Máy Tính Sát Thủ
-
Chương 20
Germain đón Logicielle ở ga Libourne.
Họ tán đủ mọi thứ chuyện trên con đường giờ đã quen thuộc với cô: trong đêm tối, bóng dáng những tòa lâu đài và những thửa ruộng nho vẽ nên một khung cảnh làng quê ngăn nắp và yên bình.
Họ ăn tối qua loa rồi đi ngủ sớm.
Germain đánh thức Logicielle lúc bình minh; ông muốn đi sớm để tránh nóng.
Tránh đi qua Bergerac, ông thanh tra đi theo đường Eymet, khi lâu đài Monbazillac vừa xuất hiện thì chiếc xe rẽ luôn sang một con đường mòn nhỏ trong làng. Sau hai ki lô mét đường quanh co, họ lên tới đỉnh một ngọn đồi và Logicielle cố kìm không reo lên kinh ngạc.
- Ấn tượng quá, phải không? Germain nói. Đây là lâu đài Grimoire.
Dựa lưng vào vách núi dựng đứng bên rìa thung lũng xanh ngắt, tòa lâu đài trông thật uy nghi. Trông hệt như lâu đài Logicielle thấy trong trò chơi TTCT. Germain đỗ xe lại trước cổng sắt đã được khóa lại bằng một ổ khóa lớn.
- Cháu không biết tấm biển này, Logicielle nhận xét.
Tấm biển móc vào chấn song đề: Sở hữu cá nhân, cấm vào. Germain chỉ cho cô đồng nghiệp mấy tấm biển khác gắn trên tường bao.
- Cháu nhìn thấy không, khắp nơi chỗ nào cũng có...
Một số ghi là: Nguy hiểm, số khác ghi là: Chú ý, có bẫy!
- Cảnh báo vô ích, Germain lẩm bẩm. Lâu đài đã bị cuỗm sạch từ lâu. Tường bị đổ ở phía bên này.
- Vâng, cháu biết.
Logicielle nhận ra hoa viên ngay lập tức. Nó ở tình trạng còn tệ hơn trong trò chơi; nơi này, các bụi rậm có vẻ mọc cao và dày hơn, và sự hư hại nghiêm trọng hơn. Cô chỉ một lùm cây rậm rạp đằng sau lấp ló một hình thù kỳ dị tối sẫm.
- Ở đó, cô nói, là lối vào một cái hang có thể đi xuống tầng ngầm của lâu đài.
Ông thanh tra tỏ ra vô cùng ấn tượng.
- Quả đúng là thế đấy, chính xác. Chí ít ra là nó từng như thế; vì đã xảy ra một vụ sập hang nghiêm trọng, từ đó trở đi không thể vào theo lối đó được nữa. Có thể đó là biện pháp bảo vệ có chủ ý: lòng hang thông với một miệng hố trở thành nguyên nhân của nhiều tai nạn. Giờ thì cái hang đã được xây tường bao, để ngăn những kẻ thiếu cẩn trọng.
- Nói cho cháu biết đi, bác Germain, bác có vẻ biết nhiều nhỉ?
- Quả thế, bác nghĩ là cháu biết cũng chẳng kém gì bác đâu! Khi cháu gọi điện cho bác chiều thứ Hai tuần trước, bác đã đọc tài liệu về tòa lâu đài này cùng lịch sử của nó. Hơn nữa, chúng ta sẽ ăn trưa với người quản lý của ủy ban bảo vệ lâu đài Grimoire. Bà ta sẽ cho cháu biết nhiều hơn bác. Ờ... mà cháu rành đường nhỉ? Logicielle đã đi sang con đường mòn hẹp.
- Quả là, Logicielle thừa nhận, nó ít hiểm trở hơn so với những gì cháu đã lo sợ.
- Ờ, phải tập luyện một chút mới trèo qua tường được. Nhưng nhìn này: bác qua chẳng chút khó khăn nào.
Bức tường dốc gần giống với những gì trong trí nhớ của Logicielle; nhưng phần gờ thì dễ bám và nhiều hơn.
Trong trò chơi đó, Pyrrha đã phóng đại và nhân bội mức khó khăn lên; nếu không sẽ có rất nhiều người dần dần mở rộng con đường mòn và có thể leo qua bức tường thành giống như leo cầu thang.
Bằng động tác rướn mình chống tay lên lần cuối cùng, họ đã leo lên được bức tường bao. Họ đang ở trong sân của lâu đài. Logicielle nhận ra cầu thang lớn bằng đá.
- Ở đây từng có cả những bức tượng cơ mà! Cô vừa khẳng định vừa chỉ lên những bệ đá trống trơn.
- Đúng thế. Nhưng chúng đã bị đánh cắp từ lâu lắm rồi! Bây giờ có lẽ sẽ tìm thấy chúng tại một tiệm đồ cổ ở Côte d’Azur hoặc tại nhà riêng của một ngôi sao nào đó.
Logicielle đi về phía cửa vào, tim cô thắt lại: những bức hoành ở cửa đã bị gỡ mất, bản lề cửa bằng đồng cũng bị nhổ đi. Những ô cửa sổ giờ chỉ còn trơ khung đá. Logicielle nhớ nó đã được điểm tô bằng những khung kính màu; giờ đây gió lùa qua những ô cửa há hốc trơ trọi mà cây cối dần phủ kín.
Quả là một cảnh tượng sầu thảm.
- Nhưng... bất cứ ai cũng có thể vào đây được ư?
- Bất cứ ai cũng đã vào được, bác Germain chỉnh lại.
Họ đi vào trong sảnh lớn. Tất cả đồ vật, tranh và thậm chí cả cánh cửa cũng đã biến mất. Một ô sáng hình chữ nhật trên tường chứng tỏ nơi này khi xưa là vị trí của lò sưởi đã bị bọn trộm dỡ ra từng viên đá một. Sàn nhà đầy vụn thạch cao, những viên đá lát bằng cẩm thạch cũng không còn nữa, tất cả đã bị lột sạch trong một vụ trộm có hệ thống.
Ở những gian phòng khác, Logicielle nhận thấy chiếc giường có tán che bằng gỗ dát và gỗ sồi cũng đã bị dỡ mất. Đọn trộm cũng đã lột và cuỗm đi cả những phiến gỗ hay thanh sắt tạo hình ở tay vịn cầu thang.
- Logicielle? Cháu ở đâu đấy?
- Trong nhà nguyện.
Lẽ ra cô có thể nhắm mắt mà đi vào trong lâu đài này; nhưng cô không ngăn nổi nỗi thất vọng và cả những giọt nước mắt. Chừng đó dã tâm trong những vụ trộm khiến cô thấy ghê tởm. Đây không phải là những kẻ nổi dậy giận dữ muốn tranh lấy chút phần cho mình mà là những tên trộm có tổ chức, có phương pháp và là những kẻ phá hoại máu lạnh.
Nhà nguyện cũng lâm vào tình cảnh tương tự: chẳng còn bức tượng nào, ngay cả một ô kính màu cũng chẳng còn. Chậu nước thánh đã bị cắt bằng máy xẻ và giờ chỉ còn bệ đỡ bằng đá. Những chiếc ghế đơn, hàng ghế dài, bục thú tội và ghế mục sư, tất cả đều biến mất.
- Vụ trộm không phải mới xảy ra hôm qua chứ, Logicielle hỏi.
- Nó xảy ra nhiều năm rồi, sao cháu lại hỏi vậy?
- Vì trò chơi TTCT vừa mới được lưu hành. Nó được lập trình sau khi loạt máy tính có khả năng chạy được phần mềm này xuất hiện trên thị trường.
- Chính thế! Sao nữa?
- Vậy thì, Logicielle nói tiếp, có cái gì đó không ăn khớp! Những kẻ đã khoắng sạch lâu đài Grimoire không thể là những người đã chơi TTCT.
- Quả nhiên, cháu có lý! Germain nói, mặt nghệt ra.
Họ quay trở lại sảnh lớn rồi đi ra sân. Logicielle lại gần một miệng giếng đá bị dây thường xuân che lấp; cái giếng bị bịt kín bằng một tấm lưới.
Cô ngó xuống, nhận ra ánh lấp lánh của làn nước chỉ cách mặt đất khoảng mười hoặc mười hai mét.
- Nhưng mà đúng, Germain nói, lâu đài đã bị khoắng trước khi trò chơi TTCT được tung ra! Vậy trong trường hợp này cháu giải thích thế nào nhỉ...?
- Người có tên là Pyrrha ấy biết rất rõ về lâu đài Grimoire. Hẳn là hắn từng đến thăm nó thời nó còn nguyên vẹn. Đó là lý do tại sao trò chơi đó có thể tái hiện lại một cách chính xác nội thất của tòa lâu đài.
- Đồng ý. Nhưng để làm gì, vì...
- Đợi đã, bác Germain: vì bận tâm về những điều có bề ngoài giống thực tế. Để chứng tỏ với những người biết đến Grimoire là hắn không chế nhạo họ. Để thuyết phục và cám dỗ họ...
- Bác hiểu rồi! Germain nói. Hắn muốn bẫy mấy tên trộm!
- Đúng. Hoàn toàn bị thuyết phục trước những hiểu biết của Pyrrha, những người chơi TTCT - nhưng chỉ những kẻ đã khoắng đồ trong lâu đài Grimoire! - bị mắc lừa về Kho Báu.
- Kho Báu, vậy ra cháu không tin nó có à?
- Kho Báu là cái chết đó, Logicielle vừa đáp vừa cố nén cơn rùng mình. Đó là phần thưởng Pyrrha muốn dành cho lũ đã cướp phá lâu đài này.
- Thế sao hắn khẳng định là khi tìm thấy Kho Báu, người chơi có thể đột nhập một lâu đài khác.
- Hắn nói dối, Logicielle nói. Lâu đài Grimoire là mồi nhử. Những kẻ cắn câu là những kẻ thực sự biết ngày xưa lâu đài đã có những gì.
- Họ còn phải học cách chơi trò chơi, phải đoán cách nhìn ra hình ảnh không gian ba chiều.
- ... và họ cũng phải biết đường xuống tầng hầm của lâu đài! Logicielle tiếp lời. Đường mà cho đến tận giờ cháu vẫn không biết mặc dù cháu đã đến rất gần Kho Báu nổi tiếng đó.
- Cháu nói gì thế? Germain hỏi giọng thất thần.
- Vì Pyrrha đã ngăn không cho cháu tiến thêm vài mét cuối cùng nữa. Như thể ông ta muốn tránh cho cháu điều tồi tệ nhất vào phút chót.
- Nhưng... tại sao ông ta lại muốn tránh cho cháu?
- Vì cháu không thuộc đám người ông ta muốn khử.
Họ tán đủ mọi thứ chuyện trên con đường giờ đã quen thuộc với cô: trong đêm tối, bóng dáng những tòa lâu đài và những thửa ruộng nho vẽ nên một khung cảnh làng quê ngăn nắp và yên bình.
Họ ăn tối qua loa rồi đi ngủ sớm.
Germain đánh thức Logicielle lúc bình minh; ông muốn đi sớm để tránh nóng.
Tránh đi qua Bergerac, ông thanh tra đi theo đường Eymet, khi lâu đài Monbazillac vừa xuất hiện thì chiếc xe rẽ luôn sang một con đường mòn nhỏ trong làng. Sau hai ki lô mét đường quanh co, họ lên tới đỉnh một ngọn đồi và Logicielle cố kìm không reo lên kinh ngạc.
- Ấn tượng quá, phải không? Germain nói. Đây là lâu đài Grimoire.
Dựa lưng vào vách núi dựng đứng bên rìa thung lũng xanh ngắt, tòa lâu đài trông thật uy nghi. Trông hệt như lâu đài Logicielle thấy trong trò chơi TTCT. Germain đỗ xe lại trước cổng sắt đã được khóa lại bằng một ổ khóa lớn.
- Cháu không biết tấm biển này, Logicielle nhận xét.
Tấm biển móc vào chấn song đề: Sở hữu cá nhân, cấm vào. Germain chỉ cho cô đồng nghiệp mấy tấm biển khác gắn trên tường bao.
- Cháu nhìn thấy không, khắp nơi chỗ nào cũng có...
Một số ghi là: Nguy hiểm, số khác ghi là: Chú ý, có bẫy!
- Cảnh báo vô ích, Germain lẩm bẩm. Lâu đài đã bị cuỗm sạch từ lâu. Tường bị đổ ở phía bên này.
- Vâng, cháu biết.
Logicielle nhận ra hoa viên ngay lập tức. Nó ở tình trạng còn tệ hơn trong trò chơi; nơi này, các bụi rậm có vẻ mọc cao và dày hơn, và sự hư hại nghiêm trọng hơn. Cô chỉ một lùm cây rậm rạp đằng sau lấp ló một hình thù kỳ dị tối sẫm.
- Ở đó, cô nói, là lối vào một cái hang có thể đi xuống tầng ngầm của lâu đài.
Ông thanh tra tỏ ra vô cùng ấn tượng.
- Quả đúng là thế đấy, chính xác. Chí ít ra là nó từng như thế; vì đã xảy ra một vụ sập hang nghiêm trọng, từ đó trở đi không thể vào theo lối đó được nữa. Có thể đó là biện pháp bảo vệ có chủ ý: lòng hang thông với một miệng hố trở thành nguyên nhân của nhiều tai nạn. Giờ thì cái hang đã được xây tường bao, để ngăn những kẻ thiếu cẩn trọng.
- Nói cho cháu biết đi, bác Germain, bác có vẻ biết nhiều nhỉ?
- Quả thế, bác nghĩ là cháu biết cũng chẳng kém gì bác đâu! Khi cháu gọi điện cho bác chiều thứ Hai tuần trước, bác đã đọc tài liệu về tòa lâu đài này cùng lịch sử của nó. Hơn nữa, chúng ta sẽ ăn trưa với người quản lý của ủy ban bảo vệ lâu đài Grimoire. Bà ta sẽ cho cháu biết nhiều hơn bác. Ờ... mà cháu rành đường nhỉ? Logicielle đã đi sang con đường mòn hẹp.
- Quả là, Logicielle thừa nhận, nó ít hiểm trở hơn so với những gì cháu đã lo sợ.
- Ờ, phải tập luyện một chút mới trèo qua tường được. Nhưng nhìn này: bác qua chẳng chút khó khăn nào.
Bức tường dốc gần giống với những gì trong trí nhớ của Logicielle; nhưng phần gờ thì dễ bám và nhiều hơn.
Trong trò chơi đó, Pyrrha đã phóng đại và nhân bội mức khó khăn lên; nếu không sẽ có rất nhiều người dần dần mở rộng con đường mòn và có thể leo qua bức tường thành giống như leo cầu thang.
Bằng động tác rướn mình chống tay lên lần cuối cùng, họ đã leo lên được bức tường bao. Họ đang ở trong sân của lâu đài. Logicielle nhận ra cầu thang lớn bằng đá.
- Ở đây từng có cả những bức tượng cơ mà! Cô vừa khẳng định vừa chỉ lên những bệ đá trống trơn.
- Đúng thế. Nhưng chúng đã bị đánh cắp từ lâu lắm rồi! Bây giờ có lẽ sẽ tìm thấy chúng tại một tiệm đồ cổ ở Côte d’Azur hoặc tại nhà riêng của một ngôi sao nào đó.
Logicielle đi về phía cửa vào, tim cô thắt lại: những bức hoành ở cửa đã bị gỡ mất, bản lề cửa bằng đồng cũng bị nhổ đi. Những ô cửa sổ giờ chỉ còn trơ khung đá. Logicielle nhớ nó đã được điểm tô bằng những khung kính màu; giờ đây gió lùa qua những ô cửa há hốc trơ trọi mà cây cối dần phủ kín.
Quả là một cảnh tượng sầu thảm.
- Nhưng... bất cứ ai cũng có thể vào đây được ư?
- Bất cứ ai cũng đã vào được, bác Germain chỉnh lại.
Họ đi vào trong sảnh lớn. Tất cả đồ vật, tranh và thậm chí cả cánh cửa cũng đã biến mất. Một ô sáng hình chữ nhật trên tường chứng tỏ nơi này khi xưa là vị trí của lò sưởi đã bị bọn trộm dỡ ra từng viên đá một. Sàn nhà đầy vụn thạch cao, những viên đá lát bằng cẩm thạch cũng không còn nữa, tất cả đã bị lột sạch trong một vụ trộm có hệ thống.
Ở những gian phòng khác, Logicielle nhận thấy chiếc giường có tán che bằng gỗ dát và gỗ sồi cũng đã bị dỡ mất. Đọn trộm cũng đã lột và cuỗm đi cả những phiến gỗ hay thanh sắt tạo hình ở tay vịn cầu thang.
- Logicielle? Cháu ở đâu đấy?
- Trong nhà nguyện.
Lẽ ra cô có thể nhắm mắt mà đi vào trong lâu đài này; nhưng cô không ngăn nổi nỗi thất vọng và cả những giọt nước mắt. Chừng đó dã tâm trong những vụ trộm khiến cô thấy ghê tởm. Đây không phải là những kẻ nổi dậy giận dữ muốn tranh lấy chút phần cho mình mà là những tên trộm có tổ chức, có phương pháp và là những kẻ phá hoại máu lạnh.
Nhà nguyện cũng lâm vào tình cảnh tương tự: chẳng còn bức tượng nào, ngay cả một ô kính màu cũng chẳng còn. Chậu nước thánh đã bị cắt bằng máy xẻ và giờ chỉ còn bệ đỡ bằng đá. Những chiếc ghế đơn, hàng ghế dài, bục thú tội và ghế mục sư, tất cả đều biến mất.
- Vụ trộm không phải mới xảy ra hôm qua chứ, Logicielle hỏi.
- Nó xảy ra nhiều năm rồi, sao cháu lại hỏi vậy?
- Vì trò chơi TTCT vừa mới được lưu hành. Nó được lập trình sau khi loạt máy tính có khả năng chạy được phần mềm này xuất hiện trên thị trường.
- Chính thế! Sao nữa?
- Vậy thì, Logicielle nói tiếp, có cái gì đó không ăn khớp! Những kẻ đã khoắng sạch lâu đài Grimoire không thể là những người đã chơi TTCT.
- Quả nhiên, cháu có lý! Germain nói, mặt nghệt ra.
Họ quay trở lại sảnh lớn rồi đi ra sân. Logicielle lại gần một miệng giếng đá bị dây thường xuân che lấp; cái giếng bị bịt kín bằng một tấm lưới.
Cô ngó xuống, nhận ra ánh lấp lánh của làn nước chỉ cách mặt đất khoảng mười hoặc mười hai mét.
- Nhưng mà đúng, Germain nói, lâu đài đã bị khoắng trước khi trò chơi TTCT được tung ra! Vậy trong trường hợp này cháu giải thích thế nào nhỉ...?
- Người có tên là Pyrrha ấy biết rất rõ về lâu đài Grimoire. Hẳn là hắn từng đến thăm nó thời nó còn nguyên vẹn. Đó là lý do tại sao trò chơi đó có thể tái hiện lại một cách chính xác nội thất của tòa lâu đài.
- Đồng ý. Nhưng để làm gì, vì...
- Đợi đã, bác Germain: vì bận tâm về những điều có bề ngoài giống thực tế. Để chứng tỏ với những người biết đến Grimoire là hắn không chế nhạo họ. Để thuyết phục và cám dỗ họ...
- Bác hiểu rồi! Germain nói. Hắn muốn bẫy mấy tên trộm!
- Đúng. Hoàn toàn bị thuyết phục trước những hiểu biết của Pyrrha, những người chơi TTCT - nhưng chỉ những kẻ đã khoắng đồ trong lâu đài Grimoire! - bị mắc lừa về Kho Báu.
- Kho Báu, vậy ra cháu không tin nó có à?
- Kho Báu là cái chết đó, Logicielle vừa đáp vừa cố nén cơn rùng mình. Đó là phần thưởng Pyrrha muốn dành cho lũ đã cướp phá lâu đài này.
- Thế sao hắn khẳng định là khi tìm thấy Kho Báu, người chơi có thể đột nhập một lâu đài khác.
- Hắn nói dối, Logicielle nói. Lâu đài Grimoire là mồi nhử. Những kẻ cắn câu là những kẻ thực sự biết ngày xưa lâu đài đã có những gì.
- Họ còn phải học cách chơi trò chơi, phải đoán cách nhìn ra hình ảnh không gian ba chiều.
- ... và họ cũng phải biết đường xuống tầng hầm của lâu đài! Logicielle tiếp lời. Đường mà cho đến tận giờ cháu vẫn không biết mặc dù cháu đã đến rất gần Kho Báu nổi tiếng đó.
- Cháu nói gì thế? Germain hỏi giọng thất thần.
- Vì Pyrrha đã ngăn không cho cháu tiến thêm vài mét cuối cùng nữa. Như thể ông ta muốn tránh cho cháu điều tồi tệ nhất vào phút chót.
- Nhưng... tại sao ông ta lại muốn tránh cho cháu?
- Vì cháu không thuộc đám người ông ta muốn khử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook