Mây Và Gió
-
Chương 21
Vẫn như hôm nào, quần đen với chiếc áo sơ mi trắng, Tuấn Phong nhanh chóng xuống nhà để đi chụp ảnh kỷ yếu. Anh tiếp tục chạy xe qua đón Nhật Thanh tới trường, nơi buổi chụp ảnh sẽ diễn ra.
Lớp học là nơi đầu tiên mọi người tạo dáng và người phó nháy bất đắc dĩ chính là Quốc An. Vì lớp của Quốc An đã chụp hình kỷ yếu từ trước nên trước sự nhờ vả của Phương Nhi, anh ta đành vui vẻ nhận lời.
Những kiểu hình cả lớp ngồi nghiêm túc chăm chú học bài, đến kiểu giơ tay phát biểu, Quốc An đều chụp với nhiều góc độ khác nhau. Rồi đến kiểu ảnh thầy Quang kêu lên trả bài, những bộ mặt diễn sâu những cảm xúc sợ hãi, lo lắng không khác gì những diễn viên chuyên nghiệp. Quang Tùng với bộ mặt đưa đám, Ngọc Quyên bị thầy gõ đầu và Nhật Thanh mếu máo bật khóc, đó là những gương mặt tiêu biểu cho trình độ nhập tâm xuất thần của họ. Quốc An bị mọi người hướng dẫn chụp hết góc độ này đến góc độ khác, vì phải phục vụ số đông thượng đế nên người Quốc An nhễ nhại mồ hôi như mới vừa tắm xong.
Sau khi thực hiện hàng loạt kiểu ảnh ở lớp học, mọi người bắt đầu ra khu thể thao của trường để tiếp tục chương trình. Kiểu ảnh đầu tiên là chụp mọi người ngồi trên khán đài của nhà thi đấu. Kế đến là những loạt ảnh đang chơi bóng rổ hoặc cầu lông. Nhật Thanh chợt nảy ra kiểu ảnh nhiều bạn vấp ngã, rồi những bạn khác đỡ dậy. Ngọc Quyên hưởng ứng bằng kiểu ảnh những bạn gái quật ngã những bạn nam xuống sàn. Để thực hiện kiểu ảnh này, Tuấn Phong cùng những bạn trai phải nằm bệt xuống, rồi đưa vẻ mặt đau đớn ngước nhìn ống kính. Hữu Nhân được Tuyết Vân bồi thêm cái nắm tóc giật ngược lên, nhưng là nắm thật và tất nhiên biểu cảm đau đớn của Hữu Nhân cũng là thật.
Ra khỏi nhà thi đấu, đến lượt mọi người xếp hình trên sân bóng để chụp ảnh. Mọi người bắt đầu dàn thành những hàng ngang và hàng dọc khác nhau để biểu thị cho số hiệu 12/2 của lớp. Để chụp kiểu ảnh này, Quốc An phải chạy lên tòa nhà đối diện, rồi dùng điện thoại gọi xuống để căn chỉnh hàng ngũ lại cho đẹp. Sau khi chụp nhiều tấm khác nhau, mỗi tấm biểu thị một ký hiệu, thì Quốc An phải vất vả chạy xuống lạy sân bóng. Anh cảm thấy làm rể cái lớp này chả được sung sướng gì cả, suốt ngày toàn bị đè ra ăn hiếp.
Phương Nhi thấy Quốc An vất vả mà thương xót trong lòng, cô mang nước và khăn tới chăm sóc cho anh ta ngay lập tức. Mọi người thấy vậy nên lấy mấy ảnh chụp cho hai người để xem như cảm tạ. Được trớn, hai người họ chơi nguyên một cuốn album “cặp đôi hoàn hảo”. Quý Long đứng chụp mà tự hối hận trong lòng, anh ước gì lúc nãy đừng cầm vào máy ảnh thì tốt biết mấy.
Vì sân bóng cũng gần thư viện nên mọi người lại kéo qua. Những kiểu tạo dáng bên tủ sách hay ngồi trên bàn chăm chú học bài tiếp tục được hứng lên. Ngọc Quỳnh giả làm cô quản lý thư viện, cô lạnh lùng chống nạnh nhìn mọi người khác. Bích Ly giả vờ ngủ gật trong lúc đọc sách. Phương Nhi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Quốc An ưu tiên cho Phương Nhi, anh chụp cô nhiều tấm nhất và đẹp nhất so với những tấm của mọi người. Và tất nhiên là không qua được con mắt của Nhật Thanh, cậu đáp lại bằng những cái liếc mắt rồi hứ lên rõ tiếng.
Tuấn Phong những tưởng chụp như vậy thì đã hết, ai dè tất cả chỉ là anh lầm tưởng. Mọi người tiếp tục kéo nhau vào hội trường và rồi những kiểu hình thi diễn văn nghệ bắt đầu.
Đầu tiên là kiểu hình nghiêm túc, cả lớp ngồi trên ghế nghiêm chỉnh nhìn ống kính mỉm cười. Sau là đến lúc mọi người bắt đầu lầy lội. Tuấn Phong không thể ngờ các bạn mình lại nghĩ ra được những kiểu hình quái lạ như vậy. Hết bắt các bạn nam đứng múa ba lê, thì lại bị đè ra trên sàn để các bạn nữ ngồi lên túm tóc như đang đánh nhau. Rồi lại đến kiểu ảnh phụ nữ vùng lên, họ nhẫn tâm đạp giày, đạp guốc xuống các bạn trai, những ai thương tình thì đạp chân không lên người. Chưa kể là bắt anh và những người khác phải la hét thảm thiết. Tuấn Phong nghĩ mình bao nhiêu năm qua có đời nào ăn hiếp các bạn gái đâu, mà giờ anh phải chịu cảnh này.
Cảm thấy chụp hình đã đủ ba, bốn cuốn album, cả lớp Tuấn Phong bắt đầu đi ăn tiệc ở nhà hàng C. Nơi hội phụ huynh của lớp cùng nhau góp tiền lại để tổ chức và tất nhiên buổi tiệc sẽ được tổ chức vào buổi tối. Còn giờ thì là lúc mọi người về trang điểm và diện lên những bộ áo quần đẹp nhất của mình.
Về nhà vừa lúc giờ cơm, Tuấn Phong liền lao vào phòng ăn. Anh cảm thấy nhớ cô nhóc. Thanh Vân đang phụ mẹ và dì Tư nấu ăn, hôm nay cô sẽ đảm nhận món trứng chiên và canh chua. Vừa nghe tiếng chân, Thanh Vân quay lại thì thấy Tuấn Phong đi vào.
Thanh Vân mỉm cười. “Anh.”
Tuấn Phong khẽ cười đáp lại. “Cô nhóc của anh đang nấu món gì vậy.”
“Em đang nấu canh.” Thanh Vân hỏi. “Anh khát nước không.” Không đợi anh trả lời, cô lao đến tủ lạnh.
“Để anh lấy cũng được mà.” Tuấn Phong sợ cô phải cực nhọc.
“Buổi chụp hình thế nào rồi con.” Mẹ anh lên tiếng.
Tuấn Phong uống nước rồi mới nói. “Dạ cũng bình thường mẹ ạ. Chả có gì vui cả.”
Giờ cơm cũng đến, mọi người ngồi vào bàn ăn và vẫn hỏi chuyện nhau như hôm nào. Tuấn Phong lại chăm chú ăn món canh chua mà cô nhóc nấu và món cả trứng chiên nữa. Anh mặc kệ món gà của mẹ hay món cá của dì Tư.
“Mẹ nhớ con không thích ăn chua lắm mà.” Bà Kim Xuân thấy vậy nên liền trêu chọc.
Tuấn Phong ngại ngùng. “Dạ đúng rồi mẹ.” Anh chả biết phải chống chế như thế nào.
“Thế sao nãy giờ ba thấy con ăn canh chua hoài vậy.” Ông Tuấn Anh lạnh lùng chem vào.
Tuấn Kiệt biết ý nên khẽ cười. “Canh này không thấy chua ba ơi. Canh gì đâu mà ngọt dễ sợ.”
Thanh Vân không biết mọt người đang trêu nhau nên cô liền thử lại món canh của mình. “Con thấy chua mà.” Cô nhìn mọi người. “Thôi để con đi nấu lại.”
Bà Kim Xuân ngay lập tức cản lại. “Con gái mẹ ngồi ăn đi. Canh này mẹ thấy vừa miệng rồi. Chẳng qua riêng anh Phong nhà con thấy ngọt thôi.”
“Dạ vì sao ạ.” Thanh Vân vẫn không hiểu.
“Vì Phong không nếm canh bằng miệng, nó nếm bằng trái tim của mình.” Ông Tuấn Anh tiếp tục chọc ghẹo.
“Ba.” Tuấn Phong ngượng chín mặt.
Thanh Vân lúc này mới hiểu, cô e thẹn cắm mặt vào ăn cơm, lâu lâu cô lại ngước nhìn Tuấn Phong. Cô cảm thấy mình tràn đầy hạnh phúc và sung sướng. Chả có gì khiến cô vui hơn lúc này cả.
Buổi chiều, Tuấn Phong chở cô nhóc đi học việc rồi tranh thủ chạy qua văn phòng của mình. Sau đó anh chạy về nhà tắm rửa để đi dự tiệc cùng với lớp. Mở tủ quần áo của mình ra, một dãy quần đen với áo sơ mi trắng.
Bộ đẹp nhất là bộ nào trong những bộ này, Tuấn Phong nghĩ thầm rồi mỉm cười.
Áo quần của anh hầu như là toàn màu trắng và đen, hai màu sắc anh ưa thích. Một phần khác cũng bởi lẽ do đồng phục học việc của anh cũng quy định như vậy, nên khá hiếm những màu sắc khác xen lẫn vào. Ngoại trừ quần lót là anh có nhiều màu khác nhau.
Tối nay Tuấn Phong bắt taxi qua đón Nhật Thanh, chứ anh không đi xe máy như mọi hôm nữa. Anh thấy cậu ta mang đôi boot cao màu đen, quần jean xanh và áo sơ mi sọc màu. Tuấn Phong trông Nhật Thanh chả khác gì như đang đi biểu diễn thời tranh, mà anh phải công nhận gu thẩm mỹ của cậu ta cao thật.
“Thanh đi biểu diễn thời trang ở đâu vậy.” Tuấn Phong chọc ghẹo.
Nhật Thanh hiểu ý nên đanh lại. “Thế tối nay ông đi học ở đâu à.”
Tuấn Phong vội chống chế. “Đây là bộ quần áo đa phương diện. Vừa có thể đi học, đi làm, đi dự đám cưới hay đi ăn tiệc.” Anh hớn hở tự hào về gu thời trang của mình.
Nhật Thanh nhìn qua và cảm thấy Tuấn Phong nói khá đúng. Bộ quần áo này thật sự là nguyên mẫu rồi. “Ông không có bộ quần áo nào khác sao.”
Tuấn Phong suy nghĩ giây lát. “Quần thì toàn màu đen. Áo thì Phong có thêm màu xanh dương nữa.” Anh nhìn qua Nhật Thanh. “Hết rồi.”
“Sao hai anh em mà tôi thấy Tuấn Kiệt khác với ông vậy.” Nhật Thanh thắc mắc.
Tuấn Phong khẽ cười. “Kiệt sành điệu từ nhỏ đến giờ rồi.”
Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi xe đỗ tới trước nhà hàng C. Bước vào trong, lên tầng ba, nơi các bậc phụ huynh thuê nguyên một phòng lớn để tổ chức bữa tiệc. Tuấn Phong thấy những chiếc bóng bay màu trắng và xanh dương được cột khắp nơi. Những dĩa thức ăn, những mâm trái cây được đặt trên những chiếc khăn trải bàn màu trắng. Những chai rượu vang và nước ngọt được đặt bên cạnh những chồng ly thủy tinh sáng bóng. Và đặc biệt hơn hết là những người bạn của anh, những người đang mặc trên mình những bộ quần áo, những chiếc váy rực rỡ dưới ánh đèn.
“Đẹp quá ba mẹ ơi.” Nhật Thanh trầm trồ.
Tuấn Phong phải công nhận. “Ừm, nhà hàng trang trí đẹp thật.”
“Phong.” Phương Nhi bất ngờ đi tới.
Tuấn Phong quay lại ngạc nhiên. “Chào Nhi.” Anh thấy cô mang chiếc đầm xòe màu trắng, gương mặt cô nổi bật hơn dưới ánh đèn.
“Thanh.” Phương Nhi trầm trồ. “Trông Thanh đẹp quá ha.”
Nhật Thanh nhếch môi cười. “Tất nhiên rồi, nói thừa.”
Mọi người bắt đầu vui cười nói chuyện, những bạn khác cũng bắt đầu tới. Thầy Quang cùng cô Tuyết mang hai bộ trang phục lịch lãm xuất hiện. Thầy mang bộ âu phục màu đen, còn cô thì mang chiếc váy đen dạng công sở. Nổi bật nhất là Ngọc Quyên, cô mang bộ áo quần chả khác gì Tuấn Phong. Trông cô chả khác gì một người nam giới, chỉ có điều gương mặt cô lại quá nữ tính. Thầy Quang và cô Tuyết tiếp tục lên phát biểu trước khi khai tiệc.
“Thầy biết đây là bữa tiệc cuối cùng của lớp. Sau bữa tiệc này, nhiều bạn sẽ đi du học, những bạn khác thì sẽ bước vào giảng đường đại học. Rồi mỗi người một nơi, chúng ta không còn được học chung một lớp nữa.” Thầy Quang bắt đầu nghẹn ngào. “Thầy hy vọng các em sẽ mãi nhớ lấy nhau và giúp đỡ nhau trên con đường sự nghiệp sau này.” Thầy tháo mắt kính ra lau nước mắt.
Cô Tuyết thấy vậy nên vội chem lời vào để xua tan bầu không khí. “Cô biết sau này các em sẽ khó có cơ hội để tập hợp đông đủ như thế này. Nhưng cô hy vọng, nếu các em có cơ hội thì hãy cố gắng gặp nhau. Bởi vì cô biết rằng, quãng thời gian cấp ba này là quãng thời gian đẹp nhất của tuổi học sinh”
Tiếng thút thít bắt đầu vang lên, Tuấn Phong thấy nhiều bạn đang nức nở. Những giọt nước mắt đang bắt đầu lăn chảy trên những khuôn mặt của các bạn gái. Anh thấy mắt Nhật Thanh cũng bắt đầu đỏ hoe. Tất cả đều mang một cảm xúc buồn bã trong lòng, nhiều bạn nam cũng cúi mặt xuống khi thầy Quang tiếp tục cất lời. Lạ thay, Tuấn Phong thấy anh chả có một cảm xúc nào.
Lòng mình sắt đá đến vậy sao. Hay là mình không có trái tim, Tuấn Phong chợt nghĩ.
Đến lượt Ngọc Quỳnh bước lên phát biểu. Là lớp trưởng đại diện cho lớp, Ngọc Quỳnh cảm ơn thầy Quang và cô Tuyết đã tận tâm giúp đỡ lớp trong thời gian vừa qua. Cô đại diện cho lớp tặng quà đến cho hai người.
“Quỳnh muốn đề nghị với các bạn mọi chuyện. Quỳnh muốn mồng năm Tết mỗi năm sẽ là ngày lớp chúng ta gặp mặt nhau. Các bạn thấy thế nào.” Ngọc Quỳnh nhìn mọi người.
Ngọc Quyên lên tiếng. “Mình thấy chúng ta nên lấy ngày đó làm ngày kỷ niệm của lớp luôn đi.”
Tiếng đồng ý vang lên và mọi người đã thống nhất được ngày họp lớp. Bữa tiệc bắt đầu được xóa tan bầu không khí buồn bã khi Nhật Thanh bước lên sân khấu và trình bày tiết mục ca nhạc của mình. Kế tiếp là tiếng nhạc du dương cất lên, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Nhật Thanh bắt đầu hớn hở đi tìm những món anh thích. Bữa tiệc buffet bắt đầu.
Tuấn Phong cầm ly rượu đi tới bên cạnh thầy Quang. “Sao thầy không ăn gì lót bụng mà đã uống rồi.”
“Em biết thầy trò mình giống nhau mà.” Thầy Quang ám chỉ việc Tuấn Phong cũng chưa ăn gì.
Tuấn Phong mỉm cười quay lại, cả hai người đứng tựa vào bàn nhìn mọi người. “Thầy phải giữ sức khỏe chứ. Để em còn rủ thầy đi nhậu dài dài.”
Thầy Quang nhấp một ít rượu rồi thở dài. “Thầy chuẩn bị về hưu.”
“Sao thầy lại về hưu.” Tuấn Phong ngạc nhiên. Anh thấy thầy mình chưa đến tuổi.
Thầy Quang lắc đầu. “Thầy cũng già rồi, phải để cho các thầy cô trẻ khác lên thay chứ.” Thầy nhìn Tuấn Phong. “Mà em yên tâm, thầy chưa về hẳn đâu. Nhà trường vẫn níu thầy lại bằng cách cho làm giảng viên theo hợp đồng.”
“Thầy định dạy trong bao lâu nữa thì về hẳn.” Tuấn Phong muốn biết rõ hơn.
“Hai năm nữa.” Thầy Quang mỉm cười. “Và thầy đề xuất chỉ dạy mình lớp của Thanh Vân và Tuấn Kiệt mà thôi.”
Tuấn Phong bất ngờ nhưng vẫn đáp nhanh. “Vậy thì hai đứa nhóc của em sướng rồi. Thầy mà làm giáo viên chủ nhiệm thì còn gì bằng nữa.”
“Không phải vậy đâu em.” Thầy Quang lắc đầu và mỉm cười. “Thầy chỉ làm giáo viên bộ môn thôi.”
“Vì sao.” Tuấn Phong ngơ ngác.
Thầy Quang nói thật lòng mình. “Lớp em là lớp thầy làm chủ nhiệm cuối cùng. Thầy không muốn phải nhìn cảnh chia ly với học trò nữa. Nếu như nhà trường không năn nỉ, thì năm nay thầy đã về hưu rồi.”
Tuấn Phong cũng không muốn khơi thêm nỗi buồn nên anh đành giả vờ. “Có phải vì em, mà thầy nhận làm chủ nhiệm lớp không.”
“Đúng rồi.” Thầy Quang gật đầu. “Thầy muốn làm chủ nhiệm của em trước khi về hưu.”
Tuấn Phong cảm thấy không thể không hỏi. “Tại sao vậy thầy.”
“Vì thầy mến em, thầy thấy em chả khác gì thầy ngày xưa.” Thầy Quang vỗ vai Tuấn Phong. “Thầy xem em như con trai của mình vậy đó.”
Tuấn Phong biết chuyện của thầy Quang. Thầy và vợ mình bị hiếm muộn nên không có con. Người con trai hiện tại đang sống với thầy là con nuôi. Chính vì vậy nên vợ thầy mới ghen tuông hết lần này đến lần khác. Sự thật thì thầy Quang bị bệnh, chứ không phải vợ mình, nhưng vợ thầy thì lại cứ sinh nghi. Sau đó hai người ly hôn và vợ thầy đi thêm bước nữa.
“Dạ.” Tuấn Phong chỉ biết cười.
“Em là một đứa đặc biệt.” Thầy Quang nốc cạn ly rượu. “Ngay từ lúc đầu thấy em ngồi trên lớp, vầng trán em nhíu lại khi chăm chú ghi chép bài giảng. Rồi qua những lời con trai thầy kể lại, cộng với việc thầy biết em là cháu của ông nội.”
Tuấn Phong chem ngang lời của thầy Quang. “Thầy biết ông nội em sao.”
“Thầy là học trò của ông nội em. Dạng như vậy.” Thầy Quang khẽ cười.
Tuấn Phong lắc đầu không thích. “Vậy mà bấy lâu qua thầy không nói với em.”
“Nói gì chứ. Ông nội em chỉ dạy thầy có vài lần à. Lúc đó ông nội em được trường của thầy mời tới thỉnh giảng. Thầy cũng như bao học sinh khác ngồi nghe thôi. Nếu mà nhận ông nội em là thầy thì chắc ông nội em có hàng ngàn học trò như thầy.” Thầy Quang phân tích mọi chuyện cho học trò cưng của mình.
“Thầy ơi, tới chung vui với bọn em đi.” Ngọc Quỳnh tới lôi thầy đi ra giữa phòng để nhún nhảy. Nơi cô Tuyết cũng đang ở đó.
Tuấn Phong mỉm cười nhấp nhẹ ly rượu. Vẻ mặt anh ngạc nhiên khi giờ mới để ý loại rượu này quá nhẹ. Anh nốc cạn một hơi rồi lại rót đầy rượu vào ly của mình. Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, mọi người đều tụ lại ở giữa căn phòng, nơi ánh đèn đang phảng phất rọi xuống.
Tuấn Phong vẫn đứng đó và nhìn các bạn mình. Anh giống như một chú chim đại bàng lẻ lỏi giữa muôn vàn chú chim khác, anh tự cô lập mình với thế giới.
“Phong.” Quang Bình vẫy tay. “Qua đây chơi với mọi người cho vui.”
Tuấn Phong vẫn nghe được tiếng cậu ta xen lẫn với tiếng nhạc. “Thôi.” Tuấn Phong lắc đầu và giơ ly rượu của mình lên, như anh muốn nói mình đang bận uống.
Quang Bình khẽ cười rồi thì thầm vào tai những bạn bên cạnh. Họ nhìn sang Tuấn Phong rồi đi lại kéo anh tới chung vui với mọi người. Mặc dù năn nỉ bảo thôi nhưng anh đành bất lực trước những cánh tay bao quanh. Anh cảm thấy mình như là một tên phạm nhân đang bị cảnh sát áp giải kéo đi.
Văn Dũng đổi nhạc sôi động hơn, một bài hát dập nhiều bass và sôi động của ca sĩ B. Mọi người giơ tay lên cao và bắt đầu hò hét nhún nhảy. Tuấn Phong nghĩ những giây phút tĩnh lặng của mọi người lúc nãy đâu hết cả rồi.
Nhật Thanh khởi xướng bằng điệu uốn éo của mình, anh chả khác gì một dancer chuyên nghiệp giữa đám đông. Mọi người hiểu ý nên tự động dàn ra thành hình tròn để Nhật Thanh nhún nhảy ở trong đó. Quang Tùng bước vào nhảy nối tiếp khi Nhật Thanh đi ra. Rồi đến Ngọc Quyên, cô nàng nhảy nhót chả thua kém một ai, có khi còn tuyệt hơn cả mọi người. Hình thể của cô uốn éo chả khác gì những vũ công.
Mọi người hò hét thêm một lúc nữa thì ra về. Trước khi ra khỏi nhà hàng, mọi người đứng nghiêm túc chụp thêm một bức hình cuối cùng. Tuấn Phong cảm thấy bất ngờ khi trong lúc chờ xe tới đón, anh thấy bạn mình bắt đầu ôm nhau khóc. Vừa mới hò hét điên cuồng trong kia, giờ lại biểu đạt cảm xúc như thế này, anh thấy cảm xúc thay đổi nhanh thật.
Tuấn Phong vẫn bình thản khi về đến nhà, cho đến khi anh tắm rửa xong và leo lên giường nằm, anh chợt mới thấy hụt hẫng. Từ ngày mai anh sẽ không còn đến trường và anh sẽ không được gặp lại đông đủ các bạn mình nữa. Đến khi nằm trong tĩnh lặng anh mới thấy đau đáu của sự chia ly, của sự vẫy tay chào tạm biệt là như thế nào.
Cười người, chớ vội cười lâu. Cười người hôm trước, hôm sau người cười, Tuấn Phong tự trách mình.
Lớp học là nơi đầu tiên mọi người tạo dáng và người phó nháy bất đắc dĩ chính là Quốc An. Vì lớp của Quốc An đã chụp hình kỷ yếu từ trước nên trước sự nhờ vả của Phương Nhi, anh ta đành vui vẻ nhận lời.
Những kiểu hình cả lớp ngồi nghiêm túc chăm chú học bài, đến kiểu giơ tay phát biểu, Quốc An đều chụp với nhiều góc độ khác nhau. Rồi đến kiểu ảnh thầy Quang kêu lên trả bài, những bộ mặt diễn sâu những cảm xúc sợ hãi, lo lắng không khác gì những diễn viên chuyên nghiệp. Quang Tùng với bộ mặt đưa đám, Ngọc Quyên bị thầy gõ đầu và Nhật Thanh mếu máo bật khóc, đó là những gương mặt tiêu biểu cho trình độ nhập tâm xuất thần của họ. Quốc An bị mọi người hướng dẫn chụp hết góc độ này đến góc độ khác, vì phải phục vụ số đông thượng đế nên người Quốc An nhễ nhại mồ hôi như mới vừa tắm xong.
Sau khi thực hiện hàng loạt kiểu ảnh ở lớp học, mọi người bắt đầu ra khu thể thao của trường để tiếp tục chương trình. Kiểu ảnh đầu tiên là chụp mọi người ngồi trên khán đài của nhà thi đấu. Kế đến là những loạt ảnh đang chơi bóng rổ hoặc cầu lông. Nhật Thanh chợt nảy ra kiểu ảnh nhiều bạn vấp ngã, rồi những bạn khác đỡ dậy. Ngọc Quyên hưởng ứng bằng kiểu ảnh những bạn gái quật ngã những bạn nam xuống sàn. Để thực hiện kiểu ảnh này, Tuấn Phong cùng những bạn trai phải nằm bệt xuống, rồi đưa vẻ mặt đau đớn ngước nhìn ống kính. Hữu Nhân được Tuyết Vân bồi thêm cái nắm tóc giật ngược lên, nhưng là nắm thật và tất nhiên biểu cảm đau đớn của Hữu Nhân cũng là thật.
Ra khỏi nhà thi đấu, đến lượt mọi người xếp hình trên sân bóng để chụp ảnh. Mọi người bắt đầu dàn thành những hàng ngang và hàng dọc khác nhau để biểu thị cho số hiệu 12/2 của lớp. Để chụp kiểu ảnh này, Quốc An phải chạy lên tòa nhà đối diện, rồi dùng điện thoại gọi xuống để căn chỉnh hàng ngũ lại cho đẹp. Sau khi chụp nhiều tấm khác nhau, mỗi tấm biểu thị một ký hiệu, thì Quốc An phải vất vả chạy xuống lạy sân bóng. Anh cảm thấy làm rể cái lớp này chả được sung sướng gì cả, suốt ngày toàn bị đè ra ăn hiếp.
Phương Nhi thấy Quốc An vất vả mà thương xót trong lòng, cô mang nước và khăn tới chăm sóc cho anh ta ngay lập tức. Mọi người thấy vậy nên lấy mấy ảnh chụp cho hai người để xem như cảm tạ. Được trớn, hai người họ chơi nguyên một cuốn album “cặp đôi hoàn hảo”. Quý Long đứng chụp mà tự hối hận trong lòng, anh ước gì lúc nãy đừng cầm vào máy ảnh thì tốt biết mấy.
Vì sân bóng cũng gần thư viện nên mọi người lại kéo qua. Những kiểu tạo dáng bên tủ sách hay ngồi trên bàn chăm chú học bài tiếp tục được hứng lên. Ngọc Quỳnh giả làm cô quản lý thư viện, cô lạnh lùng chống nạnh nhìn mọi người khác. Bích Ly giả vờ ngủ gật trong lúc đọc sách. Phương Nhi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Quốc An ưu tiên cho Phương Nhi, anh chụp cô nhiều tấm nhất và đẹp nhất so với những tấm của mọi người. Và tất nhiên là không qua được con mắt của Nhật Thanh, cậu đáp lại bằng những cái liếc mắt rồi hứ lên rõ tiếng.
Tuấn Phong những tưởng chụp như vậy thì đã hết, ai dè tất cả chỉ là anh lầm tưởng. Mọi người tiếp tục kéo nhau vào hội trường và rồi những kiểu hình thi diễn văn nghệ bắt đầu.
Đầu tiên là kiểu hình nghiêm túc, cả lớp ngồi trên ghế nghiêm chỉnh nhìn ống kính mỉm cười. Sau là đến lúc mọi người bắt đầu lầy lội. Tuấn Phong không thể ngờ các bạn mình lại nghĩ ra được những kiểu hình quái lạ như vậy. Hết bắt các bạn nam đứng múa ba lê, thì lại bị đè ra trên sàn để các bạn nữ ngồi lên túm tóc như đang đánh nhau. Rồi lại đến kiểu ảnh phụ nữ vùng lên, họ nhẫn tâm đạp giày, đạp guốc xuống các bạn trai, những ai thương tình thì đạp chân không lên người. Chưa kể là bắt anh và những người khác phải la hét thảm thiết. Tuấn Phong nghĩ mình bao nhiêu năm qua có đời nào ăn hiếp các bạn gái đâu, mà giờ anh phải chịu cảnh này.
Cảm thấy chụp hình đã đủ ba, bốn cuốn album, cả lớp Tuấn Phong bắt đầu đi ăn tiệc ở nhà hàng C. Nơi hội phụ huynh của lớp cùng nhau góp tiền lại để tổ chức và tất nhiên buổi tiệc sẽ được tổ chức vào buổi tối. Còn giờ thì là lúc mọi người về trang điểm và diện lên những bộ áo quần đẹp nhất của mình.
Về nhà vừa lúc giờ cơm, Tuấn Phong liền lao vào phòng ăn. Anh cảm thấy nhớ cô nhóc. Thanh Vân đang phụ mẹ và dì Tư nấu ăn, hôm nay cô sẽ đảm nhận món trứng chiên và canh chua. Vừa nghe tiếng chân, Thanh Vân quay lại thì thấy Tuấn Phong đi vào.
Thanh Vân mỉm cười. “Anh.”
Tuấn Phong khẽ cười đáp lại. “Cô nhóc của anh đang nấu món gì vậy.”
“Em đang nấu canh.” Thanh Vân hỏi. “Anh khát nước không.” Không đợi anh trả lời, cô lao đến tủ lạnh.
“Để anh lấy cũng được mà.” Tuấn Phong sợ cô phải cực nhọc.
“Buổi chụp hình thế nào rồi con.” Mẹ anh lên tiếng.
Tuấn Phong uống nước rồi mới nói. “Dạ cũng bình thường mẹ ạ. Chả có gì vui cả.”
Giờ cơm cũng đến, mọi người ngồi vào bàn ăn và vẫn hỏi chuyện nhau như hôm nào. Tuấn Phong lại chăm chú ăn món canh chua mà cô nhóc nấu và món cả trứng chiên nữa. Anh mặc kệ món gà của mẹ hay món cá của dì Tư.
“Mẹ nhớ con không thích ăn chua lắm mà.” Bà Kim Xuân thấy vậy nên liền trêu chọc.
Tuấn Phong ngại ngùng. “Dạ đúng rồi mẹ.” Anh chả biết phải chống chế như thế nào.
“Thế sao nãy giờ ba thấy con ăn canh chua hoài vậy.” Ông Tuấn Anh lạnh lùng chem vào.
Tuấn Kiệt biết ý nên khẽ cười. “Canh này không thấy chua ba ơi. Canh gì đâu mà ngọt dễ sợ.”
Thanh Vân không biết mọt người đang trêu nhau nên cô liền thử lại món canh của mình. “Con thấy chua mà.” Cô nhìn mọi người. “Thôi để con đi nấu lại.”
Bà Kim Xuân ngay lập tức cản lại. “Con gái mẹ ngồi ăn đi. Canh này mẹ thấy vừa miệng rồi. Chẳng qua riêng anh Phong nhà con thấy ngọt thôi.”
“Dạ vì sao ạ.” Thanh Vân vẫn không hiểu.
“Vì Phong không nếm canh bằng miệng, nó nếm bằng trái tim của mình.” Ông Tuấn Anh tiếp tục chọc ghẹo.
“Ba.” Tuấn Phong ngượng chín mặt.
Thanh Vân lúc này mới hiểu, cô e thẹn cắm mặt vào ăn cơm, lâu lâu cô lại ngước nhìn Tuấn Phong. Cô cảm thấy mình tràn đầy hạnh phúc và sung sướng. Chả có gì khiến cô vui hơn lúc này cả.
Buổi chiều, Tuấn Phong chở cô nhóc đi học việc rồi tranh thủ chạy qua văn phòng của mình. Sau đó anh chạy về nhà tắm rửa để đi dự tiệc cùng với lớp. Mở tủ quần áo của mình ra, một dãy quần đen với áo sơ mi trắng.
Bộ đẹp nhất là bộ nào trong những bộ này, Tuấn Phong nghĩ thầm rồi mỉm cười.
Áo quần của anh hầu như là toàn màu trắng và đen, hai màu sắc anh ưa thích. Một phần khác cũng bởi lẽ do đồng phục học việc của anh cũng quy định như vậy, nên khá hiếm những màu sắc khác xen lẫn vào. Ngoại trừ quần lót là anh có nhiều màu khác nhau.
Tối nay Tuấn Phong bắt taxi qua đón Nhật Thanh, chứ anh không đi xe máy như mọi hôm nữa. Anh thấy cậu ta mang đôi boot cao màu đen, quần jean xanh và áo sơ mi sọc màu. Tuấn Phong trông Nhật Thanh chả khác gì như đang đi biểu diễn thời tranh, mà anh phải công nhận gu thẩm mỹ của cậu ta cao thật.
“Thanh đi biểu diễn thời trang ở đâu vậy.” Tuấn Phong chọc ghẹo.
Nhật Thanh hiểu ý nên đanh lại. “Thế tối nay ông đi học ở đâu à.”
Tuấn Phong vội chống chế. “Đây là bộ quần áo đa phương diện. Vừa có thể đi học, đi làm, đi dự đám cưới hay đi ăn tiệc.” Anh hớn hở tự hào về gu thời trang của mình.
Nhật Thanh nhìn qua và cảm thấy Tuấn Phong nói khá đúng. Bộ quần áo này thật sự là nguyên mẫu rồi. “Ông không có bộ quần áo nào khác sao.”
Tuấn Phong suy nghĩ giây lát. “Quần thì toàn màu đen. Áo thì Phong có thêm màu xanh dương nữa.” Anh nhìn qua Nhật Thanh. “Hết rồi.”
“Sao hai anh em mà tôi thấy Tuấn Kiệt khác với ông vậy.” Nhật Thanh thắc mắc.
Tuấn Phong khẽ cười. “Kiệt sành điệu từ nhỏ đến giờ rồi.”
Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi xe đỗ tới trước nhà hàng C. Bước vào trong, lên tầng ba, nơi các bậc phụ huynh thuê nguyên một phòng lớn để tổ chức bữa tiệc. Tuấn Phong thấy những chiếc bóng bay màu trắng và xanh dương được cột khắp nơi. Những dĩa thức ăn, những mâm trái cây được đặt trên những chiếc khăn trải bàn màu trắng. Những chai rượu vang và nước ngọt được đặt bên cạnh những chồng ly thủy tinh sáng bóng. Và đặc biệt hơn hết là những người bạn của anh, những người đang mặc trên mình những bộ quần áo, những chiếc váy rực rỡ dưới ánh đèn.
“Đẹp quá ba mẹ ơi.” Nhật Thanh trầm trồ.
Tuấn Phong phải công nhận. “Ừm, nhà hàng trang trí đẹp thật.”
“Phong.” Phương Nhi bất ngờ đi tới.
Tuấn Phong quay lại ngạc nhiên. “Chào Nhi.” Anh thấy cô mang chiếc đầm xòe màu trắng, gương mặt cô nổi bật hơn dưới ánh đèn.
“Thanh.” Phương Nhi trầm trồ. “Trông Thanh đẹp quá ha.”
Nhật Thanh nhếch môi cười. “Tất nhiên rồi, nói thừa.”
Mọi người bắt đầu vui cười nói chuyện, những bạn khác cũng bắt đầu tới. Thầy Quang cùng cô Tuyết mang hai bộ trang phục lịch lãm xuất hiện. Thầy mang bộ âu phục màu đen, còn cô thì mang chiếc váy đen dạng công sở. Nổi bật nhất là Ngọc Quyên, cô mang bộ áo quần chả khác gì Tuấn Phong. Trông cô chả khác gì một người nam giới, chỉ có điều gương mặt cô lại quá nữ tính. Thầy Quang và cô Tuyết tiếp tục lên phát biểu trước khi khai tiệc.
“Thầy biết đây là bữa tiệc cuối cùng của lớp. Sau bữa tiệc này, nhiều bạn sẽ đi du học, những bạn khác thì sẽ bước vào giảng đường đại học. Rồi mỗi người một nơi, chúng ta không còn được học chung một lớp nữa.” Thầy Quang bắt đầu nghẹn ngào. “Thầy hy vọng các em sẽ mãi nhớ lấy nhau và giúp đỡ nhau trên con đường sự nghiệp sau này.” Thầy tháo mắt kính ra lau nước mắt.
Cô Tuyết thấy vậy nên vội chem lời vào để xua tan bầu không khí. “Cô biết sau này các em sẽ khó có cơ hội để tập hợp đông đủ như thế này. Nhưng cô hy vọng, nếu các em có cơ hội thì hãy cố gắng gặp nhau. Bởi vì cô biết rằng, quãng thời gian cấp ba này là quãng thời gian đẹp nhất của tuổi học sinh”
Tiếng thút thít bắt đầu vang lên, Tuấn Phong thấy nhiều bạn đang nức nở. Những giọt nước mắt đang bắt đầu lăn chảy trên những khuôn mặt của các bạn gái. Anh thấy mắt Nhật Thanh cũng bắt đầu đỏ hoe. Tất cả đều mang một cảm xúc buồn bã trong lòng, nhiều bạn nam cũng cúi mặt xuống khi thầy Quang tiếp tục cất lời. Lạ thay, Tuấn Phong thấy anh chả có một cảm xúc nào.
Lòng mình sắt đá đến vậy sao. Hay là mình không có trái tim, Tuấn Phong chợt nghĩ.
Đến lượt Ngọc Quỳnh bước lên phát biểu. Là lớp trưởng đại diện cho lớp, Ngọc Quỳnh cảm ơn thầy Quang và cô Tuyết đã tận tâm giúp đỡ lớp trong thời gian vừa qua. Cô đại diện cho lớp tặng quà đến cho hai người.
“Quỳnh muốn đề nghị với các bạn mọi chuyện. Quỳnh muốn mồng năm Tết mỗi năm sẽ là ngày lớp chúng ta gặp mặt nhau. Các bạn thấy thế nào.” Ngọc Quỳnh nhìn mọi người.
Ngọc Quyên lên tiếng. “Mình thấy chúng ta nên lấy ngày đó làm ngày kỷ niệm của lớp luôn đi.”
Tiếng đồng ý vang lên và mọi người đã thống nhất được ngày họp lớp. Bữa tiệc bắt đầu được xóa tan bầu không khí buồn bã khi Nhật Thanh bước lên sân khấu và trình bày tiết mục ca nhạc của mình. Kế tiếp là tiếng nhạc du dương cất lên, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Nhật Thanh bắt đầu hớn hở đi tìm những món anh thích. Bữa tiệc buffet bắt đầu.
Tuấn Phong cầm ly rượu đi tới bên cạnh thầy Quang. “Sao thầy không ăn gì lót bụng mà đã uống rồi.”
“Em biết thầy trò mình giống nhau mà.” Thầy Quang ám chỉ việc Tuấn Phong cũng chưa ăn gì.
Tuấn Phong mỉm cười quay lại, cả hai người đứng tựa vào bàn nhìn mọi người. “Thầy phải giữ sức khỏe chứ. Để em còn rủ thầy đi nhậu dài dài.”
Thầy Quang nhấp một ít rượu rồi thở dài. “Thầy chuẩn bị về hưu.”
“Sao thầy lại về hưu.” Tuấn Phong ngạc nhiên. Anh thấy thầy mình chưa đến tuổi.
Thầy Quang lắc đầu. “Thầy cũng già rồi, phải để cho các thầy cô trẻ khác lên thay chứ.” Thầy nhìn Tuấn Phong. “Mà em yên tâm, thầy chưa về hẳn đâu. Nhà trường vẫn níu thầy lại bằng cách cho làm giảng viên theo hợp đồng.”
“Thầy định dạy trong bao lâu nữa thì về hẳn.” Tuấn Phong muốn biết rõ hơn.
“Hai năm nữa.” Thầy Quang mỉm cười. “Và thầy đề xuất chỉ dạy mình lớp của Thanh Vân và Tuấn Kiệt mà thôi.”
Tuấn Phong bất ngờ nhưng vẫn đáp nhanh. “Vậy thì hai đứa nhóc của em sướng rồi. Thầy mà làm giáo viên chủ nhiệm thì còn gì bằng nữa.”
“Không phải vậy đâu em.” Thầy Quang lắc đầu và mỉm cười. “Thầy chỉ làm giáo viên bộ môn thôi.”
“Vì sao.” Tuấn Phong ngơ ngác.
Thầy Quang nói thật lòng mình. “Lớp em là lớp thầy làm chủ nhiệm cuối cùng. Thầy không muốn phải nhìn cảnh chia ly với học trò nữa. Nếu như nhà trường không năn nỉ, thì năm nay thầy đã về hưu rồi.”
Tuấn Phong cũng không muốn khơi thêm nỗi buồn nên anh đành giả vờ. “Có phải vì em, mà thầy nhận làm chủ nhiệm lớp không.”
“Đúng rồi.” Thầy Quang gật đầu. “Thầy muốn làm chủ nhiệm của em trước khi về hưu.”
Tuấn Phong cảm thấy không thể không hỏi. “Tại sao vậy thầy.”
“Vì thầy mến em, thầy thấy em chả khác gì thầy ngày xưa.” Thầy Quang vỗ vai Tuấn Phong. “Thầy xem em như con trai của mình vậy đó.”
Tuấn Phong biết chuyện của thầy Quang. Thầy và vợ mình bị hiếm muộn nên không có con. Người con trai hiện tại đang sống với thầy là con nuôi. Chính vì vậy nên vợ thầy mới ghen tuông hết lần này đến lần khác. Sự thật thì thầy Quang bị bệnh, chứ không phải vợ mình, nhưng vợ thầy thì lại cứ sinh nghi. Sau đó hai người ly hôn và vợ thầy đi thêm bước nữa.
“Dạ.” Tuấn Phong chỉ biết cười.
“Em là một đứa đặc biệt.” Thầy Quang nốc cạn ly rượu. “Ngay từ lúc đầu thấy em ngồi trên lớp, vầng trán em nhíu lại khi chăm chú ghi chép bài giảng. Rồi qua những lời con trai thầy kể lại, cộng với việc thầy biết em là cháu của ông nội.”
Tuấn Phong chem ngang lời của thầy Quang. “Thầy biết ông nội em sao.”
“Thầy là học trò của ông nội em. Dạng như vậy.” Thầy Quang khẽ cười.
Tuấn Phong lắc đầu không thích. “Vậy mà bấy lâu qua thầy không nói với em.”
“Nói gì chứ. Ông nội em chỉ dạy thầy có vài lần à. Lúc đó ông nội em được trường của thầy mời tới thỉnh giảng. Thầy cũng như bao học sinh khác ngồi nghe thôi. Nếu mà nhận ông nội em là thầy thì chắc ông nội em có hàng ngàn học trò như thầy.” Thầy Quang phân tích mọi chuyện cho học trò cưng của mình.
“Thầy ơi, tới chung vui với bọn em đi.” Ngọc Quỳnh tới lôi thầy đi ra giữa phòng để nhún nhảy. Nơi cô Tuyết cũng đang ở đó.
Tuấn Phong mỉm cười nhấp nhẹ ly rượu. Vẻ mặt anh ngạc nhiên khi giờ mới để ý loại rượu này quá nhẹ. Anh nốc cạn một hơi rồi lại rót đầy rượu vào ly của mình. Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, mọi người đều tụ lại ở giữa căn phòng, nơi ánh đèn đang phảng phất rọi xuống.
Tuấn Phong vẫn đứng đó và nhìn các bạn mình. Anh giống như một chú chim đại bàng lẻ lỏi giữa muôn vàn chú chim khác, anh tự cô lập mình với thế giới.
“Phong.” Quang Bình vẫy tay. “Qua đây chơi với mọi người cho vui.”
Tuấn Phong vẫn nghe được tiếng cậu ta xen lẫn với tiếng nhạc. “Thôi.” Tuấn Phong lắc đầu và giơ ly rượu của mình lên, như anh muốn nói mình đang bận uống.
Quang Bình khẽ cười rồi thì thầm vào tai những bạn bên cạnh. Họ nhìn sang Tuấn Phong rồi đi lại kéo anh tới chung vui với mọi người. Mặc dù năn nỉ bảo thôi nhưng anh đành bất lực trước những cánh tay bao quanh. Anh cảm thấy mình như là một tên phạm nhân đang bị cảnh sát áp giải kéo đi.
Văn Dũng đổi nhạc sôi động hơn, một bài hát dập nhiều bass và sôi động của ca sĩ B. Mọi người giơ tay lên cao và bắt đầu hò hét nhún nhảy. Tuấn Phong nghĩ những giây phút tĩnh lặng của mọi người lúc nãy đâu hết cả rồi.
Nhật Thanh khởi xướng bằng điệu uốn éo của mình, anh chả khác gì một dancer chuyên nghiệp giữa đám đông. Mọi người hiểu ý nên tự động dàn ra thành hình tròn để Nhật Thanh nhún nhảy ở trong đó. Quang Tùng bước vào nhảy nối tiếp khi Nhật Thanh đi ra. Rồi đến Ngọc Quyên, cô nàng nhảy nhót chả thua kém một ai, có khi còn tuyệt hơn cả mọi người. Hình thể của cô uốn éo chả khác gì những vũ công.
Mọi người hò hét thêm một lúc nữa thì ra về. Trước khi ra khỏi nhà hàng, mọi người đứng nghiêm túc chụp thêm một bức hình cuối cùng. Tuấn Phong cảm thấy bất ngờ khi trong lúc chờ xe tới đón, anh thấy bạn mình bắt đầu ôm nhau khóc. Vừa mới hò hét điên cuồng trong kia, giờ lại biểu đạt cảm xúc như thế này, anh thấy cảm xúc thay đổi nhanh thật.
Tuấn Phong vẫn bình thản khi về đến nhà, cho đến khi anh tắm rửa xong và leo lên giường nằm, anh chợt mới thấy hụt hẫng. Từ ngày mai anh sẽ không còn đến trường và anh sẽ không được gặp lại đông đủ các bạn mình nữa. Đến khi nằm trong tĩnh lặng anh mới thấy đau đáu của sự chia ly, của sự vẫy tay chào tạm biệt là như thế nào.
Cười người, chớ vội cười lâu. Cười người hôm trước, hôm sau người cười, Tuấn Phong tự trách mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook