Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)
Chương 7: Thời loạn lạc. (2)

Chương 7: Thời loạn lạc. (2)

Lúc này, Tế Cẩu truyền âm đến: "Con thuyền to thế này, đến thôn Phục Ngưu làm quái gì?"

Phương Tri Hành im lặng một lát rồi thấp giọng nói: "Đi, chúng ta về xem thử thế nào."

Tế Cẩu cũng rất tò mò, không thể bỏ qua được.

Phương Tri Hành tìm một chỗ khá kín đáo để giấu sọt trúc của mình trước, sau đó lại chọn đường gần nhất để quay về.

Một người một chó vừa vào trong thôn đã thấy chiếc thuyền lớn kia thả neo, có ba người từ trên boong bước xuống. 

Đi ở giữa là một ông chú trung niên để râu chữ bát (八), bụng phệ, mặt ngấn mỡ. Tuy bộ dáng có hơi hèn mọn nhưng quần áo mặc trên người lại cực kỳ lộng lẫy, nạm vàng đính ngọc. Nhìn thôi cũng biết là người giàu sang phú quý, không bao giờ lo chuyện đói ăn thiếu mặc.

Một tay gã  vân vê hai viên bi sắt, khiến chúng va chạm với nhau, phát ra những tiếng cạch cạch.

Phía sau gã có hai người hộ tống, chính là hai cái tráng hán mà Phương Tri Hành đã nhìn thấy lúc trước.

Dưới ráng trời hoàng hôn ảm đạm,  ba người đi thẳng đến đầu đông thôn Phục Ngưu.

"Ôi, ông chủ Tiền ngài đến rồi ạ!" Dưới tàn cây xiêu vẹo ở đầu đông thôn, có một ông lão râu trắng đang ngồi hút thuốc lá sợi bỗng nhanh chóng đứng lên, khom lưng cúi đầu nói.

Không phải lão thôn trưởng thì còn ai vào đây nữa.

"Thôn trưởng Triệu à."

Ông chú dầu mỡ chuyên dùng lỗ mũi nhìn người, khoanh tay nói: "Thế nào, chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị hết mọi thứ, đều thoả thuận xong cả rồi!"

Lão thôn trưởng tươi cười, xoay người hướng vào trong thôn hô: "Mọi người ra đi, ông chủ Tiền đến rồi."

Tình cảnh này… Phương Tri Hành khẽ chớp mắt, cảm thấy không hiểu cho lắm.

Rõ ràng là lão thôn trưởng chưa từng nói với Đại Ngưu về chuyện ông chủ Tiền sẽ đến đây.

Không bao lâu sau, Phương Tri Hành liền thấy Tống đại gia dắt hai cô cháu gái ra khỏi cửa. Hai đứa bé chưa đến mười tuổi, cúi đầu khóc nức nở.

Tiếp đó, Vương đại thẩm cũng kéo con gái mình ra, sắc mặt hai mẹ con đều cứng ngắc, ánh mắt hờ hững, lạnh lẽo đến lạ.

Còn có Lý đại gia, bạch nhị thúc. . .

Thôn Phục Ngưu tất cả có khoảng 110 hộ gia đình, bỗng hiên có hơn 40 nhà chạy ra. Toàn bộ đều là trưởng bối dẫn theo bé gái trong nhà.

Ngay lúc này, Phương Tri Hành đã nhờ nhợ đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

"Xếp thành hàng, lần lượt từng người đi lại đây." ông chủ Tiền vén tay áo, cười ha hả nhìn các tiểu cô nương .

Tiếp theo, đầu tiên là gã đi đến trước mặt hai cô cháu gái Tống đại gia, sờ đầu, cánh tay, ngón tay…hỏi thăm tuổi tác rồi mới bảo các cô hé miệng, kiểm tra răng lợi.

"Hừm, hai đứa nhỏ này không có bệnh tật gì, dáng dấp cũng không tệ. Ta thấy ông nuôi bọn họ cũng không dễ dàng nên sẽ ra giá cao hơn một chút. Mỗi người đổi lấy 30 cân gạo, thế nào?" ông chủ Tiền cười tủm tỉm, nói.

Trên mặt Tống đại gia không có quá nhiều biểu cảm, chỉ dựng thẳng 5 ngón tay, cắn răng nói: "Số này, thiếu một chút cũng không bán."

ông chủ Tiền lập tức sầm mặt, hừ lạnh: "Năm nay nhiều thiên tai, mùa màng thu hoạch chắc chắn sẽ thất bát. Không có lương thực, cả nhà ngươi làm sao mà sống qua mùa đông giá rét?"

Gã liếc mắt nhìn cả đám thôn dân, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : "Bây giờ, tình hình bên ngoài đã loạn thành cái dạng gì, các ngươi có biết không? Đang đánh trận rồi, nơi nơi rối loạn, ôn dịch lan tràn, trộm cướp hoành hành. Nói không chừng, ngày nào đó thôn Phục Ngưu của các ngươi cũng bị ác phỉ sơn tắc đến bứng trọn ổ.”

Ông chủ Tiền tạm dừng một lát, lúc nói tiếp thì giọng điệu đã mềm đi nhiều. Gã cười nói: "Ta tới đây mua con gái, cháu gái của các người, đưa đến những gia đình giàu có làm nha hoàn, để bọn họ có miếng cơm mà ăn. Ta đây là đang làm việc thiện tích đức, giúp các ngươi đấy. Hiểu chưa?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều đang đói rã ruột chịu đói nên không hơi sức đâu mà tranh luận, cũng chẳng nói ra đạo lý hay những lời có văn hoá gì.

Ông chủ Tiền làm một bài đả thông tư tưởng xong, lại một lần nữa nhìn về phía Tống đại gia, cười nói: "Như vậy đi, ta thêm chút, một người đổi 35 cân gạo."

Tống đại gia thống khổ gật đầu, thở dài sườn sượt.

"Quản nhiên là buôn bán nhân khẩu!"

Thái độ của Phương Tri Hành nghiêm túc hẳn. Cậu biết nạn đói lan tràn, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng gì

Chỉ không nghĩ đến tình thế đã xấu đến mức mọi người phải mang con gái, cháu gái trong nhà đi bán.

Lúc này Phương Tri Hành lại để ý thấy có mấy gã chèo thuyền đang vận chuyển khá nhiều bao tải xuống khỏi thuyền lớn, bên trong chắc là lương thực.

Có hai người chèo thuyền vừa làm việc vừa thấp giọng nói chuyện phiếm.

"Xùy ~ "

Phương Tri Hành lập tức liếc Tế Cẩu.

Chỉ cần một giây chó ta đã hiểu ngay.

Nó đâu phải con chó bình thường, là loại dị dạng, có thể nghe hiểu tiếng người đấy!

Thế nên Tế Cẩu loạng choạng chạy đến gần hai người kia. Đầu tiên là nằm rạp xuống, giả vờ lăn lộn mấy vòng, ra vẻ đang tự chơi rất vui vẻ.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương