Editor: May

Rút tầm mắt về, tiếp tục xem văn kiện anh đưa.

“Chú Lâm, ăn ngon không?” Điền Bảo Bảo ngồi ở đối diện Lâm Dật, bản thân cầm từ tủ lạnh một hộp sữa chua trái cây lớn thưởng thức, thuận tiện thưởng thức bộ dáng soái ca ăn cơm, quả thực có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.

Lâm Dật không biết nên khen thưởng như thế nào, trực tiếp giơ ngón tay cái lên, “Chú Lâm có thể đáp ứng cho cháu một phần thưởng, cháu nghĩ muốn cái gì?” Nói xong, Lâm Dật chợt hoảng hốt một trận, nhớ tới đêm hôm đó ở đầu đường Milan, anh cũng từng nói qua lời nói đồng dạng với người nào đó. “Điền Kỳ Kỳ, lần trước hứa cho cô một yêu cầu, cô có thể tùy thời đòi tôi.” Anh cảm thấy mỹ mãn buông xuống chén đũa, rút từ bên cạnh ra một tờ khăn giấy, ưu nhã chà lau. Sau đó lại kiên nhẫn thay Điền Bảo Bảo lau sữa chua dư lại bên miệng.

Điền Kỳ Kỳ còn chưa phản ứng lại, ngược lại con ngươi nhanh như chớp của Điền Bảo Bảo giống như sao trời lấp lánh, Chú Lâm đáp ứng mami một yêu cầu? Đây là tình huống như thế nào? Mami làm cái gì với chú Lâm? Yêu cầu này là làm phần thưởng hay là làm bồi thường?

Điền Bảo Bảo quay đầu nhìn về phía Điền Kỳ Kỳ, ý đồ có thể từ biểu tình thẳng thắn của cô thấy rõ một chút nội dung. Nhưng mà biểu tình mơ hồ không hiểu ra sao kia của Điền Kỳ Kỳ làm Điền Bảo Bảo phát điên. Cơ hội tuyệt hảo như vậy, mami bé lại có thể quên đi không còn một mảnh! Bé quả thực muốn gõ mở đầu mami, đi lục tìm xem hồi ức có liên quan tới hai người bọn họ.

“Chú Lâm, con không cần gì. Chú ăn vui vẻ, con cũng thực vui vẻ.” Giống như vừa rồi bé uống không phải sữa chua, mà là ăn mật đường, cái miệng nhỏ hồng nhuận kia vừa động một chút, toàn là “Lời ngon tiếng ngọt.” khiến người vui vẻ. Lâm Dật cười trầm thấp vài tiếng, vươn cánh tay dài nhéo nhéo mũi bé, “Con nha, khó trách An Tiểu Mễ bị con lừa xoay quanh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương