Mê Án Đường Triều
-
45: Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại
"Một chùm chìa khóa sao có thể coi là chứng cứ được? Trần Cẩn Phong, ngài nực cười quá đấy." Lý công công hừ mũi, men say trong người dường như đã tan biến không ít.
"Một chùm chìa khóa bình thường không làm chứng cứ được, nhưng nếu là một chùm được kí hiệu thì sao?" Trần Cẩn Phong đối mặt trực diện với Lý công công, chàng muốn xem người này định giở trò gì ra nữa.
"Ha ha ha.." Lý công công bật cười: "Chùm chìa khóa này thì lấy đâu ra kí hiệu.
Hừ, chỉ ăn nói hàm hồ là giỏi."
Trần Cẩn Phong đáp: "Đúng là không có kí hiệu, ngươi luôn mang theo nó bên mình, muốn giấu đi cũng không được, lấy đâu ra chuyện cho kẻ khác đụng tay đụng chân vào?"
Lý công công ngây người, dường như nhận ra bản thân vừa lỡ lời, hắn ngậm miệng lại, đôi mắt hằn học nhìn Trần Cẩn Phong.
"Sau khi vớt được chìa khóa lên từ hồ Dịch Đình ta đã âm thầm đánh dấu kí hiệu lên chìa khóa.
Ngươi còn nhớ hôm đó ta từng hỏi chìa khóa của Cao công công để ở đâu, ông ta đã lấy ra đưa cho ta.
Ta đã nhân cơ hội đó đánh tráo chùm chìa khóa của Cao công công với chùm được đánh dấu." Từng lời nói của Trần Cẩn Phong đều vô cùng sắc sảo.
Đột nhiên cơ thể Lý công công hơi run rẩy, vẻ vênh váo hung hăng ban nãy đã biến mất mà thay vào đó hắn lộ ra đôi mắt sắc lẹm như chim ưng: "Ngươi thực sự rất thông minh."
Lúc này Bùi Đàm cũng quay người lại, hỏi Trần Cẩn Phong: "Sau đó thì sao?"
Trần Cẩn Phong cười khẩy đáp: "Nếu Cao công công thật sự là hung thủ hành thích Dương Đàm thì chùm chìa khóa ở hiện trường sẽ là chùm được đánh dấu, còn nếu như chùm chúng ta tìm được không có thì sao?"
Bùi Đàm lúc này mới "ồ" lên một tiếng, đoạn đưa ra kết luận: "Vậy đó sẽ là chùm chìa Lý công công tự đánh."
Bỗng từ đâu lóe lên một tia sáng, mũi kiếm sắc lạnh nhắm thẳng về phía Trần Cẩn Phong, Lý công công tự biết bản thân khó thoát bèn rút hung khí từ dưới bàn ra.
Các thị vệ không kịp đề phòng sự xuất chiêu đột ngột của Lý công công, đến khi trông thấy lưỡi kiếm đã kề sát ngực Trần Cẩn Phong mới kịp định thần, vội vã rút bội kiếm tạo thành vòng vây quanh hai người.
Bùi Đàm không lường được mọi chuyện sẽ diễn tiến như vậy, nhanh chóng quát các thị vệ cẩn thận an nguy của Trần Cẩn Phong.
"Lùi hết lại cho ta, nếu không ta sẽ cho hắn đi chầu trời." Đôi mắt chim ưng quét một vòng xung quanh, miệng nhả một câu uy hiếp.
Trần Cẩn Phong không hề sợ hãi, chàng bình tĩnh hỏi Lý công công: "Ta biết mạng mình đã rơi vào tay ngươi sẽ khó giữ, nhưng có một chuyện ta không hiểu, ta mong có thể nhận được câu trả lời từ ngươi."
Lý công công cúi đầu liếc nhìn Trần Cẩn Phong – một kẻ cận kề cái chết vẫn cố tìm đáp án – hắn bất giác bật cười, đáp: "Ngươi hỏi đi."
"Tại sao ngươi lại ra tay tàn độc như vậy với gia phụ gia mẫu?" Giọng nói của chàng vẫn rất điềm tĩnh, nghe không ra bất kì sự hoảng loạn hay bất lực nào trong hoàn cảnh như vậy.
"Hừ, đây là bí mật, là một bí mật vô cùng to lớn." Lý công công lạnh lùng nói.
Bí mật? Bí mật to lớn sao? Trần Cẩn Phong đột nhiên nhớ lại những lời cuối cùng Tấu Lương Miễn nói ở nhà trọ Duyệt Lai: "Tại sao huynh lại giết chủ quán?" "Vì một bí mật, một bí mật to lớn." Bây giờ Lý công công cũng có cùng một câu trả lời, lẽ nào giữa hắn và Tấu Lương Miễn có mối liên hệ nào chăng.
Tại sao hai người họ đều có bí mật, và cái bí mật to lớn này rốt cuộc là như thế nào mà lại có thể khiến họ bất chấp cả tính mạng để bảo vệ, để tuân phục theo?
"Các ngươi lùi lại hết cho ta, kẻ nào dám tiến lên một bước, Trần Cẩn Phong sẽ gặp lại cha mẹ hắn ở âm tào địa phủ." Lý công công gầm lên, hắn dùng kiếm uy hiếp Trần Cẩn Phong, kéo theo chàng nhích từng bước ra ngoài cửa, đôi mắt đầy vẻ tinh quái, nguy hiểm.
Thiên ngưu vệ và thị vệ cung Dịch Đình đều đã nắm chặt kiếm nhưng không ai dám mạo hiểm tiến lên, họ chỉ nhìn chằm chặp Lý công công rồi chầm chậm lùi lại.
Trông thấy Lý công công và Trần Cẩn Phong đã lùi ra tới ngoài cửa, các thị vệ cũng thuận thế di chuyển lên trước nhưng Lý công công đã ghé sát vào tai Trần Cẩn Phong, nói với chàng điều gì đó, sau đó cơ thể hắn hơi chuyển động, cánh tay dùng lực đẩy Trần Cẩn Phong lao về phía Bùi Đàm.
Mọi người thấy vậy đều lao tới ứng cứu, đỡ lấy Trần Cẩn Phong, khi ngước mắt lên đã không thấy tăm hơi Lý công công đâu, ngoài trời chỉ còn ánh trăng vàng vọt nhức nhối chiếu vào căn phòng.
* * *
Trong biệt uyển.
Trần Cẩn Phong đứng lặng lẽ dưới tán cây đào, trong mắt chàng ngập tràn nỗi bi thương.
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng nỗi đau về cái chết của cha mẹ vẫn chẳng thể nguôi ngoai.
Chàng vẫn luôn nhớ về những lời dạy bảo từng giây từng phút khi còn nhỏ của cha mẹ, nhớ về ánh mắt tự hào mà cha mẹ dành cho chàng lúc ở điện Lân Đức, nhớ về những vết thương chằng chịt trên thi thể hai người trong cung Dịch Đình.
Hai hàng lệ lăn dài trên gò má, Trần Cẩn Phong nắm chặt tay đấm thật mạnh vào thân cây, những cánh hoa đào phớt hồng cũng theo đó mà lìa cành, trôi dập dềnh trong gió, tựa như nỗi đau âm ỉ ngày qua ngày hạ cánh nơi trái tim, làm nổi lên từng đợt sóng nhấp nhô.
Vào lúc ấy một cô nương duyên dáng cầm cây tiêu ngọc trên tay đứng sau lưng chàng, đôi mi nàng hơi rủ xuống, chẳng khó để nhận ra sự đau lòng đọng đầy trong đôi mắt người thiếu nữ.
"Phong thiếu gia." Tiểu Đào khe khẽ gọi chàng, đưa cây tiêu ra trước mặt Trần Cẩn Phong.
Cầm cây tiêu ngọc lên, Trần Cẩn Phong nở nụ cười đau khổ, cây tiêu kề bên môi, một khúc nhạc hòa cùng gió vang vọng khắp biệt uyển.
Khúc nhạc như ai như oán, âm trầm day dứt, đến cỏ cây nghe thấy cũng chẳng buồn xanh, chim muông nghe thấy cũng không buồn hót.
Tiểu Đào lặng lẽ rời đi, nàng biết lúc này điều Phong thiếu gia cần nhất có lẽ là ở một mình, khúc nhạc bi thương chính là sứ giả biểu đạt nỗi đau chất chồng trong lòng huynh ấy.
Phong thiếu gia à huynh cứ thổi đi, Tiểu Đào mong rằng huynh có thể trút hết những đau khổ ấy, người mất thì cũng đa mất, kẻ còn sống phải tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Thổi mệt rồi, khóc đủ rồi vẫn còn Tiểu Đào ở bên cạnh huynh, kề vai sát cánh bước tiếp cùng huynh.
Dưới gốc đào biệt uyển, nhạc đã tàn, chỉ còn Trần Cẩn Phong cười ngạo nghễ với trời xanh.
Nhớ lại Lý công công, kẻ đã đào thoát khỏi cung Dịch Đình, chàng lại hận hắn nghiến răng.
Nghe thấy tiếng một đội Thiên ngưu vệ đổ dồn về một phía ở ngoài cung, nghe thấy tiếng gươm kiếm giao đấu từ phía xa xa, chàng sốt ruột, đúng chàng vô cùng sốt ruột, kẻ thù sát hại người thân của chàng, nhất định hắn phải bị bắt.
Đội Thiên ngưu vệ đuổi theo hắn trở về bẩm báo, nói Lý công công được một đám người đeo khăn che mặt cứu, có một người dâng một cánh tay dính đầy máu tươi lên cho chàng.
Ha ha ha, một cánh tay, một cánh tay đổi lấy hai mạng người, hai mạng người chỉ nhận lại một cánh tay, đây là kết quả sao.
Thật nực cười.
Chúng ta sẽ còn gặp lại, đây chính là lời Lý công công nói thầm vào tai chàng.
Được thôi Lý công công, Lý Dã, sẽ có ngày chúng ta tái ngộ, sẽ có ngày ta đưa ngươi ra trước công lý, sẽ có ngày chính miệng ta nói với ngươi: "Chúng ta sẽ còn gặp lại!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook