Mây Bay Ngang Núi
-
Chương 46
Biệt thự Lăng gia, tọa lạc tại Chiêm thành.
Chủ tịch Lăng và vợ của ông hay tin từ trợ lý là con trai đi thi đấu, không những đem được huy chương về mà còn dắt theo một cô gái.
Biểu hiện lấy lòng, thân thiết của con trai trong đoạn clip kia ông bà cũng thấy được.
Hiếm khi con trai nhiệt tình như thế, ông bà càng chắc chắn hơn về phía quan hệ không đơn giản của cả hai.
Vân Tịch xuống xe đã trông thấy chủ tịch Lăng và phu nhân của ông ấy đang đứng ở cửa lớn, bộ dáng là đang đợi con trai trở về.
Nhớ đến từ lúc cô có nhận thức đến nay, chưa bao giờ thấy cảnh ba mẹ vui vẻ cùng nhau đứng đợi cô ở cửa thế này.
Bây giờ và về sau nữa cũng không bao giờ….
“Chào chú, chào dì ạ.”
“Còn cô bé này là..?”
Lăng phu nhân dùng ánh mắt đầy ý nhị nhìn Lăng Phong, nhưng rất tiếc con trai của bà lại không hiểu được.
Tình huống hiện tại có chút khó xử.
Hiểu rõ tính cách của tên thiếu nhi to xác này, Vân Tịch lễ phép lên tiếng, hoá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
“Con tên là Vân Tịch.
Chú dì có thể gọi là gì cũng được ạ.”
Chủ tịch Lăng không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Lăng phu nhân trông thấy mặt Vân Tịch có vẻ mệt mỏi liền tiến đến nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Vân Tịch mệt sao? Dì đã kêu người dọn phòng cho con rồi, lên tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Dì à, con không sao đâu.” Cô khách sáo nói với bà, dù sao lát nữa cô cũng phải về Nam thành ngay.
Không liên lạc được với Phùng Thiệu Sơn và người khiến cô có chút lo lắng.
Sau khi ngồi xuống bộ sô pha lớn trong phòng khách, Lăng phu cho người chuẩn bị cơm.
Bà thân mật kéo tay Vân Tịch, miệng cười không khép được.
Cô bé này ngoại hình thật sự rất xứng với con trai bà, bà thật sự rất hài lòng.
“Con ở đây chơi mấy hôm đi, dì sẽ cho người chuẩn bị phòng cho.”
Vân Tịch thấy bà nhiệt tình như thế liền khéo léo từ chối.
“Cảm ơn dì.
Nhưng không liên lạc được với con chắc mọi người sẽ lo lắng lắm, lát nữa con sẽ về Nam thành.
Còn việc ở lại chơi dì cho con hẹn vào dịp khác ạ.”
“Con sợ người nhà lo lắng thì cứ gọi điện về là được ấy mà.
Xin phép ở lại nhà ta chơi vài hôm, nếu con sợ thì cứ để dì nói giúp cho.”
Bà dúi vào tay Vân Tịch chiếc điện thoại bàn kiểu Pháp ở trên bàn.
Bất đắc dĩ cô đành quay số gọi thử một cuộc về nhà nhưng vẫn không ai bắt máy.
Bình thường dì Trần không để lỡ cuộc điện thoại nào, sao hôm qua tới giờ cô gọi mấy cuộc rồi mà vẫn không ai nghe thế này.
Chân mày cô nhíu chặt, tay lại tiếp tục quay số khác nhưng kết quả vẫn như vậy.
“Vẫn không ai nghe máy sao?”
Vân Tịch đưa mắt nhìn Lăng Phong một cái, rồi lại lắc đầu.
Chủ tịch Lăng cúi đầu, thì thầm vào tai Lăng phu nhân.
“Con bé này nhìn quen lắm.
Bà có thấy thế không?”
“Ông nói tôi mới để ý.”
Vân Tịch chán nản để điện thoại xuống, quay sang nói gì đó với Lăng Phong.
Lăng phu nhân mắt đảo qua lại giữa cô và con trai, tủm tỉm cười nói: “Hai đứa quen nhau thế nào vậy? Có phải là trong trận thi đấu không?”
“Dì không nhớ con sao? Con là Tracy, ở cùng khu điều trị thần kinh với cậu ấy khi còn ở Mỹ đó ạ.”
Lăng phu nhân lẩm bẩm cái tên Tracy, trong đầu hiện ra khuôn mặt tái nhợt, xanh xao của một cô bé.
Tóc bị cạo sạch, cả người thì gầy tong teo.
Con trai của bà rất thích chơi cùng với cô bé đó, có một khoảng thời gian dài thằng bé không nói chuyện được nhưng lại chịu mở miệng nói cảm ơn với một người mới quen.
Giờ đây, cô gái xinh đẹp, tự tin trước mắt này lại nói với bà người khi đó chính là cô.
Lúc đầu bà còn không tin, nhưng nhìn biểu cảm của con trai thì không thể nào nhầm lẫn được.
“Giờ con khác quá, dì nhận không ra.”
Vân Tịch cười nhìn bà.
Từ lúc cô về nước, rồi gặp được Phùng Thiệu Sơn và cả những chuyện sau đó.
Rồi thêm việc yêu đương với anh, vẻ ngoài cũng thay đổi tích cực hơn.
Nhiều lúc cô nhìn vào gương còn không nhận ra chính mình nữa cơ mà, huống chi là bà.
Nhắc tới anh cô mới nhớ, chỉ mới hai tuần không gặp anh thôi mà ngỡ như đã mấy tháng.
Ba tháng cô rời đi lúc trước cũng không thấy lâu như thế này.
Không nghĩ đến thì thôi, một khi nghĩ đến là bản thân không khống chế được muốn gặp anh.
Bình thường thì dính nhau như sam, chỉ hận là không được gặp nhau.
Vậy mà không biết tên đó làm gì mà từ hôm qua tới giờ cô vẫn không liên lạc được.
Không từ chối được sự nhiệt tình của Lăng phu nhân, Vân Tịch quyết định ở lại dùng cơm cùng họ.
Trên bàn ăn, hầu như chỉ có mình Lăng phu nhân nói, Vân Tịch phụ trách trả lời.
Chủ tịch Lăng là người ít nói, còn Lăng Phong thì khỏi bàn tới.
Nói chung cũng tạm hoà hợp, không đến nỗi ngượng ngùng.
“Ngoài bán hoa ra, thời gian rảnh con thường làm gì?”
Vân Tịch cũng không giấu diếm, thành thật nói với bà: “Con lên kế hoạch cho quỹ, lâu lâu còn đi khảo sát tình huống bên ngoài nữa ạ.”
“Cô Vân đang điều hành quỹ nào thế?” Chủ tịch Lăng thuận miệng hỏi thăm.
Cô lễ phép đáp, trong mắt còn hiện lên vẻ tự hào.
“Dạ là quỹ Hy vọng ạ.”
Ông đang ăn cũng bị câu nói này của cô làm cho bất ngờ.
Cứ nghĩ là tiểu thư nhà giàu như cô chỉ mượn danh quỹ nào đó thôi chứ, không ngờ lại là quỹ Hy vọng.
Đây là một quỹ lớn, đối tác của ông ta cũng không ít lần nhắc đến.
Ông nhướng mày, từ tận đáy lòng nói: “Rất khá.
Anh em nhà cô Vân đúng là rất tài giỏi.”
“Chú lại quá khen rồi.
Con nào dám múa rìu qua mắt thợ, còn cần những trưởng bối khuyên bảo thêm nhiều ạ.”
Chủ tịch Lăng nghe thế cũng không trả lời, trong đầu bỗng hiện lên bộ dáng của cậu thanh niên hôm nọ.
Lời hai người nói rất giống nhau, cả thái độ tự nhiên không siểm nịnh cũng không khác nhau là bao.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
“Reng” tiếng chuông cửa vang lên, quản gia nhanh chóng ra mở cửa.
Ông ta quay trở vào, cúi đầu thì thầm gì đó vào tai Lăng phu nhân.
Bà ấy cười, gật đầu với ông ta.
Ông ta cung kính nói với Vân Tịch.
“Bên ngoài có người tìm Vân tiểu thư ạ.”
Vân Tịch đang húp canh, buông bát xuống, nhanh chóng hỏi: “Cháu có quen ai ở Chiêm thành đâu nhỉ?”
Quản gia đưa Vân Tịch ra phòng khách.
Ánh mắt của cô và người đàn ông chạm nhau không trung.
Nhanh chóng nhào lòng anh nhưng lại bị anh đưa tay ngăn lại.
Phùng Thiệu Sơn lùi lại một bước, ánh mắt sâu không thấy đáy dần ấm lên.
Xác định cô vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt mình, ngay cả một sợi tóc cũng không hao tổn.
Trái tim như chết lặng của anh cuối cùng cũng tìm lại nhịp đập, từng tiếng từng tiếng kêu vang trong lồng ngực.
Vân Tịch vòng tay qua eo anh, tai cô áp lên lồng ngực anh.
Tiếng tim đập từ tai truyền đến tận dòng máu nóng trong ngực trái của cô.
Lúc phát hiện mình mất giấy tờ, phát hiện bản thân không còn một xu dính túi, còn bị rượt đuổi trong sân bay cô cũng chả thèm khóc.
Vậy mà chỉ cần được nép vào lòng người đàn ông này, bao nhiêu tủi hờn cứ thế trỗi dậy.
Nước mắt cô nhanh chóng thấm đẫm chiếc áo khoác nhiễm sương gió của anh.
Hơn hai ngày qua đến tận lúc này trạng thái của Phùng Thiệu Sơn mới thật sự thả lỏng.
Cả cơ thể và tinh thần của anh đều kiệt quệ không còn tí sức lực nào, đổ gục trên người Vân Tịch.
Vân Bách vừa vào cửa đã trông thấy cảnh này.
Vóc người cao lớn như không xương đổ nhoài trên thân thể nhỏ bé của em gái anh, dường như em gái anh chính là xương sống duy nhất của cậu ta vậy.
Người khoẻ mạnh như Phùng Thiệu Sơn ngất xỉu là điều Vân Tịch không thể nào ngờ tới.
Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cô thật sự không biết phải làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào ánh đèn đang sáng lên kia.
Cảm xúc như bị sự chờ đợi này giày vò.
Khi nãy, y tá đến đưa bản khai thông tin cho cô, ngay cả tên anh mà cô viết mãi vẫn không đúng.
Vân Bách thấy thế liền giúp cô đi làm thủ tục.
Nhìn anh trai thuần thục đâu ra đấy bỗng cô có chút chạnh lòng, bao năm qua cô không phải trải qua điều này vì những người xung quanh đã chịu thay cô rồi.
Sau khi làm thủ tục xong, Vân Bách quay trở lại, ngồi xuống cạnh cô.
Cả cơ thể của anh cũng mệt mỏi rã rời nhưng không đến mức như người đàn ông kia.
Khi biết em gái vẫn bình an, trên máy bay từ Nepan đến Bangkok anh cũng có thể chợp mắt một lúc.
Còn người kia ngay cả tư thế cũng không khác lúc anh vừa chợp mắt là bao, những tơ máu trong mắt cũng nhiều thêm.
Vừa xuống sân bay Bangkok lại phải bay về Chiêm thành.
Hơn hai ngày qua hết hai phần ba là trôi qua trên máy bay rồi.
Núi cao cũng phải lỡ huống chi là người trần mắt tục như Phùng Thiệu Sơn.
“Anh ấy làm gì mà ngất xỉu vậy? Vì sao anh và anh ấy lại đi cùng nhau? Có chuyện gì xảy ra sao?” Thái độ Phùng Thiệu Sơn lúc vừa gặp cô rất kì lạ, cả người anh thấm đẫm nét tang thương, cả ánh mắt đục ngầu không chút ánh sáng kia nữa.
Không giống vẻ ngoài tự tin và tràn đầy sinh lực lúc thường ngày.
Vân Bách chỉ đem câu chuyện hơn hai ngày qua tóm gọn lại nói với cô.
“Chuyến bay ở Nepan của em đã xảy ra tai nạn.
Anh và cậu ta qua bên đó lại tìm thấy được ví và cả ốp điện thoại của em.
Bọn anh chuẩn bị tâm lý đi nhận xác nhưng không tìm thấy em.
Cuối cùng lại gặp được quản lý Chung, ông ta nói em đã đến Thái Lan nên bọn anh lại bay đến đó.
Vừa đáp xuống Thái Lan lại nghe được tin em đã về Chiêm thành cùng Lăng Phong, bọn anh chưa nghỉ ngơi đã vội bay tiếp về đây rồi.”
“Chuyện này chú Nghiêm, dì Trần và cả bà ngoại của Phùng Thiệu Sơn không ai biết.
Mọi người sợ bọn họ biết lại đau lòng quá độ lại ảnh hưởng đến sức khoẻ của họ.”
“Còn em nữa, ra sân bay mà tài sản cũng không giữ gìn cẩn thận.
Lúc anh nhìn thấy cái ví đó của em, thật sự là anh…” nói đến đây, Vân Bách im bặt.
Không thể nói với con nhóc này là anh khóc lóc được, như thế thì mất mặt lắm.
Vân Tịch biết mình thật sự có lỗi, tự giác cúi đầu nhận sai.
“Em xin lỗi vì đã làm cho mọi người lo lắng.”
“Bỏ qua đi.
Nhờ cái tính hay làm người khác bất ngờ nên em mới có thể ngồi đây cúi đầu nhịn sai thế này.
Lần này đúng là hù mọi người một phen hú vía.
May mắn là em không có chuyện gì.” Anh dừng một lát rồi lại nói: “Khi nào về thì đi thắp nén nhang cảm ơn thần linh phù hộ đi.”
“Anh cũng tin mấy thứ đó nữa sao?”
Hơn bảy năm qua, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau ở nơi đất khách quê người.
Phận làm anh cũng không dám nới lỏng, lúc nào cũng đặt em gái lên hàng đầu mọi quyết định.
Đến tận bây giờ, cuối cùng trọng trách anh trai của anh đã có người san sẻ.
Một người đàn ông vì em gái anh sẵn sàng từ bỏ hết mọi thứ, không mưu cầu danh lợi, chỉ mong Vân Tịch được bình an.
Đàn ông như anh cũng bị khuất phục trước sự chân thành này của cậu ta.
“Anh tin hay không, không quan trọng.
Thứ quan trọng nhất chính là em đã gặp được một người thật lòng quan tâm và trân trọng em.
Thắp một cây nhang cảm ơn họ đã cứu em khỏi kiếp nạn này hay giúp em có được người thương yêu thì cũng đáng mà.”
Vân Bách từ trong túi lấy ra một mảnh giấy được gấp ngay ngắn chỉnh tề, đưa cho cô gái đang thẫn thờ bên cạnh.
Anh xoa tóc cô, giọng nói khàn khàn pha lẫn cảm xúc nào đó không tên.
“Cuối cùng anh cũng có thể đi du lịch, đi hẹn hò, đi khắp nơi mà anh muốn mà không vướng cái đuôi như em rồi.”
Vân Tịch mơ mơ màng màng, não có chút trì trệ chưa kịp tiếp thu những lời anh vừa nói.
Tình hình hiện tại là thời điểm để anh trai nói những lời vô tri ấy sao?
Chưa kịp chấn vấn đã thấy người bên cạnh lặn đâu mất tăm.
Cuối cùng cô quyết định mở thử tờ giấy trên tay ra xem, trong đây có cái gì mà làm cho anh trai cô trở nên như thế.
Trang giấy ngã màu cháo lòng, nét bút mạnh mẽ đầy khí khái.
Cứ ngỡ bức thư tình của chàng trai tặng cho cô gái họ yêu nhưng không ngờ nó lại là bức di ngôn mà người ấy để lại trên thế gian này…
Ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu tắt ngóm, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
Vân Tịch vội vàng đứng dậy, tiến đến hỏi thăm tình hình.
“Bác sĩ, anh ấy có sao không ạ?”
Vị bác sĩ nam tháo khẩu trang trên mặt xuống, nhìn cô một cái.
Không nhanh không chậm nói: “Bệnh nhân là do lao lực quá độ, nên mới ngất xỉu.
Thật ra đây cũng là một dấu hiệu bình thường, hiện tại cậu ta đang hôn mê nhưng thật ra là cơ thể đang dần dần tái tạo và nạp lại năng lượng.
Đến lúc cậu ta thấy đủ sẽ tự động tỉnh lại thôi, cô đừng lo.”
Như nhớ đến gì đó, ông ấy nở nụ cười hiền từ với Vân Tịch.
“Cô tên là Vân Tịch?”
“Vâng ạ.
Có chuyện gì không bác sĩ?”
“Không có gì.
Trong lúc kiểm tra, cậu ta nhiều lần lẩm bẩm tên cô, cầu xin cô đừng bỏ cậu ấy đi.
Xem ra việc cô rời đi đã ảnh hưởng rất nhiều lên cậu ta.
Hiện tại cô cứ ở bên chăm sóc, lâu lâu lại nói chuyện với cậu ấy.
Như thế cũng giúp ích rất nhiều đến việc tỉnh lại của cậu ấy đấy.”
Phùng Thiệu Sơn được đưa về phòng bệnh thường, phòng này cũng chỉ có hai chiếc giường.
Phùng Thiệu Sơn nằm ở chiếc giường gần ngay cửa sổ.
Chiếc còn lại nằm ngay cạnh cửa ra vào là của một ông lão.
Khi Vân Tịch tiến vào, thấy ông ấy đang nhắm mắt dưỡng thần nên cũng không tiện chào hỏi.
Lấy điện thoại của Phùng Thiệu Sơn gọi cho Vân Bách một cuộc, nhờ anh mua giúp một số vật dụng cần thiết.
Sau đó, lại gọi một cuộc về cho bà ngoại Phùng.
“Thiệu Sơn đó hả? Đi chơi với tiểu Tịch có vui không?” Giọng nói của bà vui vẻ, xem ra là tâm trạng đang rất vui.
Cô cố gắng làm cho giọng nói trở nên vui vẻ và hào hứng hơn, để bà lão không nghi ngờ.
“Bà ạ! Là con đây.”
“Tiểu Tịch đó hả.
Mấy hôm nay bà muốn với con mà thằng nhóc thối kia cứ đánh trống lãng, không cho bà nói chuyện.
Hai đứa đi chơi rất vui có phải không?”
“Dạ đúng rồi ạ! Bọn con mấy nay đi chơi ở nơi không có sóng điện thoại nên không gọi về hỏi thăm được.
Chân bà có đau không ạ?”
“Không sao, bà ở nhà với tiểu Mặc.
Buổi chiều Lưu Vũ và ba Thiệu Sơn cũng hay ghé chơi.
Hai đứa cứ chơi vui vẻ đi, khi nào chán rồi về cũng được.”
“Vâng ạ! Bà nhớ ăn uống đúng giờ, không được làm việc nặng.
Có chuyện gì thì cứ gọi cho con nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Người đàn ông trên giường vẫn nhắm mắt không động đậy gì.
Khuôn mặt anh nhợt nhạt không chút huyết khí, ánh mắt nhu tình thường ngày nay cũng nhắm nghiền càng làm tăng thêm sự xa cách và khó gần.
Không biết trong tâm trí anh lúc này đang nghĩ đến gì nữa mà chân mày kiếm cũng không giãn ra được chút nào.
Vân Tịch nắm lấy bàn tay đang được băng bó của anh, nhẹ nhàng hôn lên.
Vết thương này lúc được đưa đến bệnh viện đã bê bết máu, từ một vết thương bình thường mà xém tí đã gây ảnh hưởng đến cả bàn tay, do không được chăm sóc tử tế.
Vòng eo tráng kiện của anh cũng đã gầy xuống mấy phần.
Tên này lúc nào cũng khuyên cô phải biết trân trọng bản thân, vậy mà đụng chuyện chính anh lại là người buông thả bản thân đầu tiên.
Cô không dám nghĩ đến nếu như cô bỏ mạng tại Nepan thì anh sẽ còn hành hạ bản thân đến mức nào nữa.
Có phải sẽ từ biệt nhân thế giống như bức di ngôn kia không?
Bức di ngôn ấy có đoạn viết: “…….Vân Tịch từng nói là bầu trời sao ở Nepan rất đẹp, muốn cùng tôi đến ngắm.
Hôm nay, tôi đã được ngắm rồi.
Còn cô ấy lại chẳng thấy đâu..
Họ nói cô ấy đã đi rồi, một mình cô ấy đến nơi tối tăm và lạ lẫm ấy nhât định sẽ sợ lắm.
Tôi nhất định phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.
Tôi sẽ không cho cô ấy uống canh Mạnh bà, để kiếp sau nhất định bọn tôi vẫn sẽ nhớ đoạn tình cảm ở kiếp này và tiếp tục nó.
Tình yêu đừng lo, anh đến với em.
Sau khi tìm được thi thể của em, anh sẽ đến tìm em ngay.
Tình yêu của anh, đừng sợ nữa nhé.”
Mẹ kiếp! Phùng Thiệu Sơn!
Anh vậy mà dám nghĩ đến việc tự tử, tên khốn này muốn mọi người hận chết cô có phải không?
Đừng hòng! Vân Tịch cô sẽ sống thật khoẻ mạnh.
Sẽ giúp đỡ thêm nhiều người.
Sẽ làm những gì mình yêu thích.
Và sẽ yêu đương với Phùng Thiệu Sơn thật lâu, ít nhất cũng thêm năm mươi năm nữa.
Thế nên là đừng hòng bỏ cô lại, anh nhất định phải sống với cô vui vẻ hạnh phúc đến lúc đó.
Trong lúc hôn mê, Phùng Thiệu Sơn đã mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, mọi thứ xung quanh anh thực thực ảo ảo, không biết đâu là mơ và đâu mới là thật.
Anh nhìn thấy bản thân và Vân Bách đến phòng lạnh để nhận thi thể của Vân Tịch.
Cả cơ thể cô lạnh toát, đôi môi nhỏ ngọt ngào giờ đây tím tái đến đáng sợ.
Áng mây chiều vui vẻ ngày nào giờ đây lại lặng thinh không còn cử động được nữa.
Phép màu đã không xảy ra, cô gái nhỏ của anh đã không qua khỏi sự sắp đặt của số phận.
Trái tim trong lồng ngực cứ ngỡ là đã chết nhưng đến lúc này vẫn nhói đau.
Lần đầu tiên, cả anh và cô được ngồi máy bay cùng nhau là lúc vận chuyển thi thể của cô về với quê hương.
Lễ tang được diễn ra rất tươm tất, không phô trương cũng chả thiếu lễ.
Ai nấy cũng thương xót cho áng mây nhỏ kia, nước mắt đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai ngày sau khi an táng Vân Tịch, bản thân anh đã rời khỏi thế gian.
Anh đứng trên núi Phượng, nơi lần đầu gặp gỡ của anh và cô.
Gieo mình xuống vách núi cheo leo hiểm trở, hũ tro cốt trong tay cũng vỡ nát.
Máu của anh và tro của cô hoà lại làm một, giống như cả đời đã định sẵn là dây dưa không rời.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, khi anh định nhảy xuống một giọng nói quen thuộc từ đâu vang lên làm anh lùi bước.
“Nếu anh dám nhảy xuống em nhất định sẽ hận anh.
Dùng cả kiếp sau, kiếp sau nữa để hận.
Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Giọng nói ấy đánh thức mọi giác quan trong anh, anh nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Vân Tịch nhưng chẳng thấy đâu.
Trước mắt anh chỉ là một mảng trắng xoá nhanh chóng cuốn anh vào trong ấy.
Anh chậm rãi mở mắt ra lần nữa, trần nhà trắng xoá và mùi thuốc khử trùng giúp anh biết được bản thân đang ở bệnh viện.
Ngoài cánh tay bên trái có chút tê dại và ươn ướt ra, không lẽ anh té từ trên núi xuống mà vẫn bình yên vô sự sao? Anh cử động tay một chút, đánh thức người con gái đang ngủ gục bên giường.
Lúc này anh mới phát hiện ra Vân Tịch đang gối đầu lên tay anh ngủ, cảm giác ươn ướt kia chính là nước mắt của cô.
Vân Tịch thấy anh mở hai mắt nhìn mình, đầu óc có chút trì trệ.
Mắt cô đỏ hoe như mắt thỏ, tóc mái cũng vểnh cả lên.
Nhìn cô lúc này đúng là ngốc hết chỗ nói, anh nhịn không được nói: “Lau nước miếng đi.”
Nghe anh nói thế cô đưa tay lên khoé miệng, nhưng làm gì có nước miếng! Tên này vừa tỉnh đã trêu chọc cô.
Nếu không phải anh đang là bệnh nhân chắc chắn cô sẽ đấm anh một cái thật đau.
Phùng Thiệu Sơn thấy cô tin lời lừa gạt của mình, còn đưa tay lên lau khoé môi.
Tâm trạng thật sự khá hơn rất nhiều, lúm đồng tiền trên má cũng hiện lên.
Lồng ngực rung rung vì cười quá nhiều, giải toả hết những nổi lo lắng bất an của hai hôm nay.
Tỉnh giấc tan mộng, người bên gối vẫn còn đây…
—
Tác giả: Chương này mình cứ viết rồi lại xoá, thật sự mấy hôm nay mình hơi mất tập trung.
Xin lỗi mọi người nếu có sai sót gì mong mọi người cứ góp ý với mình ạ.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Tuần này có hai khuôn mặt, một quen một lạ đứng đầu bảng xếp hạng tuần.
Cảm ơn Trúc Ly và Anonymous thiệt nhiều nghe ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook