Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
-
Chương 101
Editor: May
“Mami, chú Lâm đói bụng, con mời chú ấy đi lên ăn cơm được không?” Điền Bảo Bảo tuệ nhãn như đuốc, dăm ba câu đã nhìn ra chút manh mối. Mami bé đối với ai cũng dịu ngoan giống như thỏ con, nhưng mỗi lần nhìn thấy Chú Lâm cô liền biến thành con nhím nhỏ, dùng gai hạng nặng võ trang cho mình.
Điền Kỳ Kỳ khinh thường nhìn lại, “Bảo Bảo, đừng náo loạn. Nhà của chúng ta không có đồ ăn.” Anh ta đường đường là tổng tài tập đoàn Điền Lâm, chẳng lẽ đến một bữa tối đều không giải quyết được sao? Cả người Điền Kỳ Kỳ tựa như lò xo bị kéo chặt, không dám lơi lỏng chút nào. Giờ phút này khuôn mặt đáng yêu dịu dàng kia căng chặt, như là một công chúa cao cao tại thượng đang tức giận.
“Không có việc gì, bây giờ con làm là được rồi. Chú Lâm, chúng ta đi thôi. Bên ngoài có gió đấy.” Điền Bảo Bảo trong lòng có quỷ xúi giục. Thật vất vả anh mới đến một chuyến, Điền Bảo Bảo cũng không thể để mami làm chuyện xấu.
Ánh mắt Lâm Dật nhìn Điền Kỳ Kỳ có một chút mừng thầm và đắc ý, tựa hồ muốn nói, là con trai cô mời tôi lên lầu. Nhưng mở miệng lại khôi phục tác phong ưu nhã thân sĩ của anh, “Vậy quấy rầy. Chúng ta lên lầu rồi nói sau.” Rõ ràng là nhà cô, mà sao anh nói nghe đều có một loại ngữ khí ra lệnh, làm Điền Kỳ Kỳ bất mãn đồng thời cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.
“Để con trai tôi nấu cơm cho anh, anh thực hưởng thụ đi? Bảo Bảo còn nhỏ tuổi, ai đối tốt với nó một chút nó đều sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng lại phân biệt không rõ ai đối tốt thật với nó, ai là giả tốt với nó.” Ngữ khí Điền Kỳ Kỳ bất thiện nói. Giờ phút này Lâm Dật lười biếng mà tà mị ngồi ở trên sô pha nhà cô, hai chân tự nhiên xếp chồng, gương mặt điêu luyện sắc sảo kia tựa hồ không giống bình thường mà nhiều thêm một chút mỏi mệt, lại càng thêm mê hoặc lòng người. Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ càng thêm chán ghét sắc mặt này của anh, nợ mới nợ cũ đan xen một chỗ tác quái ở đáy lòng cô, làm tâm tình của cô quấn đến thật sự không thông thuận.
Lâm Dật nghe lời nói gần như khắc nghiệt của cô, hơi ngẩn ra, giống như có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó giọng nói gợi cảm lại nghiêm khắc tràn ra từ cổ họng anh, “Chẳng lẽ người mami như cô không hiểu con trai sao? Bảo Bảo là một người có thể tùy tiện lừa gạt sao? Ai đối tốt thật với bé, ai giả nhân giả nghĩa với bé, trong lòng bé tinh tường giống như gương sáng. Cô không cần một bộ dáng cuồng chịu ngược, xem ai cũng trở thành kẻ địch giả tưởng.” Ngữ khí Lâm Dật nhàn nhạt, nhưng lại không chút nào che dấu nghiêm túc trong đó, càng lộ ra chỉ trích rõ ràng.
“Mami, chú Lâm đói bụng, con mời chú ấy đi lên ăn cơm được không?” Điền Bảo Bảo tuệ nhãn như đuốc, dăm ba câu đã nhìn ra chút manh mối. Mami bé đối với ai cũng dịu ngoan giống như thỏ con, nhưng mỗi lần nhìn thấy Chú Lâm cô liền biến thành con nhím nhỏ, dùng gai hạng nặng võ trang cho mình.
Điền Kỳ Kỳ khinh thường nhìn lại, “Bảo Bảo, đừng náo loạn. Nhà của chúng ta không có đồ ăn.” Anh ta đường đường là tổng tài tập đoàn Điền Lâm, chẳng lẽ đến một bữa tối đều không giải quyết được sao? Cả người Điền Kỳ Kỳ tựa như lò xo bị kéo chặt, không dám lơi lỏng chút nào. Giờ phút này khuôn mặt đáng yêu dịu dàng kia căng chặt, như là một công chúa cao cao tại thượng đang tức giận.
“Không có việc gì, bây giờ con làm là được rồi. Chú Lâm, chúng ta đi thôi. Bên ngoài có gió đấy.” Điền Bảo Bảo trong lòng có quỷ xúi giục. Thật vất vả anh mới đến một chuyến, Điền Bảo Bảo cũng không thể để mami làm chuyện xấu.
Ánh mắt Lâm Dật nhìn Điền Kỳ Kỳ có một chút mừng thầm và đắc ý, tựa hồ muốn nói, là con trai cô mời tôi lên lầu. Nhưng mở miệng lại khôi phục tác phong ưu nhã thân sĩ của anh, “Vậy quấy rầy. Chúng ta lên lầu rồi nói sau.” Rõ ràng là nhà cô, mà sao anh nói nghe đều có một loại ngữ khí ra lệnh, làm Điền Kỳ Kỳ bất mãn đồng thời cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên.
“Để con trai tôi nấu cơm cho anh, anh thực hưởng thụ đi? Bảo Bảo còn nhỏ tuổi, ai đối tốt với nó một chút nó đều sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng lại phân biệt không rõ ai đối tốt thật với nó, ai là giả tốt với nó.” Ngữ khí Điền Kỳ Kỳ bất thiện nói. Giờ phút này Lâm Dật lười biếng mà tà mị ngồi ở trên sô pha nhà cô, hai chân tự nhiên xếp chồng, gương mặt điêu luyện sắc sảo kia tựa hồ không giống bình thường mà nhiều thêm một chút mỏi mệt, lại càng thêm mê hoặc lòng người. Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ càng thêm chán ghét sắc mặt này của anh, nợ mới nợ cũ đan xen một chỗ tác quái ở đáy lòng cô, làm tâm tình của cô quấn đến thật sự không thông thuận.
Lâm Dật nghe lời nói gần như khắc nghiệt của cô, hơi ngẩn ra, giống như có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó giọng nói gợi cảm lại nghiêm khắc tràn ra từ cổ họng anh, “Chẳng lẽ người mami như cô không hiểu con trai sao? Bảo Bảo là một người có thể tùy tiện lừa gạt sao? Ai đối tốt thật với bé, ai giả nhân giả nghĩa với bé, trong lòng bé tinh tường giống như gương sáng. Cô không cần một bộ dáng cuồng chịu ngược, xem ai cũng trở thành kẻ địch giả tưởng.” Ngữ khí Lâm Dật nhàn nhạt, nhưng lại không chút nào che dấu nghiêm túc trong đó, càng lộ ra chỉ trích rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook