Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!
Chương 103: Đại kết cục 2

Phí Gia Nam chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, nháy mắt trong lòng mềm mại đã biến thành cường ngạnh hung ác hơn, khẽ mỉm cười: "Em lo lắng cho con của em? Được, em nói nếu anh giữ em ở nơi này một năm, để em sinh con trai cho anh, vậy em sẽ làm sao?”

Đôi mắt cầu khẩn của Đồng Nhan chợt ngưng trệ, dần dần trở nên e ngại, sinh con cho hắn?

"Không cần, buông tay!" Nghĩ đến chuyện đó có thể xảy ra, Đồng Nhan kheo bản năng khước từ, nhưng hiện tại cơ thể của cô quá yếu, một chút hơi sức cũng không có.

Phí Gia Nam giận quá, nhìn bác sĩ luống cuống tay chân đi lên, một cước đạp ra ngoài: "Cút!" Giống như dã thú gào thét khi lâm vào đường cùng.

Nổi giận đùng đùng ôm Đồng Nhan chạy thẳng tới phòng ngủ, dọc theo đường đi thủ hạ thấy lão đại luống cuống như vậy,mọi người kinh hãi.

Một cước đá văng cửa phòng ngủ, người giúp việc bên trong đang quét rọn, con ngươi của Phí Gia Nam hoàn toàn đỏ đậm: "Cút ra ngoài!"

Người giúp việc bị sợ đến thiếu chút nữa ngất xỉu, nhìn dáng vẻ hai người, người giúp việc gần như dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi, vẫn không quên đóng cửa lại cho ông chủ.

Một loại dự cảm xấu ập tới, Đồng Nhan dùng sức chống cơ thể mình lên, Phí Gia Nam chợt ném cô lên giường, tiếp theo xé rách quần áo trên người cô.

Đồng Nhan dùng hết hơi sức toàn thân kêu to, nhưng cơ thể yếu đuối tiếng gọi ra chỉ như tiếng mèo kêu: "Không cần, buông tôi ra, anh đi ra ngoài."

Phí Gia Nam một phát túm lấy cơ thể không ngừng động đậy của Đồng Nhan, trên tay dùng quá sức, xoẹt một tiếng, quần dài trên người Đồng Nhan bị xé rách.

Đôi mắt của Đồng Nhan đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn quật cường không thể xâm phạm, giọng nói rõ ràng: "Buông tay!"

Phí Gia Nam cúi người, mùi thơm thanh nhã của cơ thể Đồng Nhan không ngừng bay vào chóp mũi, lửa nóng trong cơ thể lập tức bốc cháy, ban đầu vẻ mặt ẩn nhẫn lửa giận, gân xanh trên trán nhảy thình thịch, không nhịn được nhắm mắt nhẹ nhàng ngửi mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi này.

Đồng Nhan lại như lâm đại địch, hô to: "Buông tay!"

Cảm giác nhục nhã ập vào lòng, giờ khắc này Đồng Nhan mới biết, mặc kệ bề ngoài người đàn ông thân sĩ nho nhã, nội tâm vĩnh viễn đều không thể chọc, chọc vào , thân sĩ nữa cũng sẽ biến thành dã thú.

Hơi sức chạy mất, trái tim Đồng Nhan kinh hãi, giống như cảm giác hôm nay nhất định sẽ mất đi thứ gì, trái tim đau xót, tức giận công tâm, một hơi không thở nổi, trước mặt bỗng tối sầm, mí mắt trợn lên, ngất đi.

Phí Gia Nam đè Đòng Nhan ở dưới thân, bỗng nhiên cảm giác phía dưới không phản kháng nữa, cả kinh, nhìn lại, mí mắt của cô gái này đã trợn lên ngất đi.

Kinh hãi.

Vội vàng xuống mặc quần áo tử tế, vội vã mặc quần áo cho Đồng Nhan, mở cửa hô to: "Người đâu!"

Trong sân biệt thự một nhóm người đang đợi lệnh, nghe lão đại gọi một tiếng như vậy, giống như dã thú gặp phải cái gì sợ hãi gào thét thật lớn, chưa từng nghe qua âm thanh sợ hãi của lão đại như vậy.

Một nhóm người vội vàng đi vào, ngẩng đầu nhìn Phí Gia Nam ở lầu hai, áo sơ mi rộng lùng thùng, tùy tiện bỏ vào trong quần, đai lưng còn chưa buộc lại, chỉ là cặp mắt đỏ ngầu, "Lên mau, cô ấy ngất đi!"

Bác sĩ vừa nghe, cũng biết là đang gọi ông, trong lòng than thở, ông đúng là mệnh khổ, lớn tuổi như vậy rồi, còn phải vì một người phụ nữ chịu dáng vẻ nổi trận lôi đình của lão đại như vậy, bao nhiêu năm rồi lão đại không như vậy, vừa vội vã lên lầu, vừa suy nghĩ, rất nhiều năm rồi, từ năm lão đại mười sáu tuổi ấy, chưa từng xuất hiện tình trạng này, mà trong cuộc sống ba mươi năm của lão đại, tình huống như hôm nay, vẻn vẹn chỉ xuất hiện qua một lần, đây là lần thứ hai.

Chẳng lẽ, cô gái này………

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là có chút nóng nảy, truyền dịch xong rồi gọi tôi là được, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể vốn là còn chưa khỏe."

Lão bác sĩ nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái nằm trên giường, cau mày, cẩn thận dặn dò những chuyện cần chú ý, Phí Gia Nam đứng ở một bên, đã an tĩnh lại, quần áo trên người cũng đã mặc xong, lại khôi phục là một lão đại tỉnh táo.

"Biết." Nhàn nhạt trả lời một câu, không nói thêm gì nữa, cặp mắt sáng quắc nhìn cô gái còn hôn mê chưa tỉnh.

Thật ra thì, hắn không biết cô gái này có cái gì ma lực, chỉ là. . . . . . Không nhịn được, không khống chế được.

Singapore một trang viên không người, máy bay trực thăng khổng lồ từ từ hạ xuống, cánh quạt đủ để đánh hoa cỏ bay tán loạn khắp nơi, cửa khoang mở ra, Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng đứng ở cửa nhìn xuống phía dưới, đã sớm có một nhóm người đang chờ, thấy Tiếu Thâm ra ngoài, từng người một cung kính cúi đầu.

Một thủ lĩnh bộ dáng nam tử trẻ tuổi tới đây, "Tiên sinh, chúng ta đã tra được phạm vi to lớn này, nhưng bây giờ còn chưa tra được địa điểm cụ thể , đối phương bảo vệ rất nghiêm mật, chỉ là, nơi cử hành hôn lễ ngày mai đã tra rõ.”

Tiếu Thâm gật đầu, mặt không chút thay đổi ôm Đồng Đồng từng bước một đi xuống, nhìn những nguwoif tinh nhuệ mình giữ trong bóng tối, trên mặt Tiếu Thâm hoàn toàn lãnh khốc, đến Đồng Đồng bị Tiếu Thâm ôn vào trong ngực cũng không nhịn được nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, chỉ là bị chính ba mình và nhóm người này làm tức giận.

Ánh mắt sắc bén của Tiếu Thâm quét một vòng: "Mấy năm này tôi không có ở đây, các ngươi sắp tàn phế rồi hả?" Nhẹ nhàng nói một câu, làm như nói giỡn, lại làm người cầm đầu toàn thân căng thẳng.

"Không dám."

Tiếu Thâm không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm, xoay người ôm Đồng Đồng tiến vào tòa nhà trong trang viên.

Tiếu Thâm làm việc cũng không gạt Đồng Đồng, mới vừa xuống máy bay, Tiếu Thâmcũng không để cho hắn nghỉ ngơi, trực tiếp ôm đứa nhỏ này vào thư phòng, phía sau mấy người tự động đi theo vào.

Đồng Đồng nằm ở đầu vai Tiếu Thâm , một câu cũng không hỏi, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến Tiếu Thâm không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ giương nanh múa vuốt của người phụ nữ kia.

"Kế hoạch thi hành như thế nào?"

Người cầm đầu cung kính gật đầu: "Toàn bộ mọi người đã sẵn sàng, toàn bộ nhân viên cứ điểm đã đến nơi, nếu tiên sinh muốn hành động ngay hôm nay cũng không thành vấn đề.”

Ánh mắt Tiếu Thâm giữ kín như bưng, chợt cúi đầu nhìn con trai trong ngực, giọng nói không còn lạnh như băng, dịu dàng hỏi: "Đồng Đồng, con nói tối nay chúng ta len lén chạy vào trong nhà người ta trộm mẹ con đi được không nhỉ? Hay là để ngày mai trong hôn lễ của người xấu đó, mạnh mẽ dẫn mẹ con đi, làm người xấu đó mất hết thể diện mới tốt?"

Đồng Đồng mắt chớp chớp mắt to, làm như thật hỏi ngược lại: "Ngày mai, cô dâu trong hôn lễ của người xấu chính là mẹ sao?”

Nụ cười của Tiếu Thâm cứng ngắc một giây, chốc lát khôi phục thần thái, gật đầu: "Đúng vậy a, chúng ta không cẩn thận để mất mẹ, hai đại lão gia như chúng ta rất mất mặt. Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được."

Trong đôi mắt nhỏ của Đồng Đồng tức giận, nắm chặt quả đấm nhỏ, "Hừ, hôn lễ ngày mai chúng ta sẽ đoạt lại mẹ, người xấu dùng biện pháp lén lút trộm mẹ đi, chúng ta sẽ chính Đại Quang Minh đoạt lại mẹ, xem hắn nói như thế nào!"

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, hiển nhiên trước cũng nghĩ như vậy, phí gia nam, Singapore không phải là địa bàn của mày sao? Hiện tại tao để mày mất mặt trên chính địa bàn của bản thân, xem sau này mày làm sao đặt chân ở chỗ này.

"Được, nghe lời Đồng Đồng ." Nói xong ngẩng đầu nhìn thủ hạ, chợt nhíu mày: "Nghe không hiểu lời thiếu gia nói sao? Đi chuẩn bị đi!"

Trong lòng mấy tên thủ hạ cả kinh, không ngờ, chuyện lớn như vậy, tiên sinh thế nhưng lại nghe theo một thiếu gia nhỏ năm tuổi.

"Vâng"

Đoàn người đi ra ngoài, người cuối cùng cung kính đóng kín cửa.

Tiếu Thâm thay đổi lãnh khí trước, thân mật đưa tay nắm cái mũi ưỡn lên ngạo nghễ của Đồng Đồng, giọng nói cưng chiều: "Vật nhỏ, trong tâm hư hỏng như vậy, để cho người ta mất thể diện, là ai dạy con!”

Lỗ mũi của Đồng Đồng vừa nhíu, ưỡn ực, rất là tự hào: "Hừ, con đây là trời sanh."

Tiếu Thâm sững sờ, bật cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, có lẽ chính là trời sanh, đứa nhỏ này di truyền từ anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương