Mây Khói Ngang Mi
-
Chương 55: Âm mưu
Sau khi Cổ Tư Hoàn rời khỏi Cảnh Dương cung , không biết Mạc Tịnh Huyên suy nghĩ thế nào , cuối cùng quyết định cho nô tài đem nhưng món đồ Chu Hạo Đế tặng vào trong . Đám nô tài thấy vậy thì mừng khôn xiết chạy về
phụng mệnh .
Tối hôm đó Chu Hạo Đế như mọi khi đến Cảnh Dương cung cũng trong tối hôm đó một sự việc khiến cả hoàng cung kinh ngạc , hậu cung thì vui mừng . Vì sao ư ? Đó là vì Chu Hạo Đế đã rất tức giận rời khỏi cung của hoàng hậu . Sau ngày đó , Chu Hạo Đế không những hạ lệnh cấm túc hoàng hậu mà còn không bước chân vào Cảnh Dương cung nữa .
-“Có chuyện này thật sao ? “ _ Huệ Từ Vân ngạc nhiên hỏi . Bà thật không tin , trước giờ hoàng nhi của bà không phải rất sủng ái đứa nhỏ Mạc Tịnh Huyên này sao ? Tại sao bây giờ lại phạt nặng như vậy ?
-“Bẩm thái hậu đúng là vậy . Nô tỳ nghe nói tối đó hoàng thượng đến nhưng hoàng hậu đã đóng cửa phòng không cho hoàng thượng vào cũng không chịu gặp , cho nên hoàng thượng mới tức giận hạ lệnh cấm túc ạ “ _ ma ma bên cạnh Huệ Từ Vân tâu lại
-“Cái gì ? Đóng cửa không gặp ? “_ Huệ Từ Vân hơi nhổm dậy , mắt trợn lên không thể tin được , cũng có chút tức giận
-“Thái hậu bớt giận …. “ _Tử Mộc Thanh Ninh vội lại vuốt vuốt lưng bà , nhu mì khuyên nhủ
-“Thật là , đứa trẻ Tịnh Huyên này bị ta cùng hoàng thượng làm hư mất rồi . Đóng cửa từ chối hoàng thượng còn ra thể thống gì nữa “ _ Huệ Từ Vân giọng hơi tức than thở
-“Thanh Ninh nghĩ hoàng hậu chỉ một phút giận dỗi thôi , để chút nữa Thanh Ninh ghé Cảnh Dương cung nói chuyện , khuyên nhủ hoàng hậu thử xem . Thái hậu người đừng tức giận nữa nha “ _ Tử Mộc Thanh Ninh mỉm cười ngọt ngào nói
-“Con thật hiểu chuyện mà , phải chi Huyên nhi được một phần của con thì tốt rồi “ _ Huệ Từ Vân cầm tay Tử Mộc Thanh Ninh vỗ vỗ , sự tức giận mới bộc phát của bà vì lời nói quan tâm , biết ý mà tan biến mất
-“Thái hậu đừng nói vậy , Thanh Ninh không dám nhận đâu . Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ , Thanh Ninh sao dám so sánh với nàng “ _ Tử Mộc Thanh Ninh cúi đầu e thẹn , ấp úng nói
-“Ninh nhi cũng nên gọi ai gia theo hoàng thượng và Huyên nhi , gọi ta là mẫu hậu đi “
-“Thái … thái hậu … Thanh Ninh không dám … “ _ Tử Mộc Thanh Ninh ngẩng đầu , mặt hồng nhuận nhìn Huệ Từ Vân , trong mắt vừa thoáng vui mừng, vừa thoáng ngạc nhiên
-“Haiz , ngôi vị hoàng hậu của Huyên nhi là không thể thay thế được nhưng vị trí quý phi ai gia vẫn có thể giúp cho con , ai gia biết tình cảm của con dành cho hoàng thượng , ai gia rất cảm động …” _ Huệ Từ Vân từ tốn nói , mắt bà có chút ướt át
-“nhưng … nhưng trong lòng hoàng thượng không hề có Thanh Ninh … “ _ nàng ta vừa nói , vừa cụp mi mắt xuống , một hàng lệ lăn dài , bờ vai nàng ta run lên . Sự uất ức , tức tưởi dâng trào thành từng tiếng nấc , nàng ở bên hắn một thời gian dài như thế , phí hoài cả tuổi xuân để chờ đợi hắn , đợi hắn thực hiện hết hoài bão của mình , rồi lại vì hắn mà cam tâm lên núi tu thân học y trải qua những năm tháng cô độc để rồi khi quay về lại thấy hắn đã yêu một nữ nhân khác … hỏi làm sao nàng có thể cam tâm ?
-“Ai gia thấy không phải như vậy đâu . hoàng thượng đối với con rất để ý và quan tâm . Nếu không với tính của nó , con nghĩ nó sẽ để con ở doanh trại mà không đuổi con về sao ? Hôm ở cổng thành , ai gia thấy nó rất chú ý đến vết thương của con , nếu không phải nó để ý đến con , con nghĩ nó sẽ dịu dàng đỡ con như vậy sao ? “ _ Huệ Từ Vân hùng hồn an ủi
-“Thật … thật vậy sao ạ ? Người không gạt Thanh Ninh chứ ? “ _ Tử Mộc Thanh Ninh vừa cười vừa nói
-“Ai gia sao lại gạt con làm gì , lại nói không ai hiểu con bằng mẹ . Con phải có lòng tin vào chính mình “
-“Vâng , Thanh Ninh đã biết “
-“Gọi một tiếng mẫu hậu cho ai gia nghe xem nào “ _ Huệ Từ Vân cười híp mắt yêu cầu
-“Mẫu hậu … “ _ Tử Mộc Thanh Ninh nũng nịu gọi
-“Ngoan “
Trò chuyện cùng Huệ Từ Vân thêm một chút thì nàng ta xin cáo lui để đến Cảnh Dương cung “ thăm “ Mạc Tịnh Huyên . Vừa ra khỏi Vĩnh Thọ cung của Huệ thái hậu , nha hoàn cận thân của Tử Mộc Thanh Ninh là Thái Bích đã tiên lên đưa khăn tay cho nàng ta , có chút bất bình nói
-“Tiểu thư , người cần gì phải hạ mình để thăm người đàn bà kia chứ ? Ả ta đang bị hoàng thượng cấm túc , người đến có khi ảnh hưởng đến người thì sao ? “
Tử Mộc Thanh Ninh cầm lấy khăn tay , liếc nhìn Thái Bích một chút , môi đỏ nhếch lên một đường âm hiểm
-“Nói ngươi ngu ngốc thật không sai ? Không làm như vậy , làm sao lấy được sự đồng tình của thái hậu và quan lại chứ ? Ngươi nghĩ hậu cung và tiền triều không có quan hệ với nhau sao ? “
-“A , tiểu thư thật thông minh “ _ Thái Bích cười sum xoe nịnh bợ
Tử Mộc Thanh Ninh chỉ hừ nhẹ một tiếng , nhưng khi đi được khoảng một vài bước ngang qua ngự hoa viên thì Thái Bích nhỏ giọng gây chú ý cho Tử Mộc Thanh Ninh
-“Tiểu thư , bên kia hình như là Lục công chúa “
Khi nhìn thấy Cổ Túc Dao đang dạo trong ngự hoa viên , hai mắt Tử Mộc Thanh Ninh bỗng lóe lên tia tàn ác nham hiểm . Nàng ta nâng bước chân nhanh hơn , tiến về phía Cổ Túc Dao
Tối hôm đó Chu Hạo Đế như mọi khi đến Cảnh Dương cung cũng trong tối hôm đó một sự việc khiến cả hoàng cung kinh ngạc , hậu cung thì vui mừng . Vì sao ư ? Đó là vì Chu Hạo Đế đã rất tức giận rời khỏi cung của hoàng hậu . Sau ngày đó , Chu Hạo Đế không những hạ lệnh cấm túc hoàng hậu mà còn không bước chân vào Cảnh Dương cung nữa .
-“Có chuyện này thật sao ? “ _ Huệ Từ Vân ngạc nhiên hỏi . Bà thật không tin , trước giờ hoàng nhi của bà không phải rất sủng ái đứa nhỏ Mạc Tịnh Huyên này sao ? Tại sao bây giờ lại phạt nặng như vậy ?
-“Bẩm thái hậu đúng là vậy . Nô tỳ nghe nói tối đó hoàng thượng đến nhưng hoàng hậu đã đóng cửa phòng không cho hoàng thượng vào cũng không chịu gặp , cho nên hoàng thượng mới tức giận hạ lệnh cấm túc ạ “ _ ma ma bên cạnh Huệ Từ Vân tâu lại
-“Cái gì ? Đóng cửa không gặp ? “_ Huệ Từ Vân hơi nhổm dậy , mắt trợn lên không thể tin được , cũng có chút tức giận
-“Thái hậu bớt giận …. “ _Tử Mộc Thanh Ninh vội lại vuốt vuốt lưng bà , nhu mì khuyên nhủ
-“Thật là , đứa trẻ Tịnh Huyên này bị ta cùng hoàng thượng làm hư mất rồi . Đóng cửa từ chối hoàng thượng còn ra thể thống gì nữa “ _ Huệ Từ Vân giọng hơi tức than thở
-“Thanh Ninh nghĩ hoàng hậu chỉ một phút giận dỗi thôi , để chút nữa Thanh Ninh ghé Cảnh Dương cung nói chuyện , khuyên nhủ hoàng hậu thử xem . Thái hậu người đừng tức giận nữa nha “ _ Tử Mộc Thanh Ninh mỉm cười ngọt ngào nói
-“Con thật hiểu chuyện mà , phải chi Huyên nhi được một phần của con thì tốt rồi “ _ Huệ Từ Vân cầm tay Tử Mộc Thanh Ninh vỗ vỗ , sự tức giận mới bộc phát của bà vì lời nói quan tâm , biết ý mà tan biến mất
-“Thái hậu đừng nói vậy , Thanh Ninh không dám nhận đâu . Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ , Thanh Ninh sao dám so sánh với nàng “ _ Tử Mộc Thanh Ninh cúi đầu e thẹn , ấp úng nói
-“Ninh nhi cũng nên gọi ai gia theo hoàng thượng và Huyên nhi , gọi ta là mẫu hậu đi “
-“Thái … thái hậu … Thanh Ninh không dám … “ _ Tử Mộc Thanh Ninh ngẩng đầu , mặt hồng nhuận nhìn Huệ Từ Vân , trong mắt vừa thoáng vui mừng, vừa thoáng ngạc nhiên
-“Haiz , ngôi vị hoàng hậu của Huyên nhi là không thể thay thế được nhưng vị trí quý phi ai gia vẫn có thể giúp cho con , ai gia biết tình cảm của con dành cho hoàng thượng , ai gia rất cảm động …” _ Huệ Từ Vân từ tốn nói , mắt bà có chút ướt át
-“nhưng … nhưng trong lòng hoàng thượng không hề có Thanh Ninh … “ _ nàng ta vừa nói , vừa cụp mi mắt xuống , một hàng lệ lăn dài , bờ vai nàng ta run lên . Sự uất ức , tức tưởi dâng trào thành từng tiếng nấc , nàng ở bên hắn một thời gian dài như thế , phí hoài cả tuổi xuân để chờ đợi hắn , đợi hắn thực hiện hết hoài bão của mình , rồi lại vì hắn mà cam tâm lên núi tu thân học y trải qua những năm tháng cô độc để rồi khi quay về lại thấy hắn đã yêu một nữ nhân khác … hỏi làm sao nàng có thể cam tâm ?
-“Ai gia thấy không phải như vậy đâu . hoàng thượng đối với con rất để ý và quan tâm . Nếu không với tính của nó , con nghĩ nó sẽ để con ở doanh trại mà không đuổi con về sao ? Hôm ở cổng thành , ai gia thấy nó rất chú ý đến vết thương của con , nếu không phải nó để ý đến con , con nghĩ nó sẽ dịu dàng đỡ con như vậy sao ? “ _ Huệ Từ Vân hùng hồn an ủi
-“Thật … thật vậy sao ạ ? Người không gạt Thanh Ninh chứ ? “ _ Tử Mộc Thanh Ninh vừa cười vừa nói
-“Ai gia sao lại gạt con làm gì , lại nói không ai hiểu con bằng mẹ . Con phải có lòng tin vào chính mình “
-“Vâng , Thanh Ninh đã biết “
-“Gọi một tiếng mẫu hậu cho ai gia nghe xem nào “ _ Huệ Từ Vân cười híp mắt yêu cầu
-“Mẫu hậu … “ _ Tử Mộc Thanh Ninh nũng nịu gọi
-“Ngoan “
Trò chuyện cùng Huệ Từ Vân thêm một chút thì nàng ta xin cáo lui để đến Cảnh Dương cung “ thăm “ Mạc Tịnh Huyên . Vừa ra khỏi Vĩnh Thọ cung của Huệ thái hậu , nha hoàn cận thân của Tử Mộc Thanh Ninh là Thái Bích đã tiên lên đưa khăn tay cho nàng ta , có chút bất bình nói
-“Tiểu thư , người cần gì phải hạ mình để thăm người đàn bà kia chứ ? Ả ta đang bị hoàng thượng cấm túc , người đến có khi ảnh hưởng đến người thì sao ? “
Tử Mộc Thanh Ninh cầm lấy khăn tay , liếc nhìn Thái Bích một chút , môi đỏ nhếch lên một đường âm hiểm
-“Nói ngươi ngu ngốc thật không sai ? Không làm như vậy , làm sao lấy được sự đồng tình của thái hậu và quan lại chứ ? Ngươi nghĩ hậu cung và tiền triều không có quan hệ với nhau sao ? “
-“A , tiểu thư thật thông minh “ _ Thái Bích cười sum xoe nịnh bợ
Tử Mộc Thanh Ninh chỉ hừ nhẹ một tiếng , nhưng khi đi được khoảng một vài bước ngang qua ngự hoa viên thì Thái Bích nhỏ giọng gây chú ý cho Tử Mộc Thanh Ninh
-“Tiểu thư , bên kia hình như là Lục công chúa “
Khi nhìn thấy Cổ Túc Dao đang dạo trong ngự hoa viên , hai mắt Tử Mộc Thanh Ninh bỗng lóe lên tia tàn ác nham hiểm . Nàng ta nâng bước chân nhanh hơn , tiến về phía Cổ Túc Dao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook