May Mắn Gặp Anh
Chương 1


"A...!Lại thắng rồi." Thanh âm trong trẻo của người thiếu nữ vang lên đầy vui mừng, Tư Ưu vươn tay, trên mặt còn lộ ra nụ cười hài lòng "Chậc, thế mà đã 3 giờ sáng rồi.

Thôi thì mai làm về rồi tiếp tục chơi.”
Tư Ưu tắt máy tính, tắt đèn rồi nhảy lên giường, cô không ngủ ngay mà nằm trên giường, khó chịu lăn qua lăn lại không thể nhắm mắt ngủ yên.

Cứ vậy được 20 phút chưa yên.

Tư Ưu ngồi dậy bật đèn, sau đó là ngồi lại bàn máy tính vừa rời khỏi.
“Chơi một chút nữa chắc không sao đâu!’ Tự an ủi bản thân xong, cô liền vào game ngay.
1 trận, 2 trận, 3 trận, rồi lại 4 trận, liên tiếp nối nhau đến vài phút rồi vài tiếng.

Đồng hồ điểm 5 giờ sáng, Tư Ưu mệt mỏi ngáp một hơi dài, đôi mắt không kìm nén được mà khép vào nhau, cơn buồn ngủ như sóng biển kéo tới khiến Tư Ưu không may ngã mặt xuống bàn ngủ quên.
Đồng hồ lại điểm 6 giờ 30 sáng, tiếng báo thức đã cài vang lên inh ỏi bên tai làm Tư Ưu không thể không tỉnh giấc.

Cô cầm điện thoại lên một cách chán nản, vươn hai cánh tay trắng nỏn lên cao, lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm vệ sinh.

Một lúc lâu sau đó, Tư Ưu như tỉnh như không thay quần áo rồi rời khỏi căn phòng.

Lái chiếc ô tô cũ đi trên đường, cô mua một chiếc sandwich trong cửa hàng tiện lợi lót bụng.

Hơn nữa tiếng trôi qua, Tư Ưu dừng lại ở một tòa công ty lớn, cô theo thói quen vào trong, tiếng tới bàn làm việc cô thường ngồi.

Vừa đặt mông xuống chưa bao lâu, một cô gái đã khó chịu đi đến trước mặt.
“Tư Ưu, bảng liệt kê mà chị giao cho em đâu rồi?”
“Hả… Bảng liệt kê đó… e-em chưa làm xong.” Tư Ưu vội đứng dậy, giọng nói run rẩy tạo thành câu.
“Chưa làm xong hay là em quên làm? Đây đã là lần thứ 5 trong tháng rồi em có biết không?” Cô gái kia đập mạnh bàn, vẻ tức giận trong thấy.
“Em xin lỗi chị Như, em sẽ làm ngay!” Tư Ưu lo lắng xoa dịu cơn tức giận của người được gọi là ‘chị Như’, mặt cúi xuống như biết lỗi, vội vàng mở máy tính và soạn giấy tờ ra một cách nhanh chóng.
Như bất lực với thái độ làm việc của Tư Ưu, Như Mễ thở dài quay đầu bỏ đi, trước đó còn trừng mắt cảnh cáo với Tư Ưu khiến cô sợ khiếp người.

Như Mễ là trưởng phòng nổi tiếng khó tính, nhất là với vấn đề công việc, với tình hình hiện tại của Tư Ưu chắc chắn khó sống với Như Mễ.

Cũng không còn cách nào, Tư Ưu tăng tốc chế độ hoàn thành công việc sớm nhất có thể, sau khi cô làm xong cũng là hơn 1 tiếng sau, nhanh chóng chạy đi nộp cho trưởng phòng sau đó lại tiếp tục làm công việc khác.
Ngày hôm nay cũng là ngày nhận lương, cuối giờ Tư Ưu đến nhận lương lại phát hiện tiền không đủ, quay qua hỏi Như Mễ “Chị Như, tiền của em sao không đủ?”
Như Mễ vốn đang định rời đi, sau khi nghe Tư Ưu hỏi lại quay giải thích “Tháng này em xem em có làm việc đủ tốt chưa? Thứ nhất là em làm trái với nội quy của công ty, thường xuyên đi trễ và không hoàn thành công việc được giao.

Thứ hai là tuần trước em đã khiến công ty mất một khách hàng.


Nếu em không phải là nhân viên có bằng cấp loại giỏi thì tiền đã bị trừ nhiều hơn rồi!” Không đợi Tư Ưu kịp trả lời, Như Mễ hừ lạnh bỏ đi.

“Trời ơi là trời, lương trừ mất một nữa thì sống sao được, xe còn bị hư ngay lúc này chứ.

Công ty chơi vố này ác quá!” Tư Ưu âm u chửi thầm trong miệng, bước từng bước chân nặng nề trên lề đường của thành phố “Còn cả tiền phòng, tiền ăn nữa trời ạ!”
Thấy đèn vừa lúc chuyển đỏ, cô nhân cơ hội chuyển hướng qua đường, cùng lúc đó một chiếc xe tải vượt đèn đỏ chạy tới, Tư Ưu vì đang cầm điện thoại nên không chú ý tới.

Khi nghe thấy tiếng còi phía trước thì giật mình quay lại, lý trí chưa kịp phản ứng thì đã muộn, xe tải đâm thẳng vào cơ thể Tư Ưu, theo lẽ đương nhiên, cô bị tông bay lên trời rồi thân thể lại rơi xuống đất, máu không ngăn được chảy ra rất nhiều khiến người xung quanh nhanh chóng lo sợ.

Vài người chạy tới phía cô, miệng liên tục nói vài câu như “Cô có sao không?” “Cô tỉnh dậy đi!” “Cô sao không?”.
Nhận thức không quá 1 phút, thứ Tư Ưu nhìn thấy cuối cùng là bóng tối.

Chẳng lẽ Tư Ưu lại chết như vậy? Chẳng lẽ đời cô vậy là kết thúc? Không, cô không cam tâm, cô muốn sống, cô không thể chết… Không… không thể nào.

Trong thời khắc sinh tử không rõ ràng, một khát vọng muốn sống bao phủ tâm trí Tư Ưu.

Nhưng cô có thể sống lại hay không? Cô không biết được đáp án.
Tựa như mơ hồ, bóng đêm và ánh sáng lẫn lộn vào nhau, tạo nên khung cảnh khó giải.

Ở nơi đó, Tư Ưu thấy bản thân đang đứng ở giữa, khó tin cô đưa hai tay sờ lấy cơ thể mình nhưng lại không thể sờ vào, bàn tay cô xuyên qua cả cơ thể.
“Mình chết rồi sao? Nơi này là đâu?”
Câu hỏi vừa vang lên, chớp mắt cô lại nhìn thấy một tấm màn hình lớn, nó chiếu hình ảnh lúc Tư Ưu bị xe đụng đến khi dần mất ý thức.

Tiếp theo lại là một hình ảnh của một cô gái khác cũng tương tư như vậy.

Đôi mắt Tư Ưu vô hồn nhìn lên màn hình, tay không tự chủ vươn lên sờ vào hình ảnh trước mặt.

Giây tiếp theo cô lại thấy cơ thể có cảm giác lạ, nó đang từ từ biến mất một cách nhanh chóng, chắc chắn không quá 10 giây cơ thể đã biến vào hư vô.

Nhưng… nhưng Tư Ưu lại nhìn thấy vô số ký ức và hình ảnh xa lạ ập tới một cách dị thường.

Bóng tối lại tiếp tục bao phủ, ánh sáng yếu ớt tưởng như biến mất lại hiện hình nơi đôi mắt.

Ý thức của ai đó đang dần tỉnh lại, là một cô gái xinh đẹp đang thất thần nằm trên chiếc giường trắng.
“Đ-đây là đâu?” Cô bất giác hỏi một câu vô thức, nhìn quanh căn phòng lớn một lúc lâu rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay trên cơ thể “Mình… mình vẫn chưa chết sao?” Giọng nói run rẩy pha chút vui mừng lại vang lên một câu hỏi.
Tư Ưu vội vàng xuống giường, chạy tới chiếc gương trong căn phòng, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khi nhìn bản thân trong gương.
“Cơ thể này… không… đây không phải cơ thể của mình, l-là cơ thể của cô gái trong màn hình đó!” Tư Ưu lấy tay tát vào mặt, ngay lập tức khuôn mặt trắng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt “Đau quá! Đây không phải là mơ, mình xuyên không rồi!” Tư Ưu vui mừng hét lớn, đôi môi anh đào vẽ ra một vòng cung nhưng đôi mắt lại tuôn ra một dòng lệ khí vô hình.
Tư Ưu biết bản thân đã xuyên vào một cô gái tên là Thiên Hy Linh, tiểu thư của Thiên gia.


Thiên Hy Linh mới 16 tuổi, là học sinh cấp 3 có đầy tiềm năng nhưng lại mất mạng vì tai nạn xe giống như Tư Ưu, chắc cũng vì lí do này nên cô mới có thể xuyên vào cô gái này.
“Tốt, rất tốt, Tư Ưu, mày có thể làm lại cuộc đời mới rồi!” Cô đã uổng phí một đời, nhất định đời này cô phải thay đổi.

Bây giờ Tư Ưu không phải là Tư Ưu mà là Thiên Hy Linh, một cô gái cấp 3 có hy vọng trong tương lai, một cô tiểu thư với nguồn tài nguyên tốt, một cô gái có dung mạo xinh đẹp.

Ông trời là đang giúp cô!
...
“Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Hy Linh có chút giật mình đi tới mở cửa phòng, người đứng sau cánh cửa là một cô gái mang đồng phục trắng xanh.
“Mời tiểu thư xuống dùng bữa.” Cô gái cúi người, giọng nói đầy cung kính.
Cô có chút ngơ ngác nhưng cũng nhanh hiểu ra, đóng cửa phòng rồi cùng hầu nữ đi xuống phòng ăn, theo trí nhớ ngồi ở vị trí bên một người con trai.
“Con xin lỗi, để cha mẹ và anh đợi lâu rồi.” Thiên Hy Linh lễ phép cúi đầu xin lỗi.
“Không sao, không sao.

Hôm nay mẹ tự vào bếp nấu, toàn món con thích đấy.

Mau ăn đi!” Người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài xinh đẹp vừa lên tiếng chính là mẹ của Thiên Hy Linh, tên là Vương Kiều - từng là minh tinh một thời năm 1974.
“Tiểu Linh mau ăn đi, con ngày càng ốm đi rồi.” Người đàn ông ngồi đầu bàn có vẻ ngoài ‘chú đẹp kia là Thiên Vũ Quân - gia chủ của Thiên gia, cũng là cha của Thiên Hy Linh.
“Nó ốm mới đẹp, mập lên ai mà thích!” Người cuối cùng vừa cất tiếng nói là Thiên Phàm - anh trai của Thiên Hy Linh, sở thích của người này là trêu chọc em gái, mọi lúc mọi nơi đều có thể chọc.
3 người này hiện tại và tương lai sẽ là cha mẹ và anh trai của cô.

Đúng, chính là của cô chứ không phải Thiên Hy Linh của trước kia.
“Vâng, cảm ơn cha mẹ!” Thiên Hy Linh chỉ trả lời hai câu nói đầu của ông bà Thiên, trực tiếp bơ luôn Thiên Phàm.
“Ngày mai đã khai giảng rồi, con đã chuẩn bị đủ chưa?”
Khai giảng… um, thời gian cô xuyên vào đúng với thời điểm đầu năm học, may mà Thiên Hy Linh trước đây đã hoàn thành xong tất cả bài tập hè rồi nên cô cũng không cần lo lắng gì.
“Bài tập hè, sách vở con đều chuẩn bị tốt rồi ạ.” Cô đáp lại với vẻ tự tin.
“Vậy còn bài phát biểu thì sao?” Thiên Phàm ở bên hỏi góp một câu.
“Hả, bài phát biểu gì?” Thiên Hy Linh có chút ngơ ngác hỏi ngược lại.
“Không phải trước đây con là người đại diện cho top 10 học sinh lên phát biểu đầu năm và chào đón tân học sinh mới sao? Hay là đã thay đổi người khác rồi?” Vương Kiều đang ăn thì dừng lại, ngẩng mặt nhìn cô con gái đang ngơ ngác.
Thiên Hy Linh cố lục lại trong ký ức thì mới phát hiện ra chuyện phát biểu ở trường, vì có ngoại hình xinh đẹp, còn là học sinh top 3 của trường nên cô được hiệu trưởng đề cử phát biểu trong mỗi năm học, năm nay không ngoại lệ.
“Con quên mất, tí nữa sẽ lên viết ngay!”
“Đầu óc ngày càng kém.” Thiên Phàm nhân cơ hội gõ vào trán của Thiên Hy Linh khiến nó hiện lên màu đỏ nhạt.
“Đau, không phải anh kém hơn em sao?” Chữ ‘kém mà cô vừa nói thật ra có ý nghĩa sâu xa hơn một chút.
“Anh kém hơn em khi nào?”
“Tiểu Linh nói không sai, con là anh mà mãi vẫn ở top 8, kém hơn là đúng!” Thiên Vũ Quân vốn là người thông minh, nghe con gái mình nói lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói đơn giản ấy.

“Nhưng…”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.

Đồ ăn nguội hết thì không ngon đâu.” Vương Kiều xoa nhẹ thái dương, giơ tay trước mặt Thiên Phàm ý chỉ dừng lại.
Thiên Phàm khẽ trừng mắt nhìn Thiên Hy Linh, vẻ ấm ức như đứa trẻ mới lớn khiến cô bất lực trong lòng.

Chỉ cần một cuộc nói chuyện như này thôi cô cũng đủ biết nhà này ai được cưng chiều, ai bị ghẻ lạnh rồi.

Thế cũng tốt!

Sau khi ăn tối xong, Thiên Hy Linh chạy lên phòng chuẩn bị cho bài phát biểu ngày mai.

Hoàn thành xong tất cả cô mới yên tâm mở máy tính trong phòng lên.

Thiên Hy Linh lên mạng tìm vài tựa game rồi tải về một app game tên là Thần Ma Đại Chiến.

Cô cũng đã xem qua giới thiệu của trò chơi, là một tựa game nhập vai khá nổi gần đây nên tất nhiên cô phải tìm hiểu thử xem sao.
Vài phút trôi qua khá nhanh, Thiên Hy Linh hài lòng nhìn vào máy tính, quả nhiên game rất hay, đồ họa và cốt truyện rất thu hút người chơi.

Cô đóng app, vào trang cá nhân mạng, tìm một vài group game tham gia, đăng một bài viết có nội dung ‘Cần mua acc game giới tính nữ Thần Ma Đại Lục, lv từ 40 - 45.

Giá cả tùy mọi người!’.

Sau đó mới chịu tắt máy lên giường ngủ.

Trên chiếc ô tô màu đen sang trọng, bên trong là cậu ấm cô chiêu của Thiên gia đang đi đến trường.

Hơn nữa tiếng trôi qua, bánh xe từ từ dừng bánh, tài xế nhanh chóng xuống xe, cẩn thận mở ra cánh cửa, cung kính mời Thiên Phàm và Thiên Hy Linh.
Như ánh hào quang, hai người lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trước cổng trường.

Vẫn là nam nhân, nữ nhân, vẫn là bộ đồng phục học sinh nhưng khí chất của hai người lại khác, nó giống như sự tôn sùng chỉ dành riêng cho họ.
“Thiếu gia, tiểu thư cẩn thận.

Tôi sẽ quay lại vào giờ tan học!” Tài xế mang vest đen cung kính cúi người theo quy, đợi Thiên Phàm và Thiên Hy Linh bước vào cổng trường rồi mới an tâm rời đi.
Thiên Hy Linh chỉ đi cùng Thiên Phàm một đoạn thì tách ra, đường ai nấy đi.

Đi thêm vài bước ở sân trường cô lại thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc chạy tới.

Nhanh thôi, bóng dáng đó đã tới trước mặt cô vui vẻ tươi cười.
“Họa Thư, cậu đến sớm thế.” Thiên Hy Linh nhẹ nhàng cất lời trước.
Bóng dáng vừa rồi là một người thiếu nữ, cô ấy tên Họa Thư, là con gái út của Họa gia, nếu nói về quan hệ chính là bạn thân của Thiên Hy Linh.
“Do nhà tớ xa hơn nên phải đi sớm một chút.”
Ngôi trường cấp 3 mà cô theo học có chút đặc biệt với những ngôi trường khác.


Nghe nói hiệu trưởng vì muốn nâng cao trình độ tự lập cho học sinh nên đặc biệt xây dựng trường trên một hòn đảo cách biệt.

Cô và Thiên Phàm là đi trực thăng tới rồi mới lái xe tới trường.
[Xin chào tất cả các học sinh, bây giờ là 8 giờ sáng ngày 1 tháng 7 năm 2023.

Mời các em di chuyển tới phòng hội thảo của trường để tham gia buổi lễ nhập học của trường trung học phổ thông Khắc Mặc.]
Thông báo vừa ngừng, đồng loạt các học sinh nhốn nháo đi về hướng phòng hội thảo.

Họa Thư nhìn Thiên Hy Linh, cô cũng hiểu chuyện mà cùng Họa Thư tiến tới phòng hội thảo tham gia buổi lễ.
Đi vào bên trong, cô theo Họa Thư tới hàng ghế đỏ phía trước ngồi xuống.

Thiên Hy Linh liếc mắt nhìn xung quanh còn có cả Thiên Phàm và một người nam nhân khác.

Theo cô nhớ, hàng ghế này dành riêng cho top 10 học sinh xuất sắc của trường, Thiên Hy Linh vừa vặn ở vị trí top 3, Họa Thư ở top 2 và Thiên Phàm ở top 8, riêng về nam nhân ngồi bên Thiên Phàm thì cô lại không rõ.
...
Căn phòng hội thảo sau 10 phút đã đông đủ học sinh, các hàng ghế đỏ vì thế mà đã chật kín người.

Từ hàng ghế đầu, một ông chú mặt nghiêm nghị bước lên trên bục, vẻ ngoài xem như vừa mắt.
“Chào các em, thầy tên Chí Vũ - hiệu trưởng trường trung học phổ thông Khắc Mặc của chúng ta!” Lời vừa dứt, vô số tiếng vỗ tay giòn tan nỗ ra.
“Thầy rất vui khi gặp được các em sau 2 tháng nghỉ hè vừa qua.

Và trong năm học mới này, tôi mong tất cả các em có thể cố gắng phấn đấu hết sức mình, vì rằng, tương lai của các em chỉ có thể tươi sáng khi các em thật sự chăm chỉ và cố gắng.”
Hiệu trưởng lại nói tiếp, cứ vậy hơn 20 phút trôi qua vẫn chưa ngừng.

Đám học sinh nghe tới ngáp dài ngáp ngắn không chịu được, Thiên Hy Linh không ngoại lệ, những bài phát biểu như này cô đã nghe tới chán rồi.
“Sau đây, tôi mời em học sinh Thiên Hy Linh lên phát biểu đôi lời!” Giọng nói vừa dứt, cô ngay lập tức tỉnh ngủ, nhanh tay nhanh chân đi lên trên bục, thay thế cho vị trí của hiệu trưởng.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Thiên Hy Linh nhẹ nhàng cất giọng nói như ngọc của mình “Chào tất cả các học sinh và thầy cô giáo của trường trung học phổ thông Khắc Mặc, tớ là Thiên Hy Linh, học sinh lớp 11A.

Sau những ngày vui chơi trong 2 tháng mùa hè qua, có lẽ mọi người đã chuẩn bị cho năm học mới này rồi đúng không? Những tháng vui chơi đã kết thúc, giờ là thời gian học tập, tớ mong các bạn dù ra sao vẫn phải chú ý tới vấn đề học tập của bản thân.

Hãy cố gắng hết sức mình, nhưng đừng để cơ thể quá mệt mỏi, khi cần vui chơi hãy cứ vui chơi.

Và điểm đặc biệt của mọi năm là những tân học sinh mới của trường, chúng tôi rất chào đón các bạn ở ngôi trường mới này, đừng ngại ngùng gì mà cứ vui vẻ hòa nhập dần với môi trường ở đây.

Các bạn hãy nhớ rằng, các bạn là những ánh sáng của tương lai, là những tài năng tiềm ẩn mà tương lai cần.

Chúc các bạn một năm học mới đầy tốt lành.

Xin cảm ơn!” Kết thúc đôi lời, Thiên Hy Linh tao nhã cúi thấp người rồi đi xuống.
Đám học sinh như được thêm năng lượng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhìn theo hướng cô đi xuống.

Quả nhiên là sức mạnh của người nổi tiếng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương