Bước vào phòng ăn, một cảnh tượng vô cùng hoa lệ đối với Khuynh Lạc Y. Chỉ có là phòng ăn thôi mà cũng phải tráng lệ như thế này hả? Người hầu thì đến mười mấy người. Trên bàn đã thế còn rất nhiều đồ ăn ngon. Song lại có cả một chùm đèn pha lê bằng kim cương đắt tiền nữa chứ. Khổ thân cho cái phận kiếp trước quá đi mất. Kiếp trước cô đây nghèo rớt mùng tơi. Huhu, khóc thay cho số phậm của mình. Nhưng không sao, bây giờ cô giàu có rồi nà lị.

Ở chỗ ngồi giữa bàn ăn, một người đàn ông trung niên ngoài 50 đang ngồi đó. Đó là ba của Khuynh Lạc Y - Khuynh Hùng. Ông có mái tóc muối tiêu, khuôn mặt nghiêm nghị đã qua năm, những nếp nhắn từ từ xuất hiện trên mặt ông. Mà bên cạnh ông lại có một người phụ nữ và một cô gái. Người phụ nữ vẫn còn trẻ, trên mặt bà luôn luôn có dấu hiệu của son phấn. Còn cô gái bên cạnh bà không hẳn là xinh, chỉ có vẻ đơn thuần, thanh khiết. Đó chính là Hạ Diem Vi và Hạ Diêm An Thấy có tiếng động, mọi người không tự chủ nhìn về phía cánh cửa.

Khuynh Lạc Y nhân lúc từ phòng cô đến phòng ăn liền chải lại mái tóc để che khuôn mặt mình. Chỉ để hé ra một đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm của mình. Cô khẽ liếc hai mẹ con kia rồi ngồi bên trái Khuynh Hùng. Cô mỉn cười nhẹ, nói với Khuynh Hùng.

-Ba, chào buổi sáng!

Khuynh Hùng vừa nghe xong liền kinh ngạc nhìn Khuynh Lạc Y. Khụ khụ!!! Ông già rồi nên lẩm cẩm nghe nhầm hay sao? Khuynh Lạc Y của ông vừa chào buổi sáng ông sao? Đó là mơ hay là thật vậy hả? Gần 1 năm nay, ông và con gái chưa từng nói chuyện với nhau. Mà có nói thì ông cũng là người bắt chuyện trước. Tại sao? Hôm nay Khuynh Lạc Y lại là người bắt chuyện trước cơ chứ?

Khuynh Lạc Y thấy Khuynh Hùng cứ nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên thì liền cảm thấy hơi ngại ngại. Cô nói:

-Ba~

-À hả... Gì vậy, Y Y?


Khuynh Hùng bây giờ mới hoàn hồn nói.

-Con có chuyện này muốn nói với ba.

Khuynh Lạc Y nói , bởi vì khuôn mặt bị mái tóc che mất nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô lúc này.

-Ba có thể đáp ứng cho con một chuyện.

-Không vấn đề gì. Chỉ cần con muốn ta có thể đáp ứng tất tần tật.

Khuynh Hùng vì con gái ông tiếp xúc và nói chuyện nhiều với ông hơn mà cảm thấy vui nên dịu dàng, cưng chiều nói.

Tất nhiên, hai mẹ con Hạ Diêm Vi ở bên kia nhìn hai ba con Khuynh Lạc Y mà nghiến răng ken két. Hạ Diêm Vi cô chưa từng bao giờ được Khuynh Hùng đối xử như thế. Ngay cả tên gọi của cô, ông cũng vẫn rất xa biệt. Cô tự hiểu không biết Khuynh Lạc Y có gì tốt mà Khuynh Hùng lại đối xử với cô ta như vậy. Còn cô thì lại khác một trời một vực.

Khuynh Lạc Y đương nhiên biết rằng Hạ Diêm Vi đang rất tức giận. Cô cười lạnh trong lòng. Song, cô lại nói tiếp với Khuynh Hùng:

-Ba, con muốn ba đăng ký học cho con ở học viện S. Hơn nữa, con muốn ba chuyển cổ phần công ty cho con để con tiếp quản ạ.

Lạc Y vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng liền trố mắt nhìn cô. Hạ Diêm Vi và Hạ Diêm An nghe vậy thì mặt trắng bệch. Còn Khuynh Hùng nghe con gái mình nói thế thì hơi ngạc nhiên đôi chút. Ông nói:

-Y Y, con chắc chứ?

-Vâng ạ.

Khuynh Lạc Y gật đầu chắc nịch nói.


-Con sẽ đưa Khuynh gia trở thành gia tộc có tiếng tăm trên thế giới.

Từ nãy đến giờ nghe Khuynh Lạc Y và Khuynh Hùng nói mà khiến Hạ Diêm An hoảng sợ. Con nhóc đó sẽ lên tiếp quản tập đoàn ư? Như vậy thì công sức bao nhiêu năm qua của bà đổ sông đổ bể à? Nghe Lạc Y nói, bà liền chen ngang nói:

-Lạc Y này, con không đùa chứ? Con sao có thể lên tiếp quản công ty được. Ngay cả số điểm kì thi trước của con cũng rất....

Lạc Y nghe Hạ Diêm An nói mà đen mặt lại. Cái beep gì thế này? Bà ta là đang sỉ nhục cô chắc? Bà ta muốn đấu với cô sao? Được! Tôi chiều bà đó. Khuynh Lạc Y đáp lại:

-Vậy theo bà ai sẽ lên tiếp quản công ty? Chẳng lẽ để một đứa con ngoài giá thú lên chắc? Hình như Hạ Diêm Vi chưa kể cho bà nghe nhỉ? Và chuyện cô ta giấu baba lấy tiền mua chuộc người khác để có thể vào trường.

Khuynh Lạc Y cố tình nói to để mọi người trong phòng nghe thấy. Hạ Diêm Vi nghe xong thì sắc mặt trắng bệch. S... Sao cô ta lại biết cơ chứ? Nhưnge vì muốn dành được sự đồng cảm, cô ta liền rưng rưng nước mắt, giả vờ uỷ khúc nói:

-Tiểu Y! Sao em có thể nói chị như thế chứ? Chị biết mặc dù em ghét chị cũng không lên làm thế chứ.

Không biết tự nhiên từ đâu chui ra một tên rất soái ca à. Hắn có mái tóc màu xanh dương và đôi mắt cũng màu xanh dương nốt. Hắn chính là Cung Mạc Hàn. Thật ra, hắn đến đây để đón Diêm Vi đi học cùng hắn. Nhưng vừa cửa thì thấy Diêm Vi đang khóc lóc thì hắn liền chạy lại hỏi han:

-Tiểu Vi, em có sao không? Sao em lại khóc?


-Hức... Hức... L... Là Tiểu Y nói em lấy tiền mua chuộc người khác để vào học viện.

Ngoài mặt thì Hạ Diêm Vi giả vờ khóc lóc nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng đắc ý.

-Khuynh Lạc Y, tôi không ngờ cô có thể bỉ ổi đến thê? Hết quyến rũ tôi thì cô lại làm Tiểu Vi khóc. Hừ! Một con người bỉ ổi.

Cung Mặc Hàn nói, ném cái nhìn khinh bỉ về phía Khuynh Lạc Y.

Khuynh Lạc Y nghe xong thì liền buồn nôn. Cô nói thẳng luôn. Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai dám nói cô như thế cả. Từng câu nói của Cung Mặc Hàn như tát vào mặt Khuynh Lạc Y. Những câu nói ấy xúc phạm Lạc Y từ trong ra ngoài. Lập tực cô đi về phía Cung Mặc Hàn. Đứng trước mặt hắn, cô liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, không do dự cô vung tay lên và...

CHÁT....

Một âm thanh thâm thuý vang lên. Cung Mặc Hàn nhìn cô gái trước mặt mình, trố mắt kinh ngạc. Cô ta dám đáng hắn ư? Khuynh Lạc Y đưa căn phòng giảm xuống 0 độ C rồi. Mọi người trong căn phòng im re, không dám nói câu nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương