Mây Bay Ngang Núi
-
Chương 33
Sau khi về đến nhà, Vân Tịch vùi mình trong căn phòng tối, vào những lúc thế này chỉ có những nơi tối đen mịt mù thế này mới làm cô có thể từ từ bình tâm và ổn định suy nghĩ.
Vết sẹo này đến ngay cả Sở Tích cũng chưa được nhìn thấy, cô ấy chỉ biết trên đùi cô có vết sẹo thôi.
Dù sao cũng là con gái, ai cũng có lòng mê cái đẹp, nên Sở Tích không bao giờ nhắc đến việc này.
Vậy mà hôm nay có một người đã thấy nó, hơn nữa còn là một người đàn ông…
Vân Tịch cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa, lúc nãy cô quá vội vàng chưa gì đã bỏ chạy mất.
Cả ánh mắt của anh cô còn không dám nhìn, chỉ sợ sẽ thấy được sự chán ghét từ trong đôi mắt ấy.
Đưa tay cốc lên đầu mình một cái, biết thế thì đã ở lại xem anh như thế nào rồi, để bây giờ lại ngồi đây tò mò chết mất.
Vân Tịch ơi là Vân Tịch! Vậy mà lúc quyết định trở về thì nhanh nhẹn lắm, còn bày đặt hứa là sẽ dũng cảm không lùi bước, thế mà mới có một vết sẹo thôi đã tự ti bỏ chạy thế này rồi, đến lúc nói chuyện kia với anh thì bỏ chạy tới tận đâu nữa hả?
Tiếng gõ cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Vân Tịch, chắc là Vân Bách về sớm nên cô cố nặn một nụ cười méo mó ra mở cửa: “Sao hôm nay——’’
Chưa kịp nói hết câu cô đã rơi vào một cái ôm mát lạnh và đầy mùi thuốc lá.
Cánh tay và lồng ngực anh như biến thành cái lồng giam nhỏ, giam cầm Vân Tịch ở trong ấy.
Nước mưa trên người Phùng Thiệu Sơn làm ướt cả quần áo của Vân Tịch, cơ thể hai người cách lớp quần áo ướt mỏng manh dính chặt vào nhau.
“Phùng Thiệu Sơn…sao lại ướt hết thế này?”
“Tắm mưa đến đây.”
Vân Tịch nghe thế thì bật cười, cơ thể mại trong lòng anh cũng run lên: “Anh ngốc thật! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tắm mưa, thật ấu trĩ.”
“Anh ấu trĩ, ấu trĩ lắm….”
Giọng nói anh khàn đục khác hẳn ngày thường, từ lúc nãy đến giờ đầu Vân Tịch được anh gác lên vai, cô cũng không nhìn thấy cảm xúc đè nèn trên gương mặt anh, cô ngập ngừng hỏi: “Anh sao thế, có chuyện gì sao?”
“C-có đau không em?”
Bàn tay mang theo hơi lạnh của anh cách lớp váy mỏng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của Vân Tịch, anh cảm nhận được cô gái trong lòng thoáng khựng lại, lát sau lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cái này lâu rồi mà, em không sao.”
Giọt nước mắt ấm nóng từ khoé mắt anh rơi xuống, thấm ướt vành tai nhỏ xinh của Vân Tịch, cô nhạy cảm phát hiện ra sự bất thường của anh, chống hay tay lên ngực anh nhằm kéo dài khoảng cách cả hai.
Phùng Thiệu Sơn nhất quyết không cho, bất đắc dĩ cô đành giả bộ khó chịu nói với anh.
“Phùng Thiệu Sơn trên người anh toàn mùi thuốc lá làm em khó chịu.”
Trước khi đến đây anh đã hút hết hai bao thuốc, dù có tắm mưa cũng không trôi hết được mùi trên người.
Cơ thể anh thoáng cứng đờ, giọng có chút nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, anh có hút có mấy điếu thôi, xin lỗi đã làm em khó chịu.”
“Không phải anh đã cai thuốc rồi sao?”
Khoảng thời gian trước lúc cô đi anh đã cai thuốc thành công, sau đó trở nên nghiện đồ ngọt cụ thể là kem dâu.
Bây giờ anh lại hút, hơn nữa còn hút nhiều thế này chắc phải là chuyện gì đó rất kinh khủng.
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Anh đã tìm Vân Bách..hỏi về chuyện của em.”
Đầu Vân Tịch ong hết cả lên, mặc kệ anh ngăn cản cô vẫn dùng sức đẩy anh ra, mặt đối mặt.
Nhìn vào trong mắt anh cô thấy được sự đau lòng, áy náy, thương tiếc,….rất nhiều cảm xúc đan xen trong ấy, làm lòng cô trở nên rối bời.
“Phùng Thiệu Sơn..anh biết chuyện gì rồi?”
“Anh biết hết rồi, tất cả…”
Hơi lạnh ẩm ướt từ bộ quần áo làm cả người cô lạnh toát, hai chân cô bước lùi về phía sau, cô xoay người để lại cho anh bóng lưng đơn bạc nhưng quật cường.
Hiện tại cảm xúc của cô cũng không tốt đẹp gì, không nên xuất hiện thêm chuyện này nữa nhưng ông Trời đâu cho ai toại nguyện bao giờ, ngoài đối mặt ra cô đã không còn lựa chọn khác.
Chuyện này từ lúc quyết định quay về cô đã dự tính là sẽ nói với anh, lúc nãy cô còn vừa nghĩ đến chuyện nếu anh biết thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Bây giờ thì hay rồi, rất nhanh thôi cô sẽ được biết…
Vân Tịch xoay người lại nhìn vào mắt anh, dù có ra sao đi nữa cô muốn thẳng thắng đối diện với tất cả.
Mất rất lâu sau cô mới tìm được giọng nói của chính mình: “Vậy anh còn tới đây làm gì?”
“Vân Tịch anh đến là để nói cho em biết những chuyện đó anh không để tâm—.”
Chưa đợi anh nói hết Vân Tịch đã ngắt lời anh: “Nhưng mà em để tâm, em để tâm Phùng Thiệu Sơn…”
“Làm sao em có thể nói cho anh biết là năm mười hai tuổi em đã bị cha dượng quấy rối tình dục mà không hề hay biết gì, đến năm mười lăm tuổi thì bị ông ta…cưỡng hiếp lần đầu tiên, đến ngay cả bản thân em cũng không biết ông ấy đã làm như thế bao nhiêu lần.”
“Anh trai đưa em sang nước ngoài trị bệnh, bốn năm trời em chả khác gì người bị tâm thần phải cách ly với xã hội cả.
Có lần còn vì em mà anh trai suýt chút nữa mất mạng, em phải cố gắng rất nhiều mới có thể phối hợp điều trị, đến giờ em vẫn phải dùng thuốc.
Những đêm nằm trên giường em không thể chìm vào giấc ngủ được, em cứ có cảm giác là có ai luôn nhìn chằm chằm vào em, đâu đó lại vang lên giọng nói của mẹ, nói em đã quyến rũ cha dượng, nói em phá hoại hạnh phúc và cướp đi chồng bà…..bà còn hối hận khi sinh ra em.”
“Ai cũng nói đó không phải là lỗi của em, nhưng em lại không thể nào quên được từng câu từng chữ mẹ đã nói…”
Đến lúc này Vân Tịch không chịu nổi nữa, cô ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt vùi vào đầu gối, bả vai run lên từng đợt, giọng nói nghẹ nào nức nở: “Những chuyện như thế….làm sao…làm sao mà em có thể nói với anh chứ.”
Phùng Thiệu Sơn quỳ xuống dang tay ôm chặt cô, anh vỗ về sau lưng cô, dùng giọng nhẹ nhàng: “Vân Tịch….những chuyện đó anh không để tâm, với anh em quan trọng hơn nhiều.”
“Không cần, em không cần anh thương hại.
Em không muốn khi anh biết chuyện rồi sẽ đối xử đặc biệt với em như thế thà rằng cứ để anh không biết gì cứ khó chịu, cứ ghét em.
Nhiều lúc em nghĩ ước gì thứ anh cần là tiền của em, ít nhất đó là thứ em có thể cho anh.
Nhưng anh lại…”
Cố nén nước mắt, cô lại tiếp tục nói: “Nhưng anh lại không cần, anh không quan tâm đến quá khứ của em, lại không để tâm đến em là ai.
Anh coi em như người bình thường chân thành đối xử tốt với em, mà không cần em báo đáp thứ gì…thế nên em sợ.
Phùng Thiệu Sơn em…sợ một khi anh biết chuyện sự chân thành của anh sẽ biến thành sự thương hại, rồi em sẽ trở thành gánh nặng của anh.”
“Phùng Thiệu Sơn em sợ lắm….”
“Vân Tịch, đừng sợ, anh ở đây!”
Căn phòng chìm trong tiếng nức nở và tiếng khóc thương tâm của Vân Tịch, Phùng Thiệu Sơn quỳ ở đó ôm chặt cô vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Đợi cô ổn định lại cảm xúc, anh bồng cô đặt lên ghế sô pha, còn bản thân lại quỳ gối xuống trước mặt cô.
Để cô đối diện với mắt anh, đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô lên tim mình, dùng giọng thành kính nói với cô.
“Vân Tịch từ nay về sau em không cần sợ nữa, mọi chuyện sau này có anh gánh cùng em.
Ngay lần đầu gặp em, dù không nói chuyện, không tiếp xúc, không biết em giàu nghèo ra sao, quá khứ thế nào thì nơi này của anh cũng đã đập rất nhanh.
Đến lúc em cười với anh thì anh biết mình xong đời rồi, nơi này không có em e là không được.
Từ đó về sau anh luôn tìm mọi cách đến gần em, dùng mọi thứ mình biết để có thể yêu thương và chăm sóc em.
Lúc em ra đi không từ mà biệt, anh đã nghĩ em là đồ nhẫn tâm biết bao, để bảo vệ trái tim này anh đã nghĩ mình nên tránh xa em ra.”
“Nhưng em thấy đó, anh làm không được đâu Vân Tịch, xin em, xin em đấy đừng bỏ mặc anh lại.
Hãy để sau này em ốm, có anh ở bên chăm sóc.
Lúc có ai thương tổn em, sẽ có anh ở bên chở che.
Hay ít nhất lúc em cần một cái ôm cũng đừng quên là có anh ở đây, luôn bên cạnh em.”
“Phùng Thiệu Sơn sao anh phải làm vậy? Anh có thể tìm người kh—’’
“Vân Tịch!”
Nghe hai chữ này Vân Tịch vội vàng ngậm miệng, không quên dè dặt hỏi một câu: “Nhưng anh cần gì phải làm vậy chứ….”
“Anh không phải là người tốt lành gì cả.
Chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, gia đình không giàu có gì còn từng có thời gian đi đòi nợ thuê, dùng nắm đấm để kiếm tiền.
Lúc trước người ta còn nói sau lưng anh, nói anh là đồ con hoang, có mẹ sinh nhưng không có ba dạy.
Còn nói anh là thằng lưu manh, đầu đường xó chợ không tử tế gì…”
Bọn họ sau đó bị anh đánh một trận, có người còn bị gãy cả răng cửa nhưng mà đương nhiên anh sẽ không nói với cô.
Anh biết Vân Tịch nhà anh, bản tính trượng nghĩa, rất hay đồng cảm với kẻ yếu nên trong tình huống này kẻ yếu sẽ là anh.
Vân Tịch nghe thấy thế liền tức giận sôi máu, nhíu mày hỏi anh: “Ai dám nói như thế? Anh chỉ đi em sẽ tính sổ với họ!”
“Thật đấy! Chỉ có em mới không để đến hoàn cảnh của anh, gia đình anh ai cũng quý em cả, ngay cả hàng xóm nhà anh cũng biết đến em rồi.
Giờ em mà từ chối anh thì thanh danh của anh coi như mất sạch trong tay em!”
“Phùng Thiệu Sơn đừng nghe người ta nói bậy, anh tốt lắm, anh cho em biết cảm giác là duy nhất của ai đó tuyệt đến mức nào.
Anh tốt như thế nên khi đến gần anh em cảm thấy mình rất tự ti, sợ mình không tốt…”
Ánh mắt cô lúc sáng lúc tối, nhưng chưa lần nào cô tránh ánh mắt của Phùng Thiệu Sơn, nghiêm túc nói cho anh biết với cô anh cũng quan trọng rất nhiều.
Anh cúi thấp đầu, đưa đôi tay có nhiều vết chai nhẹ nhàng vén váy cô lên.
Vân Tịch còn chưa hết bất ngờ đã thấy anh cúi thấp đầu, môi anh dán lên vết sẹo dữ tợn ở giữa đùi ngọc non mịn của người con gái, thấp giọng nỉ non: “Vân Tịch, em là tốt đẹp nhất.
Sau này khi em nhớ đến những chuyện đau lòng cũ, hãy nhớ đến nụ hôn này của anh.”
“Vân Tịch váy của em anh cũng lỡ vén rồi, thứ không nên nhìn anh cũng đã lỡ nhìn rồi…Vào thời xưa chắc chắn em phải gả cho anh không có lựa chọn khác đâu.
Nhưng hiện tại anh cho em lựa chọn khác, làm bạn gái ở cạnh anh được không?”
Nước mắt trên khoé mắt cô lại tiếp tục chảy, không biết có phải do hạnh phúc quá hay không mà nói mãi không nên lời: “Anh không hối hận?”
“Anh có gì để mà hối hận đâu.”
“Lỡ anh chán em thì sao?”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ, hai mươi sáu tuổi anh mới gặp được em, ít nhất cũng phải yêu nhau được hai mươi sáu năm mới được.”
Giọng nói anh đã khàn, nhưng đôi mắt nhìn cô đặc biệt sáng trong.
Thậm chí Vân Tịch có thể nhìn thấy hình ảnh mình phải chiếu trong ấy, tình cảm của anh đơn thuần nhưng đáng giá biết bao.
Sở Tích nói nếu cô bỏ qua anh thì sẽ hối hận đến chết, vậy thì ngay bây giờ cô sẽ làm điều mà bản thân sẽ không hối hận vậy.
“Em chưa yêu đương với ai bao giờ, cũng chưa từng biết chăm sóc ai.
Nhưng Phùng Thiệu Sơn, em sẽ học.
Em sẽ học cách chăm sóc và cách yêu thương anh, cũng sẽ học cách trân trọng tình yêu này.
Sau này mong…bạn trai giúp đỡ nhiều hơn.”
“Vân Tịch, anh yêu em.”
Cảm ơn em vì đã cố gắng vượt qua mọi chuyện, cảm ơn em đã cho anh cơ hội để đặt lên môi em nụ hôn này.
Vân Tịch! Mọi khổ đau đã qua hết rồi, đừng lo, anh vẫn ở đây.
Sau tất cả sót xa, có một người xứng đáng, nguyện ở lại bên ta.
Mặt trời cũng đã lặn, mưa ngoài trời cũng đã hết rả rích.
Từng tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chiếu qua ô cửa sổ, chiếu lên hai bóng người đang triền miên quấn quýt.
Anh mang nắng thăm hồn, biết bao là cay đắng, tan vào một chiếc hôn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook