******

“Chào cậu bé, nhóc muốn tìm ai?” Điền Bảo Bảo xuất hiện ở sảnh, thu hút sự chú ý của cô tiếp tân. Cậu bé đáng yêu này có vẻ ngoài rất giống với những minh tinh nhỏ, khiến cho người ta nhìn là muốn nựng.

“Con muốn tìm Lâm tổng, chú ấy có ở đây không ạ?” Trên vai Điền Bảo Bảo có đeo ba lô. Hôm nay trên trường có hoạt động ngoại khóa nên về sớm. Cậu nhóc chán quá chả biết làm gì nên mò đến đây.

“Cậu nhóc à! Muốn gặp Lâm tổng thì phải hẹn trước.” Tiếp tân nhìn khuôn mặt nhỏ của Điền Bảo Bảo, cảm thấy khuôn mặt cậu nhóc này có vài phần rất giống với giám đốc của mình. Theo như cô biết thì Lâm tổng chưa lập gia đình. Chẳng lẽ……….. Là con riêng! Cô bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Nhưng mà Lâm tổng cũng đã hơn hai mươi bảy tuổi rồi… nghĩ lại mới thấy chuyện này cũng có khả năng….

“Con đã hẹn trước rồi. Cô xinh đẹp ơi, cô có thể cho con mượn điện thoại một chút được không?” Điền Bảo Bảo lễ phép hỏi.

Cô tiếp tân vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh lanh lợi của Điền Bảo Bảo. Một tiếng “cô xinh đẹp” kia làm cho lòng cô mềm nhũn cả ra, không còn một chút sức chống cự.

“Được rồi, cám ơn cô xinh đẹp.” Điền Bảo Bảo lấy ra một cây kẹo trong balo, thưởng cho cô gái trước mặt.

Cô tiếp tân nhìn bóng dáng mỗi lúc một xa của Điền Bảo Bảo, rồi cô lại nhìn cây kẹo mà mình mới được thưởng, tâm trạng liền nở hoa.

“Nhóc con, sao nhóc lại tới đây?” Lâm Dật tò mò làm sao cậu nhóc này có thể đến được đây. Anh đặt tài liệu xuống bàn, bế cậu nhóc lên. Anh phát hiện rằng, mỗi lần nhìn thấy Điền Bảo Bảo, anh luôn muốn thân thiết với thằng nhóc này.

Lúc này, Lâm Dật không thắt cà vạt. Áo sơmi chỉ cài hai nút, lộ ra lồng ngực rắn chắc gợi cảm.

Điền Bảo Bảo rất vui lòng để Lâm Dật ôm mình. “Con tới là để cám ơn chú Lâm đã nhận mẹ con vào công ty.” Dù biết mẹ mình thật sự có năng lực, nhưng Điền Bảo Bảo vẫn cảm thấy cần phải cảm ơn ông chú này.

“Nhóc con, mẹ nhóc có thể làm ở đây là nhờ vào thực lực. Chú là thương nhân, chú sẽ không nuôi những người rảnh rỗi.” Lâm Dật đặt Điền Bảo Bảo lên sô pha, “Muốn uống cái gì nào?” Ánh sáng ấm áp chiếu vào phòng, làm cho cái bóng của anh kéo dài trên mặt đất, vừa vặn che phủ vào thân hình nhỏ bé của Điền Bảo Bảo. Điền Bảo Bảo đặt cặp sách qua một bên, “Cháu có thể ăn kem ly được không?” Làm ra bộ dạng đáng yêu cute chớp chớp đôi mắt, Điền Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Lâm Dật.

Bộ trang phục hôm nay của Lâm Dật được cắt may riêng, cực kì vừa vặn và tinh tế, làm nổi bật thân hình thon dài, hoàn mỹ khiến người ta phải ghen tị. Khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt càng làm cho anh thêm quyến rũ.

Điền Bảo Bảo thầm nghĩ, nếu mẹ mình gặp được ông chú soái ca có vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy, liệu có thể bị quyến rũ đến nỗi bỏ rơi cả đứa con trai này hay không?

“Đương nhiên là được rồi….Lâm Đạt vào đây một chút.” Lâm Dật nhấc điện thoại nội bộ lên, gọi thư kí tiến vào.

“Lâm tổng.” Chưa đến một phút đồng hồ sau, một người mặc bộ váy công sở màu trắng bước vào, không ai khác chính là Lâm Đạt, thư kí của Lâm Dật.

“Mang cậu nhóc này đi chọn kem ly.” Lâm Dật ý bảo Điền Bảo Bảo có thể đi theo cô rồi chọn lựa thoải mái.

Điền Bảo Bảo cười rạng rỡ. Đối với cậu, hạnh phúc nhất chính được ăn ngon và sống yên bình bên mẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương