Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
-
Chương 30: Ôsin cao cấp
Cũng bởi vì sau cái vụ tập xe đáng chết kia mà bây giờ cuộc sống của tôi đã khổ lại càng thêm khổ. Bỏ cả cuộc đời ra chỉ để đổi lại biết chạy xe máy. Mà đâu phải tôi muốn thế, thật là không công bằng. Bố tôi thuê người giúp việc ở lại với tôi, còn tôi thì phải qua nhà hàng xóm làm việc như một con ôsin. Có điều con ôsin tôi đây có bất bình thường hơn so với ôsin khác một chút thôi. Nói chung, tạm gọi là ôsin cao cấp đi.
Tại sao lại gọi là ôsin cao cấp ư? Bởi vì con ôsin tôi đây trừ làm việc ra thì được cậu chủ đối đãi vô cùng tốt. Mua đồ ăn thức uống cho ngập mặt. Cái gì tôi thèm, cái gì tôi thích là lúc nào cũng có sẵn trong nhà. Mà lại còn được ăn chung uống chung với cậu chủ nữa. Đích thân cậu chủ xuống bếp nấu cho tôi luôn đấy, tin được không? Tôi mới làm ôsin được có hơn một tuần nay thôi. Ngày thường chủ yếu đi học nên ít làm lắm, chỉ qua ăn là nhiều.
Cuối tuần nghỉ học, mới sáng sớm điện thoại đã kêu inh ỏi rồi. Còn ai ngoài cái lão cậu chủ hàng xóm chết bằm đang gọi hồn nữa. Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường vệ sinh cá nhân một chút rồi mò sang nhà hàng xóm. Dạo này tần suất tôi ở bên nhà hàng xóm hơi bị nhiều. Ăn uống ngủ ngơi bên đấy riết rồi tôi không biết đây có phải nhà tôi không nữa, hay nhà bên kia mới là nhà của tôi.
Qua tới nơi, thấy cậu chủ đang ngồi chễm chệ trên ghế, chân vắt chéo gác lên bàn ngồi xem tivi. Gớm, ra dáng cậu chủ lắm rồi đấy.
Tôi không biết bữa đó chiếc xe bị hư cái gì. Anh Tí bảo không cứu chữa được nên hôm sau đổi xe khác luôn. Vẫn là supper Cup, có điều từ Cup đỏ chuyển sang Cup xanh chuối. Chắc anh ấy định sưu tầm bộ xế Cup đủ màu luôn quá. Mà mọi người biết rồi đấy, một chiếc Cup mới bèo bèo cũng phải mười mấy triệu. Anh ấy bảo nể tình quen biết từ bé, tính rẻ cho tôi mười triệu thôi. Xời ơi, rẻ thấy ghê luôn, mười triệu kêu tôi đào đâu ra. Có nước bán thân đi thì mới đủ tiền trả cho anh ấy. Bây giờ rốt cuộc tôi cũng đang bán thân cho anh ấy đây này.
"Lại đây anh bảo." Nhìn thấy tôi, anh Tí ngóc đầu dậy, lười nhác giơ tay ngoắc ngoắc tôi lại như kiểu kêu con cún ấy. Tôi tức không chịu được, giậm chân rầm rầm đi lại gần.
"Đồ anh giặt rồi, đem phơi đi."
Đấy, mới sáng ra đã bị sai làm việc rồi. Đừng có nghe anh ấy nói giặt rồi mà nghĩ anh ấy tốt. Bỏ vô máy bấm roẹt roẹt cái là xong.
Tôi đứng dậy, xoay người đi xuống dưới. Anh Tí tự dưng lại kêu tôi quay ngược lại. Không biết lại bắt làm thêm cái gì nữa đây. Tôi cúi gằm mặt xuống gằn giọng: "Lại cái gì nữa?"
"Mày ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Thế ăn đi rồi làm. Mất công đói quá lăn ra đấy lại bảo anh bóc lột sức lao động của mày."
"Không ăn." Tôi gắt, xong xoay người bỏ đi.
"Trừ lương."
"..." Tôi muốn chửi thề!
Cái câu này tôi nghe không biết bao nhiêu lần kể từ lúc làm ôsin cho anh ấy rồi. Mỗi lần làm gì trái ý anh ấy cái là lại "trừ lương". Trừ cái con khỉ mốc xì chứ trừ. Có trả cho tôi đồng quái nào đâu mà trừ với chả không trừ.
Mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng có chút khó hiểu. Bắt tôi làm việc để trừ nợ mà suốt ngày mua đồ ăn cho tôi, có khi lố cả tiền lương nữa ý. Anh ấy không định vì con ôsin này mà phá sản đó chứ?
Còn đang suy nghĩ linh tinh thì cả người đã bị lôi như con nhái đi lại bàn ấn ngồi xuống. Trước mặt là một tô bún bò. Ôi, lại thịt bò! Tôi ngán tới tận cổ rồi.
"Nhà anh không còn cái khác để ăn à?"
"Còn, nhưng ăn lúc khác. Mau ăn đi. Nói nhiều."
Tôi còn làm gì được nữa. Úp mặt vô tô bún bò mà nhai mà nuốt thôi. Ăn xong, tôi lê lết thân xác xuống dưới nhà mở máy giặt ra lấy đồ đi phơi. Máy giặt trống trơn không có cái đồ nào. Tôi chạy ngược lên nhà hỏi anh Tí, anh ấy nheo mắt nhìn tôi: "Anh khiêng luôn ra sân rồi kìa! "
Tôi nhìn ra hướng sân sau. Đúng là quần áo mang ra đấy rồi, móc cũng chuẩn bị sẵn luôn. Tôi nhăn nhó đi về hướng đó. Khiêng ra rồi sao không phơi luôn đi, còn lôi đầu tôi qua làm nữa chứ. Hừ.
Nhìn chậu đồ trước mặt mà ngao ngán. Khiếp thật, nhà anh ấy có mỗi ba người, con bé Tũn ở bên nhà bà nội riết quen rồi cũng ít về. Tính ra thì có hai người mà đồ đạc gì cả chậu to. Chắc dồn cả tuần không giặt à? Hay một ngày thay chục bộ?
Thôi, cho dù tôi có đứng đó than thở hết ngày thì cũng phải làm à. Từ khi bác Xuyến về nhà tôi ở tới giờ, nói thật là tôi không đụng tới mấy cái vụ giặt giũ phơi đồ này đâu. Tại có bác Xuyến rồi, bác ấy cứ giành làm hết việc nhà, bảo là lấy tiền thì phải làm cho đáng đồng tiền. Nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm nhiều. Hầu hết thời gian tôi ở nhà anh Tí rồi, ăn uống cũng ở bên đây nên bác ấy bảo đi giúp việc mà chẳng biết làm gì.
Tôi lắc đầu, bắt đầu hì hục phơi đồ.
"Chị Lùn ơi chị Lùn!"
Nghe có tiếng gọi, tôi ngoái cổ lại nhìn. Thì ra là bé Tũn về. Hôm nay là cuối tuần, chắc nó về chơi với anh hai. Bé ấy tên thật là Khả Minh Thư. Tôi cũng quen gọi là Tũn rồi. Con bé này á, khác một trời một vực với anh Tí. Vô cùng đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn luôn. Mà mẹ anh Tí cũng hiền hậu nữa. Chắc anh Tí bị đột biến gen nên mới khác người. Hoặc cũng có thể là mẹ anh ấy nhặt được anh ấy ở xó xỉnh nào đấy đem về nuôi cũng nên.
"Tũn về chơi đấy à?" Tôi nhìn nó cười cười.
"Vâng. Chị lùn đang phơi đồ hả? Để em giúp cho." Nó nhìn tôi, nhoẻn miệng cười chúm chím rồi chạy tới, với lấy cái móc bắt đầu phơi đồ.
"Chị phơi cái này đi, em không phơi đâu."
Tôi đang cặm cụi phơi đồ, nghe bé Tũn nói vậy nghĩ là chắc có bộ đồ nào to hay nặng quá bé Tũn không phơi được nên cũng không để ý tới, không thèm nhìn mà giơ tay với lấy cái đồ con bé vừa đưa xong lấy móc quay lại nhìn.
"..." Cái này... Tôi đứng tại chỗ, ngớ người nhìn cái thứ mình đang cầm trên tay.
"Em biết cái đấy. Quần chíp của anh hai đó chị lùn."
"..." Ai chả biết là cái quần chíp.
Mặt tôi đột nhiên nóng bừng, còn chưa biết làm gì với cái miếng vải hình tam giác trên tay thì anh Tí ở trên nhà đi xuống. Anh ấy thấy tôi đang giơ cái quần chíp của anh ấy ra trước mặt tự nhiên cũng đứng đơ ra đấy.
Tôi nuốt nước bọt, hết nhìn cái quần chíp kia xong lại quay lên nhìn anh Tí. Mặt anh ấy cũng chẳng khác gì trái cà chua. Cái lão điên này, ai bảo tự dưng mò xuống đây làm gì?
"Anh hai, chị lùn đang phơi quần chíp cho anh này." Giọng bé Tũn thánh thót vang lên. Tôi đờ ra như xác chết, anh Tí cũng đờ ra như xác chết. Hai chúng tôi cứ đờ ra như xác chết nhìn chằm chằm cái quần chíp trên tay tôi, xong lại quay sang nhìn nhau.
"Ơ, anh chị sao thế?"
"Aaaaaaa!" Đầu óc tôi rối loạn, hét toáng lên, vứt cái móc một bên, cái quần một bên vụt chạy khỏi đó phi luôn về nhà. Về tới phòng rồi mà vẫn còn dư âm. Mặt đỏ bừng, tâm trí vẫn đang còn loạn xạ cả lên. Má ơi, chắc tôi chết mất. Tôi muốn độn thổ, tôi muốn chết đi vài giây.
A a a a a a! Tôi nhảy lên giường, úp mặt xuống gối gào thét điên cuồng. Tôi sắp điên thật rồi, sắp điên thật rồi.
Mấy hôm sau đi học, tôi tự biến mình thành một Ninja. Mặc áo khoác kéo nón chùm kín đầu, đeo khẩu trang kín mít luôn. Nói chung là chỉ chừa ra hai con mắt để nhìn đời, à nhầm, để nhìn đường.
Gặp anh Tí, tôi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng. Làm sao tôi dám nhìn anh ấy bây giờ. Mà anh ấy bình thường hay xỉa xói tôi lắm, nay cũng im re không nói gì. Đột nhiên, anh ấy khẽ ho vài tiếng, không quay lại nhìn tôi mà hỏi làm tôi giật cả mình: "Hừm...hừm... Mày..ăn sáng chưa?"
Dĩ nhiên là chưa ăn rồi. Ngày nào cũng đi chung, ăn chung mà còn hỏi. Đúng là hâm. Nhưng tôi cũng chẳng có dũng khí mà mạnh miệng đến vậy. Chỉ ú ớ trả lời cho qua chuyện.
Ngồi dưới căntin ăn sáng mà tôi cứ úp mặt vô tô mì xào cặm cụi ăn không ho he nửa lời. Cũng muốn ngửa mặt lên nhìn lắm, nhưng ngại.
"Sếp Lùn với Minh Dương hôm nay sao thế?"
Lên cấp ba rồi bọn nó đổi tên cho tôi thành "sếp Lùn". Vâng, sếp cơ đấy. Trong lớp, hiện tại tôi đang là sếp của bọn nó. Hãnh diện chưa? Bởi vì bây giờ tôi đã trở nên vừa thông minh vừa xinh đẹp nên được nằm trong danh sách bầu làm lớp trưởng. Tôi tuyệt đối không ham hố mấy cái chức vụ "cao cả" ấy đâu, nhức đầu mệt mỏi lắm. Cái gì cũng lôi đầu lớp trưởng ra đầu tiên. Cho nên tôi từ chối. Tôi đẹp chứ không ngu. Định dụ dỗ đùn đẩy trách nhiệm cho tôi sao? Còn khuya lắm, lùn chứ không dễ dãi đâu à nha.
Bọn nó cũng không gọi anh Tí là Tí nữa. Anh ấy không cho. Tôi không sửa được nên lâu lâu vẫn gọi, bị ăn mấy cái cốc lên trán oan ức.
Mà tôi thù cái đứa vừa nói câu đấy ghê gớm. Ăn thì lo ăn đi. Lắm chuyện.
"Có muốn ăn nữa không?" Tôi nói mà không thèm ngước lên nhìn. Xong lại cắm mặt xuống ăn tiếp. Dĩ nhiên bọn nó cũng im re, bởi vì câu nói đó của tôi bọn nó cũng nghe ra là đang hăm dọa đấy.
Hôm nay tôi không có tiết buổi chiều, anh Tí cũng vậy. Bình thường tôi lười đi học một mình buổi chiều lắm. Nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn đi học kinh khủng. Bởi vì nếu được nghỉ thì lại phải vác cặp vở sang nhà anh Tí học. Tôi còn ngại cái phi vụ quần chíp hôm trước nên không dám nhìn mặt anh ấy.
Tôi quyết định liều một phen, nằm chết dí ở nhà không thèm vác mặt qua. Sau năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại rung lên: bốn cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn. Ngoài anh Tí ra thì còn ai vào đây. Nội dung tin nhắn là thế này:
SMS 1: Sao giờ này còn chưa qua? Ngủ quên à con lợn kia?
SMS 2: Mày trễ năm phút rồi lùn ạ. Anh cho mày thêm một phút, vác xác qua đây ngay lập tức.
SMS 3: Trừ lương!
Đọc tới tin nhắn thứ ba, tôi lại muốn chửi thề ghê gớm. Còn làm gì được nữa, ôm cục tức mà mò sang nhà hàng xóm thôi.
Vừa mò qua tới nơi, tôi đã không kiềm chế được mà phụt mất một ít máu. Mặt tôi đỏ bừng, mắt trợn ngược nhìn cái người đang ngồi trên ghế kia. Má ơi, anh ấy lại cởi trần. Có phải muốn gián tiếp giết chết tôi không? Cái vụ quần chíp kia chưa đủ hay sao mà bây giờ còn ngồi trước mặt tôi mà khiêu gợi như vậy nữa cơ chứ.
"Anh cút vào phòng mặc áo vô cho em." Tôi rút ra một quyển sách, phi luôn vào người anh ấy gào lên. Anh ấy tránh được, cũng chạy luôn về phòng. Sao anh ấy cứ thích ở trước mặt tôi mà khiêu gợi thế nhỉ? Còn nói mình là con nhà lành, không dễ dãi cái gì gì đấy. Rồi nói tôi hại đời anh ấy. Có mà anh ấy hại đời tôi thì có.
Cả buổi học tôi cứ úp mặt vào cuốn sách Toán dày cộp, không đi uống nước, cũng không nằm trườn ra bàn uể oải như mọi khi. Thực sự tôi ngại lắm luôn ấy. Một lúc lâu sau, tôi thấy anh Tí đứng dậy rời khỏi chỗ đi đâu đó, tôi mới thở hắt ra, nhoài người trườn ra bàn. Mẹ ơi, thoải mái quá. Nãy giờ tôi nghĩ mình là pho tượng không đấy.
Một hộp socola vừa được đặt xuống bàn, nằm chễm trệ trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quên cả ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào anh Tí: "Anh bắt em làm ôsin để trừ nợ hay bắt em làm ôsin để phá của nhà anh vậy?"
Anh Tí lười nhác nằm ngả lưng ra sau ghế trả lời: "Tại anh sợ không cho mày ăn mày không có sức làm việc. Ăn mau đi rồi lau nhà cho anh."
Không phải là của tốt lành gì cả. Mặc kệ, đã vậy tôi ăn sạt nghiệp nhà anh ấy luôn. Vừa ngồi nhóp nhép hộp socola, tôi vừa suy nghĩ xem nên làm cách gì để thoát khỏi cái cảnh này. Nếu không, cứ tình trạng này tôi sẽ chết dần chết mòn ở đây vì thiếu máu quá.
Tại sao lại gọi là ôsin cao cấp ư? Bởi vì con ôsin tôi đây trừ làm việc ra thì được cậu chủ đối đãi vô cùng tốt. Mua đồ ăn thức uống cho ngập mặt. Cái gì tôi thèm, cái gì tôi thích là lúc nào cũng có sẵn trong nhà. Mà lại còn được ăn chung uống chung với cậu chủ nữa. Đích thân cậu chủ xuống bếp nấu cho tôi luôn đấy, tin được không? Tôi mới làm ôsin được có hơn một tuần nay thôi. Ngày thường chủ yếu đi học nên ít làm lắm, chỉ qua ăn là nhiều.
Cuối tuần nghỉ học, mới sáng sớm điện thoại đã kêu inh ỏi rồi. Còn ai ngoài cái lão cậu chủ hàng xóm chết bằm đang gọi hồn nữa. Tôi lồm cồm bò ra khỏi giường vệ sinh cá nhân một chút rồi mò sang nhà hàng xóm. Dạo này tần suất tôi ở bên nhà hàng xóm hơi bị nhiều. Ăn uống ngủ ngơi bên đấy riết rồi tôi không biết đây có phải nhà tôi không nữa, hay nhà bên kia mới là nhà của tôi.
Qua tới nơi, thấy cậu chủ đang ngồi chễm chệ trên ghế, chân vắt chéo gác lên bàn ngồi xem tivi. Gớm, ra dáng cậu chủ lắm rồi đấy.
Tôi không biết bữa đó chiếc xe bị hư cái gì. Anh Tí bảo không cứu chữa được nên hôm sau đổi xe khác luôn. Vẫn là supper Cup, có điều từ Cup đỏ chuyển sang Cup xanh chuối. Chắc anh ấy định sưu tầm bộ xế Cup đủ màu luôn quá. Mà mọi người biết rồi đấy, một chiếc Cup mới bèo bèo cũng phải mười mấy triệu. Anh ấy bảo nể tình quen biết từ bé, tính rẻ cho tôi mười triệu thôi. Xời ơi, rẻ thấy ghê luôn, mười triệu kêu tôi đào đâu ra. Có nước bán thân đi thì mới đủ tiền trả cho anh ấy. Bây giờ rốt cuộc tôi cũng đang bán thân cho anh ấy đây này.
"Lại đây anh bảo." Nhìn thấy tôi, anh Tí ngóc đầu dậy, lười nhác giơ tay ngoắc ngoắc tôi lại như kiểu kêu con cún ấy. Tôi tức không chịu được, giậm chân rầm rầm đi lại gần.
"Đồ anh giặt rồi, đem phơi đi."
Đấy, mới sáng ra đã bị sai làm việc rồi. Đừng có nghe anh ấy nói giặt rồi mà nghĩ anh ấy tốt. Bỏ vô máy bấm roẹt roẹt cái là xong.
Tôi đứng dậy, xoay người đi xuống dưới. Anh Tí tự dưng lại kêu tôi quay ngược lại. Không biết lại bắt làm thêm cái gì nữa đây. Tôi cúi gằm mặt xuống gằn giọng: "Lại cái gì nữa?"
"Mày ăn sáng chưa?"
"Chưa."
"Thế ăn đi rồi làm. Mất công đói quá lăn ra đấy lại bảo anh bóc lột sức lao động của mày."
"Không ăn." Tôi gắt, xong xoay người bỏ đi.
"Trừ lương."
"..." Tôi muốn chửi thề!
Cái câu này tôi nghe không biết bao nhiêu lần kể từ lúc làm ôsin cho anh ấy rồi. Mỗi lần làm gì trái ý anh ấy cái là lại "trừ lương". Trừ cái con khỉ mốc xì chứ trừ. Có trả cho tôi đồng quái nào đâu mà trừ với chả không trừ.
Mà nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng có chút khó hiểu. Bắt tôi làm việc để trừ nợ mà suốt ngày mua đồ ăn cho tôi, có khi lố cả tiền lương nữa ý. Anh ấy không định vì con ôsin này mà phá sản đó chứ?
Còn đang suy nghĩ linh tinh thì cả người đã bị lôi như con nhái đi lại bàn ấn ngồi xuống. Trước mặt là một tô bún bò. Ôi, lại thịt bò! Tôi ngán tới tận cổ rồi.
"Nhà anh không còn cái khác để ăn à?"
"Còn, nhưng ăn lúc khác. Mau ăn đi. Nói nhiều."
Tôi còn làm gì được nữa. Úp mặt vô tô bún bò mà nhai mà nuốt thôi. Ăn xong, tôi lê lết thân xác xuống dưới nhà mở máy giặt ra lấy đồ đi phơi. Máy giặt trống trơn không có cái đồ nào. Tôi chạy ngược lên nhà hỏi anh Tí, anh ấy nheo mắt nhìn tôi: "Anh khiêng luôn ra sân rồi kìa! "
Tôi nhìn ra hướng sân sau. Đúng là quần áo mang ra đấy rồi, móc cũng chuẩn bị sẵn luôn. Tôi nhăn nhó đi về hướng đó. Khiêng ra rồi sao không phơi luôn đi, còn lôi đầu tôi qua làm nữa chứ. Hừ.
Nhìn chậu đồ trước mặt mà ngao ngán. Khiếp thật, nhà anh ấy có mỗi ba người, con bé Tũn ở bên nhà bà nội riết quen rồi cũng ít về. Tính ra thì có hai người mà đồ đạc gì cả chậu to. Chắc dồn cả tuần không giặt à? Hay một ngày thay chục bộ?
Thôi, cho dù tôi có đứng đó than thở hết ngày thì cũng phải làm à. Từ khi bác Xuyến về nhà tôi ở tới giờ, nói thật là tôi không đụng tới mấy cái vụ giặt giũ phơi đồ này đâu. Tại có bác Xuyến rồi, bác ấy cứ giành làm hết việc nhà, bảo là lấy tiền thì phải làm cho đáng đồng tiền. Nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm nhiều. Hầu hết thời gian tôi ở nhà anh Tí rồi, ăn uống cũng ở bên đây nên bác ấy bảo đi giúp việc mà chẳng biết làm gì.
Tôi lắc đầu, bắt đầu hì hục phơi đồ.
"Chị Lùn ơi chị Lùn!"
Nghe có tiếng gọi, tôi ngoái cổ lại nhìn. Thì ra là bé Tũn về. Hôm nay là cuối tuần, chắc nó về chơi với anh hai. Bé ấy tên thật là Khả Minh Thư. Tôi cũng quen gọi là Tũn rồi. Con bé này á, khác một trời một vực với anh Tí. Vô cùng đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn luôn. Mà mẹ anh Tí cũng hiền hậu nữa. Chắc anh Tí bị đột biến gen nên mới khác người. Hoặc cũng có thể là mẹ anh ấy nhặt được anh ấy ở xó xỉnh nào đấy đem về nuôi cũng nên.
"Tũn về chơi đấy à?" Tôi nhìn nó cười cười.
"Vâng. Chị lùn đang phơi đồ hả? Để em giúp cho." Nó nhìn tôi, nhoẻn miệng cười chúm chím rồi chạy tới, với lấy cái móc bắt đầu phơi đồ.
"Chị phơi cái này đi, em không phơi đâu."
Tôi đang cặm cụi phơi đồ, nghe bé Tũn nói vậy nghĩ là chắc có bộ đồ nào to hay nặng quá bé Tũn không phơi được nên cũng không để ý tới, không thèm nhìn mà giơ tay với lấy cái đồ con bé vừa đưa xong lấy móc quay lại nhìn.
"..." Cái này... Tôi đứng tại chỗ, ngớ người nhìn cái thứ mình đang cầm trên tay.
"Em biết cái đấy. Quần chíp của anh hai đó chị lùn."
"..." Ai chả biết là cái quần chíp.
Mặt tôi đột nhiên nóng bừng, còn chưa biết làm gì với cái miếng vải hình tam giác trên tay thì anh Tí ở trên nhà đi xuống. Anh ấy thấy tôi đang giơ cái quần chíp của anh ấy ra trước mặt tự nhiên cũng đứng đơ ra đấy.
Tôi nuốt nước bọt, hết nhìn cái quần chíp kia xong lại quay lên nhìn anh Tí. Mặt anh ấy cũng chẳng khác gì trái cà chua. Cái lão điên này, ai bảo tự dưng mò xuống đây làm gì?
"Anh hai, chị lùn đang phơi quần chíp cho anh này." Giọng bé Tũn thánh thót vang lên. Tôi đờ ra như xác chết, anh Tí cũng đờ ra như xác chết. Hai chúng tôi cứ đờ ra như xác chết nhìn chằm chằm cái quần chíp trên tay tôi, xong lại quay sang nhìn nhau.
"Ơ, anh chị sao thế?"
"Aaaaaaa!" Đầu óc tôi rối loạn, hét toáng lên, vứt cái móc một bên, cái quần một bên vụt chạy khỏi đó phi luôn về nhà. Về tới phòng rồi mà vẫn còn dư âm. Mặt đỏ bừng, tâm trí vẫn đang còn loạn xạ cả lên. Má ơi, chắc tôi chết mất. Tôi muốn độn thổ, tôi muốn chết đi vài giây.
A a a a a a! Tôi nhảy lên giường, úp mặt xuống gối gào thét điên cuồng. Tôi sắp điên thật rồi, sắp điên thật rồi.
Mấy hôm sau đi học, tôi tự biến mình thành một Ninja. Mặc áo khoác kéo nón chùm kín đầu, đeo khẩu trang kín mít luôn. Nói chung là chỉ chừa ra hai con mắt để nhìn đời, à nhầm, để nhìn đường.
Gặp anh Tí, tôi cứ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng. Làm sao tôi dám nhìn anh ấy bây giờ. Mà anh ấy bình thường hay xỉa xói tôi lắm, nay cũng im re không nói gì. Đột nhiên, anh ấy khẽ ho vài tiếng, không quay lại nhìn tôi mà hỏi làm tôi giật cả mình: "Hừm...hừm... Mày..ăn sáng chưa?"
Dĩ nhiên là chưa ăn rồi. Ngày nào cũng đi chung, ăn chung mà còn hỏi. Đúng là hâm. Nhưng tôi cũng chẳng có dũng khí mà mạnh miệng đến vậy. Chỉ ú ớ trả lời cho qua chuyện.
Ngồi dưới căntin ăn sáng mà tôi cứ úp mặt vô tô mì xào cặm cụi ăn không ho he nửa lời. Cũng muốn ngửa mặt lên nhìn lắm, nhưng ngại.
"Sếp Lùn với Minh Dương hôm nay sao thế?"
Lên cấp ba rồi bọn nó đổi tên cho tôi thành "sếp Lùn". Vâng, sếp cơ đấy. Trong lớp, hiện tại tôi đang là sếp của bọn nó. Hãnh diện chưa? Bởi vì bây giờ tôi đã trở nên vừa thông minh vừa xinh đẹp nên được nằm trong danh sách bầu làm lớp trưởng. Tôi tuyệt đối không ham hố mấy cái chức vụ "cao cả" ấy đâu, nhức đầu mệt mỏi lắm. Cái gì cũng lôi đầu lớp trưởng ra đầu tiên. Cho nên tôi từ chối. Tôi đẹp chứ không ngu. Định dụ dỗ đùn đẩy trách nhiệm cho tôi sao? Còn khuya lắm, lùn chứ không dễ dãi đâu à nha.
Bọn nó cũng không gọi anh Tí là Tí nữa. Anh ấy không cho. Tôi không sửa được nên lâu lâu vẫn gọi, bị ăn mấy cái cốc lên trán oan ức.
Mà tôi thù cái đứa vừa nói câu đấy ghê gớm. Ăn thì lo ăn đi. Lắm chuyện.
"Có muốn ăn nữa không?" Tôi nói mà không thèm ngước lên nhìn. Xong lại cắm mặt xuống ăn tiếp. Dĩ nhiên bọn nó cũng im re, bởi vì câu nói đó của tôi bọn nó cũng nghe ra là đang hăm dọa đấy.
Hôm nay tôi không có tiết buổi chiều, anh Tí cũng vậy. Bình thường tôi lười đi học một mình buổi chiều lắm. Nhưng hôm nay đột nhiên lại muốn đi học kinh khủng. Bởi vì nếu được nghỉ thì lại phải vác cặp vở sang nhà anh Tí học. Tôi còn ngại cái phi vụ quần chíp hôm trước nên không dám nhìn mặt anh ấy.
Tôi quyết định liều một phen, nằm chết dí ở nhà không thèm vác mặt qua. Sau năm phút đồng hồ trôi qua, điện thoại rung lên: bốn cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn. Ngoài anh Tí ra thì còn ai vào đây. Nội dung tin nhắn là thế này:
SMS 1: Sao giờ này còn chưa qua? Ngủ quên à con lợn kia?
SMS 2: Mày trễ năm phút rồi lùn ạ. Anh cho mày thêm một phút, vác xác qua đây ngay lập tức.
SMS 3: Trừ lương!
Đọc tới tin nhắn thứ ba, tôi lại muốn chửi thề ghê gớm. Còn làm gì được nữa, ôm cục tức mà mò sang nhà hàng xóm thôi.
Vừa mò qua tới nơi, tôi đã không kiềm chế được mà phụt mất một ít máu. Mặt tôi đỏ bừng, mắt trợn ngược nhìn cái người đang ngồi trên ghế kia. Má ơi, anh ấy lại cởi trần. Có phải muốn gián tiếp giết chết tôi không? Cái vụ quần chíp kia chưa đủ hay sao mà bây giờ còn ngồi trước mặt tôi mà khiêu gợi như vậy nữa cơ chứ.
"Anh cút vào phòng mặc áo vô cho em." Tôi rút ra một quyển sách, phi luôn vào người anh ấy gào lên. Anh ấy tránh được, cũng chạy luôn về phòng. Sao anh ấy cứ thích ở trước mặt tôi mà khiêu gợi thế nhỉ? Còn nói mình là con nhà lành, không dễ dãi cái gì gì đấy. Rồi nói tôi hại đời anh ấy. Có mà anh ấy hại đời tôi thì có.
Cả buổi học tôi cứ úp mặt vào cuốn sách Toán dày cộp, không đi uống nước, cũng không nằm trườn ra bàn uể oải như mọi khi. Thực sự tôi ngại lắm luôn ấy. Một lúc lâu sau, tôi thấy anh Tí đứng dậy rời khỏi chỗ đi đâu đó, tôi mới thở hắt ra, nhoài người trườn ra bàn. Mẹ ơi, thoải mái quá. Nãy giờ tôi nghĩ mình là pho tượng không đấy.
Một hộp socola vừa được đặt xuống bàn, nằm chễm trệ trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quên cả ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào anh Tí: "Anh bắt em làm ôsin để trừ nợ hay bắt em làm ôsin để phá của nhà anh vậy?"
Anh Tí lười nhác nằm ngả lưng ra sau ghế trả lời: "Tại anh sợ không cho mày ăn mày không có sức làm việc. Ăn mau đi rồi lau nhà cho anh."
Không phải là của tốt lành gì cả. Mặc kệ, đã vậy tôi ăn sạt nghiệp nhà anh ấy luôn. Vừa ngồi nhóp nhép hộp socola, tôi vừa suy nghĩ xem nên làm cách gì để thoát khỏi cái cảnh này. Nếu không, cứ tình trạng này tôi sẽ chết dần chết mòn ở đây vì thiếu máu quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook