Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
-
Chương 652: Vật nhỏ, làm người thân tôi nhé?
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant
Nam Tầm bị nhột run bắn cả người. Tên vô lại này có thể đừng sờ mó lung tung nữa được không? Được không?!
Với cả, đi ngủ không tắt điện hả? Đèn chói muốn mù cả mắt, căn bản không cách nào ngủ nổi.
Nhưng tên đàn ông sau lưng có vẻ đã quen ngủ trong ánh sáng thế này, hơi thở ấm nóng phả lên gáy cô dần đều đều.
"Tiểu Bát, đại Boss đi ngủ không tắt đèn hả?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát trả lời: "Đúng vậy, đại Boss quen thế. Ờm, có liên quan đến bi kịch lúc nhỏ."
Nam Tầm "Ừ" một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.
Cô không ngủ được. Người cá, hay ít nhất là người cá lam cô xuyên vô luôn căn cứ độ sáng tối để nghỉ ngơi. Vậy nên trời sáng kiểu này, cô căn bản không thể vào giấc. Có lẽ, tập thích ứng mấy ngày là ổn thôi.
Ngoài ra, thân cá khô ráo cũng khiến cô không thoải mái. Nửa người trên còn đỡ, chứ nửa người dưới vốn đã quen ở trong nước lại bỗng dưng bị lau khô, cảm giác rất lạ lùng.
...
Tới hơn nửa đêm, Nam Tầm thật sự chịu không nổi nữa mới ra sức gỡ cánh tay đang ôm chặt eo cô.
Ngụy Xương vốn ngủ không sâu thấy cô động đậy liền tỉnh: "Sao vậy vật nhỏ, không thoải mái ở đâu?"
Nam Tầm trừng anh: Buông ra cái đồ đáng ghét, tôi muốn ngâm nước.
Ngụy Xương thoáng cái đã hiểu. Anh không rảnh lo phải cởi áo cho cô đã sốt sắng ôm người lao vào phòng tắm.
"Vật nhỏ, đừng sợ, sẽ có nước ngay."
Ngụy Xương cẩn thận đặt cô xuống một bên, mình thì lấy tốc độ nhanh nhất xả nước, sau đó bế cô vào.
Được ngâm trong nước, Nam Tầm thoải mái đến độ rên hừ hừ.
Ngụy Xương nghe vậy, hai mắt liền mở to sáng bừng chói lóa không kém cạnh đèn thủy tinh trên trần nhà.
"Vật nhỏ, cô có thể... phát ra âm thanh?" Ngụy Xương kìm lòng không đặng cạy môi cô, muốn xem cấu tạo bên trong.
Nam Tầm lập tức rụt người lại, phẫn nộ nhe răng đe dọa.
Anh bật cười: "Đừng sợ, chỉ xem cổ họng thôi. Nào, học tôi, a ——"
Ngụy Xương há miệng, ý bảo cô làm theo mình.
Thiệt đần.
Nam Tầm thầm mắc cười, ngoài mặt vẫn giữ vẻ hoang mang mờ mịt. Tận khi anh lặp lại lần thứ năm, cô mới chịu học theo anh mở miệng.
Ngụy Xương nâng cằm cô xoay trái xoay phải, thấy cái lưỡi hồng hồng lấp ló sau hàm răng nhọn hoắt đáng yêu, còn cả cuống họng giống người bình thường thì bỗng chốc trở nên hưng phấn. Nếu có người kiên nhẫn dạy dỗ, phải chăng vật nhỏ cũng có thể nói chuyện giống con người?
Nam Tầm lười biếng liếc anh một cái rồi rụt người vào bồn, nhắm mắt lại ngủ.
Ngụy Xương phát hiện nửa đầu cô chìm trong nước, mà phía sau tầng vảy mỏng xuất hiện một kẽ hở, trông khá giống mang cá.
Vật nhỏ có thể hô hấp bằng mang, cũng có thể hô hấp bằng phổi, nghĩa là cô có thể sống trên cạn thời gian rất dài, chẳng qua chưa thích ứng được môi trường thiếu nước mà thôi.
Là chưa quen, chứ không phải không được.
Ngụy Xương không dám ngủ bởi sợ rằng chỉ cần mình nhắm mắt, người cá nhỏ sẽ biến mất không thấy. Nếu được, anh rất muốn tìm một sợi xích trói cô lại, nhưng như vậy sẽ làm cô tức giận. Vật nhỏ vừa mới buông lỏng cảnh giác, anh không thể làm chuyện ngu xuẩn.
Nam Tầm nhắm mắt mãi vẫn ngủ không được đành mở mắt, ngồi dậy, duỗi tay chỉ chỉ đèn trần.
Ngụy Xương sửng sốt, sau đó khẽ cười: "Cô muốn tôi tắt đèn?"
Nam Tầm nhìn anh không nói gì, chỉ giơ tay chỉ chỉ.
"Được được, tôi đi tắt đèn." Ngụy Xương thỏa hiệp.
Tay đụng đến công tắc thì thoáng ngập ngừng, đến khi cả phòng tắm trở nên tối đen, anh mới từ từ xoay người nhìn về phía người cá trong bồn. Nam Tầm phát hiện không khí xung quanh anh dường như thay đổi, trở nên là lạ.1
Ngụy Xương đi nhanh tới chỗ cô. Cặp mắt trong đêm lặng như bắn ra tia sáng lạnh lẽo, giá buốt tận xương tủy.
Anh ngồi xổm cạnh bồn tắm, dừng ánh mắt u ám trên người cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười khiến người nhìn phát khiếp.
"Vật nhỏ có biết không, tôi không thích bóng tối. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi lại có thể nghe thấy tiếng đàn ông đánh chửi và tiếng phụ nữ kêu la."
Nam Tầm khó hiểu nhìn anh, giống như đang hỏi vì sao.
Anh âm trầm nhìn cô người cá không rành thế sự, bình tĩnh kể: "Tôi vốn dĩ có một tổ ấm hạnh phúc. Ba là thiếu gia nhà giàu. Mẹ là ca sĩ, gả cho ba thì giải nghệ, một lòng giúp chồng dạy con. Trước năm tôi năm tuổi, gia đình vẫn rất mỹ mãn. Thế nhưng sau đó do một vụ làm ăn thất bại, ba tôi sa vào cờ bạc, luôn hy vọng có ngày sẽ thắng được số tiền khủng, bù lại tất thảy lỗ lãi trước đây.
Hầy, người này ấy à, một khi thói hư tật xấu trong lòng bị kích phát thì chỉ có càng lúc càng lún sâu, cho đến khi chẳng thể quay đầu lại nữa.
Lão thua táng gia bại sản, mất sạch không còn gì. Vậy nên bọn tôi dọn tới khu ổ chuột thành phố G. Căn nhà mới con con rách nát, dù vậy lão vẫn chứng nào tật nấy. Mỗi ngày đi đánh bạc về đều trút giận lên người mẹ tôi, không đánh thì mắng. Lão chửi mẹ là đĩ, là điếm, chửi tôi là thằng con hoang. Tôi bị mẹ giấu trong tủ đồ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn kỹ khuôn mặt ghê tởm của lão ta qua khe hở.
Sau đó, mẹ dẫn tôi bỏ trốn. Dáng dấp mẹ không tồi nên được một người có tiếng tăm giới cờ bạc nhìn trúng, trở thành tình nhân của ông ta. Một người thanh cao như bà lại đi làm thứ việc bản thân ghét nhất, ha.
Cha nuôi hỏi tôi muốn làm gì, tôi liền bảo muốn trở thành vua cờ bạc, thế là ông mời thầy riêng về dạy tôi. Tôi đã rất thông minh, thành công dùng cái danh con nuôi và trợ thủ đắc lực của ông ta đứng vững trong cái nhà không thuộc về mình."
Anh chậm rãi kể, dáng vẻ thảnh thơi như đang tán gẫu chuyện thường ngày.
"Một đêm nọ, mẹ càm ràm với tôi hồi lâu, tôi lại vội đi tham gia một cuộc cá cược quan trọng nên chỉ đáp qua loa lấy lệ vài câu. Sau đó, tôi thắng rồi, nhưng bà lại... tự sát trong biệt thự." Hơi dừng, tầm mắt anh từ từ chuyển đến trên bồn tắm, nói: "Đúng vậy, là cái bồn tắm kiểu như này. Bà nằm ở đây, cả bồn chỉ toàn máu là máu."1
Giọng anh rất bình bình, cảm xúc cũng rất ổn định, như thể chỉ đang trình bày một vấn đề không hề liên quan tới bản thân, với tư cách là người đứng xem. Thế nhưng Nam Tầm đọc được rất nhiều điều từ trong ánh mắt anh. Đó là đau thương, hối hận, còn có thù hằn, tất cả đều núp dưới vẻ mặt bàng quan.
Người cá tuy không hiểu tiếng người, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm xúc của các sinh vật. Nam Tầm chủ động vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh.1
Trong không gian tăm tối, người đàn ông nhìn thẳng cô bằng đôi mắt thâm thúy, tiếp nhận sự vỗ về.
Một lát sau, cô dựa đầu qua, cọ mặt mình vào mặt anh. Ngụy Xương không tránh, hai mắt thậm chí biếng nhác híp thành đường kẻ, trông có vẻ rất hưởng thụ sự thân mật từ người cá nhỏ.
Cho đến khi cảm xúc khổ sở trong mắt anh dần tan, Nam Tầm mới nhổm dậy. Song Ngụy Xương lại đột ngột ôm chầm lấy cô không cho lui về, cũng làm chiếc áo trắng tinh trên người mình thấm ướt.
Người cá hơi giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một cái được không?" Ngụy Xương nhè nhẹ vỗ lưng cô. Cảm giác ướt lạnh cũng tưới dập ngọn lửa mới bùng lên trong lòng anh.
"Vật nhỏ, cô coi, tôi không có người thân, một người cũng không. Hay cô làm người thân tôi nhé?" Ngụy Xương nhỏ giọng hỏi.
Nam Tầm bị nhột run bắn cả người. Tên vô lại này có thể đừng sờ mó lung tung nữa được không? Được không?!
Với cả, đi ngủ không tắt điện hả? Đèn chói muốn mù cả mắt, căn bản không cách nào ngủ nổi.
Nhưng tên đàn ông sau lưng có vẻ đã quen ngủ trong ánh sáng thế này, hơi thở ấm nóng phả lên gáy cô dần đều đều.
"Tiểu Bát, đại Boss đi ngủ không tắt đèn hả?" Nam Tầm hỏi.
Tiểu Bát trả lời: "Đúng vậy, đại Boss quen thế. Ờm, có liên quan đến bi kịch lúc nhỏ."
Nam Tầm "Ừ" một tiếng rồi không hỏi tiếp nữa.
Cô không ngủ được. Người cá, hay ít nhất là người cá lam cô xuyên vô luôn căn cứ độ sáng tối để nghỉ ngơi. Vậy nên trời sáng kiểu này, cô căn bản không thể vào giấc. Có lẽ, tập thích ứng mấy ngày là ổn thôi.
Ngoài ra, thân cá khô ráo cũng khiến cô không thoải mái. Nửa người trên còn đỡ, chứ nửa người dưới vốn đã quen ở trong nước lại bỗng dưng bị lau khô, cảm giác rất lạ lùng.
...
Tới hơn nửa đêm, Nam Tầm thật sự chịu không nổi nữa mới ra sức gỡ cánh tay đang ôm chặt eo cô.
Ngụy Xương vốn ngủ không sâu thấy cô động đậy liền tỉnh: "Sao vậy vật nhỏ, không thoải mái ở đâu?"
Nam Tầm trừng anh: Buông ra cái đồ đáng ghét, tôi muốn ngâm nước.
Ngụy Xương thoáng cái đã hiểu. Anh không rảnh lo phải cởi áo cho cô đã sốt sắng ôm người lao vào phòng tắm.
"Vật nhỏ, đừng sợ, sẽ có nước ngay."
Ngụy Xương cẩn thận đặt cô xuống một bên, mình thì lấy tốc độ nhanh nhất xả nước, sau đó bế cô vào.
Được ngâm trong nước, Nam Tầm thoải mái đến độ rên hừ hừ.
Ngụy Xương nghe vậy, hai mắt liền mở to sáng bừng chói lóa không kém cạnh đèn thủy tinh trên trần nhà.
"Vật nhỏ, cô có thể... phát ra âm thanh?" Ngụy Xương kìm lòng không đặng cạy môi cô, muốn xem cấu tạo bên trong.
Nam Tầm lập tức rụt người lại, phẫn nộ nhe răng đe dọa.
Anh bật cười: "Đừng sợ, chỉ xem cổ họng thôi. Nào, học tôi, a ——"
Ngụy Xương há miệng, ý bảo cô làm theo mình.
Thiệt đần.
Nam Tầm thầm mắc cười, ngoài mặt vẫn giữ vẻ hoang mang mờ mịt. Tận khi anh lặp lại lần thứ năm, cô mới chịu học theo anh mở miệng.
Ngụy Xương nâng cằm cô xoay trái xoay phải, thấy cái lưỡi hồng hồng lấp ló sau hàm răng nhọn hoắt đáng yêu, còn cả cuống họng giống người bình thường thì bỗng chốc trở nên hưng phấn. Nếu có người kiên nhẫn dạy dỗ, phải chăng vật nhỏ cũng có thể nói chuyện giống con người?
Nam Tầm lười biếng liếc anh một cái rồi rụt người vào bồn, nhắm mắt lại ngủ.
Ngụy Xương phát hiện nửa đầu cô chìm trong nước, mà phía sau tầng vảy mỏng xuất hiện một kẽ hở, trông khá giống mang cá.
Vật nhỏ có thể hô hấp bằng mang, cũng có thể hô hấp bằng phổi, nghĩa là cô có thể sống trên cạn thời gian rất dài, chẳng qua chưa thích ứng được môi trường thiếu nước mà thôi.
Là chưa quen, chứ không phải không được.
Ngụy Xương không dám ngủ bởi sợ rằng chỉ cần mình nhắm mắt, người cá nhỏ sẽ biến mất không thấy. Nếu được, anh rất muốn tìm một sợi xích trói cô lại, nhưng như vậy sẽ làm cô tức giận. Vật nhỏ vừa mới buông lỏng cảnh giác, anh không thể làm chuyện ngu xuẩn.
Nam Tầm nhắm mắt mãi vẫn ngủ không được đành mở mắt, ngồi dậy, duỗi tay chỉ chỉ đèn trần.
Ngụy Xương sửng sốt, sau đó khẽ cười: "Cô muốn tôi tắt đèn?"
Nam Tầm nhìn anh không nói gì, chỉ giơ tay chỉ chỉ.
"Được được, tôi đi tắt đèn." Ngụy Xương thỏa hiệp.
Tay đụng đến công tắc thì thoáng ngập ngừng, đến khi cả phòng tắm trở nên tối đen, anh mới từ từ xoay người nhìn về phía người cá trong bồn. Nam Tầm phát hiện không khí xung quanh anh dường như thay đổi, trở nên là lạ.1
Ngụy Xương đi nhanh tới chỗ cô. Cặp mắt trong đêm lặng như bắn ra tia sáng lạnh lẽo, giá buốt tận xương tủy.
Anh ngồi xổm cạnh bồn tắm, dừng ánh mắt u ám trên người cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười khiến người nhìn phát khiếp.
"Vật nhỏ có biết không, tôi không thích bóng tối. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi lại có thể nghe thấy tiếng đàn ông đánh chửi và tiếng phụ nữ kêu la."
Nam Tầm khó hiểu nhìn anh, giống như đang hỏi vì sao.
Anh âm trầm nhìn cô người cá không rành thế sự, bình tĩnh kể: "Tôi vốn dĩ có một tổ ấm hạnh phúc. Ba là thiếu gia nhà giàu. Mẹ là ca sĩ, gả cho ba thì giải nghệ, một lòng giúp chồng dạy con. Trước năm tôi năm tuổi, gia đình vẫn rất mỹ mãn. Thế nhưng sau đó do một vụ làm ăn thất bại, ba tôi sa vào cờ bạc, luôn hy vọng có ngày sẽ thắng được số tiền khủng, bù lại tất thảy lỗ lãi trước đây.
Hầy, người này ấy à, một khi thói hư tật xấu trong lòng bị kích phát thì chỉ có càng lúc càng lún sâu, cho đến khi chẳng thể quay đầu lại nữa.
Lão thua táng gia bại sản, mất sạch không còn gì. Vậy nên bọn tôi dọn tới khu ổ chuột thành phố G. Căn nhà mới con con rách nát, dù vậy lão vẫn chứng nào tật nấy. Mỗi ngày đi đánh bạc về đều trút giận lên người mẹ tôi, không đánh thì mắng. Lão chửi mẹ là đĩ, là điếm, chửi tôi là thằng con hoang. Tôi bị mẹ giấu trong tủ đồ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn kỹ khuôn mặt ghê tởm của lão ta qua khe hở.
Sau đó, mẹ dẫn tôi bỏ trốn. Dáng dấp mẹ không tồi nên được một người có tiếng tăm giới cờ bạc nhìn trúng, trở thành tình nhân của ông ta. Một người thanh cao như bà lại đi làm thứ việc bản thân ghét nhất, ha.
Cha nuôi hỏi tôi muốn làm gì, tôi liền bảo muốn trở thành vua cờ bạc, thế là ông mời thầy riêng về dạy tôi. Tôi đã rất thông minh, thành công dùng cái danh con nuôi và trợ thủ đắc lực của ông ta đứng vững trong cái nhà không thuộc về mình."
Anh chậm rãi kể, dáng vẻ thảnh thơi như đang tán gẫu chuyện thường ngày.
"Một đêm nọ, mẹ càm ràm với tôi hồi lâu, tôi lại vội đi tham gia một cuộc cá cược quan trọng nên chỉ đáp qua loa lấy lệ vài câu. Sau đó, tôi thắng rồi, nhưng bà lại... tự sát trong biệt thự." Hơi dừng, tầm mắt anh từ từ chuyển đến trên bồn tắm, nói: "Đúng vậy, là cái bồn tắm kiểu như này. Bà nằm ở đây, cả bồn chỉ toàn máu là máu."1
Giọng anh rất bình bình, cảm xúc cũng rất ổn định, như thể chỉ đang trình bày một vấn đề không hề liên quan tới bản thân, với tư cách là người đứng xem. Thế nhưng Nam Tầm đọc được rất nhiều điều từ trong ánh mắt anh. Đó là đau thương, hối hận, còn có thù hằn, tất cả đều núp dưới vẻ mặt bàng quan.
Người cá tuy không hiểu tiếng người, nhưng nó có thể cảm nhận được cảm xúc của các sinh vật. Nam Tầm chủ động vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh.1
Trong không gian tăm tối, người đàn ông nhìn thẳng cô bằng đôi mắt thâm thúy, tiếp nhận sự vỗ về.
Một lát sau, cô dựa đầu qua, cọ mặt mình vào mặt anh. Ngụy Xương không tránh, hai mắt thậm chí biếng nhác híp thành đường kẻ, trông có vẻ rất hưởng thụ sự thân mật từ người cá nhỏ.
Cho đến khi cảm xúc khổ sở trong mắt anh dần tan, Nam Tầm mới nhổm dậy. Song Ngụy Xương lại đột ngột ôm chầm lấy cô không cho lui về, cũng làm chiếc áo trắng tinh trên người mình thấm ướt.
Người cá hơi giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một cái được không?" Ngụy Xương nhè nhẹ vỗ lưng cô. Cảm giác ướt lạnh cũng tưới dập ngọn lửa mới bùng lên trong lòng anh.
"Vật nhỏ, cô coi, tôi không có người thân, một người cũng không. Hay cô làm người thân tôi nhé?" Ngụy Xương nhỏ giọng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook