Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
-
Chương 51: Thịnh yến – 3
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
03.
Thanh âm biếng nhác vừa vang lên, hai cha con Mark và Phillip cùng quay đầu lại.
Haley tùy tay kéo ra một chiếc ghế dựa mà ngồi xuống, hai tay tựa lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn thẳng Mark và Phillip.
Mark Paine ngây ngẩn cả người, thái độ dữ dội lập tức bay biến. Ông ta miễn cưỡng nở nụ cười, hòa nhã vươn tay ra với Haley: “Trời ạ, tôi không nghĩ tới có thể gặp được ngài Russell ở đây nha Người ngài vừa nói là Ian Connor sao? Hắn là bạn của ngài? Tôi nghĩ hẳn trong đó có hiểu lầm gì rồi đi.”
Phillip bởi vì thái độ của cha mình, đáy mắt lập tức lóe lên. Gã vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị ông bố nhà mình dùng khuỷu tay chọc một cái, ý bảo không được lên tiếng.
Haley chỉ nhàn nhạt cười, chậm chạp không bắt tay với Mark Paine.
Người kia chỉ có thể hậm hực thu tay lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Cục trưởng?” Haley nhìn về phía Cục trưởng Cục cảnh sát New York.
Cục trưởng có chút khó xử, suy nghĩ nên như thế nào uyển chuyển trình bày sự thật.
Ngay thời điểm đối phương còn đang do dự, thanh âm Haley càng thêm lạnh.
“Hiện tại, tôi ở nơi này, không phải là thanh tra Russell, mà là Haley Russell. Tôi không thích nghe sự thật đã bị cắt xén.”
Phillip tự hỏi không biết người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ khiến người ta theo bản năng phải nín thở rốt cuộc là ai. Thế nhưng, ngay cả cha gã và Cục trưởng đều phải tỏ ra kiêng dè y ngoài sức tưởng tượng.
Trái tim Phillip càng lúc càng trùng xuống, nơi đáy mắt Haley, dường như có một cỗ sức mạnh vô hình bám vào chân gã, siết chặt vòng vây như muốn nghiền nát cả xương ống chân…
“Cái này… Con trai của ngài Nghị viên xâm nhập vào nhà hàng xóm của thanh tra Connor, ý đồ muốn cưỡng chế phát sinh quan hệ thể xác với hàng xóm của hắn là Xavier Quentin. Thanh tra Connor vì ngăn cản cậu Phillip mà khiến đối phương bị thương, vì thế ngài Nghị viên vì kích động mà muốn kiện anh Connor ra tòa.”
Nghị viên dùng ánh mắt khó tin để nhìn ông Cục trưởng, không nghĩ tới lão dám nói ra toàn bộ sự thật.
Mà Cục trưởng chỉ có thể né tránh ánh mắt của ngài Nghị viên, trong lòng ông thầm nhủ, thà rằng đắc tội với một Nghị viên còn hơn trả giá đắt vì dám đụng tới Haley Russell.
Chỉ bằng tài lực của gia tộc Russell, muốn nâng một Nghị viên lên thì dễ, mà kéo đối phương ngã ngựa lại càng dễ hơn.
Mà ông ta thì vẫn còn muốn tại vị thêm vài năm nữa a
“A, thì ra là vậy. Thế Ian có bị thương không?” Haley hỏi.
“Bằng sức của Phillip vẫn chưa đủ tổn thương tới thanh tra Connor.” Cục trưởng trả lời.
Phillip trừng mắt nhìn ông Cục trưởng, lòng tự trọng của gã đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
“Ừm, hiển nhiên là phải ngược lại rồi nhỉ. Ian rất lợi hại mà. Ông không biết mỗi khi hắn khóa tay hoặc đá tôi dùng lực mạnh cỡ nào đâu.”
Nói tới đây, Haley liền lộ ra biểu tình sùng bài, tuyệt đối si mê.
Đuôi mày Cục trưởng có chút run run, mà ánh mắt của Mark Paine đã lộ ra chút xấu hổ. Giờ phút này, ông Nghị viên đã đoán được phần nào quan hệ giữa Ian và Haley Russell.
“Vậy Xavier Quentin thì sao? Nghe cái tên này, hẳn là đàn ông đi?” Haley vuốt vuốt cằm.
“Ặc, đúng thế.”
Thành thực mà nói, thời điểm cùng Cục điều tra liên bang hợp tác phá án, Cục trưởng còn có thể dùng đến tiếng nói của mình. Nhưng hiện tại, người này tỏ ý phô bày thân phận Haley Russell để thăm dò vụ án, Cục trưởng cảm giác vô cùng khó xử.
“Hình như là tên của một vị siêu mẫu quốc tế khá nổi tiếng nhỉ?”
“Ặc… Đúng thế.”
Ánh mắt Haley có chút cong lên, y đăm chiêu sờ cằm, “Thì ra là bị một tên đàn ông xinh đẹp hấp dẫn. Tôi nói mà, người lạnh băng như hắn sao có thể dễ dàng dính líu tới chuyện của người khác chứ. Lúc trước là Lance Payton, bây giờ lại tới Quentin Xavier? Xem ra phải làm Ian chuyển nhà mới được.”
Dưới ánh mắt đồng thời của Nghị viên cùng Haley, Cục trưởng cảm giác thật áp lực, trán vã mồ hôi. Ông chẳng thể không rút khăn tay liên tục lau trán.
“Kia, thanh tr…Russell… Ngài Russell, cậu có cách nào không?” Cục trưởng suy nghĩ một hồi, lại bỏ thêm câu nữa, “Ngoại trừ việc yêu cầu thanh tra Connor chuyển nhà ra…”
“A… Biện pháp à… Vậy cứ để ngài Nghị viên kiện hắn ra tòa đi.” Haley đứng lên, phủi phủi góc tây trang, xoay người muốn đi.
Cliff đi theo sau y, thấp giọng nói: “Cậu chủ, nếu cậu thật sự nói thế, Ian sẽ tức giận đấy.”
“Tôi hiện tại cũng rất phẫn nộ, hắn vì gã đàn ông khác mà kéo mình vào rắc rối. Chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao?”
“…Nếu muốn trừng phạt mà nói, hẳn là nên để tự tay cậu thực hiện, vì cái gì lại để cho Mark Paine a?”
Lúc này, Nghị viên Paine cũng vô cùng đau não, quay nhìn Cục trưởng.
“Haley Russell rốt cuộc là có ý gì? Quan hệ của y và Ian Connor hình như rất thân thiết, vậy mà y lại nói để mặc tôi kiện người kia sao?”
“Cha… Cái người tên Haley Russell kia có vai vế thế nào vậy? Vì cái gì cha lại phải kiêng kị y?”
Nói tới đây, lửa giận của Nghị viên Paine nhất thời xông thẳng tới óc. Lão hung hăng trừng mắt với thằng con nhà mình.
“Nếu không phải mày rước phiền phức vào người, tao cũng không phải đắc tội với Haley Russell Năm ngoái tranh cử, tao còn đang được y ủng hộ Nhưng hiện tại, bản thân chỉ có thể cầu nguyện người nọ không chuyển sang ủng hộ đối thủ của minh”
Đến lúc này, Phillip mới hiểu ra.
“Haley Russell… Là Haley Russell của nhà Russell sao? Y như thế nào lại xuất hiện ở đây?”
Lúc này, Haley đang từ cửa chính vòng trở lại.
Hai tay đút trong túi quần, y nhìn thẳng Nghị viên Paine, nghiêng đầu bước tới. Ánh sáng nơi đáy mắt không ngừng chuyển động, mang đến cảm giác mê hoạch khó tả thành lời.
Ngón tay Haley nhẹ nhàng di chuyển dọc theo viền cổ áo của ngài Nghị viên, mi mắt y hơi rũ xuống, ánh nhìn lơ đãng lại khiến người ta không cách nào bỏ qua, “Tôi đã thay đổi chủ ý của mình rồi, Nghị viên Paine à. Không một ai có thể đụng đến Ian Connor, cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì? Ông đã hiểu chưa? Nếu để tôi phát hiện ông có ý định kiện hắn ra tòa, hoặc dùng bất cứ cớ gì gây phiền phức cho đói phương, tiền đồ của ông sẽ lập tức sụp đổ đấy.”
Mark Paine nuốt xuống một ngụm nước miếng, vô cùng kính cẩn đáp lời: “Ngài Russell, tôi đã hiểu.”
Haley hài lòng gật gật đầu, cùng Cliff đi tới phòng thẩm vấn của Ian. Y hất hất cằm với vị cảnh sát ngồi trong đó, đối phương hiểu ý, lập tức rời đi.
Ian nhíu mày, “Sao cậu lại tới đây?”
Haley ngồi xuống trước mặt hắn, nét cười trên khóe môi cũng thu lại. Ánh sáng huỳnh quang chiếu sáng căn phòng tạo cảm giác lạnh thấu xương.
“Anh thích điểm gì ơ Quentin Xavier?”
“Hử? Cái gì chứ?” Ian nghe không rõ cho lắm.
“Quentin Xavier là người mẫu quốc tế, hơn nữa bình thường đều là là khách mời cho mấy show thời trang nữ. Đương nhiên, loại người mẫu nam trình diễn trang phục nữ đang là trào lưu trong giới này. Mỗi lần trình diễn trang phục nữ, Xavier đều hết sức cuốn hút. Anh thích phong cách trung tích của đối phương sao?” Haley chống cằm hỏi.
“Xavier là người mẫu sao?”
“Ngoại hình cậu ta như vậy, chẳng lẽ không giống người mẫu sao?” Haley hỏi ngược, tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Đừng nói lảng sang chuyện khác, Ian à. Trả lời câu hỏi của tôi đi?”
“Tôi không thích phong cách trung tính gì đấy. Đàn ông thì nên nhìn cho ra đàn ông thì hơn.” Ian nhìn thẳng vào mắt Haley, trả lời.
Ngón tay Haley nhẹ nhàng di di khóe môi của chính mình, gương mặt hơi nghiêng qua một bên.
Đây là loại tư thế vô cùng dụ hoặc, như thế có một cỗ mềm mại uốn lượn lướt qua lòng Ian.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ thích phong cách trung tinh. Bởi vì tôi cũng theo phong cách kia.”
“Cậu sao?”
Trên mặt Ian hiện tại là biểu tình ‘tên này có thể tỏ ra càng quái đản hơn nữa sao’.
Hắn đã sớm biết Haley là một tên giỏi ngụy trang. Nhưng cho dù bề ngoài của y mê hoặc thế nào đi nữa thì vẫn có vài thứ không thay đổi được.
“A, nếu không phải vì phong cách trung tính, thì là dáng người của đối phương hử? Chân cậu ta dài lắm nhỉ.” Haley bắt đầu chuyển sang nghịch nghịch ngón tay của mình, mặt bàn phản chiếu những bóng mờ thon dài.
“Nếu như cậu đang muốn ám chỉ tôi nên khen ngợi mình có một đôi chân dài, vậy tôi cũng xin thừa nhận, chân cậu so với người kia còn dài hơn.” Thanh âm Ian vẫn như cũ, không hề có chút bối rối.
Haley mỉm cười, “Chú Ian của tôi thật sự đáng yêu quá. Tôi cũng không muốn bị anh đem so sánh với tên người mẫu quốc tế Xavier kia.”
“Vậy còn chuyện gì nữa?”
“Đương nhiên là có, anh thích đối mắt của đối phương đi? Đôi mắt cậu ta rất đẹp, chính miệng anh bạn Shia của tôi, cũng là nhà thiết kế Shia nói đấy.Quentin Xavier có đôi mắt trong trẻo nhất trong giới thời trang, nó gióng như ngọc lục bảo vậy.”
Ian hơi nghiêng người về trước, nhìn thằng vào mắt Haley, “Tôi không nhớ rõ ánh mắt cậu ta thế nào.”
Ngay tại khắc ấy, Haley bất ngờ chống bàn, hôn tới.
Ian lập tức sững người, Haley lại nóng nảy rồi. Hắn muốn lui về sau, nhưng lại bị những ngón tay của đối phương nắm chặt lấy cằm, miệng bị ép phải mở ra.
Thời điểm Ian chống được xuống mép bàn, lui về phía sau, Haley dứt khoát vươn chân leo thẳng lên mặt bàn, dùng toàn bộ sức trong cơ thể để giữ chặt đối phương.
Ian chẳng thể không ngẩng đầu, chấp nhận nụ hôn của Haley.
Lực sử dụng quá mạnh, khiến Ian phải chau mày. Hắn càng cố hết sức đẩy Haley ra thì đối phương lại càng điên cuồng hơn.
Ngọn tay y luồn vào giữa những lọn tóc của Ian, giữ chặt gáy hắn, đem người kéo vào lòng mình.
Không còn khoảng cách, là khống chế tuyệt đối.
Mãi đến khi Ian buông lỏng cánh tay chống xuống mặt bàn, chém mạnh một phát vào gáy Haley, y rốt cuộc mới chịu buông hắng ra, nghiêng người tránh đòn.
“Cậu đang làm gì hả?” Ian đứng dậy.
“Ghen.” Haley nhảy khỏi bàn, một lần nữa bày ra tư thế thảnh thơi vốn có của mình, “Ian này, anh từng ghen với ai chưa?”
“Chưa.”
“Tôi thì rồi. Thời điểm anh rời khỏi tôi để nhập ngũ, tôi đã ghen với toàn bộ quân đội của đất nước này. Khi anh chăm sóc cho Lance, tôi chỉ hận không thể đem cậu trai trẻ không thể nói chuyện kia ra rút gân lóc xương. Lúc anh nhận Evan là con của mình, tôi đã đứng trước gương, soi lại bản thân, rồi phát hiện hình ảnh chính mình vặn vẹo đáng sợ.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cậu nên đến bác sĩ tâm lý, uống chút thuốc.”
Ian cho rằng bản thân đã gần gũi với Haley nhiều hơn trước, nhưng vì sao thần kinh của đối phương lại càng lúc càng thêm điên khùng thế này?
“Ian à, đừng khiến tôi ghen nữa. Đến lúc đó, có một ngày tôi sẽ biến thành kẻ đáng sợ hơn cả những tên giết người mà chúng ta thường truy bắt.”
Nói xong, Haley lập tức bỏ ra ngoài.
Tôi hôm đó, thời điểm Phillip Paine trở lại căn hộ của mình, liền bắt gặp một thân ảnh nhàn nhã dựa vào cửa nhà mình, giống như chờ đợi đã lâu.
Lỗ mũi Phillip khẽ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên, “Sao hả? Bây giờ mới tìm tao giải thích à? Mày dám nói với cảnh sát là tao ép buộc mày phát sinh quan hệ thể xác với tao?”
Người đang dựa vào trước cửa nhà gã chính là Xavier.
“Nếu không dựa vào cái thân thể này, mày sao có thể bước vào giới thời trang? Bộ dạng mày lúc còn ở trong ‘Thịnh yến’ như thế nào hả? Chẳng lẽ đã không còn nhớ rõ sao?”
Phillip một tay vòng qua, bắt lấy eo Xavier, đem đối phương kéo vào lòng mình, cùng lúc dùng những lời lẽ ác liệt nhất để vũ nhục cậu ta.
Ngay sau đó, Xavier bất ngờ chụp tay gã lại, xoay người một cái, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào người Phillip. Đối phương lập lại chính xác động tác Ian đã dùng để khống chế Phillip, mà gã đàn ông cũng một lần nữa ôm bụng ngã xuống.
Bày ra gương mặt lạnh lùng, Xavier dùng một tay xách Phillip lên khỏi mặt đất, dùng lực chuẩn bị đập đầu gã vào tường.
Phillip hoảng sợ la lớn, “Đừng”
Thời điểm trán gã đàn ông kia sắp tiếp xúc với tường vôi, Xavier dừng lại.
Trái tim Phillip như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Gã nằm mơ cũng không nghĩ đến Xavier lại mạnh đến như vậy, càng chẳng ngờ đối phương lại dễ dàng hạ gục một người thường chơi vật lộn như mình.
Xavier ghé mặt sát lại gần Phillip, “Mày nghe cho rõ đây, mày tốt hơn hết nên quên đi chuyện đã từng gặp tao trong ‘Thịnh yến’ đi, cũng đừng nhắc với bất cứ kẻ nào về ‘Thịnh yến’ cả, càng chớ mà xuất hiện trước mặt tao lần nữa. Bằng không, tao lập tức đạp nát từng cái khớp ngón tay của mày, đánh liệt từng đoạn xương trên người mày, sau đó bẽ gãy cái đầu này ra. Mày đã nhớ kỹ chưa hả?”
“……Tôi đã nhớ kỹ Đã nhớ kỹ rồi”
“Mặt khác, điều quan trọng nhất là, nếu như tao phát hiện mày cùng lão cha dối trá, vô sỉ của mày dùng bất cứ cớ nào để làm phiền Ian Connor, tao sẽ lập tức đem cảnh tượng xấu xí nhất của mày trong ‘Thịnh yến’ gửi cho tất cả các tòa soạn báo lớn ở New York, khiến các người thân bại danh liệt.”
Nơi đáy mắt Phillip thoáng qua một nét biểu tình của Xavier.
Đó là lạnh lùng, mang theo điên cuồng.
“Rất tốt.” Xavier dùng một tay vất mạnh Phillip xuống, sau đó phủi phủi, như thể đối phương là một bọc rác dơ bẩn.
Chín rưỡi tối, Ian đang xem TV, thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
Là Xavier. Đối phương không hề giải thích gì, nhanh nhẹn chen người vào nhà, rồi nằm dài xuống sô pha.
“Này, đây là nhà tôi.”
Ian khoanh tay, lạnh lùng nói.
“Tôi đã đắc tội với cha con nhà Paine, anh không biết sao?” Xavier lật người, mặt hướng vào trong lưng dựa sô pha.
“Vậy thì thế nào?”
Xavier bất ngờ ngồi bật dậy, trừng mắt với Ian, thanh âm như đang run rẩy. “Nếu tôi nói dối theo ý muốn của Phillip thì sao? Sao anh không nghe lời tôi, đừng báo cảnh sát mà chỉ dọa cho gã cút đi?”
Sau hai ba giây im lặng, Ian thở dài.
“Được rồi, hiện tại cậu tính làm gì?”
“Tôi muốn ngủ lại bên nhà anh.” Xavier một lần nữa nằm xuống sô pha, quay người đi, không nhìn Ian.
Ngay lúc ấy, Ian chợt nghĩ tới Lance. Cậu trai kia cũng vì hoảng sợ nên mới ở lại với hắn. Duy nhất chỉ có một điểm bất đồng chính là, Lance là do hắn mang về nhà, mà Xavier thì lại tự mình đến.
Ian ngồi xuống một góc sô pha, đè lại hai khóe mắt, nói: “Tôi nghe bảo cậu là người mẫu quốc tế?”
“Nghe bảo là người mẫu? Anh không biết gì về tôi sao?” Xavier rầu rĩ nói.
“Ý của tôi, nếu cậu đã là người mẫu, có phải đến đây tham gia tuần lễ thời trang New York không?”
“Đúng thế.”
“Vì cái gì cậu không ở trong khách sạn, lại chọn căn hộ chung cư của Lance?”
“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Bởi vì nơi này khá vắng vẻ, đám phóng viên và mấy tay hâm mộ điên khùng sẽ không nghĩ ra tôi lại ở trong một căn nhà tầm thường thế này, đương nhiên sẽ chẳng cách nào tới tận cửa quấy rầy hoặc gửi tặng những thứ kỳ quái.”
“Ừm.” Ian gật gật đầu.
“Còn có, lúc ở Italy, quen biết Lance, tên nhóc kia vô cùng kích động kể chuyện về anh, khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ, cho nên muốn đến xem thử.”
“Lance không nói chuyện được.”
“Đúng thế, chúng tôi trò chuyện với nhau bằng tin nhắn điện thoại. Cậu ta là một con cừu thơ ngây.”
“Người có thể khiến cậu ta xem như bạn, cũng là một con cừu ngây thơ.”
“Cám ơn. Cho nên, hiện tại tôi có thể ở lại đây chứ?”
“Được rồi.”
Nhưng lần này, Ian quyết định không nhường phòng ngủ của mình lại cho người kia. Hắn lục tìm ra một tấm thảm lông cùng gối đầu, đưa cho đối phương, rồi trở lại phòng riêng. Đang khi cửa sắp khóa, Xavier lại chen vào.
“Có thể cho tôi mượn dùng phòng tắm của anh chứ? Tôi không muốn mang theo mùi của Phillip đi ngủ.”
“Ừm.” Ian gật nhẹ đầu.
Xavier tiến vào trong phòng tắm, không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước.
Ian mở đèn đầu giường lên, tựa vào gối đầu, tiếp tục đọc phân tích những bản án cũ đã được phá của Cục điều tra liên bang.
“Ian. Xin lỗi, tôi quên mang theo quần áo rồi. Có thể cho tôi mượn của anh một bộ mặc tạm không.”
“Để tôi sang nhà bên kia lấy cho cậu một bộ.”
“Cám ơn.”
Thời điểm mang quần áo qua cho Xavier, hắn lập tức gõ cửa phòng tắm. Xavier đứng ngay sau cánh cửa, Ian có thể thấy được cẳng chân của đối phương lộ ra sau khe hở.
Thẳng tắp và thon dài, chân người này thật sự rất dài.
Sau khi đem quần áo đưa cho đối phương, Xavier hơi hé đầu ra, nói một tiếng “Cám ơn”.
Trong ánh mắt cậu trai đong đầy tiếu ý, đôi con ngươi màu lam khiến Ian chợt nghĩ đến những chiếc nhẫn bảo thạch đeo trên tay mấy mệnh phụ phu nhân.
Xavier cuối cùng cũng ra khỏi phòng tằm, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc.
Ian tùy tiện ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy áo ngủ trên người đối phương phanh rộng, đầu vai còn lộ hẳn ra ngoài, nhưng toàn bộ đều có vẻ không giống đang cố ý, ngược lại cho cảm giác phóng khoáng như trên áp phích quảng cáo.
Ian cúi đầu tiếp tục đọc báo cáo, Xavier cũng lắc lư rời khỏi phòng ngủ, còn giúp hắn khép cửa lại.
Ngày hôm sau, thời điểm Ian đến Cục, Xavier vẫn còn đang ngủ. Hắn đem chìa khóa dự bị để lại bên gối đầu của người kia, sau đó rời đi.
Báo cáo điều tra hiện trường vụ án của Smith đã có kết quả.
Tất cả vật dụng trên bàn ăn, cùng chai rượu vang đều phát hiện được vân tay của Smith. Nhưng ngoại trừ gã cũng không còn ai khác.
Trong phòng ngủ, trừ vân tay của nạn nhân và người trợ lý Emma, cũng chỉ có nhân viên công ty quét dọn, theo hợp đồng mỗi ngày đến làm vệ sinh.
Bên khóe môi của Smith phát hiện được DNA của vài người, nhưng lại không có trong kho dữ liệu DNA, hơn nữa còn hoàn toàn không khớp với những người trong danh sách Emma giao ra.
Ian nhìn báo cáo thở dài.
“Sao lại thở dài thế?” Thanh âm Haley truyền tới.
Người kia dựa vào bên cửa văn phòng của Ian, trong tay là tách cà phê, thong thả dùng thìa quấy đều.
“Cậu đã xem báo cáo rồi đấy. Cậu không cảm thấy kỳ quái sao, trừ phi hung thủ là cô trợ lý Emma, hoặc là người quét dọn, bằng không vì sao hắn có thể không để lại vân tay ở đó? Nếu không phải Emma, hoặc người quét dọn, vậy cũng đồng nghĩa hung thủ có đeo găng tay. Với nhiệt độ thế này, đeo bao tay thì không phải rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ Smith không chú ý thấy?”
Haley chậm rãi bước vào trong, đi đến bên góc bàn làm việc của Ian, đang định nhảy lên ngồi thì bị đối phương vươn tay che lại vị trí kia.
Haley mỉm cười, “Ái chà, chú Ian, anh muốn chạm vào tôi thì cứ nói thẳng nha Đừng để tay ở đó chứ, như vậy cảm giác rất hư hỏng đấy.”
“Bàn làm việc không phải chỗ để cậu ngồi.” Ian nghiêm túc nói.
“Này…” Haley chậm rãi vòng ra sau ghế xoay của hắn, đem người kéo quay mặt về phía mình, “Tôi có thể ngồi lên đùi anh chứ?”
“Mong cậu có thể nói thẳng vào vấn đề.” Ngón tay Ian gõ gõ xuống mặt bàn, tỏ vẻ chính mình không định tiếp tục dung túng đối phương làm bừa.
“Được rồi, chúng ta đều cảm thấy Smith bị người tình bí mật của gã giết. Có hay không khả năng, sau khi Smith sắp đặt toàn bộ những thứ kia, nhưng tình nhân của gã không đến, mà hung thủ lại trốn trong một góc phòng nào đó, ví như phòng cất quần áo, hay đại loại thế. Ngay thời điểm bất ngờ, lúc Smith ít phòng bị nhất, hung thủ xuất hiện, đem gã giết đi?”
Ian gật gật đầu, “Như vậy thì có thể giải thích vì sao trong phòng ngoại trừ nạn nhân Smith, cô trợ lý Emma, và người quét dọn lại không tìm được bất cứ dấu vân tay nào khác. Bởi vì hung thủ đã mang bao tay, đợi sẵn ở đó. Nhưng địa điểm bị giết và tư thế của Smith, cậu không cảm thấy đây rõ ràng là tư thế trong lúc hai người đang quan hệ thể xác thì bị giết sao?”
Haley sờ sờ chóp mũi, “Ừm… Xem ra manh mối vẫn chưa đủ…”
“Nếu đủ thì sao?”
“Nếu quả thật đủ mà nói, tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh của Smith trước khi bị giết.” Haley tỏ vẻ hết sức tiếc nuối.
“Cho nên, hiện tại điều chúng ta cần làm sáng tỏ chính là, nạn nhân rốt cuộc có bị đối tượng lên giường của mình giết hay là hung thủ đã nấp sẵn trong phòng.” Ian cúi đầu, định bụng xem lại báo cáo hiện trường lần nữa.
Lúc này, Jessica bất ngờ xông vào, “Haley Haley à Anh có quen Shia Pace đúng không”
“Đúng thế, tôi quả thật quen tên kia. Có chuyện gì à?” Haley xoay người lại, cười hỏi.
“Đương nhiên là có việc rồi Người kia hiện tại đang chờ trong văn phòng anh đấy Trời ạ” Jessica chớp chớp mắt, vội vàng nói tiếp, “Anh có thể nhờ người kia thiết kế cho tôi một bộ đầm dạ hội chứ? Tôi phải tham gia lễ tái hôn của mẹ mình”
Đuôi lông mày Haley nhướn cao, y lách qua bả vai Jessica, “Thân ái à, nếu cô không tiếp tục lỗ mang xông vào văn phòng Ian như vậy nữa, tôi có thể xem xét chuyện đó.”
Ian nhíu mày, “Tôi nhớ rõ Cục có quy định, không được để người thân và bạn bè ghé lại mà.”
“Đây không phải thân nhân bạn bè ghé thăm, Ian à. Shia và Smith đều là những nhà thiết kế có tiếng thời gian gần đây. Hơn nữa, bọn họ từng tham gia nhiều show diễn thời trang cùng nhau. Có lẽ so với cô trợ lý Emma, anh bạn Shia của tôi không chừng còn biết được nhiều tin tức đáng giá hơn đấy.”
Ian đứng lên, cùng Haley ra khỏi văn phòng.
“Ian này, anh sao cũng theo qua đây? Không phải anh muốn nghiên cứu kỹ lại báo cáo phân tích hiện trường sao?”
“Tôi cũng muốn nghe qua cái nhìn của bạn cậu về nạn nhân Smith.”
Thời điểm Ian theo Haley vào trong văn phòng của y, hắn trong thấy một người đàn ông tao nhã, quần áo vô cùng chỉn chu. Người kia có vẻ lớn hơn Haley vài tuổi, khí chất mị hoặc, da thịt trắng nõn, hệt như một pho tượng điêu khắc khéo léo. Cùng một vẻ ngoài ưu nhã, nhưng Shia Pace giống như đang đứng dưới chùm đèn pha lê chói lóa, mà Haley lại ở giữa một trời sao.
còn tiếp…
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
03.
Thanh âm biếng nhác vừa vang lên, hai cha con Mark và Phillip cùng quay đầu lại.
Haley tùy tay kéo ra một chiếc ghế dựa mà ngồi xuống, hai tay tựa lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn thẳng Mark và Phillip.
Mark Paine ngây ngẩn cả người, thái độ dữ dội lập tức bay biến. Ông ta miễn cưỡng nở nụ cười, hòa nhã vươn tay ra với Haley: “Trời ạ, tôi không nghĩ tới có thể gặp được ngài Russell ở đây nha Người ngài vừa nói là Ian Connor sao? Hắn là bạn của ngài? Tôi nghĩ hẳn trong đó có hiểu lầm gì rồi đi.”
Phillip bởi vì thái độ của cha mình, đáy mắt lập tức lóe lên. Gã vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị ông bố nhà mình dùng khuỷu tay chọc một cái, ý bảo không được lên tiếng.
Haley chỉ nhàn nhạt cười, chậm chạp không bắt tay với Mark Paine.
Người kia chỉ có thể hậm hực thu tay lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Cục trưởng?” Haley nhìn về phía Cục trưởng Cục cảnh sát New York.
Cục trưởng có chút khó xử, suy nghĩ nên như thế nào uyển chuyển trình bày sự thật.
Ngay thời điểm đối phương còn đang do dự, thanh âm Haley càng thêm lạnh.
“Hiện tại, tôi ở nơi này, không phải là thanh tra Russell, mà là Haley Russell. Tôi không thích nghe sự thật đã bị cắt xén.”
Phillip tự hỏi không biết người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ khiến người ta theo bản năng phải nín thở rốt cuộc là ai. Thế nhưng, ngay cả cha gã và Cục trưởng đều phải tỏ ra kiêng dè y ngoài sức tưởng tượng.
Trái tim Phillip càng lúc càng trùng xuống, nơi đáy mắt Haley, dường như có một cỗ sức mạnh vô hình bám vào chân gã, siết chặt vòng vây như muốn nghiền nát cả xương ống chân…
“Cái này… Con trai của ngài Nghị viên xâm nhập vào nhà hàng xóm của thanh tra Connor, ý đồ muốn cưỡng chế phát sinh quan hệ thể xác với hàng xóm của hắn là Xavier Quentin. Thanh tra Connor vì ngăn cản cậu Phillip mà khiến đối phương bị thương, vì thế ngài Nghị viên vì kích động mà muốn kiện anh Connor ra tòa.”
Nghị viên dùng ánh mắt khó tin để nhìn ông Cục trưởng, không nghĩ tới lão dám nói ra toàn bộ sự thật.
Mà Cục trưởng chỉ có thể né tránh ánh mắt của ngài Nghị viên, trong lòng ông thầm nhủ, thà rằng đắc tội với một Nghị viên còn hơn trả giá đắt vì dám đụng tới Haley Russell.
Chỉ bằng tài lực của gia tộc Russell, muốn nâng một Nghị viên lên thì dễ, mà kéo đối phương ngã ngựa lại càng dễ hơn.
Mà ông ta thì vẫn còn muốn tại vị thêm vài năm nữa a
“A, thì ra là vậy. Thế Ian có bị thương không?” Haley hỏi.
“Bằng sức của Phillip vẫn chưa đủ tổn thương tới thanh tra Connor.” Cục trưởng trả lời.
Phillip trừng mắt nhìn ông Cục trưởng, lòng tự trọng của gã đã bị xúc phạm nghiêm trọng.
“Ừm, hiển nhiên là phải ngược lại rồi nhỉ. Ian rất lợi hại mà. Ông không biết mỗi khi hắn khóa tay hoặc đá tôi dùng lực mạnh cỡ nào đâu.”
Nói tới đây, Haley liền lộ ra biểu tình sùng bài, tuyệt đối si mê.
Đuôi mày Cục trưởng có chút run run, mà ánh mắt của Mark Paine đã lộ ra chút xấu hổ. Giờ phút này, ông Nghị viên đã đoán được phần nào quan hệ giữa Ian và Haley Russell.
“Vậy Xavier Quentin thì sao? Nghe cái tên này, hẳn là đàn ông đi?” Haley vuốt vuốt cằm.
“Ặc, đúng thế.”
Thành thực mà nói, thời điểm cùng Cục điều tra liên bang hợp tác phá án, Cục trưởng còn có thể dùng đến tiếng nói của mình. Nhưng hiện tại, người này tỏ ý phô bày thân phận Haley Russell để thăm dò vụ án, Cục trưởng cảm giác vô cùng khó xử.
“Hình như là tên của một vị siêu mẫu quốc tế khá nổi tiếng nhỉ?”
“Ặc… Đúng thế.”
Ánh mắt Haley có chút cong lên, y đăm chiêu sờ cằm, “Thì ra là bị một tên đàn ông xinh đẹp hấp dẫn. Tôi nói mà, người lạnh băng như hắn sao có thể dễ dàng dính líu tới chuyện của người khác chứ. Lúc trước là Lance Payton, bây giờ lại tới Quentin Xavier? Xem ra phải làm Ian chuyển nhà mới được.”
Dưới ánh mắt đồng thời của Nghị viên cùng Haley, Cục trưởng cảm giác thật áp lực, trán vã mồ hôi. Ông chẳng thể không rút khăn tay liên tục lau trán.
“Kia, thanh tr…Russell… Ngài Russell, cậu có cách nào không?” Cục trưởng suy nghĩ một hồi, lại bỏ thêm câu nữa, “Ngoại trừ việc yêu cầu thanh tra Connor chuyển nhà ra…”
“A… Biện pháp à… Vậy cứ để ngài Nghị viên kiện hắn ra tòa đi.” Haley đứng lên, phủi phủi góc tây trang, xoay người muốn đi.
Cliff đi theo sau y, thấp giọng nói: “Cậu chủ, nếu cậu thật sự nói thế, Ian sẽ tức giận đấy.”
“Tôi hiện tại cũng rất phẫn nộ, hắn vì gã đàn ông khác mà kéo mình vào rắc rối. Chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao?”
“…Nếu muốn trừng phạt mà nói, hẳn là nên để tự tay cậu thực hiện, vì cái gì lại để cho Mark Paine a?”
Lúc này, Nghị viên Paine cũng vô cùng đau não, quay nhìn Cục trưởng.
“Haley Russell rốt cuộc là có ý gì? Quan hệ của y và Ian Connor hình như rất thân thiết, vậy mà y lại nói để mặc tôi kiện người kia sao?”
“Cha… Cái người tên Haley Russell kia có vai vế thế nào vậy? Vì cái gì cha lại phải kiêng kị y?”
Nói tới đây, lửa giận của Nghị viên Paine nhất thời xông thẳng tới óc. Lão hung hăng trừng mắt với thằng con nhà mình.
“Nếu không phải mày rước phiền phức vào người, tao cũng không phải đắc tội với Haley Russell Năm ngoái tranh cử, tao còn đang được y ủng hộ Nhưng hiện tại, bản thân chỉ có thể cầu nguyện người nọ không chuyển sang ủng hộ đối thủ của minh”
Đến lúc này, Phillip mới hiểu ra.
“Haley Russell… Là Haley Russell của nhà Russell sao? Y như thế nào lại xuất hiện ở đây?”
Lúc này, Haley đang từ cửa chính vòng trở lại.
Hai tay đút trong túi quần, y nhìn thẳng Nghị viên Paine, nghiêng đầu bước tới. Ánh sáng nơi đáy mắt không ngừng chuyển động, mang đến cảm giác mê hoạch khó tả thành lời.
Ngón tay Haley nhẹ nhàng di chuyển dọc theo viền cổ áo của ngài Nghị viên, mi mắt y hơi rũ xuống, ánh nhìn lơ đãng lại khiến người ta không cách nào bỏ qua, “Tôi đã thay đổi chủ ý của mình rồi, Nghị viên Paine à. Không một ai có thể đụng đến Ian Connor, cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì? Ông đã hiểu chưa? Nếu để tôi phát hiện ông có ý định kiện hắn ra tòa, hoặc dùng bất cứ cớ gì gây phiền phức cho đói phương, tiền đồ của ông sẽ lập tức sụp đổ đấy.”
Mark Paine nuốt xuống một ngụm nước miếng, vô cùng kính cẩn đáp lời: “Ngài Russell, tôi đã hiểu.”
Haley hài lòng gật gật đầu, cùng Cliff đi tới phòng thẩm vấn của Ian. Y hất hất cằm với vị cảnh sát ngồi trong đó, đối phương hiểu ý, lập tức rời đi.
Ian nhíu mày, “Sao cậu lại tới đây?”
Haley ngồi xuống trước mặt hắn, nét cười trên khóe môi cũng thu lại. Ánh sáng huỳnh quang chiếu sáng căn phòng tạo cảm giác lạnh thấu xương.
“Anh thích điểm gì ơ Quentin Xavier?”
“Hử? Cái gì chứ?” Ian nghe không rõ cho lắm.
“Quentin Xavier là người mẫu quốc tế, hơn nữa bình thường đều là là khách mời cho mấy show thời trang nữ. Đương nhiên, loại người mẫu nam trình diễn trang phục nữ đang là trào lưu trong giới này. Mỗi lần trình diễn trang phục nữ, Xavier đều hết sức cuốn hút. Anh thích phong cách trung tích của đối phương sao?” Haley chống cằm hỏi.
“Xavier là người mẫu sao?”
“Ngoại hình cậu ta như vậy, chẳng lẽ không giống người mẫu sao?” Haley hỏi ngược, tay gõ gõ xuống mặt bàn, “Đừng nói lảng sang chuyện khác, Ian à. Trả lời câu hỏi của tôi đi?”
“Tôi không thích phong cách trung tính gì đấy. Đàn ông thì nên nhìn cho ra đàn ông thì hơn.” Ian nhìn thẳng vào mắt Haley, trả lời.
Ngón tay Haley nhẹ nhàng di di khóe môi của chính mình, gương mặt hơi nghiêng qua một bên.
Đây là loại tư thế vô cùng dụ hoặc, như thế có một cỗ mềm mại uốn lượn lướt qua lòng Ian.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ thích phong cách trung tinh. Bởi vì tôi cũng theo phong cách kia.”
“Cậu sao?”
Trên mặt Ian hiện tại là biểu tình ‘tên này có thể tỏ ra càng quái đản hơn nữa sao’.
Hắn đã sớm biết Haley là một tên giỏi ngụy trang. Nhưng cho dù bề ngoài của y mê hoặc thế nào đi nữa thì vẫn có vài thứ không thay đổi được.
“A, nếu không phải vì phong cách trung tính, thì là dáng người của đối phương hử? Chân cậu ta dài lắm nhỉ.” Haley bắt đầu chuyển sang nghịch nghịch ngón tay của mình, mặt bàn phản chiếu những bóng mờ thon dài.
“Nếu như cậu đang muốn ám chỉ tôi nên khen ngợi mình có một đôi chân dài, vậy tôi cũng xin thừa nhận, chân cậu so với người kia còn dài hơn.” Thanh âm Ian vẫn như cũ, không hề có chút bối rối.
Haley mỉm cười, “Chú Ian của tôi thật sự đáng yêu quá. Tôi cũng không muốn bị anh đem so sánh với tên người mẫu quốc tế Xavier kia.”
“Vậy còn chuyện gì nữa?”
“Đương nhiên là có, anh thích đối mắt của đối phương đi? Đôi mắt cậu ta rất đẹp, chính miệng anh bạn Shia của tôi, cũng là nhà thiết kế Shia nói đấy.Quentin Xavier có đôi mắt trong trẻo nhất trong giới thời trang, nó gióng như ngọc lục bảo vậy.”
Ian hơi nghiêng người về trước, nhìn thằng vào mắt Haley, “Tôi không nhớ rõ ánh mắt cậu ta thế nào.”
Ngay tại khắc ấy, Haley bất ngờ chống bàn, hôn tới.
Ian lập tức sững người, Haley lại nóng nảy rồi. Hắn muốn lui về sau, nhưng lại bị những ngón tay của đối phương nắm chặt lấy cằm, miệng bị ép phải mở ra.
Thời điểm Ian chống được xuống mép bàn, lui về phía sau, Haley dứt khoát vươn chân leo thẳng lên mặt bàn, dùng toàn bộ sức trong cơ thể để giữ chặt đối phương.
Ian chẳng thể không ngẩng đầu, chấp nhận nụ hôn của Haley.
Lực sử dụng quá mạnh, khiến Ian phải chau mày. Hắn càng cố hết sức đẩy Haley ra thì đối phương lại càng điên cuồng hơn.
Ngọn tay y luồn vào giữa những lọn tóc của Ian, giữ chặt gáy hắn, đem người kéo vào lòng mình.
Không còn khoảng cách, là khống chế tuyệt đối.
Mãi đến khi Ian buông lỏng cánh tay chống xuống mặt bàn, chém mạnh một phát vào gáy Haley, y rốt cuộc mới chịu buông hắng ra, nghiêng người tránh đòn.
“Cậu đang làm gì hả?” Ian đứng dậy.
“Ghen.” Haley nhảy khỏi bàn, một lần nữa bày ra tư thế thảnh thơi vốn có của mình, “Ian này, anh từng ghen với ai chưa?”
“Chưa.”
“Tôi thì rồi. Thời điểm anh rời khỏi tôi để nhập ngũ, tôi đã ghen với toàn bộ quân đội của đất nước này. Khi anh chăm sóc cho Lance, tôi chỉ hận không thể đem cậu trai trẻ không thể nói chuyện kia ra rút gân lóc xương. Lúc anh nhận Evan là con của mình, tôi đã đứng trước gương, soi lại bản thân, rồi phát hiện hình ảnh chính mình vặn vẹo đáng sợ.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cậu nên đến bác sĩ tâm lý, uống chút thuốc.”
Ian cho rằng bản thân đã gần gũi với Haley nhiều hơn trước, nhưng vì sao thần kinh của đối phương lại càng lúc càng thêm điên khùng thế này?
“Ian à, đừng khiến tôi ghen nữa. Đến lúc đó, có một ngày tôi sẽ biến thành kẻ đáng sợ hơn cả những tên giết người mà chúng ta thường truy bắt.”
Nói xong, Haley lập tức bỏ ra ngoài.
Tôi hôm đó, thời điểm Phillip Paine trở lại căn hộ của mình, liền bắt gặp một thân ảnh nhàn nhã dựa vào cửa nhà mình, giống như chờ đợi đã lâu.
Lỗ mũi Phillip khẽ hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lên, “Sao hả? Bây giờ mới tìm tao giải thích à? Mày dám nói với cảnh sát là tao ép buộc mày phát sinh quan hệ thể xác với tao?”
Người đang dựa vào trước cửa nhà gã chính là Xavier.
“Nếu không dựa vào cái thân thể này, mày sao có thể bước vào giới thời trang? Bộ dạng mày lúc còn ở trong ‘Thịnh yến’ như thế nào hả? Chẳng lẽ đã không còn nhớ rõ sao?”
Phillip một tay vòng qua, bắt lấy eo Xavier, đem đối phương kéo vào lòng mình, cùng lúc dùng những lời lẽ ác liệt nhất để vũ nhục cậu ta.
Ngay sau đó, Xavier bất ngờ chụp tay gã lại, xoay người một cái, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào người Phillip. Đối phương lập lại chính xác động tác Ian đã dùng để khống chế Phillip, mà gã đàn ông cũng một lần nữa ôm bụng ngã xuống.
Bày ra gương mặt lạnh lùng, Xavier dùng một tay xách Phillip lên khỏi mặt đất, dùng lực chuẩn bị đập đầu gã vào tường.
Phillip hoảng sợ la lớn, “Đừng”
Thời điểm trán gã đàn ông kia sắp tiếp xúc với tường vôi, Xavier dừng lại.
Trái tim Phillip như muốn nhảy khỏi ***g ngực. Gã nằm mơ cũng không nghĩ đến Xavier lại mạnh đến như vậy, càng chẳng ngờ đối phương lại dễ dàng hạ gục một người thường chơi vật lộn như mình.
Xavier ghé mặt sát lại gần Phillip, “Mày nghe cho rõ đây, mày tốt hơn hết nên quên đi chuyện đã từng gặp tao trong ‘Thịnh yến’ đi, cũng đừng nhắc với bất cứ kẻ nào về ‘Thịnh yến’ cả, càng chớ mà xuất hiện trước mặt tao lần nữa. Bằng không, tao lập tức đạp nát từng cái khớp ngón tay của mày, đánh liệt từng đoạn xương trên người mày, sau đó bẽ gãy cái đầu này ra. Mày đã nhớ kỹ chưa hả?”
“……Tôi đã nhớ kỹ Đã nhớ kỹ rồi”
“Mặt khác, điều quan trọng nhất là, nếu như tao phát hiện mày cùng lão cha dối trá, vô sỉ của mày dùng bất cứ cớ nào để làm phiền Ian Connor, tao sẽ lập tức đem cảnh tượng xấu xí nhất của mày trong ‘Thịnh yến’ gửi cho tất cả các tòa soạn báo lớn ở New York, khiến các người thân bại danh liệt.”
Nơi đáy mắt Phillip thoáng qua một nét biểu tình của Xavier.
Đó là lạnh lùng, mang theo điên cuồng.
“Rất tốt.” Xavier dùng một tay vất mạnh Phillip xuống, sau đó phủi phủi, như thể đối phương là một bọc rác dơ bẩn.
Chín rưỡi tối, Ian đang xem TV, thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
Là Xavier. Đối phương không hề giải thích gì, nhanh nhẹn chen người vào nhà, rồi nằm dài xuống sô pha.
“Này, đây là nhà tôi.”
Ian khoanh tay, lạnh lùng nói.
“Tôi đã đắc tội với cha con nhà Paine, anh không biết sao?” Xavier lật người, mặt hướng vào trong lưng dựa sô pha.
“Vậy thì thế nào?”
Xavier bất ngờ ngồi bật dậy, trừng mắt với Ian, thanh âm như đang run rẩy. “Nếu tôi nói dối theo ý muốn của Phillip thì sao? Sao anh không nghe lời tôi, đừng báo cảnh sát mà chỉ dọa cho gã cút đi?”
Sau hai ba giây im lặng, Ian thở dài.
“Được rồi, hiện tại cậu tính làm gì?”
“Tôi muốn ngủ lại bên nhà anh.” Xavier một lần nữa nằm xuống sô pha, quay người đi, không nhìn Ian.
Ngay lúc ấy, Ian chợt nghĩ tới Lance. Cậu trai kia cũng vì hoảng sợ nên mới ở lại với hắn. Duy nhất chỉ có một điểm bất đồng chính là, Lance là do hắn mang về nhà, mà Xavier thì lại tự mình đến.
Ian ngồi xuống một góc sô pha, đè lại hai khóe mắt, nói: “Tôi nghe bảo cậu là người mẫu quốc tế?”
“Nghe bảo là người mẫu? Anh không biết gì về tôi sao?” Xavier rầu rĩ nói.
“Ý của tôi, nếu cậu đã là người mẫu, có phải đến đây tham gia tuần lễ thời trang New York không?”
“Đúng thế.”
“Vì cái gì cậu không ở trong khách sạn, lại chọn căn hộ chung cư của Lance?”
“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Bởi vì nơi này khá vắng vẻ, đám phóng viên và mấy tay hâm mộ điên khùng sẽ không nghĩ ra tôi lại ở trong một căn nhà tầm thường thế này, đương nhiên sẽ chẳng cách nào tới tận cửa quấy rầy hoặc gửi tặng những thứ kỳ quái.”
“Ừm.” Ian gật gật đầu.
“Còn có, lúc ở Italy, quen biết Lance, tên nhóc kia vô cùng kích động kể chuyện về anh, khiến tôi cảm thấy hiếu kỳ, cho nên muốn đến xem thử.”
“Lance không nói chuyện được.”
“Đúng thế, chúng tôi trò chuyện với nhau bằng tin nhắn điện thoại. Cậu ta là một con cừu thơ ngây.”
“Người có thể khiến cậu ta xem như bạn, cũng là một con cừu ngây thơ.”
“Cám ơn. Cho nên, hiện tại tôi có thể ở lại đây chứ?”
“Được rồi.”
Nhưng lần này, Ian quyết định không nhường phòng ngủ của mình lại cho người kia. Hắn lục tìm ra một tấm thảm lông cùng gối đầu, đưa cho đối phương, rồi trở lại phòng riêng. Đang khi cửa sắp khóa, Xavier lại chen vào.
“Có thể cho tôi mượn dùng phòng tắm của anh chứ? Tôi không muốn mang theo mùi của Phillip đi ngủ.”
“Ừm.” Ian gật nhẹ đầu.
Xavier tiến vào trong phòng tắm, không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước.
Ian mở đèn đầu giường lên, tựa vào gối đầu, tiếp tục đọc phân tích những bản án cũ đã được phá của Cục điều tra liên bang.
“Ian. Xin lỗi, tôi quên mang theo quần áo rồi. Có thể cho tôi mượn của anh một bộ mặc tạm không.”
“Để tôi sang nhà bên kia lấy cho cậu một bộ.”
“Cám ơn.”
Thời điểm mang quần áo qua cho Xavier, hắn lập tức gõ cửa phòng tắm. Xavier đứng ngay sau cánh cửa, Ian có thể thấy được cẳng chân của đối phương lộ ra sau khe hở.
Thẳng tắp và thon dài, chân người này thật sự rất dài.
Sau khi đem quần áo đưa cho đối phương, Xavier hơi hé đầu ra, nói một tiếng “Cám ơn”.
Trong ánh mắt cậu trai đong đầy tiếu ý, đôi con ngươi màu lam khiến Ian chợt nghĩ đến những chiếc nhẫn bảo thạch đeo trên tay mấy mệnh phụ phu nhân.
Xavier cuối cùng cũng ra khỏi phòng tằm, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc.
Ian tùy tiện ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy áo ngủ trên người đối phương phanh rộng, đầu vai còn lộ hẳn ra ngoài, nhưng toàn bộ đều có vẻ không giống đang cố ý, ngược lại cho cảm giác phóng khoáng như trên áp phích quảng cáo.
Ian cúi đầu tiếp tục đọc báo cáo, Xavier cũng lắc lư rời khỏi phòng ngủ, còn giúp hắn khép cửa lại.
Ngày hôm sau, thời điểm Ian đến Cục, Xavier vẫn còn đang ngủ. Hắn đem chìa khóa dự bị để lại bên gối đầu của người kia, sau đó rời đi.
Báo cáo điều tra hiện trường vụ án của Smith đã có kết quả.
Tất cả vật dụng trên bàn ăn, cùng chai rượu vang đều phát hiện được vân tay của Smith. Nhưng ngoại trừ gã cũng không còn ai khác.
Trong phòng ngủ, trừ vân tay của nạn nhân và người trợ lý Emma, cũng chỉ có nhân viên công ty quét dọn, theo hợp đồng mỗi ngày đến làm vệ sinh.
Bên khóe môi của Smith phát hiện được DNA của vài người, nhưng lại không có trong kho dữ liệu DNA, hơn nữa còn hoàn toàn không khớp với những người trong danh sách Emma giao ra.
Ian nhìn báo cáo thở dài.
“Sao lại thở dài thế?” Thanh âm Haley truyền tới.
Người kia dựa vào bên cửa văn phòng của Ian, trong tay là tách cà phê, thong thả dùng thìa quấy đều.
“Cậu đã xem báo cáo rồi đấy. Cậu không cảm thấy kỳ quái sao, trừ phi hung thủ là cô trợ lý Emma, hoặc là người quét dọn, bằng không vì sao hắn có thể không để lại vân tay ở đó? Nếu không phải Emma, hoặc người quét dọn, vậy cũng đồng nghĩa hung thủ có đeo găng tay. Với nhiệt độ thế này, đeo bao tay thì không phải rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ Smith không chú ý thấy?”
Haley chậm rãi bước vào trong, đi đến bên góc bàn làm việc của Ian, đang định nhảy lên ngồi thì bị đối phương vươn tay che lại vị trí kia.
Haley mỉm cười, “Ái chà, chú Ian, anh muốn chạm vào tôi thì cứ nói thẳng nha Đừng để tay ở đó chứ, như vậy cảm giác rất hư hỏng đấy.”
“Bàn làm việc không phải chỗ để cậu ngồi.” Ian nghiêm túc nói.
“Này…” Haley chậm rãi vòng ra sau ghế xoay của hắn, đem người kéo quay mặt về phía mình, “Tôi có thể ngồi lên đùi anh chứ?”
“Mong cậu có thể nói thẳng vào vấn đề.” Ngón tay Ian gõ gõ xuống mặt bàn, tỏ vẻ chính mình không định tiếp tục dung túng đối phương làm bừa.
“Được rồi, chúng ta đều cảm thấy Smith bị người tình bí mật của gã giết. Có hay không khả năng, sau khi Smith sắp đặt toàn bộ những thứ kia, nhưng tình nhân của gã không đến, mà hung thủ lại trốn trong một góc phòng nào đó, ví như phòng cất quần áo, hay đại loại thế. Ngay thời điểm bất ngờ, lúc Smith ít phòng bị nhất, hung thủ xuất hiện, đem gã giết đi?”
Ian gật gật đầu, “Như vậy thì có thể giải thích vì sao trong phòng ngoại trừ nạn nhân Smith, cô trợ lý Emma, và người quét dọn lại không tìm được bất cứ dấu vân tay nào khác. Bởi vì hung thủ đã mang bao tay, đợi sẵn ở đó. Nhưng địa điểm bị giết và tư thế của Smith, cậu không cảm thấy đây rõ ràng là tư thế trong lúc hai người đang quan hệ thể xác thì bị giết sao?”
Haley sờ sờ chóp mũi, “Ừm… Xem ra manh mối vẫn chưa đủ…”
“Nếu đủ thì sao?”
“Nếu quả thật đủ mà nói, tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh của Smith trước khi bị giết.” Haley tỏ vẻ hết sức tiếc nuối.
“Cho nên, hiện tại điều chúng ta cần làm sáng tỏ chính là, nạn nhân rốt cuộc có bị đối tượng lên giường của mình giết hay là hung thủ đã nấp sẵn trong phòng.” Ian cúi đầu, định bụng xem lại báo cáo hiện trường lần nữa.
Lúc này, Jessica bất ngờ xông vào, “Haley Haley à Anh có quen Shia Pace đúng không”
“Đúng thế, tôi quả thật quen tên kia. Có chuyện gì à?” Haley xoay người lại, cười hỏi.
“Đương nhiên là có việc rồi Người kia hiện tại đang chờ trong văn phòng anh đấy Trời ạ” Jessica chớp chớp mắt, vội vàng nói tiếp, “Anh có thể nhờ người kia thiết kế cho tôi một bộ đầm dạ hội chứ? Tôi phải tham gia lễ tái hôn của mẹ mình”
Đuôi lông mày Haley nhướn cao, y lách qua bả vai Jessica, “Thân ái à, nếu cô không tiếp tục lỗ mang xông vào văn phòng Ian như vậy nữa, tôi có thể xem xét chuyện đó.”
Ian nhíu mày, “Tôi nhớ rõ Cục có quy định, không được để người thân và bạn bè ghé lại mà.”
“Đây không phải thân nhân bạn bè ghé thăm, Ian à. Shia và Smith đều là những nhà thiết kế có tiếng thời gian gần đây. Hơn nữa, bọn họ từng tham gia nhiều show diễn thời trang cùng nhau. Có lẽ so với cô trợ lý Emma, anh bạn Shia của tôi không chừng còn biết được nhiều tin tức đáng giá hơn đấy.”
Ian đứng lên, cùng Haley ra khỏi văn phòng.
“Ian này, anh sao cũng theo qua đây? Không phải anh muốn nghiên cứu kỹ lại báo cáo phân tích hiện trường sao?”
“Tôi cũng muốn nghe qua cái nhìn của bạn cậu về nạn nhân Smith.”
Thời điểm Ian theo Haley vào trong văn phòng của y, hắn trong thấy một người đàn ông tao nhã, quần áo vô cùng chỉn chu. Người kia có vẻ lớn hơn Haley vài tuổi, khí chất mị hoặc, da thịt trắng nõn, hệt như một pho tượng điêu khắc khéo léo. Cùng một vẻ ngoài ưu nhã, nhưng Shia Pace giống như đang đứng dưới chùm đèn pha lê chói lóa, mà Haley lại ở giữa một trời sao.
còn tiếp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook