Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 11: Bảo bối dạy dỗ phụ nữ xấu

Quản lý kinh ngạc, bọn họ không phải cha con sao?

Anh liền nghĩ, Đường tiên sinh chỉ có vị hôn thê, lại chưa có kết hôn, làm sao có thể có con trai lớn như vậy.

Bất quá người ngoài nhìn vào đều nghĩ hai người là cha con.

"Không quan hệ." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói.

Người giống người, rất bình thường.

"Đường, sao anh lại đứng ở chỗ này?" Một giọng nói ngọt ngào của một phụ nữ ở phía sau gọi Đường Bạch Dạ.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím mềm mại đến gần Đường Bạch Dạ, tay rất tự nhiên ôm lấy Đường Bạch Dạ.

Cô mặc chiếc váy hiệu Gucci, đeo đồng hồ hiệu Patek Philippe* nữ.

(*Patek Philippe : Nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ)

Túi xách hiệu Hermes, giày cao gót thủy tinh, toàn thân đều là hàng hiệu.

Đường Bạch Dạ cười không nói gì, nhưng đôi mắt lạnh băng, đối với người phụ nữ này cũng không yêu thích gì.

Hạ bảo bối bất động nheo mắt lại, giống như ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua một tia không vui.

Động tác này so với Đường Bạch Dạ quả thật không khác nhau lắm.

"Tại sao váy lại ướt?" Đường Bạch Dạ thấy làn váy cô ta có chút ướt, nhíu mày hỏi.

Tưởng Tuệ oán giận nói, "Đều do người phụ nữ trong phòng vệ sinh bất cẩn, đổ nước lên trên người em."

Tưởng Tuệ nhìn thấy Hạ bảo bối bên cạnh, hơi ngẩn ra.

Đứa nhỏ rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng có chút quen mắt.

Mắt Hạ bảo bối xẹt qua một tia cười lạnh, đẩy xe rời đi, một chút cũng không muốn nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt.

Thật không may, từ trên kệ một hộp bánh quy rơi xuống ngăn cản bánh xe đẩy.

Vì bé còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, xe đẩy lại cao.

Cho nên đụng vào bụng Tưởng Tuệ.

"Xin lỗi." Hạ bảo bối thành khẩn xin lỗi.

" Tại sao cháu lại đẩy xe đẩy ?" Tưởng Tuệ vô ý thức đẩy xe đẩy một cái.

Tay cô nhất thời không khống chế tốt lực, xe đẩy đụng vào Hạ bảo bối.

Hạ bảo bối còn nhỏ sức cũng nhỏ, nhất thời không kịp phòng bị nên ngã xuống.

Đường Bạch Dạ chợt bỏ qua Tưởng Tuệ, muốn tiến lên nâng Hạ bảo bối dậy, nhưng một người so với anh còn nhanh hơn, còn thô lỗ đẩy Đường Bạch Dạ ra.

"Bảo bối, té có bị thương không?" Hạ Thần Hi đau lòng hỏi.

Hạ bảo bối cười ưu nhã, "Không sao ạ."

Hạ Thần Hi tức giận, đột nhiên đứng lên, thái độ ngang ngạnh, "Vị tiểu thư này, mời cô xin lỗi!"

"Dựa vào cái gì phải xin lỗi, tôi không phải cố ý,lại nói, nó không bị gì không phải sao." Tưởng Tuệ một chút cũng không để Hạ Thần Hi vào mắt.

"Đứa nhỏ mang nhiều đồ như vậy, cô làm đồ rớt xuống, làm rơi đứt tay đứt chân mới gọi có chuyện gì sao?"

Tưởng Tuệ không vui nói, "Cô làm ướt váy của tôi, tôi còn chưa tính chuyện với cô, cô còn ở đây rống cái gì?"

"Hai chuyện không giống nhau, không phải chỉ làm ướt cái váy thôi sao, cô muốn bao nhiêu tôi bồi thường cô bao nhiêu, bây giờ cô xin lỗi đi!"

Tưởng Tuệ bị Hạ Thần Hi nói, có chút bối rối, không biết nói gì, nhìn về phía Đường Bạch Dạ bên cạnh.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ lại dừng ở trên người Hạ Thần Hi, nên không chú ý tới cô ta.

Tưởng Tuệ cảm thấy đố kị, phẫn nộ.

Hạ Thần Hi ăn mặc rất đơn giản, áo tím kẻ sọc màu xanh, quần jean màu trắng, tóc tùy tiện cột lên, làm cho người khác cảm giác rất trẻ, nhìn giống như sinh viên đại học.

Ăn mặc đơn giản, Tưởng Tuệ một chút cũng không đem cô để vào mắt.

Hạ bảo bối chậm rãi cười, cao quý lại tao nhã, "Chị, quên đi, bác gái này không biết xin lỗi nói thế nào, không có văn hóa rất đáng sợ, chị không thể yêu cầu tất cả mọi người đểu nhã nhặn lễ phép, được giáo dục tốt như chúng ta được."

Chị?

Bác gái?

Hạ Thần Hi nghi hoặc, tiểu tử này sao lại đổi giọng ?

Tưởng Tuệ tức giận đến đỏ mặt, tiểu tử này lại gọi cô là bác gái?

Còn nói cô không được giáo dục?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương