Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
-
Quyển 1 - Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 13
Edit: Miy
Beta: Snivy
-----------------------------------------------
Kỳ Ngôn thu thập vài bộ quần áo, trong tiếng nấc không thành tiếng của mẹ Kỳ, sự bạo nộ quát lạnh của cha Kỳ, cậu liền rời khỏi nhà.
Thay vì nói bị đuổi ra khỏi nhả, không bằng nói đây chính là kết quả Kỳ Ngôn muốn nhất.
Quay đầu nhìn lại biệt thự Kỳ gia lần cuối, Kỳ Ngôn đột nhiên vươn tay, che mắt.
Lưu nước mắt trong tâm, cũng không cho ai nhìn thấy.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 45]
Mà ở một bên sườn khác, dưới bóng cây đại thụ che dấu bóng dáng cao gầy của một người đàn ông. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh.
...
Kỳ gia lâm vào bi thống xưa nay chưa từng có, mẹ Kỳ khóc thút thít cùng sự thở dài của cha Kỳ đã khiến gia đình luôn hòa thuận xưa nay đã có vết nứt.
"Ông sao có thể đuổi con đi? Thằng bé có thể đi đâu? Đây không phải là ông ép nó sao!?"
Đối mặt với sự lên án của mẹ Kỳ, cha Kỳ đã không còn sắc bén như lúc nãy, chỉ không ngừng thở dài. Trong nháy mắt, trông ông già đi rất nhiều.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, quản gia đi mở cửa, một lúc sau dắt theo một người tiến vào phòng khách.
"Lão gia, phu nhân, có Lạc thiếu gia đến."
Mẹ Kỳ không thèm để ý, khóc càng thảm hơn, cha Kỳ lại đứng dậy, đi qua tiếp Lạc Hàn.
"Tiểu Hàn, nghe nói tìm được con rồi, nhưng hai người chúng ta lại chưa đi thăm con được, con liền đến đây trước..."
"Không có gì chú ạ."
Thanh âm Lạc Hàn vẫn quạnh quẽ như trước.
"Thân là tiểu bối, con nên đến thăm hai người mới đúng."
"Ai, đứa nhỏ ngoan a..."
Thở dài, nhớ đến Kỳ Ngôn, cha Kỳ càng đau lòng.
Đột nhiên mẹ Kỳ như nghĩ đến chuyện gì, lau nước mắt đứng dậy, tiến về phía truớc nắm lấy cánh tay Lạc Hàn.
"Tiểu Hàn a! Con giúp chúng ta khuyên nhủ Ngôn Ngôn đi! Coi như dì cầu con..."
Nói xong bà tính quỳ xuống.
Lạc Hàn dù cho không nhớ họ là ai, cũng không có tâm tư sùng kính như lúc trước thì cũng vẫn không thể để một trưởng bối quỳ trước mình, vội vàng giơ tay đỡ bà, la lớn.
"Dì, dì đừng làm vậy!"
"Bà thế này giống cái gì đây!"
Cha Kỳ kinh hoảng nói: "Khiến con người ta chê cười!"
"Ông cũng biết chê cười! Lúc ông đuổi Ngôn Ngôn đi sao không nghĩ bị chê cười!"
Mẹ Kỳ đẩy Lạc Hàn ra, đem ủy khuất cùng thống khổ trong lòng trút lên người cha Kỳ.
Cha Kỳ sao có thể mất mặt trước người ngoài, mặt mày đỏ bừng muốn cãi nhau, Lạc Hàn hạ hạ mắt nói.
"Chú, dì. Chuyện Kỳ Ngôn xin giao cho con."
Con sẽ đem cậu ấy về...
Cho dù không nhớ rõ điều gì hết.
....
Kỳ Ngôn đi đến căn hộ trong chung cư nhỏ trước đây của mình, lấy ra sổ tiết kiệm, nhìn con số mấy năm nay bản thân đầu tư tích trữ gửi ngân hàng, truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh, tính ra cũng lời lắm. Tiếp sau chào hỏi bạn học, xin nghỉ dài hạn.
Ngày hôm sau, Lạc Hàn đến trường tìm cậu, lại biết được cậu xin nghỉ dài hạn, trong đầu liền ùa ra một nỗi ảo não, đối với sự tránh né của đối phương, hắn lại cảm thấy tức giận cùng hoảng loạn.
Mấy ngày kế, Kỳ Ngôn lại như hắn lúc trước, lại biến mất khỏi nhân gian mấy ngày không tin tức.
Vì lời hứa với cha mẹ Kỳ Ngôn, Lạc Hàn gánh trách nhiệm, bắt đầu tìm kiếm cậu.
Muốn đi đến nơi trước kia hai người hay đi để tìm, nhưng mất ký ức hắn lại chẳng nhớ gì, giờ phút này, hắn cũng không tức giận, bực mình, mà chỉ cảm thấy nhàn nhạt mất mát.
Nếu mình còn nhớ thì tốt rồi...
Nếu mình còn nhớ, cậu ấy sẽ không thống khổ như vậy.
Nếu mình nhớ rõ, cậu ấy sẽ không rời nhà đi.
Nếu mình nhớ rõ, nơi cậu ấy đi đâu, mình sẽ biết ngay.
Nếu...
Đáng tiếc, "Nếu" là một loại vật kỳ diệu. Có có tồn tại, nhưng lại không phải ở hiện tại.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn +10. Độ hảo cảm hiện tại: 55]
...
===0===
Nương Nương muốn nói:
Nói chuyện này dọa mọi người nè, thật ra Nương Nương là sĩ tử thi đại học.
Trước khi thi đại học mười ngày viết cuốn văn này để giảm sức ép cho bản thân, học đến choáng váng đầu óc cũng không phải dấu hiệu tốt. Cho nên, trong ba ngày 6-7-8, có thể sẽ không có chương mới, bời vì kỳ thi, còn một ngày nữa là có thể tung hoành chơi bời, ai cũng không thể ngăn Mị được. _(:3" ∠)_
Chúc Mị thi đại học thành công đi!
~~ vote this ~ end chương 13~
Chương 13
Edit: Miy
Beta: Snivy
-----------------------------------------------
Kỳ Ngôn thu thập vài bộ quần áo, trong tiếng nấc không thành tiếng của mẹ Kỳ, sự bạo nộ quát lạnh của cha Kỳ, cậu liền rời khỏi nhà.
Thay vì nói bị đuổi ra khỏi nhả, không bằng nói đây chính là kết quả Kỳ Ngôn muốn nhất.
Quay đầu nhìn lại biệt thự Kỳ gia lần cuối, Kỳ Ngôn đột nhiên vươn tay, che mắt.
Lưu nước mắt trong tâm, cũng không cho ai nhìn thấy.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 45]
Mà ở một bên sườn khác, dưới bóng cây đại thụ che dấu bóng dáng cao gầy của một người đàn ông. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh.
...
Kỳ gia lâm vào bi thống xưa nay chưa từng có, mẹ Kỳ khóc thút thít cùng sự thở dài của cha Kỳ đã khiến gia đình luôn hòa thuận xưa nay đã có vết nứt.
"Ông sao có thể đuổi con đi? Thằng bé có thể đi đâu? Đây không phải là ông ép nó sao!?"
Đối mặt với sự lên án của mẹ Kỳ, cha Kỳ đã không còn sắc bén như lúc nãy, chỉ không ngừng thở dài. Trong nháy mắt, trông ông già đi rất nhiều.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, quản gia đi mở cửa, một lúc sau dắt theo một người tiến vào phòng khách.
"Lão gia, phu nhân, có Lạc thiếu gia đến."
Mẹ Kỳ không thèm để ý, khóc càng thảm hơn, cha Kỳ lại đứng dậy, đi qua tiếp Lạc Hàn.
"Tiểu Hàn, nghe nói tìm được con rồi, nhưng hai người chúng ta lại chưa đi thăm con được, con liền đến đây trước..."
"Không có gì chú ạ."
Thanh âm Lạc Hàn vẫn quạnh quẽ như trước.
"Thân là tiểu bối, con nên đến thăm hai người mới đúng."
"Ai, đứa nhỏ ngoan a..."
Thở dài, nhớ đến Kỳ Ngôn, cha Kỳ càng đau lòng.
Đột nhiên mẹ Kỳ như nghĩ đến chuyện gì, lau nước mắt đứng dậy, tiến về phía truớc nắm lấy cánh tay Lạc Hàn.
"Tiểu Hàn a! Con giúp chúng ta khuyên nhủ Ngôn Ngôn đi! Coi như dì cầu con..."
Nói xong bà tính quỳ xuống.
Lạc Hàn dù cho không nhớ họ là ai, cũng không có tâm tư sùng kính như lúc trước thì cũng vẫn không thể để một trưởng bối quỳ trước mình, vội vàng giơ tay đỡ bà, la lớn.
"Dì, dì đừng làm vậy!"
"Bà thế này giống cái gì đây!"
Cha Kỳ kinh hoảng nói: "Khiến con người ta chê cười!"
"Ông cũng biết chê cười! Lúc ông đuổi Ngôn Ngôn đi sao không nghĩ bị chê cười!"
Mẹ Kỳ đẩy Lạc Hàn ra, đem ủy khuất cùng thống khổ trong lòng trút lên người cha Kỳ.
Cha Kỳ sao có thể mất mặt trước người ngoài, mặt mày đỏ bừng muốn cãi nhau, Lạc Hàn hạ hạ mắt nói.
"Chú, dì. Chuyện Kỳ Ngôn xin giao cho con."
Con sẽ đem cậu ấy về...
Cho dù không nhớ rõ điều gì hết.
....
Kỳ Ngôn đi đến căn hộ trong chung cư nhỏ trước đây của mình, lấy ra sổ tiết kiệm, nhìn con số mấy năm nay bản thân đầu tư tích trữ gửi ngân hàng, truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh, tính ra cũng lời lắm. Tiếp sau chào hỏi bạn học, xin nghỉ dài hạn.
Ngày hôm sau, Lạc Hàn đến trường tìm cậu, lại biết được cậu xin nghỉ dài hạn, trong đầu liền ùa ra một nỗi ảo não, đối với sự tránh né của đối phương, hắn lại cảm thấy tức giận cùng hoảng loạn.
Mấy ngày kế, Kỳ Ngôn lại như hắn lúc trước, lại biến mất khỏi nhân gian mấy ngày không tin tức.
Vì lời hứa với cha mẹ Kỳ Ngôn, Lạc Hàn gánh trách nhiệm, bắt đầu tìm kiếm cậu.
Muốn đi đến nơi trước kia hai người hay đi để tìm, nhưng mất ký ức hắn lại chẳng nhớ gì, giờ phút này, hắn cũng không tức giận, bực mình, mà chỉ cảm thấy nhàn nhạt mất mát.
Nếu mình còn nhớ thì tốt rồi...
Nếu mình còn nhớ, cậu ấy sẽ không thống khổ như vậy.
Nếu mình nhớ rõ, cậu ấy sẽ không rời nhà đi.
Nếu mình nhớ rõ, nơi cậu ấy đi đâu, mình sẽ biết ngay.
Nếu...
Đáng tiếc, "Nếu" là một loại vật kỳ diệu. Có có tồn tại, nhưng lại không phải ở hiện tại.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn +10. Độ hảo cảm hiện tại: 55]
...
===0===
Nương Nương muốn nói:
Nói chuyện này dọa mọi người nè, thật ra Nương Nương là sĩ tử thi đại học.
Trước khi thi đại học mười ngày viết cuốn văn này để giảm sức ép cho bản thân, học đến choáng váng đầu óc cũng không phải dấu hiệu tốt. Cho nên, trong ba ngày 6-7-8, có thể sẽ không có chương mới, bời vì kỳ thi, còn một ngày nữa là có thể tung hoành chơi bời, ai cũng không thể ngăn Mị được. _(:3" ∠)_
Chúc Mị thi đại học thành công đi!
~~ vote this ~ end chương 13~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook