May Mắn Gặp Anh
Chương 6


Túy Băng là đánh cho trở tay không kịp, từng đòn đánh của Thiên Hy Linh như muốn chặt đứt những đòn tấn công mà cô bắn ra.
Cận
Túy Băng [Cô dùng đạo cụ thì tính là giỏi giang gì chứ?]
Túy Băng [Có giỏi thì đánh solo công bằng với tôi đi!]
Thiên Hy Linh không trả lời, vẫn tiếp tục đánh.

Đi lấy tài khoản của một người level 60 để đấu với một người level 72, dù có thể đánh thắng nhưng rất mệt.
Cận
Túy Băng [Tiện nhân, cô không biết lễ phép sao]
Thư Thư [Tôi giống cô thôi!]
Túy Băng [Tiện nhân nhà cô, ý cô nói tôi ngu?]
Thư Thư [Là cô tự nói cơ mà!]
Thiên Hy Linh dành chút thời gian để trả lời tin nhắn của Túy Băng, sau đó cô im luôn, bất cứ Túy Băng có khiêu khích hay chửi mắng gì đều làm lơ.

Túy Băng thấy công kích bằng lời nói không khả dụng, mắt thấy cấp của bản thân càng lúc càng xuống, cô vội vàng dùng biện pháp mạnh.
Lệnh Truy Sát Cấp Cao!
[Hệ thống] Người chơi Túy Băng treo Lệnh Truy Sát Cấp Cao 3999 vàng với người chơi Thư Thư, các cao thủ vui lòng chấp hành nhiệm vụ.
Thiên Hy Linh nhìn dòng thông báo hơn nữa màn hình, miệng cười khinh thường.

Mở một tab mới trên máy tính, đăng nhập vào tài khoản Băng Nhiên và bắt đầu nhập
[Hệ thống] Người chơi Băng Nhiên treo Lệnh Truy Sát Cấp Cao 4500 vàng với người chơi Túy Băng, các cao thủ vui lòng chấp hành nhiệm vụ.
[Hệ thống] Người chơi Băng Nhiên treo Lệnh Truy Sát 2999 vàng với người chơi Túy Băng, thời hạn 1 giờ.
Thế giới
Thất Thất [Mọi người thấy gì chưa!!!!!!!]
Xem Kịch [Người giàu mới nổi sao? Tôi vừa quay lại đã thấy cái gì vậy trời!]
Lão Gian [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!]
Xem Kịch [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!+1]
Lạc Vũ [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!+1]
Phiên Phiên [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!+1]
Lão Kiệt [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!+1]
Lão Tuyết [Ai trả cho tôi đĩa bay đi, tôi muốn về vũ trụ của mình!+1594]
Lão Kiệt [Tên phá đám!]
Nhiều Chuyện Mọi Lúc Mọi Nơi [Hình như mọi người lạc sang đề tài khác rồi đúng không? Túy Băng treo Lệnh Tuy Sát Cấp Cao với Thư Thư, Đại thần lại đi treo Lệnh với Túy Băng là thế nào?]
Phiên Tử Nhiên [Tôi cảm thấy Đại thần Băng Nhiên thật bá đạo!]
Băng Nhiên [Đa tạ]
Thất Thất [Hình như Thư Thư quen với Đại thần]
Lạ Vũ [Quen hay là acc phụ của Đại thần Băng Nhiên]
Phiên Tử Nhiên [Hình như tôi vừa được Đại thần đáp lời đúng không]
Liếc nhìn tin nhắn liên tục nhảy lên trên kênh Thế giới, bỗng tin nhắn mật nhảy lên, là của Họa Thư.
Mật
Thư Thư [Có chuyện gì vậy!]
Băng Nhiên [Khi nãy tớ vào acc cậu, định đi tăng cấp nhưng vô tình gặp Túy Băng, kết quả là hai người đánh tới bây giờ]
Băng Nhiên [Cô ta không biết mình dùng acc cậu nên treo Lệnh Truy Sát Cao Cấp với acc cậu]
Băng Nhiên [Thật xin lỗi!]
Thư Thư [Không sao, cơ mà Túy Băng là ai?]
Băng Nhiên [Nghe đám người kia nói cô ta thường đi chung với tên Đắc Uy trước kia từng cướp đồ của tớ!]

Thư Thư [Fan cuồng?]
Băng Nhiên [Chắc vậy]
Băng Nhiên [Tớ chỉ cho cậu một cách]
Băng Nhiên [Nếu có người tới giết, nếu đánh không lại thì mua đạo cụ đánh, còn không nữa thì offline là được!]
Thư Thư [...]
Thư Thư [Hình như cách này hơi vô sỉ thì phải]
Băng Nhiên [Bình thường tớ cũng vậy mà]
Họa Thư không trả lời lại liền, hình như là đang suy nghĩ gì đó.
Mật
Băng Nhiên [Còn không thì mua dược tăng level cũng được]
Băng Nhiên [Không nữa thì để tớ đánh quái tăng level cho!]
Thư Thư [...]
Thư Thư [Phiền cậu giúp rồi]
Băng Nhiên [Không phiền]
Băng Nhiên [Cơ mà… Tớ có chút đói!]
Thư Thư [Tớ đang làm đồ ăn, chút nữa sẽ đem lên cho cậu]
Băng Nhiên [Đa tạ!!!!!!!]
Nói chuyện với Họa Thư xong, Băng Nhiên đóng chat mật, quay về kênh Thế giới xem chuyện thị phi.

Đợi lúc lâu Họa Thư cũng mang đồ ăn tới, là món cá hồi sốt chanh.

Chỉ từ bên ngoài thôi nó đã bay vào khắp phòng, bụng không kìm được kêu lên vài tiếng.

Họa Thư để đồ ăn lên bàn học, từ bên cạnh lấy một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường rồi lấy đồ ăn bỏ qua trước mặt Thiên Hy Linh.
“Thơm quá, cảm ơn cậu!” Thiên Hy Linh vui vẻ cầm nĩa lên.
“Cậu đang bị trật khớp, ăn cá hồi bồi dưỡng.

Tớ có làm thêm hai phần cho anh Thiên Phàm và Doãn Mặc luôn rồi.” Họa Thư bắt chéo chân, ngồi ăn ở bàn học đối diện.
Thiên Hy Linh miệng nhai thức ăn, không thể trả lời chỉ gật đầu đã nghe.

Đồ ăn Họa Thư nấu rất ngon, tất cả những món đem đi học đều là cô nấu, Thiên Hy Linh chỉ việc hâm lại và bỏ vào hai hộp cơm thôi.

Riêng về Doãn Mặc và Thiên Phàm, hai gã con trai kia hình như ăn đồ ở canteen, còn không thì chính là mua đồ ở cửa hàng tiện lợi.
“Khi nào cậu dạy tớ làm vài món được không?” Thiên Hy Linh dừng việc ăn.
Họa Thư gật đầu “Khi nào cậu muốn cứ nói tớ.”
Theo như cô biết, mẹ của Họa Thư nấu ăn rất ngon, nghe cô bạn kể là từng làm đầu bếp ở một cơ sở nhà hàng mà ba cô mở.

Hai người họ là kết duyên vợ chồng nhờ nhà hàng đó.

Về sau, vì muốn giữ nhà hàng làm kỷ niệm cho quan hệ của hai người mà ba Họa Thư đã không đóng, mặc kệ danh thu không đủ với tiêu chí mà ông đưa ra.

Một câu chuyện lãng mạn!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi ăn xong thì để qua một bên, Thiên Hy Linh bấm gọi điện Thiên Phàm chạy qua lấy đồ xuống rửa, lí do đơn giản là chân bị đau, Họa Thư thì đã nấu ăn nên không thể rửa chén dĩa.

Nghỉ ngơi 15 phút, hai người cầm hai máy tính, đăng nhập vào tài khoản game.
Vừa vào lòng Họa Thư liền nhảy dựng, đám người kia như sóng thần kéo đến, có thể là nhận nhiệm vụ truy sát.


Họa Thư cấp tốc dịch chuyển tới nơi Thiên Hy Linh đứng.

Thiên Hy Linh nhìn thấy Họa Thư vừa tới, nhanh tay mua vài đạo cụ cho mình và chuyển qua cho Họa Thư một nữa, đám người nhận nhiệm vụ vừa tới lập tức bị đánh cho cười không được mà khóc cũng không xong.

Đánh người ta xong lại dán bùa định thân, kẻ nào có tiền mua đạo cụ giải bùa thì dán bùa định thân cao cấp.

Cách đánh này của kẻ có tiền rất có tác dụng, vừa tăng cấp vừa tăng điểm kinh nghiệm.
[Hệ thống: Khinh Dạ muốn kết bạn với bạn! Đồng ý hay từ chối]
“Khinh Dạ?” Hệ thống đột nhiên thông báo, Thiên Hy Linh bất ngờ nói thành tiếng.

Họa Thư bị tiếng nói thu hút, ngó đầu nhìn vào màn hình máy tính đối diện “Ai vậy?”
Thiên Hy Linh nhún vai tỏ vẻ không biết, nhưng suy nghĩ thì vẫn bấm vào đồng ý.

Đối phương có lẽ đang đợi, thấy trong danh sách có người mới liền nhắn tin qua.
Mật
Khinh Dạ [Kết bạn nhanh thế à!]
Băng Nhiên [Quen?]
Khinh Dạ [Anh mày đây!]
Băng Phàm [Thiên Phàm?]
Khinh Dạ [Um!]
Thiên Hy Linh nhìn Họa Thư một lát lâu, bình tĩnh xóa kết bạn với acc Khinh Dạ.

Thiên Phàm đang định gửi tin nhắn, nhưng hệ thống lại báo lỗi, Thiên Phàm thử vài lần vẫn không được, anh nhăn mặt, làm mới chat mật rồi vào lại đã thấy trong danh sách không còn tên Băng Nhiên nữa.
Họa Thư nhìn với vẻ khó hiểu, Thiên Hy Linh nhìn thấy liền giải thích “Chắc chắn là giả mạo.

Anh tớ nào biết chơi game!” Họa Thư nghe giải thích gật đầu như hiểu.
Bên kia Thiên Phàm tiếp tục gửi lời mời kết bạn nhưng bị cô liên tục từ chối.

Nhìn dòng thông báo nhảy lên, lòng anh như có lửa đốt, tức giận cầm điện thoại gọi điện cho Thiên Hy Linh.
Thiên Hy Linh thấy có tiếng chuông reo, cầm lên nghe máy [Alo]
[Mày làm cái gì mà từ chối quài vậy?]
[Hả… Không phải giả mạo sao?]
[Giả cái đầu em!]
Thiên Hy Linh cười trừ [Phòng tránh thôi, xin lỗi!]
Nói xong liền cúp máy, vào danh sách bạn bè thêm Thiên Phàm làm bạn tốt mới yên chuyện.

Họa Thư nhìn hai chữ Khinh Dạ, nhấn tìm trong danh sách thêm bạn, so sánh ID bên máy Thiên Hy Linh rồi vui vẻ thêm anh vào danh sách.
“Tớ cảm thấy anh tớ thay đổi rồi!” Thiên Hy Linh ra vẻ u buồn rất phong phú.
Họa Thư chỉ liếc mắt nhìn cô một cái “...!Không phải cậu cũng vậy sao?”
Thiên Hy Linh không biết đáp lại như nào.

Cô rất muốn nói cô không phải Thiên Hy Linh trước đây! Thiên Hy Linh cười trừ, làm lơ câu hỏi của Họa Thư.

Họa Thư nhìn thái độ của cô thì không nói thêm gì, tiếp tục cùng Thiên Hy Linh chơi game, lâu lâu lại nhắn cho Thiên Phàm vài câu.

Thời gian còn sớm, Thiên Hy Linh rủ Họa Thư đi vực, tạo thành một tổ đội, vì cô là người nắm đầu nên bắt đầu luôn từ tầng mà cô vừa chơi tới.

Vốn biết sức mình không đủ, nên có bỏ tiền ra mua thêm đạo cụ, nào là đan dược Hồi Máu, bùa định thân, lông vũ Tấn Hạn,...
Đội
Thư Thư [Càng lúc thấy quái càng nhiều!]
Băng Nhiên [Không chỉ nhiều mà còn dị nữa]
Băng Nhiên [May mà cảnh ở nơi này khá đẹp]
Thư Thư [Để ý máu của cậu!]
Băng Nhiên [Mau cứu tớ!!!!]
Thiên Hy Linh di chuyển tới gần nhân vật của Họa Thư, Họa Thư hiểu ý định thân mấy con quái, giúp cô tăng máu rồi tiếp tục đánh quái.
Sau khi hai người thoát ra đã là 11 giờ tối, đôi mắt mệt mỏi động đậy vài cái, tay tự động đóng máy tính lại.
“Hơi đói, chúng ta đi ăn đêm không?” Thiên Hy Linh xoa bụng
“Ý cậu là ra ngoài ấy hả?” Họa Thư hỏi lại.
Dù cả hòn đảo này có mục đích xây dựng chỉ dành cho trường học Khắc Mặc, nhưng nơi đây cũng không khác ngoài thành phố cho lắm, có quán ăn, có cửa hàng tiện lợi, cửa hàng quần áo cũng có.

Hòn đảo này còn xây dựng khu du lịch, cơ mà khu du lịch này là của trường họ đang học, chỉ có người trong trường và phụ huynh mới có thể sử dụng dịch vụ du lịch này.
Họa Thư suy nghĩ một lúc lại hỏi “Chân cậu thì sao?”
Thiên Hy Linh lắc đầu khoa trương, tỏ vẻ không có gì.

Bụng Họa Thư cũng có chút đói, suy đi nghĩ lại vẫn là đồng ý.
Họa Thư có xe riêng, trước đây khi nhập học đã được vận chuyển tới, dù không dùng bao nhiêu nhưng đôi khi cần như lúc này thì rất tiện.

Vì là xe của Họa Thư nên cô ấy làm tài xế đưa đi luôn, gõ trên điện thoại, tìm một cửa hàng tiện lợi gần nhất đi tới.
Dừng xe trước cửa hàng, Họa Thư bày tỏ muốn đỡ Thiên Hy Linh đứng dậy nhưng bị ngăn cản.

Chân cô vốn bị thương không quá nặng, còn chưa nói Họa Thư tới đỡ thì càng vướng tay vướng chân hơn, vẫn là tự đứng cho lành.

Chưa bước chân qua cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn qua cửa kính trong suốt, cảnh tượng bên trong quả thật là rất náo nhiệt.

Thiên Hy Linh đẩy Họa Thư vào chỗ khuất, khẽ dơ điện thoại quay lại cảnh náo nhiệt bên trong rồi mới bước vào.

Ánh mắt Thiên Hy Linh không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng khuôn mặt lại rất xáo động.
“Đã gần 12 giờ đêm rồi, đừng ồn ào nữa!”
Người bên trong bị tiếng nói làm cho ngừng cãi nhau.

Cô gái mang đồng phục nhân viên nhìn thấy khách hàng liền cúi người lễ phép.

Riêng cô gái còn lại thì khác, ánh mắt từ giận dữ chuyển thành ngạc nhiên “Sao cô ở đây?”
Thiên Hy Linh bật cười, trong giọng cười đó có sự giễu cợt “Tôi ở đâu cần thông báo cho cô biết sao?”
Kết Băng có hơi nhíu mày, có chút không biết nên đáp lại như nào.
Họa Thư đứng sau Thiên Hy Linh ho khan tạo sự chú ý “Kết Băng, cậu hình như đang cãi nhau với nhân viên sao?”
Kết Băng không đáp, mặt tỏ vẻ như đúng rồi.
Họa Thư tiếp tục nói “Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, theo lẽ thường thì người như cậu không nên xảy ra tranh chấp.

Nếu người khác nhìn vào, nhận ra cậu thì sẽ nghĩ thế nào?”
Thiên Hy Linh tiếp lời “Thế không phải tốt sao? Sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta!” Thiên Hy Linh tay bấm điện thoại, không để ý thấy sắc mặt tồi tệ của Kết Băng.
Kết Băng bị nói trúng tim đen, tâm trạng đang tệ lại tệ hơn, nhưng nghĩ tới lời Họa Thư vừa nói, tức giận cầm lấy đồ trên bàn đi ra bên ngoài.

Nếu người trong trường nhìn thấy bộ dạng
phát điên của cô ta thì sẽ không hay ho, trước nay cô luôn phải cẩn thận như vậy, nhẫn nhịn xem như đã quen.
Bóng dáng của Kết Băng ngày càng xa tầm mắt, Thiên Hy Linh không thèm quan tâm thêm đi thẳng vào trong những kệ hàng để đồ ăn vặt.

Họa Thư nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên, ý bảo nhân viên có thể làm việc của mình.
Điện thoại Họa Thư bỗng vang lên tiếng thông báo tin nhắn, mở túi ra coi thì thấy tin nhắn của Thiên Phàm.


Họa Thư nhìn Thiên Hy Linh phía trước, lui người ngồi ở một chiếc ghế trong cửa hàng, nhắn tin trả lời Thiên Phàm.

Thiên Hy Linh chuyên tâm lựa đồ, không quá để ý tới tới Họa Thư đang làm gì.

Đi qua đi lại quanh cửa hàng tiện lợi, cuối cùng chọn ra một đống đồ ăn trên tay.

Vừa lúc đi ra tính tiền, Họa Thư cũng chọn xong vài món.

Họa Thư vốn tưởng cô chỉ mua vài món ăn nhẹ, ai ngờ đi tới lại thấy núi đồ trên bàn thanh toán.

Họa Thư bất chợt không biết nên nói gì, liếc nhìn Thiên Hy Linh một cái.

Thiên Hy Linh nhận ra ánh mắt khó hiểu của cô bạn, quay qua chỉ nhún vai một cái.
Thanh toán xong tiền, hai cô gái đi ra ngồi ăn ở chiếc bàn trong cửa hàng, vừa nói chuyện vừa bấm điện thoại.
“Tí nữa anh cậu và Doãn Mặc sẽ tới đó” Họa Thư mở gói bánh ngọt.
“Khụ khụ khụ…!” Thiên Hy Linh đang ăn mì thì bị lời nói làm cho ho sặc sụa, bình tĩnh hỏi “Tới làm gì?”
Họa Thư ăn một miếng bánh mới nói “Anh cậu phát hiện không thấy chúng ta ở nhà, nên nhắn tin hỏi tớ"
“Sao anh không nhắn cho tớ?" Thiên Hy Linh lấy điện thoại, lúc sau đơ người “À, tớ biết rồi, không cần trả lời!” Cô vốn quen tắt thông báo tin nhắn và chuông điện thoại nên dù ai nhắn hay gọi tới đều không hay biết.
Họa Thư chưa kịp đáp, cửa của cửa hàng tiện lợi đã mở ra, thu hút ánh mắt của Thiên Hy Linh và Họa Thư.

Thiên Phàm đi tới gõ vào đầu Thiên Hy Linh khiến cô nhảy dựng.
“Đau, sao anh gõ đầu em quài vậy?” Cái tên này từ đầu xuyên không đã liên tục gõ đầu bản tiểu thư.

Gõ nhiều sẽ bị ngu đấy biết không hả!
“Em nói xem, con gái con đứa, chân đang bị thương lại chạy ra ngoài, ít nhiều gì cũng phải nói một tiếng chứ!”
Người một câu, ta một câu, không ai chịu nhường ai.

Họa Thư thở dài, cô đã quá quen với điều này rồi.

Họa Thư chen vào giữa, tách hai người ra mới có thể khiến họ ngừng cãi.

Đôi khi cô thật sự nghĩ, hai anh em này có phải xung khắc với nhau không, nhìn anh chị em nhà người ta với nhà này, thật sự không muốn hiểu.
Thiên Phàm và Doãn Mặc lấy hai cái ghế ngồi cùng họ.

Thiên Phàm nhìn đóng đồ ăn của hai cô gái, khóe môi giật giật vài cái.

Cái này là ăn bất chấp, ăn không sợ mập à? Bụng nào mà ăn ghê vậy!
Nhìn thấy đồ ăn nhiều, hai người vừa tới tự nhiên không muốn đi mua thêm cái gì.

Cơ mà điều quan trọng ở đây là Thiên Hy Linh có đồng ý cho họ ăn không mới chính là vấn đề.

Thiên Phàm tay với lấy chiếc bánh bông lan gần mình nhất, nhưng chưa kịp đụng đã bị Thiên Hy Linh nhéo cho một phát rõ đau, cô trừng lạnh ánh mắt đe dọa.

Núi đồ ăn này cô ăn chưa chắc đã đủ, hơi đâu cho người anh trai của mình.
Thiên Hy Linh điều chỉnh lại tâm trạng, thu ánh mắt sắc lạnh lại, nghĩ tới chuyện hay vừa nãy liền kể ra “Này, hai người có biết khi vào đây em đã gặp ai không?”
Thiên Phàm nhíu mày, mặt tỏ rõ vẻ tò mò “Ai?”
“Kết Băng" Thiên Hy Linh trả lời, ăn một miếng mì mới nói tiếp “Lúc đó cô ấy đang gây sự với nhân viên, nhưng khi thấy bọn em thì thôi, chúng em có cãi nhau vài câu, cô ấy tức giận nên bỏ đi”
“Haizz.

Em đừng có mà chọc người ta nhiều quá đó!” Thiên Phàm nghe xong thở dài, dùng ngữ khí của một anh trai tốt dặn dò em gái
Thiên Hy Linh nhún vai, mặc kệ lời của Thiên Phàm, tiếp tục ăn những món khác trên bàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương