Sau hôm ấy,chỉ cần Hà Vu Yến có thời gian rãnh liền điện cho Uông Hạo, cô cho rằng đây là số điện thoại riêng của Uông Hạo,nhưng người nghe điện thoại lại là thư kí anh,cô thư ký nói Uông Hạo tạm thời đi công tác vài ngày,bảo cô vài ngày sau hãy điện lại.

Đợi ba ngày, cô lại điện tới công ty, vẫn là cô thư ký tiếp điện thoại,cô nói Uông Hạo đi công tác còn chưa có trở lại,vào tuần sau mới có thể trở về Đài Loan.

Hà Vu Yến thất vọng đã đợi lại đợi, cuối cùng cũng đợi đến lúc Uông Hạo kết thúc công tác, cô lại gọi điện thoại, lúc này đây vẫn là cô thư ký tiếp điện thoại, mà kết quả là Uông Hạo phải họp cả ngày.

Khuyên tai còn chưa lấy được, cô không thể bỏ qua được, cô xác định là Uông Hạo cố ý tránh không gặp mặt,cô không hiểu vì sao anh lại làm vậy, nhưng bằng bất cứ giá nào cô cũng phải lấy lại.

Hôm nay thi xong cuối kỳ, Hà Vu Yến vừa đi ra cửa vừa điện cho Uông Hạo, "Xin hỏi vị nào?" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khánh sáo lễ phép của cô thư kí.

"Xin chào cô thư ký, tôi là Hà Vu Yến,phiền cô nhắn giùm Uông Hạo, ngày mai tôi sẽ đến công ty tìm anh ấy."

"Hà tiểu thư, hôm qua tôi đã nói với cô rồi, tổng giám đốc gần đây bề bộn nhiều việc. . . . . ." Cô thư ký khó xử giải thích.

Hà Vu Yến không cho cô thư ký có cơ hội tìm lý do, trực tiếp ngắt lời cô, tự nhiên nói: "Tôi biết anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi chỉ làm phiền anh ấy năm phút thôi,dù thế nào đi chăng nữa tôi phải gặp anh ấy, phiền cô nhắn giúp tôi ,cảm ơn cô." Hà Vu Yến cố đem tất cả những lời muốn nói nói ra một hơi,xong liền lập tức cúp điện thoại.

Buổi chiều hôm sau,cho dù ngay hôm qua ở trong điện thoại nói kiên quyết, mà khi cô thực sự đứng ở trước công ty của Uông Hạo,cô lại không có dũng khí đi vào.

Cô nói với bản thân, hôm nay cô đến chính là đơn thuần muốn lấy lại khuyên tai,cô không muốn khiến người ta chán ghét, biết rõ Uông Hạo đối với cô không có hảo cảm, còn lần nữa dây dưa với anh.

Trải qua bốn năm, cô đã không còn là một cô nữ sinh trung học ngốc nghếch thích anh năm đó nữa rồi.

Khi Hà Vu Yến đứng trước cửa tòa cao ốc công ty bồi hồi, thì ở trên tầng cao nhất của công ty, Uông Hạo đang đứng cạnh trước cửa sổ sát đất, trên cao nhìn xuống bóng dáng nho nhỏ quen thuộc kia, ở trước cửa công ty đi tới đi lui, mỗi khi thấy cô cầm lấy di động,Uông Hạo liên tò mò nghiá về di dộng đặt trên bàn làm việc.

Đáng tiếc anh đã đợi lại đợi,tài liệu trên tay điều đã xử lý chu đáo xong, Hà Vu Yến vẫn còn ngây ngốc đứng ở dưới lầu, một lần cũng không goị cho anh.

Nếu không phải anh hiểu rất rõ Hà Vu Yến, anh khẳng định sẽ cho rằng cô đang cùng mình chơi đùa thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, cũng bởi vì hiểu Hà Vu Yến không phải loại nữ sinh có tâm cơ này, mới khiến anh càng bực bội,không phải kiểu đối với phụ nữ thiếu khiên nhẫn buồn bực, mà là một loại vội vàng sốt ruột.

Sốt ruột?Anh làm sao lại đối với Hà Vu Yến cảm thấy vội vàng?

Rõ ràng là vì lạnh nhạt của cô, sợ cô vì lần trước ngoài ý muốn hôn mà quấn lấy bản thân, cố ý không tiếp điện thoại cô cũng cố ý không nhìn cô.

Nửa tháng đi qua, anh cho rằng đêm đó mình bị cô khơi mào dục vọng cũng hòa tan đi chút,trên thực tế dục vọng bị anh dùng lý trí áp chế, hơn nữa dục vọng tiềm ẩn trong lòng không có nhạt đi.

Anh đối với Hà Vu Yến dục vọng không đơn giản chỉ là đàn ông khát vọng thân thể phụ nữ phát tiết, hơn thế một ý nghĩ hung hăng muốn đem cô chiếm đi.

Lúc anh khiếp sợ phát hiện bản thân đối với Hà Vu Yến không nên có ý nghĩ này, dứt khoát đi công tác để bản thân nhắm mắt làm ngơ, ai biết một chuyến xuất ngoại, anh càng muốn thấy cô, hơn nữa ý nghĩ càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Nghĩ đến đây trong lòng anh căng thẳng,đôi mắt sắc bén híp lại, nhìn không ra cảm xúc trên khuôn mặt anh tuấn mang theo trầm tư, anh theo thói quen hút một điếu thuốc, ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm Hà Vu Yến khiến anh buồn bự nôn nóng mấy ngày nay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Uông Hạo không biết rốt cuộc mình rút mấy điếu thuốc, dùng sức phả khói ra, xoay người đi đến trước bàn làm việc, đem điếu thuốc chỉ hút một nữa dập tắt.

Điện thoại nội bộ lúc này vang lên, "Chuyện gì?" Anh ngồi trở lại trước bàn làm việc, dụi dụi mắt.

"Tổng giám đốc, mười phút sau có hội nghị nghiệp vụ, tư liệu tôi đã chuẩn bị tốt rồi." Cô thư ký ngắn gọn nhắn nhủ.

"Tôi đã biết, cô đem tư liệu vào cho tôi." Nói xong, Uông Hạo lập tức cúp điện thoại nội bộ, mà điện thoại khác được anh đặt ở trên một đống tư liệu như trước im lìm.

Khi cô thứ kí đem tự liệu vào rồi lại đi ra ngoài,tay Uông Hạo tùy ý lật xem tư liệu trong tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác tây trang chuẩn bị đi họp hội nghị,trùng hợp vào lúc này di động vang rồi.

Uông Hạo đem áo khoác tây trang mặc vào, nhanh chóng lấy di động, chăm chú nhìn dãy số xa lạ phía trên, lại đi đến trước cửa sổ sát đất, khóe miệng vểnh lên, tâm tình không vui nhấn phím call.

Di động vừa vang một tiếng, Hà Vu Yến còn đang suy nghĩ có phải hay không là cô thư ký tiếp điện thoại,đầu bên kia lên tiếng ,giọng nói nam trầm thấp ôn hoà, "Xin chào, tôi là Uông Hạo."

Đột nhiên nghe được âm thanh của anh,Hà Vu Yến tim đập nhất thời nhanh hơn, miệng mở ra lại không thể nói ra tiếng, cô từ đầu không biết được, từ một tiếng trước cô xuất hiện ở dưới công ty, Uông Hạo đã phát hiện cô rồi.

"Nói chuyện."Đầu điện thoại bên này,Uông Hạo lại thúc giục.

"Anh Uông. . . . . . Tôi là Vu Yến." Cô nhỏ giọng nói: "Xin hỏi. . . . . . Tôi. . . . . ."Cô không biết nên mở miệng thế nào, ấp úng thật lâu,ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được.

Đầu bên đây cô nói không rõ ràng,đâu bên kia Uông Hạo lại không có tính nhẫn nại, "Em hiện tại đang ở đâu?"

"Ách. . . . . . Dưới lầu công ty của anh."

"Đi lên."

"Hở?"

"Tôi nói đi lên."

"Nhưng là. . . . . ."

"Không có nhưng là,tôi bề bộn nhiều việc, không muốn lãng phí thời gian." Nói xong Uông Hạo liền cúp di động.

Nghe được âm đô đô, Hà Vu Yến rất là ủ rũ, nhìn phong thái cửa lớn cao ốc, bảo vệ đã nhìn cô một tiếng, cô tiếp viên bên trong cũng đối với hành động của cô cảm thấy nghi hoặc,cô đem điện thoại di động cất kỹ, bắt chấp chú bảo vệ nhìn chăm chăm, đi vào công ty của Uông Hạo.

Hà Vu Yến cho rằng Uông Hạo đang ở trong văn phòng,cô tiếp viên thân thiết chỉ dẫn cô đi vào thang máy chuyên dành cho nhân viên cao cấp lên tới tầng cao nhất, đợi cô chỉ có cô thư ký.

"Xin chào, tôi là. . . . . ." Hà Vu Yến mới muốn nói rõ mục đích mình đến,cô thư ký đã cắt ngang rồi.

"Hà tiểu thư, xin mời đến văn phòng tổng giám đốc."Cô thư ký thật khách khí mời cô đi vào văn phòng Uông Hạo, nhìn không có ai trong văn phòng,mặt Hà Vu Yến mang theo nghi hoặc nhìn cô thư ký.

"Tổng giám đốc năm phút trước đã đi họp rồi."

Họp? Khó trách vừa rồi anh không kiên nhẫn liền cúp điện thoại của cô.

"Tôi đây vẫn là ngày khác lại đến là được rồi." Mới đầu kiên định để ý biết bản thân thật sự quấy rầy đến Uông Hạo, có chút dao động rồi.

"Hà tiểu thư,cô đừng vội đi, là tổng giám đốc muốn cô ở chỗ này chờ ngài ấy."

Nghe vậy Hà Vu Yến lại sửng sốt, ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào, "Nhưng không phải anh ấy đang vội sao?"

"Tổng giám đốc muốn cô chờ ngài họp xong." Thư ký nhắc lại những lời này, rất có lễ phép mờicô ngồi xuống.

Hà Vu Yến không có cự tuyệt, chọn một sofa gần mình nhất ngồi xuống, đem túi xách trên vai đặt ở trên đùi, "Xin hỏi hội nghị bao lâu thì kết thúc thế?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm." Thư ký mời cô chờ, xoay người đi pha coffee.

Chờ cô thư ký lại tiến vào, trên bàn trà đã có một tách cà phê nóng bốc hơi, Hà Vu Yến sau khi nói cám ơn chính là yên tĩnh ngồi chờ.

Hiện tại cô chỉ muốn biết chiếc khuyên tai mà Uông Hạo nói có phải là cái cô bị mất hay không, nếu cô lấy được chiếc khuyên tai thì sẽ rời đi ngay, một giây cũng không muốn nán lại.

Bởi vì không biết Uông Hạo họp bao lâu, Hà Vu Yến chỉ có thể ngây ngốc ngồi chờ, chờ chờ,nhìn đồng hồ trên tường từng giây từng phút trôi qua,cô ngồi ngay ngắn có chút mệt cũng có chút khát, cô nghiêng người lấy tách cà phê uống một ngụm, cà phê có chút đắng, cô nhíu mi đặt nó xuống, nhàm chán đánh giá gian phòng làm việc này,cách bài trí đơn giản, tất cả đều là màu gỗ,còn có hương thơm trầm ổn từ bên trong, bất quá bởi vì không khí yên lặng, văn phòng quá lớn, tự nhiên có vẻ có chút lạnh lẽo buồn tẻ.

Những tia ánh nắng mặt trời rọi vào cửa sổ sát đất phóng lên bức tường, mang theo nhiều tia ấm áp, có thể ánh nắng ngoài cửa sổ khiến cô sinh ra buồn ngủ, cũng có thể là sofa rất mền mại rất thoải mái, đặc biệt cô còn ở ngoài trời đợi hơn một tiếng,trời nóng làm mồ hôi nhễ nhại.

Bởi vì muốn tới công ty Uông Hạo, sợ mình mặc đồ tùy tiện, cô đặc biệt mặc một chiếc đầm voan, màu hoa hồng mềm mại, cô rất thích, chẳng qua cổ áo có chút thấp, cô mỗi lần xoay người đều phải rất cẩn thận, chỉ sợ bị phơi bày.

Bất quá hiện tại trong văn phòng chỉ có một mình cô, cho nên cô thật yên tâm mà hướng sát tay vịn sofa, cô vốn muốn dựa vào.

Nghỉ ngơi một chút, chỉ cần một chút thôi,thế nhưng đầu cô càng ngày càng nặng nề, cả chính mình ngủ khi nào cũng không biết nữa.

Cô ngủ thiếp đi, tay buông xuống bên hông, thân mình ngã một bên, cổ áo quá thấp lộ ra áo lót màu hồng, còn có cô luôn luôn để ý, chỉ sợ bị người khác dòm ngó cảnh xuân. . . . . .

Trong lúc Hà Vu Yến ngủ mê man mơ hồ nghe được hình như tiếng người nói chuyện, hơn nữa âm thanh này thật quen tai, giống như đã nghe ở đâu đó rồi vậy.Khi cô mở mắt ra,ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất,ánh mặt trời mờ nhạt phân tán tiến vào, có chút chói mắt.

Nhất thời nghĩ không ra mình đang ở chỗ nào, cô chỉ nhớ bản thân rõ ràng là ngồi ở trong văn phòng Uông Hạo chờ anh, nhưng giống như đợi quá lâu nên mệt, bất tri bất giác thế nhưng liền ngủ quên.

Nhớ tới đó cộ đột nhiên ngồi bắn dậy, cô nhớ mình tiến vào đây hình như là khoảng hai giờ hơn chiều.

"Em đã tỉnh?" Phía sau truyền đến âm thanh Uông Hạo, Hà Vu Yến khẩn trương ngồi thẳng mình, đưa tay vuốt vuốt tóc, phát hiện trên người mình có khoác áo khoát tây trang nam, không cần đoán cũng biết là Uông Hạo giúp cô.

"Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên." Cô đem áo khoác tây trang xốc lên, cẩn thận vắt tới tay vịn sofa,vẻ mặt xấu hổ,giọng nói cũng ấp úng.

Thấy cô tỉnh lại, Uông Hạo buông tài liệu trong tay ra đi tới sofa,gấp tay áo sơ mi màu hồng nhạt vài cái, lộ ra cánh tay rắn chắc,caravat màu xám nằm thẳng thốn ở trước cổ, dưới quần tây trang màu xám là một đôi chân thon dài hùng hồn,áo sơmi mỏng manh bó vòng quanh bờ ngực rắn chắn của anh.

Khi Uông Hạo không cười càm luôn thẳng, môi mỏng nhếch lên, nhìn qua hơi lạnh lùng,nhìn bờ môi của anh, Hà Vu Yến nhớ tới cảnh cường hôn nửa tháng trước bị anh ôm ngồi ở trên đùi, nhất thời khẩn trương đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, ở trên ghế sofa lắc lắc thân mình, chân tay luống cuống hướng sofa dời đi, muốn kéo ra khoảng cách cùng anh.

Uông Hạo dừng chân bên người cô một chút, rồi sau đó chân dài sải bước tới sofa đối diện cô ngồi xuống.

"Ngủ đủ rồi hả?" Âm thanh lạng lùng cùng đêm đó hết sức giống nhau, bất quá hôm nay trong giọng nói còn có một điểm chế nhạo,làm da mặt mỏng như Hà Vu Yến sau khi nghe xong lập tức đỏ lên, hai tay đan chéo, dũng khí nâng mặt nhìn anh cũng không có.

Cô liếc trộm nhìn đồng hồ, giật mình bản thân thế nhưng ngủ gần ba tiếng, phát hiện này khiến trên mặt Hà Vu Yến đỏ ửng càng đậm, làn da từ cổ trở lên đều đỏ một mảnh, hận không thể kiếm lấy cái động chui vào.

Uông Hạo thấy cô không lên tiếng,cúi đầu ép tới, không muốn đối mặt với cái đầu của cô, anh nói: "Vu Yến, không có người nói với em, cùng người khác nói chuyện, dùng đầu đối mặt với người ta là không lễ phép à?"

Hà Vu Yến bị nói vậy mặt càng đỏ bừng,nhưng vẫn là buộc bản thân đem một khuôn mặt như giọt máu nâng lên, "Anh Uông, lần trước anh nói khuyên tai. . . . . ."

Hơn nửa tháng,mặt trái của cô không sưng cũng không có dán vải, là một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.

Hà Vu Yến còn chưa nói xong, chỉ thấy tay Uông Hạo ở trên bàn trà mở ra, trên bàn trà lập tức có một chiếc khuyên tai, hoàn hảo không có đánh mất,thứ quý giá rốt cuộc cũng tìm được.

"Cám ơn anh, anh Uông." Tay cô đưa ra lấy khuyên tai, cảm kích nở nụ cười với Uông Hạo,cô cười có chút đáng yêu, có chút e lệ, Uông Hạo nhìn mà mê mẩn, ngực anh nhẫn căng,luồng nhiệt còn lưu lại nửa tháng trước lại bùng lên toàn thân. . . . . .

Đáng chết!Phong lưu tình trường nhiều năm như anh, thế nhưng bởi vì một nụ cười không tính đơn giản làm nửa người có phản ứng không nên có! Hà Vu Yến thấy mặt anh đột nhiên biến sắc, không nói một câu trừng cô, vội vàng thu hồi tươi cười,tay quấn tóc,

"Anh Uông, thực xin lỗi, tôi có phải quấy rầy anh làm việc rồi không? Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô kích động muốn đem khuyên tai bỏ vào trong túi, lại bởi vì khẩn trương, tay run lên không cẩn thận liền đánh rơi khuyên tai xuống đất.

Khuyên tai lăn vài cái, theo phía bên cô lăn tới dưới chân Uông Hạo, cô nửa quỳ ngồi xổm người xuống, nửa người trên hướng phiá dưới bàn trà, thử đưa tay lấy khuyên tai.

Mà Uông Hạo ngồi ở đối diện cô nhìn cô chật vật nghiêng người nửa quỳ ở trước mặt, từ góc độ của anh nhìn xuống, vừa vặn có thể thâý cảnh xuân bên trong cổ áo rộng, vốn tưởng rằng dáng người cô gầy hẳn là không có gì,nhưng nửa tháng trước anh chỉ biết bản thân sai lầm rồi,xúc cảm no đủ làm anh khó có thể quên.

Bởi vì cảnh xuân lộ ra ngoài,nữa vòng tròn no đủ mềm mại trắng noãn khiến thân là đàn ông như Uông Hạo không thể dời mắt đi, theo động tác của cô, nữa vòng tròn trắng nõn dưới áo ngực màu hồng di chuyển theo, thật quyến rũ người cũng thật khiêu khích, đặc biệt cổ áo hai bên tinh tế lộ ra xương quai xanh anh thích, giống như trương cánh bươm buớm một loại, khắp nơi đều khiêu khích thị giác giác quan của anh.

Nếu là bình thường, liền tính cùng phụ nữ gặp dịp thì chơi, cái gì là phụ nữ có thể, cái gì phụ nữ nên tránh xa, anh cũng chia ra thật sự rõ ràng.

Càng không cần phải nói ở trong công ty, anh từ trước đến nay giải quyết việc chung, đối với nữ cấp dưới, anh cũng không mang ánh mắt đối đãi với khác phái, ngay cả dù cho bộ dạng, dù cho dáng người, anh cũng là không động vào, cho dù có phụ nữ chủ động quyến rũ, anh cũng sẽ không thể tùy tiện mắc câu.

Mà lúc này chỉ vì hành động vô tâm của Hà Vu Yến để toàn thân anh không khỏi khát vọng, một loại dục vọng giống đực anh vô cùng quen thuộc ở trong lòng vội vàng thét lên, làm anh nhịn không được muốn giữ lấy cô, hung hăng đem người thích anh trước mắt này, lại không hiểu tình dục như Hà Vu Yến chiếm lấy.

Ý tưởng từ trong đầu óc hiện lên, Uông Hạo kinh ngạc bản thân thế nhưng sẽ có ý niệm hoang đường như thế, nhanh tay lẹ mắt anh sớm hơn Hà Vu Yến một bước, nhặt khuyên tai dừng ở bên chân anh lên.

Đem khuyên tai đặt trong lòng bàn tay, ngước mắt chống lại Hà Vu Yến cười cảm kích, bàn tay hướng anh mở ra, muốn cầm lại khuyên tai. Khi tay cô dừng ở phiá trên lòng bàn tay anh đang muốn lấy lại khuyên tai, tay Uông Hạo thon dài nắm chặt, Hà Vu Yến chẳng những không lấy được khuyên tai,ngay cả tay của mình cũng bị anh nắm chặt ở trong lòng bàn tay, khiến cô kinh ngạc trừng mắt to, nhất thời đoán không ra hành động của anh, chỉ có thể dùng sức tránh tay bị nắm.

Đáng tiếc Uông Hạo chẳng những không buông tay,bàn tay còn tăng thêm lực đạo, càng dùng sức nắm giữ, Hà Vu Yến không để ý có phải hay không phải sẽ chọc giận anh ,tay kia thì dùng sức muốn uốn tách tay mạnh mẽ của anh ra, bất kể cô có uốn tách như thế nào đi chăng nữa, Uông Hạo chính là không buông tay.

"Anh Uông. . . . . ." Bị anh nắm đau, Hà Vu Yến lên tiếng kêu anh.

"Tôi giúp em nhặt khuyên tai,em muốn đền đáp tôi thế nào đây?"

Hà Vu Yến kinh ngạc không hiểu ý tứ trong lời nói anh, rõ ràng là anh muốn nhặt khuyên tai giúp cô, là anh muốn trả cho cô, hiện tại thế nào muốn cô đền đáp chứ?

Uông Hạo thấy cô bị câu hỏi của mình choáng váng, thuận tay đem tay kia của cô nắm lấy, dùng sức một cái kéo thân thể của cô qua,vì trọng tâm bất ổn, thân thể mất đi cân bằng Hà Vu Yến miễn cưỡng hướng trên người anh ngã vào.

Cái mũi Hà Vu Yến đánh lên ngực Uông Hạo, có chút đau,khi cô lấy lại tinh thần, lại phát hiện bản thân đang ngồi ở trên đùi rắn chắc mạnh mẽ của Uông Hạo, điều này làm cho cô lại nhớ tới tình cảnh lần trước ở trên xe, vừa sợ lại hoảng kêu to, gấp đến độ muốn đứng dậy, "Anh Uông. . . . . ."

Cô phản kháng rước lấy Uông Hạo nheo mắt,hai chân mạnh mẽ định trụ chân chuyển động của cô, một tay còn lại kia vòng qua thắt lưng của cô, lại cùng lần trước giống nhau, cô bị vây ở trong lòng anh, nơi nào cũng trốn không xong, anh còn cố ý nói: "Tôi quyết định muốn nụ hôn của em làm đền đáp."

Uông Hạo rảnh rỗi cúi đầu nhìn cô,đôi mắt sắc bén như có một cỗ lửa đốt nhiệt liệt muốn thêu rụi cô, "Hà Vu Yến,em thích tôi, không phải sao?" Lời nói không nặng không nhẹ, lại làm Hà Vu Yến nghe xong hoảng hốt.

Không sai, cô thích anh, nhưng không tỏ vẻ anh có thể chỉ vì cô thích đến khi dễ cô, cô nỗ lực giãy dụa, vừa mới muốn hô to kêu anh buông cô ra, Uông Hạo lại vào lúc này cúi đầu mạnh, lúc cô hoàn toàn không có phòng bị, cường hãn lại bá đạo đem cánh môi cô che lại.

"Ưm. . . . . ." Hà Vu Yến không nghĩ tới Uông Hạo thật sự hôn cô, cô thình lình bị hôn sinh ra sợ hãi.

Anh làm sao có thể lại hôn cô? Hà Vu Yến muốn ra tiếng ngăn anh lại,thế nhưng anh hôn quá mức cuồng nhiệt, làm cô chỉ có thể phát ra âm thanh ưm yếu ớt.

Đối với phản kháng của cô, Uông Hạo không đặt ở trong mắt, cánh tay anh cứng như sắt thép đem cô kéo lại,dán lên bờ ngực dày rộng của anh, mà môi anh trải qua nửa tháng lại nhấm nháp tươi ngọt của cô, hoàn toàn trầm mê.

Vốn anh chỉ muốn xác nhận dục vọng bản thân đối với Hà Vu Yến có bao sâu, có lẽ chính là anh nhất thời tình mê, trải qua lần này sau, cổ xúc động trước kia dâng lên sẽ dừng lại, nhưng anh mới chạm vào môi cô,cô ngây ngô lại khiến cổ dục hỏa trong lòng anh cháy lên càng dữ dội, thậm chí nảy sinh một cỗ xúc động muốn lập tức giữ lấy cô .

Đầu lưỡi thăm dò bấp chấp môi cô kép chặt,cố tình vẽ vòng đôi môi phấn nộn của cô, muốn hấp dẫn cô mở caí miệng nhỏ nhắn để anh hôn càng sâu.

Nhưng anh thử lại thử, Hà Vu Yến làm sao cũng không chịu để lưỡi anh thăm dò vào, nụ hôn bị cự tuyệt khiến anh sinh lòng không vui, đầu lưỡi cũng càng dùng sức đẩy răng cô liều mạng cắn chặt, cô không để anh hôn, anh càng không thể không hôn.

"Hé miệng." Môi mỏng dán lên cánh môi của cô, giọng nói khàn đục ra lệnh.

"Không muốn. . . . . ." Cô vừa la lên lanh lảnh, cằm liền bị bàn tay anh nắm, đầu lưỡi nhân cơ hội cường thế đánh thẳng một mạch, cô nghẹn ngào nói không muốn,ở trong miệng cô đòi hỏi càng nhiều ngọt ngào.

"Ưm . . . . ."

Uông Hạo thuần thục chơi đùa trúc trắc của cô, một lần lại một lần thăm dò trong miệng mẫm cảm cô, Hà Vu Yến bị anh hôn đến cơ hồ muốn thở không nổi, thử vài lần muốn nghiêng mặt,nhưng Uông Hạo như là hôn đến nghiện, thế nào cũng không chịu bỏ qua, bàn tay to dứt khoát trụ cái gáy cô không ngừng vặn vẹo, hôn càng sâu, cuối cùng Hà Vu Yến cơ hồ là ngồi phịch ở trong lòng Uông Hạo,để anh muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn đoạt lấy không ôn nhu làm môi cô phát đau, trốn không khỏi đầu lưỡi anh tàn sát bừa bãi, cũng bị mút tê dại,làm cô đau không tự chủ được phát ra rên rỉ.

Ngay khi Uông Hạo hôn đến thoả thích, đầu lưỡi truyền đến một trận đau đớn, rồi sau đó anh cảm thấy trong miệng truyền đến mùi máu nhàn nhạt, anh đột nhiên ngừng nụ hôn lại, ngẩng đầu trừng mắt Hà Vu Yến, tay cũng buông rồi.

Hà Vu Yến hai tay được tự do, lập tức duỗi để trước ngực anh, vừa vội vừa thẹn lôi kéo bàn tay anh thăm dò vào áo lót cô,môi dưới bị anh hôn đến sưng đỏ, cúi đầu ủy khuất nói: "Tôi không phải cố ý muốn cắn anh, là vì anh hôn tôi. . . . . ."

Bốn năm trước khi thầm mến Uông Hạo, cô không biết Uông Hạo là người xấu xa như vậy, bốn năm sau gặp lại, cô phát hiện Uông Hạo người này bề ngoài lịch sự lại cất giấu sự vui buồn khó lường và cậy mạnh.

Uông Hạo biết Hà Vu Yến luôn luôn rất nghe lời, không nghĩ tới anh bất ngờ phát hiện cô chẳng những kiều diễm còn có gai, bởi vì caí cắn này, triệt để kích thích thói hư tật xấu ham muốn chiếm giữ mà anh che giấu, Uông Hạo là lão luyện tình trường, muốn bắt Hà Vu Yến, đối với anh là dễ dàng.

"Không thích tôi hôn em à?" Tay anh cầm cằm của cô.

"Không thích." Nụ hôn của anh làm cô đau.

"Không thích cũng phải thích, hiểu không?"

Hà Vu Yến không hiểu cũng không muốn biết lắc đầu, lúc tay anh không để ý giằng co của cô, tiếp tục trên thắt lưng cô di chuyển, cô sợ tới mức khóc, "Anh Uông. . . . . ."

Lúc này Uông Hạo trực tiếp hôn lên xương quai xanh trắng nõn của cô, thô bạo mút tạo thành dấu hôn, nhìn dấu hôn đỏ thẫm, Uông Hạo tinh tế cảm nhận được bản thân bị khơi mào dục vọng có bao nhiêu mãnh liệt, nhịn không được lại hôn lên cánh môi cô, nuốt vào tiếng khóc cô, tham lam thưởng thức mùi vị của cô.

Hôn lần này, lần trước là cường thế, trong mũi toàn là hơi thở nam tính của anh, bị hôn đau Hà Vu Yến ủy khuất bật ra một tiếng ô ô nghẹn ngào nhẹ, Uông Hạo ngược lại ôn nhu hôn cô,đầu lưỡi linh hoạt không cường thế mà dây dưa, tinh tế nhấm nháp mỗi một chổ mẫn cảm trong miệng cô, đem phản kháng của cô từ từ tan chảy.

Chưa trải qua tình cảm nhiều Hà Vu Yến bị nụ hôn ôn nhu như vậy mê hoặc,hai tay vốn là chống ở trước ngực Uông Hạo không tự giác choàng qua cổ anh,đôi môi khép chặt cũng bắt đầu đáp lại,cho dù trúc trắc không hiểu tình dục,nhưng cô vẫn là lớn mật lưỡi thăm dò cùng anh dây dưa,làm toàn thân Uông Hạo căng thẳng, bàn tay to ôm cô càng chặt, cũng hôn xâm nhập càng sâu.

Hai người ôm lấy lẫn nhau, vốn Hà Vu Yến có chút bị cường hôn, lúc này đã dịu dàng ngoan ngoãn xụi lơ ở trong lòng Uông Hạo,để anh lại hôn lại mút,trên cần cổ trắng mịn của cô để những dấu đỏ sậm.

Nụ hôn anh có một phần thành thục có hàm xúc ý tứ đòi hỏi của đàn ông, mà cổ dục niệm còn chưa bùng nổ, Uông Hạo vội vàng dừng lại, đầu của anh để ở trên bả vai mịn màng của Hà Vu Yến nói: "Vu Yến,em có muốn làm người phụ nữ của anh không?"

Hà Vu Yến cho rằng Uông Hạo nói câu muốn làm người phụ nữ của anh không, bất quá chỉ là nói đùa, anh căn bản không thích cô, làm sao có thể muốn cô làm người phụ nữ của anh, anh muốn cô gọi điện thoại cho anh, có thể có kinh nghiệm lần trước, cô sẽ không làm nữa rồi.

Từ ngày đó, Uông Hạo bắt đầu chờ điện thoại Hà Vu Yến, lần trước ngày hôm sau cô liền điện cho anh, anh cho rằng lần này chắc chắn cũng giống nhau, ai biết anh chờ mòn mỏi, đợi ba ngày, một cuộc điện thoại cũng không có, khi anh đi công tác di động cũng không tắt, mở 24 giờ,nhưng mười ngày đi qua, Hà Vu Yến một cú điện thoại cũng không gọi cho anh.

Cuối cùng anh nhịn không nổi, trực tiếp rút điện thoại quốc tế điện cho cô, đầu bên kia truyền đến cũng là thông báo tắt máy.

Chết tiệt!

Về nước, Uông Hạo dứt khoát không chủ động tìm cô, anh chờ Hà Vu Yến ngày nào đó sẽ tự mình tìm tới cửa, không nghĩ tới anh đã đợi lại đợi, không nghĩ tới Hà Vu Yến không có điện, nhưng là nhận không ít cuộc gọi cha mẹ điện cho anh.

Từ khi công tác trở về Đài Loan sau, anh bận đi công tác đến không rảnh về nhà, trừ bỏ công tác ở ngoài, anh cơ hồ đều trở về nhà trong thành phố của mình, chờ anh phát hiện, mới cảnh giác ba mẹ luôn luôn không can thiệp chuyện tình cảm cuộc sống anh, nay đột nhiên bắt đầu quan tâm hôn sự anh,hơn thế còn quan tâm đến đau cả đầu.

"Mẹ,người nói cái gì hẹn hò?"

Hôm nay là ngày rãnh Uông Hạo về nhà cùng gia đình ăn cơm tối, nghe được mẹ tràn trề thích thú nói con trai nhà người kia kết hôn,cô dâu mang thai, anh cũng một tiếng phụ hoạ theo, thẳng đến mẹ nhắc tới muốn anh đi hẹn hò, anh mới lấy lại tinh thần.

"Anh trai, mẹ vừa nói muốn anh đi hẹn hò." Ngồi đối diện anh Uông Nhu Nhu hảo tâm lặp lại một lần.

Uông Hạo cầm chén đũa, đầu tiên là một mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn cha anh một cái, thấy ông không lên tiếng, ý tứ là đồng ý với an bày của mẹ, sắc mặt anh nghiêm nghiêm túc từ chối, "Mẹ, con không cần thiết hẹn hò."

"Không hẹn hò, vậy con muốn khi nào kết hôn?Con không ngẫm lại xem, hai năm nữa là con đã ba mười tuổi rồi, tối ngày chỉ ở cùng những người phụ nữ chẳng ra gì, mẹ với cha con muốn bế cháu, con không hẹn hò cũng được vậy lập tức tìm phụ nữ kết hôn đi,không có phụ nữ thì đi xem mắt." Mẹ Uông hạ thông điệp cuối cùng.

Không khí lúc này hạ tới điểm thấp nhất, Uông Nhu Nhu cùng Uông Thực đang yên tĩnh ăn cơm, đề tài này bọn họ không thể lắm miệng xen vào.

"A Hạo, mẹ con đều đã nói vậy, thì con thử đi hẹn hò xem sao." Đối với hôn sự bọn nhỏ, cha Uông áp dụng nguyên tắc theo đuổi, không hỏi nhiều cũng không xen vào, nhưng muốn bồng cháu nhanh chóng tựa hồ không ủng hộ cách này của ông.

Uông Hạo buông chén đũa đứng lên, "Mẹ, con sẽ không đi hẹn hò."

"Mẹ đã giúp con hẹn đối phương gặp mặt." Mẹ Uông kiên trì.

"Mẹ!" Nghe vậy Uông Hạo thật sự tức giận, đối mẹ tự tiện chủ trương giúp anh an bày hẹn hò rất không vui.

"Chủ nhật này buổi tối sáu giờ, tại khách sạn Hilton." Mẹ Uông đối với bất mãn của con trai làm như không thấy.

"Chết tiệt!" Uông Hạo đứng dậy, không để ý ánh mắt người nhà, đi đến phòng khách lấy chìa khoá xe mình,tức giận đá cửa mà rời đi.

Thấy anh trai nổi giận đùng đùng rời đi, Uông Nhu Nhu nhanh chóng buông chén đũa mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương