Mấy Thằng Kia, Mau Biến!
-
Chương 45
Chờ đợi suốt gần nửa tiếng trời, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Bác sĩ cùng y tá từ bên trong bước ra ngoài. Và thật bất ngờ, người lần này làm phẫu thuật không ai khác chính là Du Lăng Thành.
- Du tiên sinh, Trương Tử Minh bây giờ sao rồi? - Hắn vừa bước ra khỏi, cô liền bước đến gần lo lắng hỏi.
- Tình trạng của bệnh nhân không sao rồi. Chỉ là...tôi có chuyện muốn nói riêng với em. - Du Lăng Thành nhìn cô, rồi lại nhìn Bạch Thượng Thiên phía sau, trong mắt lóe lên một tia buồn đau nhưng rất nhanh biến mất. Nói xong thì quay gót bước thẳng về phòng làm việc.
Trương Mĩ Tuyết cũng đi theo phía sau hắn, cô cảm thấy hôm nay hắn có chút khác lạ so với ngày thường.
Phòng làm việc của Du Lăng Thành cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ có kệ đựng hồ sơ, sách báo, bàn làm việc, một cái máy tính để bàn, bên góc thì có một cái giường nhỏ chắc là để nghỉ ngơi. Cái mà cô chú ý nhất chính là bình hoa hướng dương để cạnh cửa sổ đang khoe sắc rực rỡ kia.
- Tôi không biết là anh thích hoa hướng dương đấy? - Cô nhìn nó, sau đó hỏi, một câu hỏi hờ hững như có như không.
- Ừ. Vừa mới thích cách đây không lâu thôi.
- Vậy anh kêu tôi đến đây là có chuyện gì? Vết thương của Trương Tử Minh có vấn đề sao?
- Không phải chuyện đó.
- Vậy là chuyện gì?
- Em không ghét Bạch Thượng Thiên và Trương Tử Minh như trước... - Không rõ là khẳng định hay đang hỏi, hắn nhìn cô nói, dừng một chút sau đó lại nói tiếp.
-...Bởi vì họ bị thương vì em sao?
Câu này nói ra, Du Lăng Thành chắc hẳn từ sớm đã để ý thái độ của cô đối với Trương Tử Minh khi hắn bị thương cũng như đối với Bạch Thượng Thiên bị bắn ở tay.
- Chuyện này cho dù có nói ra cũng không liên quan đến Du tiên sinh, nếu không có chuyện gì cần thiết nữa, tôi xin phép.
Trương Mĩ Tuyết lạnh nhạt đứng dậy, cầm theo túi xách toan bước đi. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại thu hút sự chú ý của cô.
- Vậy nếu tôi vì em mà bị thương...Em có phải cũng quan tâm và tha thứ cho tôi không?
Đột nhiên có dự cảm không lành, cô vừa quay người lại đã thấy Du Lăng Thành một tay đầy máu, một tay cầm cây kéo trong ngăn kéo đâm vào tay mình.
Từng hàng máu chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, dây cả vào chiếc áo blouse trắng tinh mà hắn đang mặc trên người.
Hai mắt cô trợn ra kinh ngạc nhìn một cảnh trước mặt.
Hắn...hắn cư nhiên tự đâm tay mình?
- Này! Anh bị điên đấy à? Khi không đâm tay mình làm gì? Bị ngốc à? - Cô vừa nói vừa đi lấy hộp thuốc bên tủ lại băng bó cho hắn, tâm trí lại cư nhiên có chút rối loạn vì kinh sợ.
Trong phút chốc, nơi đáy mắt lạnh nhạt của ai đó lại hiện lên một niềm hạnh phúc, một chút ấm áp, ôn nhu đến lạ kỳ.
Du Lăng Thành nâng khóe miệng, trong giọng nói pha chút vui vẻ.
- Bọn họ vì em mà bị thương. Tôi cũng vì muốn được em quan tâm mà bị thương, cũng tính là vì em nên mới bị thương.
-... - Trong một giây nào đó, Mĩ Tuyết bỗng dưng cảm thấy nghi ngờ về chỉ số thông minh cùng logic của mấy tên nam chủ. Khóe miệng cô giật giật, lảng tránh ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình mà nói.
- Cái này... là bởi vì anh là bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ giỏi. Một bác sĩ nếu muốn phẫu thuật, cứu sống người khác thì phải có tay mới làm được. Nếu như anh vì cái lý do củ chuối này mà mất đi khả năng đó, mấy trăm ngàn bệnh nhân cần anh sẽ đem trách nhiệm này đổ lên đầu tôi. Những người vô tội cũng vì vậy mà chết. Tôi tất nhiên phải quan tâm rồi!
Không hiểu vì một lý do gì, khi cô vừa nói xong câu này, lập tức xung quanh truyền đến một cảm giác nặng nề kỳ quái.
Ánh nắng ngoài cửa cũng bị mây che khuất, những bông hoa hướng dương vàng rực tươi tốt có chút héo đi vì thiếu ánh sáng mặt trời.
Du Lăng Thành giật lấy cánh tay đang được băng bó dở của mình, giọng nói có chút khó khăn.
- Được rồi, tôi tự băng bó được. Em cứ quay về đi.
- Hở? - Ngơ ngác trước thái độ quay ngoắt 180 độ của ai đó, cô khó hiểu bước ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thế nhưng bước chân chưa đi được bao lâu lại nghe gần đó có tiếng bàn tán của hai cô y tá.
- Này, nghe nói hôm nay đám giỗ của mẹ bác sĩ Du đó. Sao anh ấy không xin nghỉ phép đi về nhà thăm mẹ nhở?
- Cô thì biết cái gì! Bác sĩ Du bởi vì theo ngành y nên mới bị ba mẹ cắt đứt quan hệ gia đình. Bây giờ có muốn quay về cũng không được.
Hai cô kia bàn tán một lúc lâu mới rời đi. Chỉ còn lại cô đứng bất động ở đó.
Phút chốc lại nhớ đến ánh mắt cô đơn có chút đau thương cùng giọng nói buồn bã khi nãy. Cô lúc này lại không kìm được mà quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa kia.
Du Lăng Thành trong nguyên tác là con trai của một chủ tịch tập đoàn máy móc, điện tử. Nhưng bởi vì hắn không muốn kế thừa sự nghiệp mà quyết tâm đi theo con đường y học nên bị cha mẹ mình từ mặt, kể từ năm 15 tuổi đã phải lăn lộn một mình ngoài xã hội. Nghe nói từ sau khi bị đuổi khỏi nhà, hắn luôn chỉ có một mình, không có bạn bè, cũng không có người thân, chỉ có sự nghiệp.
Một cuộc sống như vậy, quả thật rất cô đơn.
Bảo sao hắn lại trông mong có thể được sự quan tâm từ một ai đó. Bởi vì hắn chỉ có một mình, bởi vì hắn cảm thấy cô đơn và trống trải.
Không hiểu vì sao, đôi chân lại không kìm được quay bước về lại căn phòng làm việc kia.
Cạch! Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một cảnh tượng đầy cô độc, khiến người ta cảm thấy tựa như có một bức tường ngăn cách giữa người bên trong và tất cả mọi thứ xung quanh.
Du Lăng Thành ngồi bên cửa sổ, cầm trên tay bức ảnh gia đình khi hắn còn nhỏ vuốt ve từng đợt. Kế bên là bình hoa hướng dương hơi rũ vì tắt nắng.
- Du Lăng Thành...
Một giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn quay lại nhìn chủ nhân của nó, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng rồi lại rất nhanh chóng lướt đi.
- Em...còn có chuyện gì sao?
Giọng hắn nặng nề vô cùng khiến cô có thể cảm nhận được rõ sự bi thương sâu bên trong.
Một lần nữa, đôi chân lại vô thức bước đến, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay thô ráp, to lớn kia, tựa như một lời an ủi thay cho lời muốn nói.
Du Lăng Thành có chút ngạc nhiên, nhìn cô không nói nên lời.
- Tôi biết rồi. Không cần nhìn như vậy đâu. Lúc nãy...quả thật là có chút hoảng khi thấy anh bị thương, cũng có quan tâm chứ không hẳn hoàn toàn là vì lý do kia. Tôi biết anh đang rất buồn, cũng thấy rất cô đơn...Nhưng mà đừng vì vậy mà quá tuyệt vọng. Anh mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi, chưa có già quá đâu! Có thể làm lại từ đầu mà! Anh có sự nghiệp, chỉ thiếu bạn bè, vậy thì bây giờ kiếm bạn bè cũng có làm sao đâu! Nếu như anh muốn...
- Tôi có thể làm người bạn đầu tiên của anh!
Một câu nói của cô vừa thốt ra cũng giống như ánh sáng thắp sáng cho cuộc sống tối tăm của hắn.
Hắn nhìn cô, trong mắt là kinh ngạc, là kinh hỉ, là xúc động đến không thể thốt lên lời nào trước sự chân thành lần đầu tiên hắn nhận được sau gần 10 năm trời sống với cô đơn.
Khuôn mặt bắt đầu trở nên hòa nhã, hắn nhìn cô, mỉm cười đầy vui vẻ gật đầu không rõ ý.
Những ánh nắng yếu ớt bắt đầu nhen nhóm qua những đám mây, chiếu lên những cánh hoa hướng dương, đem nó vực dậy, những niềm tin về một điều gì đó lại được thắp lên.
Hoa hướng dương: niềm tin và hy vọng. Anh chỉ yêu có mình em
------------------------------------------------------------------------------------------
Òa, có chap mới rồi nha. Chương này chủ yếu là về Du Lăng Thành vì thấy ổng cũng hơi ít xuất hiện.
Sẵn ta thông báo lại một số thứ nha;
Dạ Diễm chính thức bước ra khỏi dàn nam chủ và sẽ có một câu chuyện tềnh cảm động khác. Lãnh Thiên Hạo cũng đang trên bờ vực nhảy ra khỏi. Chỉ chờ cmt của mọi người để ta quyết định giữ lại thằng bé hay không.
Ai muốn Lãnh Thiên Hạo ra hay giữ lại trong hậu cung vui lòng cmt ý kiến.
Và một vấn đề hết sức quan trọng: bởi vì lâu quá rồi không viết lại, ngoại trừ một số nhân vật nhớ được, nhiều đứa(không loại trừ nam chủ) ta có thể quên tên. Mọi người thấy thì thông cảm và nhắc ta với nhoa.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc thông báo.
- Du tiên sinh, Trương Tử Minh bây giờ sao rồi? - Hắn vừa bước ra khỏi, cô liền bước đến gần lo lắng hỏi.
- Tình trạng của bệnh nhân không sao rồi. Chỉ là...tôi có chuyện muốn nói riêng với em. - Du Lăng Thành nhìn cô, rồi lại nhìn Bạch Thượng Thiên phía sau, trong mắt lóe lên một tia buồn đau nhưng rất nhanh biến mất. Nói xong thì quay gót bước thẳng về phòng làm việc.
Trương Mĩ Tuyết cũng đi theo phía sau hắn, cô cảm thấy hôm nay hắn có chút khác lạ so với ngày thường.
Phòng làm việc của Du Lăng Thành cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ có kệ đựng hồ sơ, sách báo, bàn làm việc, một cái máy tính để bàn, bên góc thì có một cái giường nhỏ chắc là để nghỉ ngơi. Cái mà cô chú ý nhất chính là bình hoa hướng dương để cạnh cửa sổ đang khoe sắc rực rỡ kia.
- Tôi không biết là anh thích hoa hướng dương đấy? - Cô nhìn nó, sau đó hỏi, một câu hỏi hờ hững như có như không.
- Ừ. Vừa mới thích cách đây không lâu thôi.
- Vậy anh kêu tôi đến đây là có chuyện gì? Vết thương của Trương Tử Minh có vấn đề sao?
- Không phải chuyện đó.
- Vậy là chuyện gì?
- Em không ghét Bạch Thượng Thiên và Trương Tử Minh như trước... - Không rõ là khẳng định hay đang hỏi, hắn nhìn cô nói, dừng một chút sau đó lại nói tiếp.
-...Bởi vì họ bị thương vì em sao?
Câu này nói ra, Du Lăng Thành chắc hẳn từ sớm đã để ý thái độ của cô đối với Trương Tử Minh khi hắn bị thương cũng như đối với Bạch Thượng Thiên bị bắn ở tay.
- Chuyện này cho dù có nói ra cũng không liên quan đến Du tiên sinh, nếu không có chuyện gì cần thiết nữa, tôi xin phép.
Trương Mĩ Tuyết lạnh nhạt đứng dậy, cầm theo túi xách toan bước đi. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại thu hút sự chú ý của cô.
- Vậy nếu tôi vì em mà bị thương...Em có phải cũng quan tâm và tha thứ cho tôi không?
Đột nhiên có dự cảm không lành, cô vừa quay người lại đã thấy Du Lăng Thành một tay đầy máu, một tay cầm cây kéo trong ngăn kéo đâm vào tay mình.
Từng hàng máu chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, dây cả vào chiếc áo blouse trắng tinh mà hắn đang mặc trên người.
Hai mắt cô trợn ra kinh ngạc nhìn một cảnh trước mặt.
Hắn...hắn cư nhiên tự đâm tay mình?
- Này! Anh bị điên đấy à? Khi không đâm tay mình làm gì? Bị ngốc à? - Cô vừa nói vừa đi lấy hộp thuốc bên tủ lại băng bó cho hắn, tâm trí lại cư nhiên có chút rối loạn vì kinh sợ.
Trong phút chốc, nơi đáy mắt lạnh nhạt của ai đó lại hiện lên một niềm hạnh phúc, một chút ấm áp, ôn nhu đến lạ kỳ.
Du Lăng Thành nâng khóe miệng, trong giọng nói pha chút vui vẻ.
- Bọn họ vì em mà bị thương. Tôi cũng vì muốn được em quan tâm mà bị thương, cũng tính là vì em nên mới bị thương.
-... - Trong một giây nào đó, Mĩ Tuyết bỗng dưng cảm thấy nghi ngờ về chỉ số thông minh cùng logic của mấy tên nam chủ. Khóe miệng cô giật giật, lảng tránh ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình mà nói.
- Cái này... là bởi vì anh là bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ giỏi. Một bác sĩ nếu muốn phẫu thuật, cứu sống người khác thì phải có tay mới làm được. Nếu như anh vì cái lý do củ chuối này mà mất đi khả năng đó, mấy trăm ngàn bệnh nhân cần anh sẽ đem trách nhiệm này đổ lên đầu tôi. Những người vô tội cũng vì vậy mà chết. Tôi tất nhiên phải quan tâm rồi!
Không hiểu vì một lý do gì, khi cô vừa nói xong câu này, lập tức xung quanh truyền đến một cảm giác nặng nề kỳ quái.
Ánh nắng ngoài cửa cũng bị mây che khuất, những bông hoa hướng dương vàng rực tươi tốt có chút héo đi vì thiếu ánh sáng mặt trời.
Du Lăng Thành giật lấy cánh tay đang được băng bó dở của mình, giọng nói có chút khó khăn.
- Được rồi, tôi tự băng bó được. Em cứ quay về đi.
- Hở? - Ngơ ngác trước thái độ quay ngoắt 180 độ của ai đó, cô khó hiểu bước ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thế nhưng bước chân chưa đi được bao lâu lại nghe gần đó có tiếng bàn tán của hai cô y tá.
- Này, nghe nói hôm nay đám giỗ của mẹ bác sĩ Du đó. Sao anh ấy không xin nghỉ phép đi về nhà thăm mẹ nhở?
- Cô thì biết cái gì! Bác sĩ Du bởi vì theo ngành y nên mới bị ba mẹ cắt đứt quan hệ gia đình. Bây giờ có muốn quay về cũng không được.
Hai cô kia bàn tán một lúc lâu mới rời đi. Chỉ còn lại cô đứng bất động ở đó.
Phút chốc lại nhớ đến ánh mắt cô đơn có chút đau thương cùng giọng nói buồn bã khi nãy. Cô lúc này lại không kìm được mà quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa kia.
Du Lăng Thành trong nguyên tác là con trai của một chủ tịch tập đoàn máy móc, điện tử. Nhưng bởi vì hắn không muốn kế thừa sự nghiệp mà quyết tâm đi theo con đường y học nên bị cha mẹ mình từ mặt, kể từ năm 15 tuổi đã phải lăn lộn một mình ngoài xã hội. Nghe nói từ sau khi bị đuổi khỏi nhà, hắn luôn chỉ có một mình, không có bạn bè, cũng không có người thân, chỉ có sự nghiệp.
Một cuộc sống như vậy, quả thật rất cô đơn.
Bảo sao hắn lại trông mong có thể được sự quan tâm từ một ai đó. Bởi vì hắn chỉ có một mình, bởi vì hắn cảm thấy cô đơn và trống trải.
Không hiểu vì sao, đôi chân lại không kìm được quay bước về lại căn phòng làm việc kia.
Cạch! Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một cảnh tượng đầy cô độc, khiến người ta cảm thấy tựa như có một bức tường ngăn cách giữa người bên trong và tất cả mọi thứ xung quanh.
Du Lăng Thành ngồi bên cửa sổ, cầm trên tay bức ảnh gia đình khi hắn còn nhỏ vuốt ve từng đợt. Kế bên là bình hoa hướng dương hơi rũ vì tắt nắng.
- Du Lăng Thành...
Một giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào vang lên thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn quay lại nhìn chủ nhân của nó, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng rồi lại rất nhanh chóng lướt đi.
- Em...còn có chuyện gì sao?
Giọng hắn nặng nề vô cùng khiến cô có thể cảm nhận được rõ sự bi thương sâu bên trong.
Một lần nữa, đôi chân lại vô thức bước đến, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay thô ráp, to lớn kia, tựa như một lời an ủi thay cho lời muốn nói.
Du Lăng Thành có chút ngạc nhiên, nhìn cô không nói nên lời.
- Tôi biết rồi. Không cần nhìn như vậy đâu. Lúc nãy...quả thật là có chút hoảng khi thấy anh bị thương, cũng có quan tâm chứ không hẳn hoàn toàn là vì lý do kia. Tôi biết anh đang rất buồn, cũng thấy rất cô đơn...Nhưng mà đừng vì vậy mà quá tuyệt vọng. Anh mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi, chưa có già quá đâu! Có thể làm lại từ đầu mà! Anh có sự nghiệp, chỉ thiếu bạn bè, vậy thì bây giờ kiếm bạn bè cũng có làm sao đâu! Nếu như anh muốn...
- Tôi có thể làm người bạn đầu tiên của anh!
Một câu nói của cô vừa thốt ra cũng giống như ánh sáng thắp sáng cho cuộc sống tối tăm của hắn.
Hắn nhìn cô, trong mắt là kinh ngạc, là kinh hỉ, là xúc động đến không thể thốt lên lời nào trước sự chân thành lần đầu tiên hắn nhận được sau gần 10 năm trời sống với cô đơn.
Khuôn mặt bắt đầu trở nên hòa nhã, hắn nhìn cô, mỉm cười đầy vui vẻ gật đầu không rõ ý.
Những ánh nắng yếu ớt bắt đầu nhen nhóm qua những đám mây, chiếu lên những cánh hoa hướng dương, đem nó vực dậy, những niềm tin về một điều gì đó lại được thắp lên.
Hoa hướng dương: niềm tin và hy vọng. Anh chỉ yêu có mình em
------------------------------------------------------------------------------------------
Òa, có chap mới rồi nha. Chương này chủ yếu là về Du Lăng Thành vì thấy ổng cũng hơi ít xuất hiện.
Sẵn ta thông báo lại một số thứ nha;
Dạ Diễm chính thức bước ra khỏi dàn nam chủ và sẽ có một câu chuyện tềnh cảm động khác. Lãnh Thiên Hạo cũng đang trên bờ vực nhảy ra khỏi. Chỉ chờ cmt của mọi người để ta quyết định giữ lại thằng bé hay không.
Ai muốn Lãnh Thiên Hạo ra hay giữ lại trong hậu cung vui lòng cmt ý kiến.
Và một vấn đề hết sức quan trọng: bởi vì lâu quá rồi không viết lại, ngoại trừ một số nhân vật nhớ được, nhiều đứa(không loại trừ nam chủ) ta có thể quên tên. Mọi người thấy thì thông cảm và nhắc ta với nhoa.
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc thông báo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook