Editor: Miêu Bàn Tử
Hắn giật mình một cái, tranh thủ thời gian lấy tay kéo quần, nhưng cái tay này vừa buông lỏng, miệng Tô Đát Kỷ liền được giải phóng, lại bắt đầu lẩm bẩm.
Cách một tầng cửa mỏng manh như vậy, một đám người đứng bên ngoài, âm thanh lớn một chút tuyệt đối sẽ bị bọn họ phát hiện!
Nhưng người trước mặt đã mất đi ý thức, hoàn toàn nghe không hiểu. Dưới tình thế cấp bách, Phó Cẩn Ngôn cúi đầu, dùng miệng của mình chặn lại đôi môi anh đào đỏ tươi, thành công đem những âm thanh vụn vặt cùng thở gấp của nàng, tất cả đều phong tỏa.
"Đây chính là tự thân ngươi đưa tới cửa!"
Trong mắt Tô Đát Kỷ lóe ra một tia giảo hoạt, dùng sức hôn lên, đem cái đụng chạm đơn giản này thành hôn kiểu Pháp triền miên nồng nhiệt.
Thiên lôi dẫn ra địa hỏa, chuyện đã xảy ra không thể ngăn cản.
Phó Cẩn Ngôn đưa tay dán sau đầu Tô Đát Kỷ, càng dùng sức ép nàng hướng về mình, cướp lấy càng nhiều ngọt ngào, ẩm ướt, khí tức mập mờ giữa răng môi giao thoa, hô hấp của hai người càng ngày càng nặng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hai người triền miên không biết bao lâu, một cái tay của hắn làm xằng làm bậy trên đường cong của Linh Lung Yêu Cơ Tô Đát Kỷ, tại thời điểm sắp đột phá cấm khu,
"Đinh linh linh linh..."
Tiếng chuông điện thoại đơn điệu đột nhiên vang lên, đem Phó Cẩn Ngôn đang ham muốn bên trong bừng tỉnh.
Lấy điện thoại ra xem xét, là điện báo của Trần Hiểu Ý.
"Cái nữ chủ này nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, ngươi nhìn xem về sau ta làm sao ngược chết ả!"
Tô Đát Kỷ hướng về phía hệ thống cáo trạng.
Trong lòng hệ thống yên lặng thắp cho Trần Hiểu Ý một cây nến. Chọc cái hồ ly mang thù này, về sau ả ít có thảm rồi.
Phó Cẩn Ngôn thở hổn hển còn chưa bình phục lại, trong mắt âm trầm cuồn cuộn, đem điện thoại di động điều chỉnh thành trạng thái yên lặng, không có nhận.
Hắn biết lúc sau Trần Hiểu Ý trở lại phòng không thấy mình, cố ý gọi tới hỏi thăm. Nhưng tình huống hiện tại, hắn thật không biết phải nói như thế nào, dứt khoát liền không tiếp.
Người bên ngoài đã đi sạch sẽ rồi, bọn họ có thể an toàn rời đi. Thế nhưng Phó Cẩn Ngôn nhìn người trong ngực, lại cảm thấy khó xử, nên xử lý nàng thế nào đây? Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ bị hạ thuốc quá mức dụ người, ngay cả mình đều không cầm lòng được, huống chi những cái gã bỉ ổi kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng?
Lại nói, Hoàng Đổng hạ thuốc nàng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu để một mình nàng lưu lại nơi này, có hậu quả gì không, hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Môi anh đào của Tô Đát Kỷ sưng đỏ không thôi, quần áo lộn xộn, như lên án việc làm vừa rồi của hắn. Phó Cẩn Ngôn mất tự nhiên dời ánh mắt, thở dài một hơi, nhặt âu phục của bản thân đắp kín nàng, đem người ôm lấy, đi tới bồn rửa tay.
Đã làm chuyện xấu, liền phải tới chịu trách nhiệm.
Hắn giải thích hành vi của mình như vậy.
"Xoạt!"
Nước lạnh không hề có điềm báo trước đánh vào mặt Tô Đát Kỷ, đem khô nóng của nàng giảm bớt một chút.
"Tô Mê, tỉnh, mau tỉnh."
Phó Cẩn Ngôn vỗ nhẹ mặt của nàng, làm cho nàng thanh tỉnh một chút.
"A..."
Con mắt không có tiêu cự của Tô Đát Kỷ khôi phục một tia thanh minh, cau mày, rất là bàng hoàng nhìn về phía hắn,
"Phó cảnh sát? Anh làm sao ở trong này?"
Một đôi mắt hồ ly trừng tròn vo, xen lẫn vài phần kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Phó Cẩn Ngôn không khỏi thở dài một hơi, xem ra nàng đối với hành vi cầm thú của mình vừa rồi không có một chút ấn tượng nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Nhưng đồng thời, đáy lòng lại có chút nặng nề. Mình giống như diễn viên nhận vai, rõ ràng tình đầu chính là mình, mà tại sao nàng cái gì đều không nhớ rõ.
"Cô bị hạ dược, tôi dẫn cô đi bệnh viện."
Hắn lời ít ý nhiều nói rõ tình huống với nàng.
Tô Đát Kỷ sửng sốt một chút, đột nhiên dùng sức siết chặt góc áo của hắn, mặt trắng bệch mãnh liệt lắc đầu,
"Không được, không thể đi! Nếu không đầu đề tin tức sáng mai chính là tôi bị sẩy thai."
Phó Cẩn Ngôn cau mày,
"Vậy tôi mang cô về nhà, lại tìm bác sĩ tư nhân tới..."
"Không! Không thể!"
Thần chí Tô Đát Kỷ lại càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể dùng sức cắn răng, bắt lấy tay hắn, ráng chống đỡ, lấy vẻ thanh tỉnh cuối cùng nhanh chóng nói,
"Người đại diện nếu như tìm được tôi sẽ trực tiếp đem tôi đi, đưa đến trên giường người khác, không thể để cho hắn tìm tới... Tê a... Nóng quá, khó chịu..."
Lời còn chưa nói hết, nàng lại lâm vào hỗn độn.
Nói đùa! Nàng vì ngày hôm nay mà làm không ít chuyện, ngay cả việc hạ dược đầy nguy hiểm như thế. Làm sao có thể không làm gì hắn liền bị chở về nhà đây?
Tô Đát Kỷ tà mị liếm liếm môi.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Hắn giật mình một cái, tranh thủ thời gian lấy tay kéo quần, nhưng cái tay này vừa buông lỏng, miệng Tô Đát Kỷ liền được giải phóng, lại bắt đầu lẩm bẩm.
Cách một tầng cửa mỏng manh như vậy, một đám người đứng bên ngoài, âm thanh lớn một chút tuyệt đối sẽ bị bọn họ phát hiện!
Nhưng người trước mặt đã mất đi ý thức, hoàn toàn nghe không hiểu. Dưới tình thế cấp bách, Phó Cẩn Ngôn cúi đầu, dùng miệng của mình chặn lại đôi môi anh đào đỏ tươi, thành công đem những âm thanh vụn vặt cùng thở gấp của nàng, tất cả đều phong tỏa.
"Đây chính là tự thân ngươi đưa tới cửa!"
Trong mắt Tô Đát Kỷ lóe ra một tia giảo hoạt, dùng sức hôn lên, đem cái đụng chạm đơn giản này thành hôn kiểu Pháp triền miên nồng nhiệt.
Thiên lôi dẫn ra địa hỏa, chuyện đã xảy ra không thể ngăn cản.
Phó Cẩn Ngôn đưa tay dán sau đầu Tô Đát Kỷ, càng dùng sức ép nàng hướng về mình, cướp lấy càng nhiều ngọt ngào, ẩm ướt, khí tức mập mờ giữa răng môi giao thoa, hô hấp của hai người càng ngày càng nặng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hai người triền miên không biết bao lâu, một cái tay của hắn làm xằng làm bậy trên đường cong của Linh Lung Yêu Cơ Tô Đát Kỷ, tại thời điểm sắp đột phá cấm khu,
"Đinh linh linh linh..."
Tiếng chuông điện thoại đơn điệu đột nhiên vang lên, đem Phó Cẩn Ngôn đang ham muốn bên trong bừng tỉnh.
Lấy điện thoại ra xem xét, là điện báo của Trần Hiểu Ý.
"Cái nữ chủ này nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, ngươi nhìn xem về sau ta làm sao ngược chết ả!"
Tô Đát Kỷ hướng về phía hệ thống cáo trạng.
Trong lòng hệ thống yên lặng thắp cho Trần Hiểu Ý một cây nến. Chọc cái hồ ly mang thù này, về sau ả ít có thảm rồi.
Phó Cẩn Ngôn thở hổn hển còn chưa bình phục lại, trong mắt âm trầm cuồn cuộn, đem điện thoại di động điều chỉnh thành trạng thái yên lặng, không có nhận.
Hắn biết lúc sau Trần Hiểu Ý trở lại phòng không thấy mình, cố ý gọi tới hỏi thăm. Nhưng tình huống hiện tại, hắn thật không biết phải nói như thế nào, dứt khoát liền không tiếp.
Người bên ngoài đã đi sạch sẽ rồi, bọn họ có thể an toàn rời đi. Thế nhưng Phó Cẩn Ngôn nhìn người trong ngực, lại cảm thấy khó xử, nên xử lý nàng thế nào đây? Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ bị hạ thuốc quá mức dụ người, ngay cả mình đều không cầm lòng được, huống chi những cái gã bỉ ổi kia thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng?
Lại nói, Hoàng Đổng hạ thuốc nàng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu để một mình nàng lưu lại nơi này, có hậu quả gì không, hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Môi anh đào của Tô Đát Kỷ sưng đỏ không thôi, quần áo lộn xộn, như lên án việc làm vừa rồi của hắn. Phó Cẩn Ngôn mất tự nhiên dời ánh mắt, thở dài một hơi, nhặt âu phục của bản thân đắp kín nàng, đem người ôm lấy, đi tới bồn rửa tay.
Đã làm chuyện xấu, liền phải tới chịu trách nhiệm.
Hắn giải thích hành vi của mình như vậy.
"Xoạt!"
Nước lạnh không hề có điềm báo trước đánh vào mặt Tô Đát Kỷ, đem khô nóng của nàng giảm bớt một chút.
"Tô Mê, tỉnh, mau tỉnh."
Phó Cẩn Ngôn vỗ nhẹ mặt của nàng, làm cho nàng thanh tỉnh một chút.
"A..."
Con mắt không có tiêu cự của Tô Đát Kỷ khôi phục một tia thanh minh, cau mày, rất là bàng hoàng nhìn về phía hắn,
"Phó cảnh sát? Anh làm sao ở trong này?"
Một đôi mắt hồ ly trừng tròn vo, xen lẫn vài phần kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Phó Cẩn Ngôn không khỏi thở dài một hơi, xem ra nàng đối với hành vi cầm thú của mình vừa rồi không có một chút ấn tượng nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Nhưng đồng thời, đáy lòng lại có chút nặng nề. Mình giống như diễn viên nhận vai, rõ ràng tình đầu chính là mình, mà tại sao nàng cái gì đều không nhớ rõ.
"Cô bị hạ dược, tôi dẫn cô đi bệnh viện."
Hắn lời ít ý nhiều nói rõ tình huống với nàng.
Tô Đát Kỷ sửng sốt một chút, đột nhiên dùng sức siết chặt góc áo của hắn, mặt trắng bệch mãnh liệt lắc đầu,
"Không được, không thể đi! Nếu không đầu đề tin tức sáng mai chính là tôi bị sẩy thai."
Phó Cẩn Ngôn cau mày,
"Vậy tôi mang cô về nhà, lại tìm bác sĩ tư nhân tới..."
"Không! Không thể!"
Thần chí Tô Đát Kỷ lại càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể dùng sức cắn răng, bắt lấy tay hắn, ráng chống đỡ, lấy vẻ thanh tỉnh cuối cùng nhanh chóng nói,
"Người đại diện nếu như tìm được tôi sẽ trực tiếp đem tôi đi, đưa đến trên giường người khác, không thể để cho hắn tìm tới... Tê a... Nóng quá, khó chịu..."
Lời còn chưa nói hết, nàng lại lâm vào hỗn độn.
Nói đùa! Nàng vì ngày hôm nay mà làm không ít chuyện, ngay cả việc hạ dược đầy nguy hiểm như thế. Làm sao có thể không làm gì hắn liền bị chở về nhà đây?
Tô Đát Kỷ tà mị liếm liếm môi.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook