Mấy Thằng Kia, Mau Biến!
-
Chương 6
Sau khi nằm suy nghĩ một chút cô vươn vai đứng dậy chọn một bộ đồ thật thích hợp bước ra ngoài. Vì sợ mấy người kia còn ở dưới nên cô leo cửa sổ đi ra ngoài.
- Cuối cùng cũng được tự do rồi! - Cô hét lên.
- Có mang theo tiền chưa đó? - Winter.
- Dạ rồi, giờ chỉ cần đi tìm nhà thuê sau đó tối nay quay về xin phép đi là được!
- Vậy mau đi thôi.
- Dạ!
Cô và anh đi đến một khu chung cư, nơi này mới được xây lại ở khu bình dân nên chưa có nhiều người tới thuê lắm.
- Dạ cho con tới thuê phòng. - Cô bước vào phòng của chủ khu chung cư mỉm cười lễ phép nói.
- À chào cô bé. Con tới thuê phòng hả? - Bà chủ đang ngồi tính chi tiêu và sổ sách quay qua nói.
- Dạ, con muốn thuê một căn hộ có ban công, khu bếp, phòng khách và phòng ngủ, nhà vệ sinh. Phòng khách với khu bếp nối nhau, không có phòng ăn cũng được, phòng ngủ không có cũng không sao. - Cô nói một mạch hết ý kiến của mình sau đó quay qua nhìn bà chủ cười.
- Ta có một căn hộ như vậy ở tầng 2, có phòng ngủ và phòng khách riêng, phòng bếp thì khá nhỏ và còn có một ban công nhưng chưa xây xong.
- Dạ không sao, có thể cho con đi xem trước không ạ!
- Được thôi.
Bà chủ dắt cô đi xem một căn hộ khá giống với miêu tả. Căn hộ này có phòng ngủ và phòng bếp khá nhỏ nhưng rất thoải mái. Phòng tắm và phòng vệ sinh riêng, ngoài ra phòng khách cũng khá lớn, ban công thì chưa xây lan can nên cô xin bà chủ được sửa lại ban công theo ý mình, đương nhiên tiền là cô chi trả. Bà đồng ý, dù sao cô cũng nói là thuê ở dài hạn.
Khụ, cô biết tiền không phải của mình nhưng sau này cô sẽ làm việc trả bù lại nha!
Ngay sau đó, cô gọi người tới xây lan can ban công, lắp một lớp cửa kính sau lan can, phần còn lại thì do cô tự làm.
Phải nói là ở đây đúng là làm rất nhanh gọn lẹ, chỉ mới có vài tiếng đã xong xui cả.
Nhưng đó là chuyện của vài tiếng sau, bây giờ cô phải đi trả tiền thuê nhà theo tháng. Bây iờ cũng là đầu tháng nên rất tiện.
- Dạ cho con trả tiền thuê nhà.
- Được rồi, tiền thuê căn hộ đó là 4 triệu/tháng.
Cô đưa tiền mặt ra chứ không dám lấy thẻ, vì tài khoản của nguyên chủ là do ông ta cấp tiền mà.
- Bây giờ em tính làm gì nữa? - Anh hỏi.
- Bây giờ em phải đi mua thêm mấy bộ quần áo, còn phải đi tìm việc nữa.
- Nhắm coi có đủ tiền không đó.
- Anh hai đừng lo em mang đủ tất!
Thế là hành trình mua sắm của cô bắt đầu. Cô tới một cửa hàng quần áo nhỏ, ở đây không bán nhiều quần áo đắt tiền mà quần áo lại rất nhiều, vừa đẹp vừa năng động giá lại rẻ nên cô thích lắm.
Với lại trong những bộ truyện khác cũng lưu ý, hơn 99% mỗi lần đi mua sắm là sẽ gặp nam nữ chủ ngay nên phải đề phòng. Sau một hồi quay qua quay lại cô mua được 5 cái quần jean thường, 3 cái áo sơ mi và 4 cái áo thun, 2 cái váy kín tay dài tới gối và 2 cái áo khoác, một cái là áo khoác da, cái còn lại là áo khoác thường.
Tiếp tục vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng, cô sẽ đi mua thêm vài thứ đồ linh tinh nữa rồi về nhà. Đang tung tăng nhảy nhót (mẹ tác giả: như một con điên) trên đường đi vừa chạy vừa tính xem cần mua thứ gì thì cô nhìn thấy một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh.
Vẽ tranh sao? Đây là ước muốn nhỏ bé khi cô còn nhỏ. Bởi vì lo cho cô nên lúc mẹ nuôi nhận cô nuôi bà đã không cho cô ra ngoài chỉ cho cô ở trong nhà, cô rất thích đứng trên lầu nhìn ra ngoài và vẽ những bức tranh để ngắm mỗi ngày. Cô từng ước được trở thành họa sĩ hoặc nhiếp ảnh gia để có thể được đi khắp nơi, chụp, vẽ những thứ trên đời. Chỉ tiếc nó quá xa vời, dù có thể đi khắp nơi nhưng với nguy hiểm bởi những cuộc truy sát kia thì cô làm gì còn tâm trạng vẽ tranh cơ chứ.
Lặng nhìn những bức tranh trong kia, cô quay gót bước vào trong mua các dụng cụ cần thiết để vẽ nhưng cô chưa mang về mà nói họ cứ giao tới địa chỉ căn hộ.
Tiếp theo cô mua một số thứ cần thiết như rèm cửa, sách, túi,........... rồi mới về nhà.
- Nè, anh thấy em mua hơi nhiều rồi đó. - Winter ở kế bên lải nhải.
- Có đâu, hồi chúng ta mới mua nhà còn mua nhiều hơn cơ mà.
- Ờ, nhưng mà đây đâu phải tiền của em, xài cũng hơi ngại.
- Đây là tiền của mẹ nguyên chủ, đừng lo gì hết em không có xài tiền của ông ta đâu mà lo.
Vừa về tới nhà cô đã thấy một chiếc xe đen sang trọng đỗ trước nhà mình, biết là có khách quý ghế thăm cô không khỏi thở dài cho số phận của mình. Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy cô mẹ cô lẫn mọi người bất ngờ, cô cũng biết lí do nên không nói gì chỉ mỉm cười.
- Con lúc nãy leo cửa sổ ra ngoài.
- Trời ơi, con nghĩ sao lại leo cửa sổ ra ngoài hả? Mau qua đây mẹ xem nào. - Mẹ cô hốt hoảng chạy tới xem xung quanh cô cằn nhằn này nọ. CÔ chỉ biết chịu đòn chứ không dám nói gì về việc đây không phải con gái bà mà là một con sát thủ kiêm nhà khoa học (mẹ t/g: vừa điên vừa khùng) thiên tài nổi danh khắp nơi.
- Con không sao đâu, mà con đã thuê nhà rồi, cũng hứa với bà chủ là chiều nay dọn tới ngay.
- Thôi được rồi, mẹ sẽ kêu người chuẩn bị cho con.
- Không cần đâu, con chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy quyển sách cùng cái máy tính đi là được rồi.
- Thế còn đồ dùng, trang sức, cả tiền nữa.
- Không sao đâu! Con đi lên phòng dọn đồ đây. - Cô phóng thẳng lên lầu chuẩn bị đồ bỏ mặc một đám người đang nhìn mình như quái vật ở dưới.
- Cuối cùng cũng được tự do rồi! - Cô hét lên.
- Có mang theo tiền chưa đó? - Winter.
- Dạ rồi, giờ chỉ cần đi tìm nhà thuê sau đó tối nay quay về xin phép đi là được!
- Vậy mau đi thôi.
- Dạ!
Cô và anh đi đến một khu chung cư, nơi này mới được xây lại ở khu bình dân nên chưa có nhiều người tới thuê lắm.
- Dạ cho con tới thuê phòng. - Cô bước vào phòng của chủ khu chung cư mỉm cười lễ phép nói.
- À chào cô bé. Con tới thuê phòng hả? - Bà chủ đang ngồi tính chi tiêu và sổ sách quay qua nói.
- Dạ, con muốn thuê một căn hộ có ban công, khu bếp, phòng khách và phòng ngủ, nhà vệ sinh. Phòng khách với khu bếp nối nhau, không có phòng ăn cũng được, phòng ngủ không có cũng không sao. - Cô nói một mạch hết ý kiến của mình sau đó quay qua nhìn bà chủ cười.
- Ta có một căn hộ như vậy ở tầng 2, có phòng ngủ và phòng khách riêng, phòng bếp thì khá nhỏ và còn có một ban công nhưng chưa xây xong.
- Dạ không sao, có thể cho con đi xem trước không ạ!
- Được thôi.
Bà chủ dắt cô đi xem một căn hộ khá giống với miêu tả. Căn hộ này có phòng ngủ và phòng bếp khá nhỏ nhưng rất thoải mái. Phòng tắm và phòng vệ sinh riêng, ngoài ra phòng khách cũng khá lớn, ban công thì chưa xây lan can nên cô xin bà chủ được sửa lại ban công theo ý mình, đương nhiên tiền là cô chi trả. Bà đồng ý, dù sao cô cũng nói là thuê ở dài hạn.
Khụ, cô biết tiền không phải của mình nhưng sau này cô sẽ làm việc trả bù lại nha!
Ngay sau đó, cô gọi người tới xây lan can ban công, lắp một lớp cửa kính sau lan can, phần còn lại thì do cô tự làm.
Phải nói là ở đây đúng là làm rất nhanh gọn lẹ, chỉ mới có vài tiếng đã xong xui cả.
Nhưng đó là chuyện của vài tiếng sau, bây giờ cô phải đi trả tiền thuê nhà theo tháng. Bây iờ cũng là đầu tháng nên rất tiện.
- Dạ cho con trả tiền thuê nhà.
- Được rồi, tiền thuê căn hộ đó là 4 triệu/tháng.
Cô đưa tiền mặt ra chứ không dám lấy thẻ, vì tài khoản của nguyên chủ là do ông ta cấp tiền mà.
- Bây giờ em tính làm gì nữa? - Anh hỏi.
- Bây giờ em phải đi mua thêm mấy bộ quần áo, còn phải đi tìm việc nữa.
- Nhắm coi có đủ tiền không đó.
- Anh hai đừng lo em mang đủ tất!
Thế là hành trình mua sắm của cô bắt đầu. Cô tới một cửa hàng quần áo nhỏ, ở đây không bán nhiều quần áo đắt tiền mà quần áo lại rất nhiều, vừa đẹp vừa năng động giá lại rẻ nên cô thích lắm.
Với lại trong những bộ truyện khác cũng lưu ý, hơn 99% mỗi lần đi mua sắm là sẽ gặp nam nữ chủ ngay nên phải đề phòng. Sau một hồi quay qua quay lại cô mua được 5 cái quần jean thường, 3 cái áo sơ mi và 4 cái áo thun, 2 cái váy kín tay dài tới gối và 2 cái áo khoác, một cái là áo khoác da, cái còn lại là áo khoác thường.
Tiếp tục vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng, cô sẽ đi mua thêm vài thứ đồ linh tinh nữa rồi về nhà. Đang tung tăng nhảy nhót (mẹ tác giả: như một con điên) trên đường đi vừa chạy vừa tính xem cần mua thứ gì thì cô nhìn thấy một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh.
Vẽ tranh sao? Đây là ước muốn nhỏ bé khi cô còn nhỏ. Bởi vì lo cho cô nên lúc mẹ nuôi nhận cô nuôi bà đã không cho cô ra ngoài chỉ cho cô ở trong nhà, cô rất thích đứng trên lầu nhìn ra ngoài và vẽ những bức tranh để ngắm mỗi ngày. Cô từng ước được trở thành họa sĩ hoặc nhiếp ảnh gia để có thể được đi khắp nơi, chụp, vẽ những thứ trên đời. Chỉ tiếc nó quá xa vời, dù có thể đi khắp nơi nhưng với nguy hiểm bởi những cuộc truy sát kia thì cô làm gì còn tâm trạng vẽ tranh cơ chứ.
Lặng nhìn những bức tranh trong kia, cô quay gót bước vào trong mua các dụng cụ cần thiết để vẽ nhưng cô chưa mang về mà nói họ cứ giao tới địa chỉ căn hộ.
Tiếp theo cô mua một số thứ cần thiết như rèm cửa, sách, túi,........... rồi mới về nhà.
- Nè, anh thấy em mua hơi nhiều rồi đó. - Winter ở kế bên lải nhải.
- Có đâu, hồi chúng ta mới mua nhà còn mua nhiều hơn cơ mà.
- Ờ, nhưng mà đây đâu phải tiền của em, xài cũng hơi ngại.
- Đây là tiền của mẹ nguyên chủ, đừng lo gì hết em không có xài tiền của ông ta đâu mà lo.
Vừa về tới nhà cô đã thấy một chiếc xe đen sang trọng đỗ trước nhà mình, biết là có khách quý ghế thăm cô không khỏi thở dài cho số phận của mình. Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy cô mẹ cô lẫn mọi người bất ngờ, cô cũng biết lí do nên không nói gì chỉ mỉm cười.
- Con lúc nãy leo cửa sổ ra ngoài.
- Trời ơi, con nghĩ sao lại leo cửa sổ ra ngoài hả? Mau qua đây mẹ xem nào. - Mẹ cô hốt hoảng chạy tới xem xung quanh cô cằn nhằn này nọ. CÔ chỉ biết chịu đòn chứ không dám nói gì về việc đây không phải con gái bà mà là một con sát thủ kiêm nhà khoa học (mẹ t/g: vừa điên vừa khùng) thiên tài nổi danh khắp nơi.
- Con không sao đâu, mà con đã thuê nhà rồi, cũng hứa với bà chủ là chiều nay dọn tới ngay.
- Thôi được rồi, mẹ sẽ kêu người chuẩn bị cho con.
- Không cần đâu, con chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy quyển sách cùng cái máy tính đi là được rồi.
- Thế còn đồ dùng, trang sức, cả tiền nữa.
- Không sao đâu! Con đi lên phòng dọn đồ đây. - Cô phóng thẳng lên lầu chuẩn bị đồ bỏ mặc một đám người đang nhìn mình như quái vật ở dưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook