì cơn tức mà không cẩn thận bẽ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô “Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
Đồng Nhan nhìn hắn quay lưng lại hình như hắn thở mạnh, há hốc mồm muốn nói nhưng mà bởi vì kinh ngạc sau khi biết chuyện nên não liền trở nên đần độn không nói nên lời.
Suy nghĩ một chút, liền thở dài giống như trái kinh khí cầu xì hơi.
Vừa ra ngoài đóng kín cửa liền nghe thấy sau lưng bịch một tiếng, hình như sau lưng hơi chấn động, Đồng Nhan bị dọa sợ lập tức nín thở.
Ở bên trong Tiếu Thâm thuận tay ném bình hoa, ly chén, sau khi ném xong mới cảm thấy cơn tức giảm đi một chút.
Quay đầu liếc mắt nhìn tấm hình trong máy vi tính còn có chữ viết ở dưới tấm hình, tức giận đôi tay chống nạnh, nhắm mắt hít sâu vài lần.
Lúc Tiếu Thâm ra ngoài thì đã không còn bộ dáng lúc đầu, không cón người đàn ông lúc nãy còn gây gổ với cô, người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ ra dáng một ông chủ rất đẹp trai.
Hắn mặc đồ tây, biểu hiện trên mặt nghiêm túc chững chạc, không cò một chút phong lưu đa tình nào, đây là lần đầu tiên Đồng Nhan nhìn thấy Tiếu Thâm như vậy.
“Hôm nay có thể tôi sẽ về muộn, không cần chờ tôi.”
Đồng Nhan nghe thấy giọng nói của hắn hơi trầm thấp, theo bản năng gật đầu.
Từ đầu đến cuối Tiếu Thâm vẫn không nhìn Đồng Nhan, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài, vào trong xe sau đó chiếc xe chạy như bay lao ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.
Đồng Nhan vẫn đứng trước cửa nhìn, không biết qua bao lâu chợt nhận ra mình vẫn đứng ở trước cửa, lúc này mới thu hồi tầm mắt đóng cửa vào nhà.
Trên xe Tiếu Thâm đeo tai nghe nói chuyện với thư ký.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Giọng điệu rất chậm, khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn lúc nãy khi còn đối mặt với Đồng Nhan.
Ở đầu dây bên kia thư ký đau khổ: “Bên ngoài công ty có rất nhiều phóng viên vây quanh, đã cho bảo vệ ra đuổi nhưng căn bản không có chuyển biến gì, vẫn còn rất nhiều phóng viênvây quanh. Tổng giác đốc anh không nên tới đây.”
Tiếu Thâm mím môi không nói, đôi mắt chợt lóe sáng: “Rất nhiều phóng viên vây quanh? Vậy tôi càng phải đi.”
Đầu dây bên kia thư ký im lặng, hình như đối với ông chủ đầy phản nghịch này đã sớm thành thói quen, tình huống càng trở nên bất lợi thì ông chủ càng muốn làm, nói ra cho oai: “Như vậy mới có tính khiêu chiến!”
Cúp máy, Tiếu Thâm liền nhíu mày nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đồng Nhan, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Chỉ là.......
Rốt cuộc đối thủ là ai? Có thể nhẹ nhàng có được tấm hình mà Đồng Nhan chụp, còn dám đưa lên báo, sắc mặt Tiếu Thâm lập tức trở nên tái xanh, không nhịn được liền chửi tục, đối phương chơi quá xấu, lại dùng hành động mờ ám như thế.
Nghĩ đến phương diện này bị người khác chất vấn vậy hắn làm gì còn mặt mũi nào nữa!
Hắn tin tưởng Đồng Nhan, không hiểu sao lại tin tưởng nhưng chính là tin tưởng. Cảm giác rất kỳ quái.
Đến trước công ty, chung quanh có rất nhiều phóng viên giống như kiến ngửi thấy vị ngọt, Tiếu Thâm đeo mắt kính, im lặng đi vào không thèm để ý đến những phóng viên kia.
Không ít phóng viên ngăn trước mặt hắn không nhúc nhích, Tiếu Thâm khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay kéo một phóng viên, dùng một chút kỹ xảo mọi người liền nghe thấy người phóng viên kia kêu đau, trong nháy mắt ngoài tiếng người này kêu đau ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Đôi mắt đào hoa của Tiếu Tham híp lại, quét quanh một lượt tất cả các phóng viên vây quanh, những nữ phóng viên đỏ mặt, người đàn ông này quá yêu nghiệt, hắn chỉ tùy tiện nhìn một chút mà bọn họ đã ngượng chín cả mặt.
Đúng lúc mọi người còn đang phiêu diêu thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn phát ra: “Nhớ những tòa soạn này, gọi điện thoại nói với cho tất cả tổng biên tập một chút.”
Thư ký đứng bên cạnh vừa nghe nhanh chóng quét một vòng, nhớ rõ những người phóng viên đứng trước mặt sau đó cung kính gật đầu: “Vâng.”
Các phóng viên liền không dám vây quanh nữa, lập tức giải tán. Ý tứ trong lời nói của hắn chính là muốn tòa soạn sa thải bọn họ hoặc là Tiếu Thâm sẽ thu mua lại những tòa soạn đó, sau đó kết quả chính là những người phóng viên này đắc tội với ông chủ, cuối cùng vẫn là bị đuổi việc.
Vào thang máy đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc, bây giờ Tiếu Thâm có hai thân phận, tổng giám đốc công ty Tiếu Thức cùng tổng giám đốc công ty Danh Dương, lần này nếu như tin tức Tiếu Thâm bất lực bị truyền ra ngoài thì cổ phiếu của hai công ty sẽ bị dao động lớn.
Tiếu Thâm là người đại diện của hai công ty lớn, bây giờ người phát ngôn xảy ra vấn đề, những cổ đông lớn liền rối rít muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Tiếu Thâm nghe thư ký nói khóe miệng khẽ nhếch, đám lão già này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Cũng tốt, cũng là cho hắn cơ hội.
Trong căn hộ đầu tiên Đồng Nhan ngơ ngác sững sờ, suy nghĩ tại sao chuyện Tiếu Thâm lại làm cho cô cảm thấy bất an trong lòng?
Suy nghĩ hồi lâu không tìm ra được nguyên nhân liền lắc đầu mặc kệ, quay về phòng ngủ mở máy tính xem những tin tức liên quan đến chuyện này cũng xem luôn mức độ quan trọng của việc này như thế nào.
Thấy dưới tin tức có rất nhiều bình luận.
“Oa, cô gái này xinh đẹp như vậy sao lại ở với một người đàn ông bị liệt dương, thật mất mặt, người đẹp mau đến đây, anh cam đoan sẽ làm em hài lòng.”
“Ha ha, người ở trên nói gì thế, anh có đẹp trai bằng người ta không, có nhiều tiền bằng người ta không, người ta cao to đẹp trai, anh thì nghèo lùn xấu xí, anh như vậy là đang đố kỵ.”
... .....
Còn rất nhiều lời bình luận, tiếc nuối thay Tiếu Thâm, đáng tiếc thay cho Đồng Chân, còn mắng Đồng Chân chỉ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, đủ loại sắc thái khác nhau, Đồng Nhan nhìn cũng không nhịn được cười.
Cười xong lại muốn biết ai là người đưa bức hình này lên truyền thông?
Chạy tới chạy lui tìm món trang sức tối hôm đó cô đeo, vừa nhìn liền kinh ngạc, không thấy camera đâu nữa.
Rất nhiều người biết cô có tật xấu lúc nào cũng đem theo camera bên người nhưng camera gắn lên dây chuyền chỉ có một mình Lưu Thuần biết ngoài ra không còn ai khác, chẳng lẽ là Lưu Thuần?
Đồng Nhan theo trực giác lắc đầu, Lưu Thuần không phải loại người như vậy, loại hành vi này không khác nào ăn cắp.
Vậy là ai?
Đồng Nhan không nghĩ tới nguyên nhân bất lực của hắn lại như thế, trước kia chỉ biết người đàn ông này bất lực nhưng cô chỉ tưởng rằng do hắn chơi bời quá độ dẫn đến kết quả liệt dương khi tuổi còn trẻ, bây giờ Tiếu Thâm nói rõ nguyên nhan Đồng Nhan liền ngây ngẩn người.
Sau khi gào xong Tiếu Thâm cũng sững sờ, vừa nghe thấy những lời mình nói sau khi qua phân tích của đại não thì mới biết bản thân vừa mới nói cái gì, nhìn bộ dáng khiếp sợ của Đồng Nhan, Tiếu Thâm hít một hơi thật sâu, cô không biết bản thân đã gây ra chuyện đó cho hắn!
Ngược lại cười nói: “Không có gì.” Khẽ nở nụ cười lạnh, quay lưng không nhìn cô, sợ bản thân vì cơn tức mà không cẩn thận bẽ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô “Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo.”
Đồng Nhan nhìn hắn quay lưng lại hình như hắn thở mạnh, há hốc mồm muốn nói nhưng mà bởi vì kinh ngạc sau khi biết chuyện nên não liền trở nên đần độn không nói nên lời.
Suy nghĩ một chút, liền thở dài giống như trái kinh khí cầu xì hơi.
Vừa ra ngoài đóng kín cửa liền nghe thấy sau lưng bịch một tiếng, hình như sau lưng hơi chấn động, Đồng Nhan bị dọa sợ lập tức nín thở.
Ở bên trong Tiếu Thâm thuận tay ném bình hoa, ly chén, sau khi ném xong mới cảm thấy cơn tức giảm đi một chút.
Quay đầu liếc mắt nhìn tấm hình trong máy vi tính còn có chữ viết ở dưới tấm hình, tức giận đôi tay chống nạnh, nhắm mắt hít sâu vài lần.
Lúc Tiếu Thâm ra ngoài thì đã không còn bộ dáng lúc đầu, không cón người đàn ông lúc nãy còn gây gổ với cô, người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ ra dáng một ông chủ rất đẹp trai.
Hắn mặc đồ tây, biểu hiện trên mặt nghiêm túc chững chạc, không cò một chút phong lưu đa tình nào, đây là lần đầu tiên Đồng Nhan nhìn thấy Tiếu Thâm như vậy.
“Hôm nay có thể tôi sẽ về muộn, không cần chờ tôi.”
Đồng Nhan nghe thấy giọng nói của hắn hơi trầm thấp, theo bản năng gật đầu.
Từ đầu đến cuối Tiếu Thâm vẫn không nhìn Đồng Nhan, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài, vào trong xe sau đó chiếc xe chạy như bay lao ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu.
Đồng Nhan vẫn đứng trước cửa nhìn, không biết qua bao lâu chợt nhận ra mình vẫn đứng ở trước cửa, lúc này mới thu hồi tầm mắt đóng cửa vào nhà.
Trên xe Tiếu Thâm đeo tai nghe nói chuyện với thư ký.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Giọng điệu rất chậm, khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn lúc nãy khi còn đối mặt với Đồng Nhan.
Ở đầu dây bên kia thư ký đau khổ: “Bên ngoài công ty có rất nhiều phóng viên vây quanh, đã cho bảo vệ ra đuổi nhưng căn bản không có chuyển biến gì, vẫn còn rất nhiều phóng viênvây quanh. Tổng giác đốc anh không nên tới đây.”
Tiếu Thâm mím môi không nói, đôi mắt chợt lóe sáng: “Rất nhiều phóng viên vây quanh? Vậy tôi càng phải đi.”
Đầu dây bên kia thư ký im lặng, hình như đối với ông chủ đầy phản nghịch này đã sớm thành thói quen, tình huống càng trở nên bất lợi thì ông chủ càng muốn làm, nói ra cho oai: “Như vậy mới có tính khiêu chiến!”
Cúp máy, Tiếu Thâm liền nhíu mày nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đồng Nhan, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Chỉ là.......
Rốt cuộc đối thủ là ai? Có thể nhẹ nhàng có được tấm hình mà Đồng Nhan chụp, còn dám đưa lên báo, sắc mặt Tiếu Thâm lập tức trở nên tái xanh, không nhịn được liền chửi tục, đối phương chơi quá xấu, lại dùng hành động mờ ám như thế.
Nghĩ đến phương diện này bị người khác chất vấn vậy hắn làm gì còn mặt mũi nào nữa!
Hắn tin tưởng Đồng Nhan, không hiểu sao lại tin tưởng nhưng chính là tin tưởng. Cảm giác rất kỳ quái.
Đến trước công ty, chung quanh có rất nhiều phóng viên giống như kiến ngửi thấy vị ngọt, Tiếu Thâm đeo mắt kính, im lặng đi vào không thèm để ý đến những phóng viên kia.
Không ít phóng viên ngăn trước mặt hắn không nhúc nhích, Tiếu Thâm khẽ nhếch khóe miệng, đưa tay kéo một phóng viên, dùng một chút kỹ xảo mọi người liền nghe thấy người phóng viên kia kêu đau, trong nháy mắt ngoài tiếng người này kêu đau ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Đôi mắt đào hoa của Tiếu Tham híp lại, quét quanh một lượt tất cả các phóng viên vây quanh, những nữ phóng viên đỏ mặt, người đàn ông này quá yêu nghiệt, hắn chỉ tùy tiện nhìn một chút mà bọn họ đã ngượng chín cả mặt.
Đúng lúc mọi người còn đang phiêu diêu thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn phát ra: “Nhớ những tòa soạn này, gọi điện thoại nói với cho tất cả tổng biên tập một chút.”
Thư ký đứng bên cạnh vừa nghe nhanh chóng quét một vòng, nhớ rõ những người phóng viên đứng trước mặt sau đó cung kính gật đầu: “Vâng.”
Các phóng viên liền không dám vây quanh nữa, lập tức giải tán. Ý tứ trong lời nói của hắn chính là muốn tòa soạn sa thải bọn họ hoặc là Tiếu Thâm sẽ thu mua lại những tòa soạn đó, sau đó kết quả chính là những người phóng viên này đắc tội với ông chủ, cuối cùng vẫn là bị đuổi việc.
Vào thang máy đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc, bây giờ Tiếu Thâm có hai thân phận, tổng giám đốc công ty Tiếu Thức cùng tổng giám đốc công ty Danh Dương, lần này nếu như tin tức Tiếu Thâm bất lực bị truyền ra ngoài thì cổ phiếu của hai công ty sẽ bị dao động lớn.
Tiếu Thâm là người đại diện của hai công ty lớn, bây giờ người phát ngôn xảy ra vấn đề, những cổ đông lớn liền rối rít muốn mở cuộc họp hội đồng quản trị.
Tiếu Thâm nghe thư ký nói khóe miệng khẽ nhếch, đám lão già này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Cũng tốt, cũng là cho hắn cơ hội.
Trong căn hộ đầu tiên Đồng Nhan ngơ ngác sững sờ, suy nghĩ tại sao chuyện Tiếu Thâm lại làm cho cô cảm thấy bất an trong lòng?
Suy nghĩ hồi lâu không tìm ra được nguyên nhân liền lắc đầu mặc kệ, quay về phòng ngủ mở máy tính xem những tin tức liên quan đến chuyện này cũng xem luôn mức độ quan trọng của việc này như thế nào.
Thấy dưới tin tức có rất nhiều bình luận.
“Oa, cô gái này xinh đẹp như vậy sao lại ở với một người đàn ông bị liệt dương, thật mất mặt, người đẹp mau đến đây, anh cam đoan sẽ làm em hài lòng.”
“Ha ha, người ở trên nói gì thế, anh có đẹp trai bằng người ta không, có nhiều tiền bằng người ta không, người ta cao to đẹp trai, anh thì nghèo lùn xấu xí, anh như vậy là đang đố kỵ.”
... .....
Còn rất nhiều lời bình luận, tiếc nuối thay Tiếu Thâm, đáng tiếc thay cho Đồng Chân, còn mắng Đồng Chân chỉ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm, đủ loại sắc thái khác nhau, Đồng Nhan nhìn cũng không nhịn được cười.
Cười xong lại muốn biết ai là người đưa bức hình này lên truyền thông?
Chạy tới chạy lui tìm món trang sức tối hôm đó cô đeo, vừa nhìn liền kinh ngạc, không thấy camera đâu nữa.
Rất nhiều người biết cô có tật xấu lúc nào cũng đem theo camera bên người nhưng camera gắn lên dây chuyền chỉ có một mình Lưu Thuần biết ngoài ra không còn ai khác, chẳng lẽ là Lưu Thuần?
Đồng Nhan theo trực giác lắc đầu, Lưu Thuần không phải loại người như vậy, loại hành vi này không khác nào ăn cắp.
Vậy là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook