Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
-
Chương 42: Lừa gạt đăng ký kết hôn
Ngồi trong xe nhìn tòa nhà qua cửa xe, Đồng Nhan cảm giác chân mình không còn là của mình nữa.
Nhìn Tiếu Thâm dứt khoát bước xuống xe, sau đó bước qua mở cửa xe cho cô, Đồng Nhan lập tức hoảng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt cửa xe, không chịu buông tay, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, van xin: “Thôi hay là chúng ta về đi!”
Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nở nụ cười chói mắt nhìn Đồng Nhan: Đừng như vậy, đã đến rồi thì không thể lãng phí tiền xăng đúng không? Hôm nay quay về vậy ngày mai cũng quay về nữa sao? Được rồi, bây giờ giá dầu thô đăng dần tăng, chúng ta không thể tiêu pha hoang phí, ngoan, đi thôi, đi vào ký tên là xong.”
Nói xong liền kéo cửa xe, cơ thể Đồng Nhan liền nghiêng về phía trước, Tiếu Thâm đưa tay ôm Đồng Nhan giống như kéo từ trong xe ra.
Đồng Nhan nháy mắt, nhìn căn phòng trước mặt lại nhìn Tiếu Thâm, trong đầu chợt “ding”, khẽ kêu rên: “A, tôi quên đem theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu rồi.” Nói xong ngẩng đầu ảo não nhìn Tiếu Thâm: “Tôi quay về lấy sẽ sớm quay lại, anh chờ tôi ở đây.” Bộ dáng như muốn rời đi.
Tiếu Thâm vung tay níu cổ áo cô, cười híp mắt nhẹ nhàng thở bên tai cô, tê tê ngứa ngứa, Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong lỗ tai loạt xoạt giống như bị điện giật, bả vai rụt lại.
“Không sao, Tiếu Thâm tôi tới đăng ký không có phiền phức như vậy, hơn nữa, tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần đến ký tên là được.” Chưa bao giờ Tiếu Thâm kề sát lỗ tai Đồng Nhan nói chuyện dịu dàng như vậy.
Đồng Nhan phát huy bản tính nghịch ngợm, đặt mông ngồi xuống đất gào khóc: “Tôi không đi, tôi không muốn đi.” Tiếu Thẩm để ý nhất chính là mặt mũi, Đồng Nhan không tin, cô làm hắn mất thể diện như vậy, ban ngày ban mặt gào khóc, trong một giây hắn sẽ nghiêng đầu bỏ chạy?
Xung quanh không có âm thanh gì? Chẳng lẽ lúc cô còn chưa đặt mông xuống hắn đã chạy mất sao?
Nhưng tại sao lại không có một chút tiếng động nào?
Mở to đôi mắt hồ ly nhìn, theo như kế hoạchTiếu Thâm đang chuẩn bị kéo cô di chuyểnn về phía phòng công chứng, để hắn ngồi đó đùa giỡn cô, kết quả còn chưa làm gì cô đã diễn trò khóc lóc.
“Khóc đi, sao lại không khóc nữa? Chẳng lẽ đã suy nghĩ kỹ muốn cùng tôi đi vào đang ký?”
Đồng Nhan lập Tức nhụt chí, đảo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ hôm nay Tiếu Thâm hình như hơi lạ, hôm nay cô tự nguyện theo Tiếu Thâm tới, cảm thấy có gì đó không đúng?
Nếu không dùng được chiêu này cô cũng dứt khoát không cần, đứng lên phủi mông học bộ dáng Tiếu Thâm, ngồi ở trên xe, không nói một lời.
Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn cô “Quyết định rồi sao? Chúng ta đi thôi”.
Đồng Nhan không để ý tới hắn, Tiếu Thâm đi về phía trước một bước, quay đầu nhìn Đồng Nhan không có động tĩnh gì, đôi mắt hồ ly đảo một vòng nhìn Đồng Nhan bất động, ngược lại trong mắt thoáng ý cười có chút kỳ quái.
Đồng Nhan không nhịn được tức giận hỏi “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tiếu Thâm cười cười, ngược lại có chút tiếc nuối than thở “Haiz! không ngờ cô không muốn gả cho tôi như vậy!” Đôi mắt nhìn xa xăm, mặt không biến sắc tiếp tục cười nói “Nếu vậy cô hãy nói chuyện 6 năm trước cô làm với tôi đi”.
Đồng Nhan không muốn để ý tới tên ngốc này “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện 6 năm trước tôi không biết xảy ra thế nào, không phải anh là bộ đội sao? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được?”
Đồng Nhan cũng thấy bực bội, 6 năm trước cô rất mơ hồ, cũng chỉ mơ hồi nhớ được bộ dạng của đối phương là một người bộ đội nhưng bây giờ người đó xuất hiện lại chính là Tiếu Thâm, vậy mà Tiếu Thâm cái gì cũng không nhớ? Chuyện này.....có khả năng sao?
Đống Nhan nghi ngờ nhìn Tiếu Thâm mấy lần, không xác định hỏi “Chuyện năm đó anh thực sự không nhớ rõ sao? không biết xảy ra như thế nào?”
Lúc này Tiếu Thâm nhăn mày, trong lòng hơi hoảng sợ, khi đó hắn là một đội trưởng bộ đội đặc chủng, độ nhạy bén không ai bằng nhưng đêm đó không biết vì sao lại bị mai phục.
Ban đầu đoán chừng là do nhà họ Đồng muốn gả con gái cho nhà họ Tiếu mới dùng thủ đoạn như vậy nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này hoàn toàn không thích hợp, người bình thường chạm vào cơ thể của hắn còn có thể không bị hắn phát hiện sao?
Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm nặng nề, trong lòng chợt nhói, ở chung với hắn đã một thời gian nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn lộ ra sắc mặt như vậy.
Chẳng lẽ….Sáu năm trước…
Đồng Nhan suy nghĩ trong đầu, sáu năm trước cô có bộ dáng thế nào, cố gắng nhớ lại nhưng nghĩ tới nghĩ lui cái gì cũng không có, vừa ngẩng đầu ngược lại thấy bộ dạng cợt nhả của Tiếu Thâm đang nhìn mình.
Thấy cô phục hồi tinh thần, Tiếu Thâm cười híp mắt “Vợ à?” nói xong nhét một cây bút vào tay cô, Đồng Nhan nhìn theo ngón tay đang chỉ của hắn. Phia dưới tay hắn là một trang giấy.
“Pằng” một tiếng, Tiếu Thâm vỗ bàn một cái, vừa đúng chỗ tờ giấy kia nhưng mặt không biến sắc, mỉm cười nhìn Đồng Nhan giống như đang dỗ Đồng Đồng “Tôi đã chuẩn bị thủ tục đăng kí kết hôn, tôi đã kí tên rồi, bây giờ cô kí ở đây là được”.
Ngón tay chỉ vào tờ giấy trước mặt, bên cạnh là chữ kí rồng bay phượng múa của Tiếu Thâm, chữ của Tiếu Thâm thật đẹp, lại nghĩ đến nét chữ mình chuẩn bị viết, cô nhất thời ngượng ngùng hạ tay xuống. Tiếu Thâm làm như không thấy tiếp tục dụ dỗ, ngón tay tiếp tục chỉ vào chỗ đó “Kí đi, kí xong chúng ta còn chuyện quan trọng cần phải làm”.
Đồng Nhan đặt bút cẩn thận viết tên mình bởi vì chữ của Tiếu Thâm thật đáng yêu, cô có cẩn thận viết thế nào cũng không thể bằng hắn chứ đừng nói là không cẩn thận viết.
Ngược lại Tiếu Thâm không tỏ ra gấp gáp, cười híp mắt nhìn cô đặt bút viết, sau đó nhìn thấy nét chữ của Đồng Nhan liền nhíu mày.
“Chữ của cô thật đúng là rất xấu, nét chũ nét người, vóc người xấu xí nên cũng không có cách nào”.
Đồng Nhan vừa mới cất bút nghe thấy những lời này của Tiếu Thâm thiếu chút nữa liền bốc hỏa, nhưng còn chưa nói gì chỉ thấy một người đàn ông từ cửa bước tới bên cạnh họ, lúc đầu người đó ở xa nên Đồng Nhan vẫn chưa nhận ra là ai.
Bây giờ người này đã xuất hiện, chỉ thấy cách ăn mặc của anh ta giống một nhân viên công vụ, đeo một đôi mắt kính giống như một nhà văn. Đồng nhan có chút bực bội, nghiêng đầu hỏi chồng mình “Người này ở cạnh chúng ta từ lúc nào, sao lúc nãy tôi không thấy?”
Tiếu Thâm cười híp mắt “Anh ta đến đây từ lâu rồi, cô không nhìn thấy sao?”
Đồng Nhan lắc đầu nhíu mày
Người kia nở nụ cười nhìn Tiếu Thâm, đang nhìn Tiếu Thâm đưa tờ giấy Đồng Nhan đã kí tên tới, đôi tay cung kính nhận lấy, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới ba lần, lúc này mới nhìn Tiếu Thâm nói một câu khiến Đồng Nhan tức giận.
“Được rồi, chúc mừng anh Tiếu, bây giờ hai người đã là vợ chồng hợp pháp”.
Nhìn Tiếu Thâm dứt khoát bước xuống xe, sau đó bước qua mở cửa xe cho cô, Đồng Nhan lập tức hoảng sợ, đôi tay gắt gao nắm chặt cửa xe, không chịu buông tay, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, van xin: “Thôi hay là chúng ta về đi!”
Tiếu Thâm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nở nụ cười chói mắt nhìn Đồng Nhan: Đừng như vậy, đã đến rồi thì không thể lãng phí tiền xăng đúng không? Hôm nay quay về vậy ngày mai cũng quay về nữa sao? Được rồi, bây giờ giá dầu thô đăng dần tăng, chúng ta không thể tiêu pha hoang phí, ngoan, đi thôi, đi vào ký tên là xong.”
Nói xong liền kéo cửa xe, cơ thể Đồng Nhan liền nghiêng về phía trước, Tiếu Thâm đưa tay ôm Đồng Nhan giống như kéo từ trong xe ra.
Đồng Nhan nháy mắt, nhìn căn phòng trước mặt lại nhìn Tiếu Thâm, trong đầu chợt “ding”, khẽ kêu rên: “A, tôi quên đem theo chứng minh nhân dân cùng sổ hộ khẩu rồi.” Nói xong ngẩng đầu ảo não nhìn Tiếu Thâm: “Tôi quay về lấy sẽ sớm quay lại, anh chờ tôi ở đây.” Bộ dáng như muốn rời đi.
Tiếu Thâm vung tay níu cổ áo cô, cười híp mắt nhẹ nhàng thở bên tai cô, tê tê ngứa ngứa, Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong lỗ tai loạt xoạt giống như bị điện giật, bả vai rụt lại.
“Không sao, Tiếu Thâm tôi tới đăng ký không có phiền phức như vậy, hơn nữa, tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, cô chỉ cần đến ký tên là được.” Chưa bao giờ Tiếu Thâm kề sát lỗ tai Đồng Nhan nói chuyện dịu dàng như vậy.
Đồng Nhan phát huy bản tính nghịch ngợm, đặt mông ngồi xuống đất gào khóc: “Tôi không đi, tôi không muốn đi.” Tiếu Thẩm để ý nhất chính là mặt mũi, Đồng Nhan không tin, cô làm hắn mất thể diện như vậy, ban ngày ban mặt gào khóc, trong một giây hắn sẽ nghiêng đầu bỏ chạy?
Xung quanh không có âm thanh gì? Chẳng lẽ lúc cô còn chưa đặt mông xuống hắn đã chạy mất sao?
Nhưng tại sao lại không có một chút tiếng động nào?
Mở to đôi mắt hồ ly nhìn, theo như kế hoạchTiếu Thâm đang chuẩn bị kéo cô di chuyểnn về phía phòng công chứng, để hắn ngồi đó đùa giỡn cô, kết quả còn chưa làm gì cô đã diễn trò khóc lóc.
“Khóc đi, sao lại không khóc nữa? Chẳng lẽ đã suy nghĩ kỹ muốn cùng tôi đi vào đang ký?”
Đồng Nhan lập Tức nhụt chí, đảo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ hôm nay Tiếu Thâm hình như hơi lạ, hôm nay cô tự nguyện theo Tiếu Thâm tới, cảm thấy có gì đó không đúng?
Nếu không dùng được chiêu này cô cũng dứt khoát không cần, đứng lên phủi mông học bộ dáng Tiếu Thâm, ngồi ở trên xe, không nói một lời.
Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn cô “Quyết định rồi sao? Chúng ta đi thôi”.
Đồng Nhan không để ý tới hắn, Tiếu Thâm đi về phía trước một bước, quay đầu nhìn Đồng Nhan không có động tĩnh gì, đôi mắt hồ ly đảo một vòng nhìn Đồng Nhan bất động, ngược lại trong mắt thoáng ý cười có chút kỳ quái.
Đồng Nhan không nhịn được tức giận hỏi “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tiếu Thâm cười cười, ngược lại có chút tiếc nuối than thở “Haiz! không ngờ cô không muốn gả cho tôi như vậy!” Đôi mắt nhìn xa xăm, mặt không biến sắc tiếp tục cười nói “Nếu vậy cô hãy nói chuyện 6 năm trước cô làm với tôi đi”.
Đồng Nhan không muốn để ý tới tên ngốc này “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện 6 năm trước tôi không biết xảy ra thế nào, không phải anh là bộ đội sao? Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được?”
Đồng Nhan cũng thấy bực bội, 6 năm trước cô rất mơ hồ, cũng chỉ mơ hồi nhớ được bộ dạng của đối phương là một người bộ đội nhưng bây giờ người đó xuất hiện lại chính là Tiếu Thâm, vậy mà Tiếu Thâm cái gì cũng không nhớ? Chuyện này.....có khả năng sao?
Đống Nhan nghi ngờ nhìn Tiếu Thâm mấy lần, không xác định hỏi “Chuyện năm đó anh thực sự không nhớ rõ sao? không biết xảy ra như thế nào?”
Lúc này Tiếu Thâm nhăn mày, trong lòng hơi hoảng sợ, khi đó hắn là một đội trưởng bộ đội đặc chủng, độ nhạy bén không ai bằng nhưng đêm đó không biết vì sao lại bị mai phục.
Ban đầu đoán chừng là do nhà họ Đồng muốn gả con gái cho nhà họ Tiếu mới dùng thủ đoạn như vậy nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này hoàn toàn không thích hợp, người bình thường chạm vào cơ thể của hắn còn có thể không bị hắn phát hiện sao?
Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm nặng nề, trong lòng chợt nhói, ở chung với hắn đã một thời gian nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn lộ ra sắc mặt như vậy.
Chẳng lẽ….Sáu năm trước…
Đồng Nhan suy nghĩ trong đầu, sáu năm trước cô có bộ dáng thế nào, cố gắng nhớ lại nhưng nghĩ tới nghĩ lui cái gì cũng không có, vừa ngẩng đầu ngược lại thấy bộ dạng cợt nhả của Tiếu Thâm đang nhìn mình.
Thấy cô phục hồi tinh thần, Tiếu Thâm cười híp mắt “Vợ à?” nói xong nhét một cây bút vào tay cô, Đồng Nhan nhìn theo ngón tay đang chỉ của hắn. Phia dưới tay hắn là một trang giấy.
“Pằng” một tiếng, Tiếu Thâm vỗ bàn một cái, vừa đúng chỗ tờ giấy kia nhưng mặt không biến sắc, mỉm cười nhìn Đồng Nhan giống như đang dỗ Đồng Đồng “Tôi đã chuẩn bị thủ tục đăng kí kết hôn, tôi đã kí tên rồi, bây giờ cô kí ở đây là được”.
Ngón tay chỉ vào tờ giấy trước mặt, bên cạnh là chữ kí rồng bay phượng múa của Tiếu Thâm, chữ của Tiếu Thâm thật đẹp, lại nghĩ đến nét chữ mình chuẩn bị viết, cô nhất thời ngượng ngùng hạ tay xuống. Tiếu Thâm làm như không thấy tiếp tục dụ dỗ, ngón tay tiếp tục chỉ vào chỗ đó “Kí đi, kí xong chúng ta còn chuyện quan trọng cần phải làm”.
Đồng Nhan đặt bút cẩn thận viết tên mình bởi vì chữ của Tiếu Thâm thật đáng yêu, cô có cẩn thận viết thế nào cũng không thể bằng hắn chứ đừng nói là không cẩn thận viết.
Ngược lại Tiếu Thâm không tỏ ra gấp gáp, cười híp mắt nhìn cô đặt bút viết, sau đó nhìn thấy nét chữ của Đồng Nhan liền nhíu mày.
“Chữ của cô thật đúng là rất xấu, nét chũ nét người, vóc người xấu xí nên cũng không có cách nào”.
Đồng Nhan vừa mới cất bút nghe thấy những lời này của Tiếu Thâm thiếu chút nữa liền bốc hỏa, nhưng còn chưa nói gì chỉ thấy một người đàn ông từ cửa bước tới bên cạnh họ, lúc đầu người đó ở xa nên Đồng Nhan vẫn chưa nhận ra là ai.
Bây giờ người này đã xuất hiện, chỉ thấy cách ăn mặc của anh ta giống một nhân viên công vụ, đeo một đôi mắt kính giống như một nhà văn. Đồng nhan có chút bực bội, nghiêng đầu hỏi chồng mình “Người này ở cạnh chúng ta từ lúc nào, sao lúc nãy tôi không thấy?”
Tiếu Thâm cười híp mắt “Anh ta đến đây từ lâu rồi, cô không nhìn thấy sao?”
Đồng Nhan lắc đầu nhíu mày
Người kia nở nụ cười nhìn Tiếu Thâm, đang nhìn Tiếu Thâm đưa tờ giấy Đồng Nhan đã kí tên tới, đôi tay cung kính nhận lấy, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới ba lần, lúc này mới nhìn Tiếu Thâm nói một câu khiến Đồng Nhan tức giận.
“Được rồi, chúc mừng anh Tiếu, bây giờ hai người đã là vợ chồng hợp pháp”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook