Cố Nam Đình sau khi ra khỏi nhà họ Trình thì không về ngay. Anh ngồi trong xe, người nghiêng tới trước phủ phục trên vô lăng, dáng vẻ ủ rũ bất lực khiến Trình Tiêu đứng trước cửa sổ tầng hai cảm thấy chua xót vô cùng.

Khi Nghê Tiêm kết giao với Trình Tiêu là có mục đích, rồi từ chối cô vì hiểu lầm mình là con trai Trình Hậu Thần; Hạ Chí bắt gặp Phỉ Diệu và Thương Ngữ thân mật với nhau trên phố, cái ngày Trình Tiêu biết mình bị bắt cá hai tay... đều không đau buồn bằng lúc xác nhận Cố Nam Đình đã từng thích Tiêu Ngữ Hành.

Dù là Nghê Tiêm hay Phỉ Diệu, dù thích đến mấy, quen nhau bao lâu, khi chào tạm biệt, Trình Tiêu không có chút gì quyến luyến. Đến lượt Cố Nam Đình, chỉ cần nghĩ đến anh từng đối xử tốt với một cô gái, mà còn là người mà cả đời này cũng không thể vạch rõ giới hạn với anh, chỉ nghĩ thôi là đã thấy không chấp nhận được.

Trình Tiêu cảm thấy trên thế gian này, chắc chỉ có Cố Nam Đình anh là có thể khiến cô đau khổ và mâu thuẫn như vậy, ấm ức tủi thân đến mức không muốn thấy anh nữa, nhưng lại không nỡ kết thúc ở đó.

Đối với Tiêu Ngữ Hành, ngày đầu tiên Trình Tiêu vào Trung Nam đã nghe có người nhắc đến, nói đó là cô gái hoạt bát xinh đẹp, tuy là con gái kế của Cố tổng, nhưng lại được nhà họ Cố yêu thương, đặc biệt là con trai trưởng nhà họ, người nắm giữ Trung Nam trong tương lai, sự bảo vệ chăm sóc của anh dành cho cô bé còn hơn cả người yêu.

Trình Tiêu vì thế đã xác nhận, hôm bị Thương Ngữ tạt café, bánh ngọt trên tay Cố Nam Đình là anh mua cho em gái. Còn cô bé anh dẫn theo bên cạnh trong tiệc đính hôn của Thương Ngữ chính là Tiêu Ngữ Hành, người được nhà họ Cố yêu thương nhiều nhất. Chính từ lúc đó, cái tên Tiêu Ngữ Hành đã in đậm trong đầu Trình Tiêu.

Tin Cố Trường Minh dẫn vợ yêu ra nước ngoài nghỉ ngơi, không biết thế nào cũng lan truyền khắp công ty. Trình Tiêu đang tập huấn đã nghe người ta cười nói trong nhà vệ sinh: "Lão Cố tổng dẫn phu nhân đi chơi rồi, tiểu Cố tổng ở nhà cùng tiểu phu nhân tương lai, sự sắp đặt này thật là không tồi."

Đối với Cố Nam Đình, từ lúc anh nhặt được vé lên máy bay của cô, Trình Tiêu không hề ghét anh. Người đàn ông như anh, khoan hãy nói là đẹp trai tài giỏi, hành động nho nhã lịch sự, mà chỉ đôi mắt đầy ắp trí tuệ và sâu sắc đó thôi cũng đủ khiến người ta không kháng cự được. Còn hứng thú đối với cô mà anh biểu hiện ra, nhạy cảm như Trình Tiêu đã nhận ra từ lâu. Nhưng trong tình huống bị bao vây bởi tin tức Cố Nam Đình có ý với Tiêu Ngữ Hành mà gần như thiên hạ đều biết, Trình Tiêu không thể thuyết phục bản thân phải đón nhận ám hiệu của anh.

Nhưng cô lại không thể phớt lờ những âm mưu của Diệp Ngữ Nặc với anh. Đối với Trình Tiêu, cho dù Diệp Ngữ Nặc xinh đẹp trẻ trung, thì ưu tú như Cố Nam Đình vẫn sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi để làm gì cô ta. Sự bảo vệ này là xuất phát từ niềm tin vào nhân cách của anh.

Nhưng Diệp Ngữ Nặc dám dựa vào sức của chính mình mà thù địch với phó tổng cao xa của Trung Nam, Trình Tiêu đương nhiên phải tìm hiểu cô ta rốt cuộc là người thế nào. Thế là, Trình Tiêu nhờ trợ lý của Trình Hậu Thần điều tra về cô ta, sau đó phát hiện Diệp Ngữ Nặc và Tiêu Ngữ Hành là chị em. Trình Tiêu lờ mờ hiểu ra mâu thuẫn giữa Cố Nam Đình và Diệp Ngữ Nặc là vì Tiêu Ngữ Hành. Còn hôm cô ra nước ngoài tập huấn, Lâm Tử Kế nói: "Lẽ nào Cố tổng đã lên máy bay đến Cổ Thành", trong tình huống không hay biết gì, Trình Tiêu gần như có thể khẳng định, anh sở dĩ đi Cổ Thành là có liên quan đến Tiêu Ngữ Hành. Từ khoảnh khắc đó, Trình Tiêu quyết định cách xa Cố Nam Đình.

Nhân lúc trái tim chưa hoàn toàn trao đi, thì cố gắng lấy lại mà không tổn hại gì.

Hạ Chí lại nói anh không có ở công ty, không đi Cổ Thành. Sau đó, anh từ nơi xa xôi đến Mỹ, xuất hiện trước giường bệnh của cô. Nói Trình Tiêu không bất ngờ, không cảm động thì chắc chắn là giả. Trong thời gian anh ở lại khu vực tập huấn, em gái bảo bối của anh gặp nguy hiểm, và gặp cả Phùng Tấn Kiêu ở Cổ Thành. Thái độ của anh với Phùng Tấn Kiêu, cô hiểu, dù sao vì Phùng Tấn Kiêu mà Tiêu Ngữ Hành bị liên lụy vào vụ án đó, anh là anh trai nên xót em gái cũng là chuyện thường tình. Còn anh biết rõ Tiêu Ngữ Hành gặp nguy hiểm ở Cổ Thành mà vẫn kiên trì ở lại Mỹ, đến khi cô hoàn thành tập huấn, đích thân đưa cô bay về nước, với lễ kỷ niệm cao nhất trong ngành, cô được tuyển dụng chính thức, khiến Trình Tiêu đã thầm phủ định những lời đồn về anh và Tiêu Ngữ Hành.

Nhưng sự quan tâm của Cố Nam Đình dành cho Tiêu Ngữ Hành, khi Tiêu Ngữ Hành giấu gia đình lén chạy tới thành phố A vẫn bị Trình Tiêu phát giác. Thế nên khi anh hỏi cô trong điện thoại sao gặp Tiêu Ngữ Hành mà không báo anh biết, Trình Tiêu đã nổi nóng. Lúc đó cảm xúc không thể kiểm soát khiến Trình Tiêu nhận ra, Cố Nam Đình đã có một vị trí trong trái tim cô rồi.

Cố Nam Đình tối đó chạy tới thành phố A, Trình Tiêu cho rằng anh đến vì Tiêu Ngữ Hành. Anh kiên định phủ nhận nên Trình Tiêu đã tin anh. Anh bất giác biểu lộ sự lo lắng cho cô trong vụ án La Vĩnh, khi cô và Tiêu Ngữ Hành cùng gặp nguy hiểm trong quán bar, anh đã không hề do dự chìa tay về phía cô, Trình Tiêu khi đập chai rượu lên đầu kẻ xấu vì anh đã hoàn toàn chấp nhận anh rồi.

Sự xuất hiện của Hách Nhiêu khiến Trình Tiêu có một thoáng dao động. Nhưng Cố Nam Đình chưa từng che giấu sự lo lắng cho Hách Nhiêu trước mặt cô, sự thẳng thắn đó khiến Trình Tiêu đè nén nghi vấn trong lòng, lặng lẽ quan sát. Về sau, Hách Nhiên trải qua cửa ải sinh tử bi thảm, sự bất lực, tự trách của Cố Nam Đình khiến Trình Tiêu xót xa vô cùng. Sự kiên cường, kiên quyết của Hách Nhiêu khiến Trình Tiêu nảy sinh sự khâm phục. Lúc đó cô nghĩ, nếu họ trước kia quả thực từng yêu nhau thì cũng là lẽ đương nhiên.

Nếu đôi bên đã rung động, đối với Cố Nam Đình, Trình Tiêu không còn giả vờ nữa, nói chính xác là, không còn mâu thuẫn nữa.


Trong buổi tiệc kỷ niệm 40 năm thành lập Trung Nam, anh đưa cô đi gặp phụ huynh, cô cho anh niềm bất ngờ anh mong đợi nhất. Trình Tiêu cho rằng, yêu và không yêu, hợp và không hợp, có thể ở bên nhau hay không, ba chuyện vốn hoàn toàn không giống nhau này sẽ trở thành một chuyện mà cô và Cố Nam Đình cùng cố gắng.

Đêm tuyết rơi ấy, họ nắm tay nhau đi dạo bờ sông, trong vô thức mà trắng xóa mái đầu. Trình Tiêu thầm cười chính mình, cô lại cũng biết khao khát một người đàn ông như thế, và tình yêu của người đàn ông đó.

Mọi thứ anh trao cho cô tốt đẹp đến mức khiến cô buông bỏ áo giáp phòng bị.

Thế nhưng, anh gặp Diệp Ngữ Nặc ở sân bay mà từng lời từng câu đều bảo vệ Tiêu Ngữ Hành. Anh lại vì một Tiêu Ngữ Hành không bị chút tổn thương nào mà trở thành thù địch với một người phụ nữ khác! Những lời đồn trước kia, những chi tiết vặt vãnh anh thể hiện, trong tích tắc đã tràn ngập đầu óc Trình Tiêu, cuối cùng cô chắc chắn, năm đó anh cố chấp gạt phăng Diệp Ngữ Nặc vốn có thành tích đầu bảng chính là vì Tiêu Ngữ Hành.

Người đàn ông đang là bạn trai cô, bất chấp thân phận, bất chấp báo đáp, bất chấp tổn thương, lại không phải vì chính bản thân anh!

Trình Tiêu thực sự muốn tát Cố Nam Đình một cái ngay tại sân bay, sau đó bảo anh rằng: không bao giờ gặp lại. Thậm chí khi cô hỏi: Có phải vì Tiêu Ngữ Hành mà có thể trở thành kẻ thù của người khác hay không, sự chần chừ trong thoáng chốc của anh đã khiến Trình Tiêu có suy nghĩ xin từ chức.

Nhưng lại không nỡ quá tuyệt tình.

Đó là vì anh, Cố Nam Đình.

Tiêu Ngữ Hành khác Hách Nhiêu. Dù Hách Nhiêu là bạn gái cũ của Cố Nam Đình, cô ấy trải qua nỗi đau đớn nặng nề và trở thành người mất đi gia đình, đừng nói Cố Nam Đình sẽ giơ tay giúp đỡ, mà ngay cả Trình Tiêu quen biết chưa lâu cũng không nỡ, làm sao khiến Cố Nam Đình khó xử được? Để khiến anh yên lòng, Trình Tiêu nguyện giúp anh tìm kiếm Hách Nhiêu, cổ vũ Hách Nhiêu. Tiêu Ngữ Hành lại là công chúa của Cố gia, không chỉ có gia đình yêu thương bảo vệ, mà còn có Phùng Tấn Kiêu, căn bản là không có gì lo lắng. Cố Nam Đình lại vì muốn tránh cho cô bé không bị tổn thương mà không ngại so đo với người phụ nữ hèn hạ như Diệp Ngữ Nặc!

Sự bảo vệ quá mạnh mẽ đó, đã chứng tỏ điều gì?

Cố Nam Đình đã yêu cô, lúc trước anh từng thích ai thì cũng không lấy làm lạ. Nhưng anh che giấu tâm tư của mình với Tiêu Ngữ Hành trước kia. Không thẳng thắn như thế, là vẫn còn nhớ nhung mãi không quên quá khứ sao? Sự suy đoán này hình thành một vách ngăn vô hình, khiến Trình Tiêu không tài nào vô tư, không để ý như trước nữa. Tì𝙢‎ truyện‎ hay‎ tại‎ +‎ Tr𝑼𝙢Tr‎ uy𝚎n.𝑣n‎ +

Nhưng khi anh đến nhà, bị Trình Hậu Thần mắng cho không tài nào phản bác, Trình Tiêu vẫn nguyện giải vây cho anh, đồng thời bảo vệ anh trước bố mình, không bày mâu thuẫn giữa họ ra, chỉ nói rằng tâm trạng cô không tốt, không muốn gặp anh mà thôi.

Trình Tiêu không ngại tự lừa mình dối người, rằng anh chưa từng thích Tiêu Ngữ Hành. Nhưng anh lại thừa nhận, thừa nhận từng rung động với cô em gái đó, thừa nhận đã cố ý che giấu cô, thừa nhận đó là bí mật chỉ mình anh biết, còn nói những câu lo lắng cho Tiêu Ngữ Hành bị Diệp Ngữ Nặc hãm hại. Trình Tiêu tin anh yêu cô, nhưng cô không tin mình có thể làm như chưa có gì xảy ra, giữ mối quan hệ tốt đẹp với Tiêu Ngữ Hành, người mà anh từng thích, người mà cả đời này cũng sẽ phải giữ mối quan hệ thân cận.

Nếu người mà Cố Nam Đình từng thích là Hách Nhiêu, là Diệp Ngữ Nặc, cô sẽ không khó xử gì, cô chỉ cần một câu nói của anh: Cả đời này cũng không cần gặp lại họ nữa. Anh nhận lời, thì cô sẽ không nhắc đến. Anh không chấp nhận, thế thì, tạm biệt, không bao giờ gặp lại.

Mà lại là Tiêu Ngữ Hành.


Bây giờ, khi cô không chịu tha thứ cho anh, anh lại ngồi trong xe như thế, rất lâu cũng không nhúc nhích. Bắt Trình Tiêu phủ định anh, làm sao được?! Xem như chưa xảy ra... Trình Tiêu ý thức được, bản thân cô lại cũng là một người phụ nữ hẹp hòi!

Cố Nam Đình đã không biết mình ngồi trong xe bao lâu rồi, anh ngẩng lên, nhìn lên cửa sổ tầng hai, Trình Tiêu đứng đó bất động, nhìn anh.

Cố Nam Đình trong khoảnh khắc này rất hận sự che giấu của mình. Anh có lý do tin rằng nếu anh thành thật, Trình Tiêu có lẽ sẽ tức giận, sẽ nổi nóng, nhưng chí ít sẽ không bị tổn thương như bây giờ. Trình Trình mà anh yêu đã bị anh làm tổn thương.

Cố Nam Đình siết chặt nắm tay phải chặn ở trước ngực, cố gắng kiềm chế nỗi chua xót và cơn đau đang dâng lên ở đó. Mãi sau, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Tiêu.

Trình Tiêu nghe máy, cô nói: "Anh về đi đã."

Cố Nam Đình đẩy cửa xe đi xuống, ngước lên nhìn cô, "Anh biết em không muốn nghe anh xin lỗi, nhưng... Trình Trình, anh biết lỗi rồi, xin em hãy tha thứ cho anh một lần."

Cơn nghẹn ngào trong giọng nói của anh Trình Tiêu đã nghe thấy, nhưng lời tha thứ nghẹn ở cổ, mãi không thốt ra được.

Cuối cùng, vẫn là Cố Nam Đình nói: "Nghỉ ngơi đi, anh về đây. Chúc ngủ ngon, Trình Trình."

Anh không ép cô, không lợi dụng tình yêu của cô, sự không nỡ của cô, mà ép cô.

Trình Tiêu nằm trên giường, ép bản thân phải ngủ, nhưng rõ ràng cô cũng rất mệt mà mãi không ngủ được. Cô chỉ cần nhắm mắt lại là trước mắt sẽ xuất hiện hôm máy bay bị sét đánh, cô đang trong tình trạng hôn mê, cảnh tượng như giấc mơ hiển hiện ngay trước mắt.

Một cô gái nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, có một người đàn ông túc trực bên cạnh. Anh ta nắm tay cô gái, hôn lên trán cô ấy.

Trình Tiêu ngồi bật dậy, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên cửa kính như phản chiếu gương mặt của Tiêu Ngữ Hành, còn người đứng sau lưng cô bé, không phải là Cố Nam Đình thì còn là ai?

Trình Tiêu đưa hai tay ôm lấy mặt.

Cảnh tượng trong phòng bệnh rốt cuộc là cảnh đã xảy ra khi cô nằm viện, hay là cũng giống như khi Hách Nhiêu gặp nguy hiểm, là điềm báo trước? Nếu là vế sau thì Trình Tiêu nghĩ rằng, người nằm trên giường không thể là cô, mà là Tiêu Ngữ Hành. Thế thì, người đàn ông kia rốt cuộc là Phùng Tấn Kiêu, hay là Cố Nam Đình? Nếu là vế sau, Trình Tiêu ý thức được, bản thân không thể nào tiếp tục với anh được nữa.


Trình Tiêu gần như suốt đêm không ngủ, may mà hôm sau không phải bay. Cô không cần đi đâu cả. Đã ngủ không được nên cô dậy ăn sáng cùng Trình Hậu Thần. Sau đó nhận ra, bố cô cũng tỏ vẻ mệt mỏi như thể cả đêm không ngủ.

Trình Tiêu cảm thấy hối lỗi, cô an ủi Trình Hậu Thần, "Chuyện của bọn con để tự bọn con xử lý, bố không cần lo. Yêu đương có lúc nào không cãi nhau đâu, chuyện thường như cơm bữa ấy mà."

Trình Hậu Thần không nổi cáu, chỉ hỏi: "Là cậu ta phạm lỗi nguyên tắc à?"

Trình Tiêu nhân cơ hội uống sữa mà im lặng vài giây, rồi đáp, "Không ạ."

Trình Hậu Thần gật gù như được giải phóng khỏi gánh nặng, nói một câu bất ngờ: "Nếu con thật sự thích cậu ta thì hãy ở bên nhau yên ổn, đừng làm bộ quá."

Lần đầu tiên trong đời, bố cô bảo cô phải biết dừng đúng lúc.

Trình Tiêu ngước lên, "Con không nghe lầm chứ? Ý bố là bố không phản đối nữa à? Tối qua bố mới mắng người ta tối tăm mặt mũi mà."

Trình Hậu Thần vẫn bình thản, nhưng lời nói rất kiên định, "Cũng phải có người đàn áp nó, đỡ sau này nó phóng túng chứ."

Trong lòng Trình Tiêu rất cảm động vì tình yêu của bố, nhưng miệng vẫn đùa: "Vẫn là bố con bá đạo nhất."

Trình Hậu Thần vỗ vỗ tay cô, thoáng thở dài gần như không nhận ra, "Cũng có ích gì đâu, chưa chắc đã bảo vệ được mẹ và con."

Trình Tiêu nhận ra điều gì đó, cô hỏi: "Sao bỗng dưng trở nên thương cảm thế? Phi Phi của bố lại bắt nạt bố sao?"

Trình Hậu Thần cầm ly nước lên, Trình Tiêu không kịp nhắc là còn nóng thì ông đã uống một ngụm lớn, "Mẹ con không đếm xỉa gì bố, làm sao bắt nạt bố?"

Ánh mắt Trình Tiêu dừng ở gương mặt có phần tiều tụy của ông, "Kết quả tái khám năm nay của mẹ con chắc có rồi nhỉ, mọi thứ bình thường chứ?"

Trình Hậu Thần không nhìn cô, chỉ "ừ" một tiếng.

Trình Tiêu đặt ly nước xuống, chìa tay ra, "Cho con xem kết quả đi."

"Đã nói là không sao mà. Chẳng lẽ con mong có sao à?" Thấy Trình Tiêu kiên quyết, Trình Hậu Thần bảo: "Ở chỗ mẹ con."

Trình Hậu Thần đến công ty rồi, Trình Tiêu cũng đi, cô đến bệnh viện trung tâm trước, hỏi thăm bác sĩ điều trị chính năm đó đã mổ cho Tiêu Phi, ông ta nói: "Mẹ cháu gần hai năm nay không tái khám ở bệnh viện này, đều do bố cháu sắp xếp chuyên gia kiểm tra cho mẹ cháu."

Trình Tiêu không chậm trễ, chạy thẳng đến công ty Tiêu Phi.


Tiêu Phi đang ở đó, thấy cô đến thì hơi bất ngờ, "Hôm nay không bay sao?"

Trình Tiêu quan sát bà, thấy sắc mặt bà vẫn bình thường, "Nghỉ ạ, đến thăm mẹ."

Tiêu Phi đưa tay lên xem đồng hồ, "Mẹ sắp có cuộc họp quan trọng, con đến văn phòng mẹ ngồi chơi đi, buổi trưa chúng ta ăn cơm chung nhé?"

Trình Tiêu gật đầu, "Vâng."

Trình Tiêu ngồi trong văn phòng một lúc, cô tiện tay lục lọi trên bàn làm việc của Tiêu Phi, trừ một số hợp đồng, bìa sách, và cả bản thảo mà bà đang phê duyệt ra, thì không còn thứ gì khác. Trình Tiêu ngẫm nghĩ, thò tay kéo ngăn tủ, không khóa. Ngăn cuối cùng có báo cáo tái khám của bà, Trình Tiêu lật từng trang ra xem, lần tái khám năm nay tiến hành vào nửa tháng trước, kết quả hiển thị tất cả đều bình thường.

Trình Tiêu rất nhẫn nại chờ đến khi Tiêu Phi họp xong, hai người chọn một nhà hàng trang nhã để ăn trưa. Lúc dùng bữa, Trình Tiêu nói thẳng: "Con thấy lão Trình tâm trạng không ổn, lo sức khỏe mẹ có vấn đề nên mới đến đây."

Vẻ mặt Tiêu Phi từ ngạc nhiên đi đến buồn cười, "Thảo nào mẹ đang nghĩ con rảnh rỗi lại chạy đến công ty làm gì." Nói xong bà còn cố ý ưỡn ngực, vô tư tiếp tục: "Sợ gì, nếu có vấn đề thật thì cắt luôn bên kia là xong."

Trình Tiêu trừng mắt, tức tối nói: "Thứ đó mọc trên người mẹ đúng là lãng phí, cắt đi cho đỡ nhọc lòng."

Tiêu Phi cười sảng khoái, "Con bú nó mà lớn lên đấy, bây giờ còn chê bai à. Hơn nữa không di truyền từ mẹ thì con có vóc dáng đẹp thế kia không?"

Trình Tiêu rót nước cho bà, "Những thứ di truyền từ mẹ quá nhiều rồi, đúng là không cảm ơn kịp."

Tiêu Phi nhướn mày đắc ý, sau đó mới nói: "Bố con đề nghị tái hôn, mẹ chưa đồng ý."

"Sao lại không đồng ý. Dù sao mẹ cũng chẳng có ai thích hợp, bố đã chủ động tới tận cửa, mẹ khách sáo làm gì?" Trình Tiêu vạch trần, "Không phải là không có ai theo đuổi mà vẫn độc thân bao năm nay, chẳng phải là vẫn còn tình cảm với bố hay sao?"

"Bao năm nay cũng đã sống ổn, chưa thấy sống một mình thì có gì không tốt cả." Tiêu Phi đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên chuyển đề tài, "Mẹ gọi cho Nam Đình rồi, nó đến rồi đấy."

Tiêu Phi mới ý thức được mình đã bị mẹ chơi một vố.

Cố Nam Đình đã bước vào nhà hàng, anh vẫn mặc sơ mi tối qua, có lẽ cũng cả đêm không ngủ, tròng mắt thoáng vằn tia máu. Anh lễ phép chào hỏi Tiêu Phi trước rồi mới ngồi xuống cạnh Trình Tiêu, hỏi dịu dàng, "Chọn món chưa?"

Tiêu Phi lúc này đứng lên, "Mẹ đi vệ sinh nhé."

Cố Nam Đình cảm ơn sự tác thành của Tiêu Phi. Khi chỉ còn hai người, anh nắm chặt tay Trình Tiêu, hỏi nhỏ: "Vẫn đang giận sao?" Thấy Trình Tiêu cụp mắt, không nói gì, anh thẳng thắn: "Anh sợ em cứ lạnh lùng với anh nên mới nhờ bác gái ra tay. Trình Trình, em nói đúng, chuyện của Hành Hành, người nên lo lắng là Phùng Tấn Kiêu. Anh nhận lời em, sau này chuyện của nó anh sẽ không quản nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương