May Mắn Hai Ta Không Buông Bỏ
-
Chương 7: Chia tay
Thời gian dù học ở Mỹ là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời Mộ Lâm. Hắn có thể làm những gì mình thích, sống như hắn mong muốn và quan trọng hơn cả là có Trương Nhiên.
Hai người cùng nhau sống những ngày tháng dan truân ở nơi đất khách quê người. Cùng nhau bật nửa nên tình yêu và cũng dập tắt nó đi khi hắn lựa chọn về nước để kế thừa gia sản. Nếu được quay lại thì hắn vẫn lựa chọn như vậy. Hắn hối hận khi bỏ nỡ Trương Nhiên nhưng không hối hận khi quyết định về nước. Có những thứ bỏ lỡ chính bỏ lỡ hắn hiểu điều đó nhưng để buông tay một người là rất khó.
Dẫu hắn có nói với lòng mình trăm lần là phải từ bỏ nhưng trái tim thì trả lời là không thể. Cố gắng quên một người là điều khó khăn, cố gắng không yêu một người là việc không thể nào khi ta đã khắc người đó vào trái tim mình.
Thời gian thay đổi, không gian thay đổi, con người cũng trở nên khác xưa. Hắn muốn quay lại với anh cũng chỉ là một điều ảo tưởng. Huống chi hắn vì tiền tài, vì địa vị bỏ qua anh dù có nỗi khổ không thể nói ra thì cũng chẳng thể hàn gắn lại mỗi quan hệ khi xưa.
Ba năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng đủ để biết tình cảm Mộ Lâm với Trương Nhiên. Nó như một bình rượu được ủ lâu năm vậy càng ủ thì càng ngon. Năm tháng nắng đọng nó lại như khắc vào lĩnh hồn không thể quên được.
Có lẽ bữa tiệc này chỉ là sự khởi đầu cho sự va chạm giữa hắn và anh. Mặc dù bà năm không có anh đối với hắn là cảm giác chống vắng không thể xóa nhòa là sự vô vọng mỗi khi trôi qua từng ngày. Nhưng điều đó lại tốt cho hắn và anh khi hai ta chỉ còn là hai đường thẳng song song.
Sự trở về của Trương Nhiên đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống bình tĩnh của Mộ Lâm. Nó có thể là bình yên trước sóng gió. Vì những cơn sóng gió trong cuộc đời chẳng bao giờ báo trước mà cứ ập đến như một lá bài của số phận. Dù cho ta cố chốn chạy nhưng chẳng thể nào thoát ra. Giống như hắn và anh vậy vốn dĩ hai người ở hai thế giới khác nhau lại chạm mặt nhau ở một góc bên kia đại dương rồi lại tách ra để rồi chạm mặt lại lần nữa thì đã khác nhau hoàn toàn .
Những ngày tháng bên Mĩ, Mộ Lâm có thể luôn bám đuôi lấy Trương Nhiên. Mặt dày mà đòi làm bạn tốt với anh. Để rồi càng lún càng sâu và nhận ra rằng mình đã yêu người con trai tên làTrương Nhiên khi nào mất rồi. Năm xưa, tuổi trẻ bồng bột cái gì cũng giám nói giám làm. Vậy mà lúc đó hắn lại giám theo đuổi anh. Nhớ lại những hành vi ấu trĩ khi xưa không biết lúc ấy anh nghĩ gì?
Năm đó khi phát hiện mình yêu anh, hắn đã theo đuổi anh từ việc dính lấy anh là có thể hiểu rõ. Lúc ấy cứ tưởng chừng dằng anh và hắn sẽ ở bên nhau mãi mãi nhưng ai có thể ngờ giằng hai chữ " vận mệnh " lại đập tan nát mỗi tình chớp nở của hai người.
Hắn vẫn nhớ như in ngày mình đòi chia tay anh. Hôm ấy cả bầu trời trong xanh và nắng một cánh dịu dàng ấm áp. Nhưng nó lại là một dấu chấm hết cho cuộc tình hai người. Hắn hẹn anh đến một quán cafe quen thuộc mà hai người hay đi với nhau, nơi đây có biết bao kỉ niệm giữa anh và hắn. Bình tĩnh gọi đồ uống mà anh thích thản nhiên ngôi uống cafe đợi anh đến, nhưng tại sao cốc cafe đó lại đắng đến như vậy để rồi giờ nghĩ lại vẫn cứ thấy vị đắng nhè nhẹ trong khoan mồm.
Lúc đó khi thấy anh đi đến chỗ ngồi hắn còn hờ hững mà nhìn anh. Nhìn anh ngôi xuống ghế đối diện mình. Bầu không khí im lặng mà trầm tĩnh như còn người anh lúc này. Mở đầu là câu nói dường như đang chất vấn của anh " tại sao em nghỉ học không nói với anh ". Trả lời cho sự chất vẫn của anh là sự vô cảm đến đáng sợ của hắn. Lúc ấy không hiểu tại sao hắn có thể vô cảm đến thế mà nói ra những lời tan nát cõi lòng như vậy " Em chuẩn bị về nước kế thừa gia sản. Anh biết đấy trong nước không duy trì tình yêu đồng tính huống chi gia đình em là dòng dõi thế gia làm sao chấp nhận người thừa kế là đồng tính được. Em cũng tính yêu đương chơi chơi với anh thêm một hoặc hai năm nữa. Ai biết lại bị nhà em phát hiện chuyện của em và anh, bị bắt về nước lên không còn cánh nào cả. Hai chúng mình chia tay đi, anh cứ coi như là một đoạn tình yêu thời trẻ. Anh và em sau này gặp lại coi như người xa lạ. Anh cũng biết mà môn không đăng hộ đối với chúng ta lại là đồng tính luyến ái thì làm sao có thể đến với nhau. Huống chi khi yêu anh em đã xác định tương lai em sẽ cưới vợ sinh con lên chuyện chia tay anh là điều tất nhiên thôi. "
Câu nói đó của Mộ Lâm như kim châm mà đâm vào trái tim của Trương Nhiên. Nhìn vào ánh mắt của anh dường như có cái gì đó ảm đạm có lẽ đó là sự thật vọng về tình yêu của hai người. Anh dương như đang rất đau khổ với câu nói của Mộ Lâm. Anh lập lại câu nói của hắn mà sao từng câu nói như vết cắt nơi trái tim hắn " yêu đương chơi chơi, khi yêu anh thì em đã xác định sẽ cưới vợ sinh con, chia tay chỉ là điều tất nhiên, gặp lại như người xa lạ. Vậy em coi tôi là cái gì, coi tình yêu tôi dành cho em là cái gì.Em nói đi, em nói đi. " Giọng nói thê lương và biểu cảm mất bình tĩnh của anh lúc đó bây giờ vẫn hiện lên trong đầu tôi. Anh chưa bao giờ thể hiện cảm xúc kịch liệt như vậy cả. Dương như anh đang điên cuồng lên tựa như con thú sổ lồng vậy, lời nói của tôi đã quá tổn thương đến anh rồi. Dù tổn thương đến mấy tôi cũng phải nói, người như tôi không xứng với anh và tốt hơn hết anh nên quên tôi đi " Anh có cần phải vậy không Trương Nhiên,chia tay thôi mà anh làm gì mà gắt vậy. Tôi cứ tưởng anh cũng như tôi coi tình yêu này chỉ là trái cấm thôi, nếm thử cho biết vị có cần phải căng thẳng quá không. Tôi khuyên anh đừng quá nghiêm túc trong tình yêu để rồi cuối cùng người đau khổ nhiều nhất là anh đấy." Không dám nhìn thẳng anh tôi cứ buông những lời cay đắng không chỉ tổn thương anh mà còn tổn thương tôi để rồi đêm đến những lời nói này luôn quanh quẩn lấy tôi trong những giấc mơ. Tình yêu giữa tôi và anh tựa như những ngôi sao băng sáng vụt lên rồi chợt biến mất trong đêm tối.
Hai người cùng nhau sống những ngày tháng dan truân ở nơi đất khách quê người. Cùng nhau bật nửa nên tình yêu và cũng dập tắt nó đi khi hắn lựa chọn về nước để kế thừa gia sản. Nếu được quay lại thì hắn vẫn lựa chọn như vậy. Hắn hối hận khi bỏ nỡ Trương Nhiên nhưng không hối hận khi quyết định về nước. Có những thứ bỏ lỡ chính bỏ lỡ hắn hiểu điều đó nhưng để buông tay một người là rất khó.
Dẫu hắn có nói với lòng mình trăm lần là phải từ bỏ nhưng trái tim thì trả lời là không thể. Cố gắng quên một người là điều khó khăn, cố gắng không yêu một người là việc không thể nào khi ta đã khắc người đó vào trái tim mình.
Thời gian thay đổi, không gian thay đổi, con người cũng trở nên khác xưa. Hắn muốn quay lại với anh cũng chỉ là một điều ảo tưởng. Huống chi hắn vì tiền tài, vì địa vị bỏ qua anh dù có nỗi khổ không thể nói ra thì cũng chẳng thể hàn gắn lại mỗi quan hệ khi xưa.
Ba năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng đủ để biết tình cảm Mộ Lâm với Trương Nhiên. Nó như một bình rượu được ủ lâu năm vậy càng ủ thì càng ngon. Năm tháng nắng đọng nó lại như khắc vào lĩnh hồn không thể quên được.
Có lẽ bữa tiệc này chỉ là sự khởi đầu cho sự va chạm giữa hắn và anh. Mặc dù bà năm không có anh đối với hắn là cảm giác chống vắng không thể xóa nhòa là sự vô vọng mỗi khi trôi qua từng ngày. Nhưng điều đó lại tốt cho hắn và anh khi hai ta chỉ còn là hai đường thẳng song song.
Sự trở về của Trương Nhiên đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống bình tĩnh của Mộ Lâm. Nó có thể là bình yên trước sóng gió. Vì những cơn sóng gió trong cuộc đời chẳng bao giờ báo trước mà cứ ập đến như một lá bài của số phận. Dù cho ta cố chốn chạy nhưng chẳng thể nào thoát ra. Giống như hắn và anh vậy vốn dĩ hai người ở hai thế giới khác nhau lại chạm mặt nhau ở một góc bên kia đại dương rồi lại tách ra để rồi chạm mặt lại lần nữa thì đã khác nhau hoàn toàn .
Những ngày tháng bên Mĩ, Mộ Lâm có thể luôn bám đuôi lấy Trương Nhiên. Mặt dày mà đòi làm bạn tốt với anh. Để rồi càng lún càng sâu và nhận ra rằng mình đã yêu người con trai tên làTrương Nhiên khi nào mất rồi. Năm xưa, tuổi trẻ bồng bột cái gì cũng giám nói giám làm. Vậy mà lúc đó hắn lại giám theo đuổi anh. Nhớ lại những hành vi ấu trĩ khi xưa không biết lúc ấy anh nghĩ gì?
Năm đó khi phát hiện mình yêu anh, hắn đã theo đuổi anh từ việc dính lấy anh là có thể hiểu rõ. Lúc ấy cứ tưởng chừng dằng anh và hắn sẽ ở bên nhau mãi mãi nhưng ai có thể ngờ giằng hai chữ " vận mệnh " lại đập tan nát mỗi tình chớp nở của hai người.
Hắn vẫn nhớ như in ngày mình đòi chia tay anh. Hôm ấy cả bầu trời trong xanh và nắng một cánh dịu dàng ấm áp. Nhưng nó lại là một dấu chấm hết cho cuộc tình hai người. Hắn hẹn anh đến một quán cafe quen thuộc mà hai người hay đi với nhau, nơi đây có biết bao kỉ niệm giữa anh và hắn. Bình tĩnh gọi đồ uống mà anh thích thản nhiên ngôi uống cafe đợi anh đến, nhưng tại sao cốc cafe đó lại đắng đến như vậy để rồi giờ nghĩ lại vẫn cứ thấy vị đắng nhè nhẹ trong khoan mồm.
Lúc đó khi thấy anh đi đến chỗ ngồi hắn còn hờ hững mà nhìn anh. Nhìn anh ngôi xuống ghế đối diện mình. Bầu không khí im lặng mà trầm tĩnh như còn người anh lúc này. Mở đầu là câu nói dường như đang chất vấn của anh " tại sao em nghỉ học không nói với anh ". Trả lời cho sự chất vẫn của anh là sự vô cảm đến đáng sợ của hắn. Lúc ấy không hiểu tại sao hắn có thể vô cảm đến thế mà nói ra những lời tan nát cõi lòng như vậy " Em chuẩn bị về nước kế thừa gia sản. Anh biết đấy trong nước không duy trì tình yêu đồng tính huống chi gia đình em là dòng dõi thế gia làm sao chấp nhận người thừa kế là đồng tính được. Em cũng tính yêu đương chơi chơi với anh thêm một hoặc hai năm nữa. Ai biết lại bị nhà em phát hiện chuyện của em và anh, bị bắt về nước lên không còn cánh nào cả. Hai chúng mình chia tay đi, anh cứ coi như là một đoạn tình yêu thời trẻ. Anh và em sau này gặp lại coi như người xa lạ. Anh cũng biết mà môn không đăng hộ đối với chúng ta lại là đồng tính luyến ái thì làm sao có thể đến với nhau. Huống chi khi yêu anh em đã xác định tương lai em sẽ cưới vợ sinh con lên chuyện chia tay anh là điều tất nhiên thôi. "
Câu nói đó của Mộ Lâm như kim châm mà đâm vào trái tim của Trương Nhiên. Nhìn vào ánh mắt của anh dường như có cái gì đó ảm đạm có lẽ đó là sự thật vọng về tình yêu của hai người. Anh dương như đang rất đau khổ với câu nói của Mộ Lâm. Anh lập lại câu nói của hắn mà sao từng câu nói như vết cắt nơi trái tim hắn " yêu đương chơi chơi, khi yêu anh thì em đã xác định sẽ cưới vợ sinh con, chia tay chỉ là điều tất nhiên, gặp lại như người xa lạ. Vậy em coi tôi là cái gì, coi tình yêu tôi dành cho em là cái gì.Em nói đi, em nói đi. " Giọng nói thê lương và biểu cảm mất bình tĩnh của anh lúc đó bây giờ vẫn hiện lên trong đầu tôi. Anh chưa bao giờ thể hiện cảm xúc kịch liệt như vậy cả. Dương như anh đang điên cuồng lên tựa như con thú sổ lồng vậy, lời nói của tôi đã quá tổn thương đến anh rồi. Dù tổn thương đến mấy tôi cũng phải nói, người như tôi không xứng với anh và tốt hơn hết anh nên quên tôi đi " Anh có cần phải vậy không Trương Nhiên,chia tay thôi mà anh làm gì mà gắt vậy. Tôi cứ tưởng anh cũng như tôi coi tình yêu này chỉ là trái cấm thôi, nếm thử cho biết vị có cần phải căng thẳng quá không. Tôi khuyên anh đừng quá nghiêm túc trong tình yêu để rồi cuối cùng người đau khổ nhiều nhất là anh đấy." Không dám nhìn thẳng anh tôi cứ buông những lời cay đắng không chỉ tổn thương anh mà còn tổn thương tôi để rồi đêm đến những lời nói này luôn quanh quẩn lấy tôi trong những giấc mơ. Tình yêu giữa tôi và anh tựa như những ngôi sao băng sáng vụt lên rồi chợt biến mất trong đêm tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook