Mã Ngải Ngải vừa nói xong, những người ơn xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Tô Ấu Thanh.Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng Tô Ấu Thanh sẽ gương nanh múa vuốt sau đó “bại lộ tính cách”, nhưng không ai ngờ được, dưới sự trách mắng của Mã Ngải Ngải, Tô Ấu Thanh thu hồi nụ cười lạnh trên mặt, lộ ra biểu cảm vừa ẩn nhẫn vừa bi thương.Giống như một người phụ nữ mặc chiếc áo giáp của thổ phỉ, mọi người đều cho rằng cô ấy rất hung ác, nhưng bỗng nhiên bọn họ phát hiện ra áo giáp trên người cô chỉ là một phương thức bảo vệ bản thân của cô, ở phía dưới của áo giáp là một cơ thể tràn đầy vết thương...Thình kình sự khác biệt này khiến tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt.Hơn nữa dáng vẻ Tô Ấu Thanh rất xinh đẹp động lòng người, hơn nữa một người đẹp như vậy lại lộ ra biểu cảm ẩn nhẫn mà bi thương, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, theo bản năng bọn họ đều cảm thấy trong lòng mềm xuống, sinh ra cảm giác không nỡ."Mã Ngải Ngải, tôi biết mọi người hiểu lầm tôi quá nhiều."Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Ấu Thanh hít sâu mọi hơi, cố nén cảm giác nước mắt muốn tràn mi, khàn giọng nói, "Tôi không muốn giải thích chuyện trước kia.

Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.


Cho dù chân tướng là như thế nào, tôi tin thời gian sẽ trả lời một lời giải thích chính đáng.

Hôm nay tôi tới đây chỉ vì..."Nói tới đây, Tô Ấu Thanh thở dài, cô lấy một tấm thiệp cưới được sát vàng ra từ trong túi xách, đưa ra trước mặt mọi người.

"Một tháng trước, tôi nhận được tấm thiệp mời này.

Vốn dĩ tôi nghĩ mình sẽ không đi, trong những năm này tôi vất vả cởi bỏ khúc mắc, thử buông Lạc Khê ra.

Nhưng tôi sợ hãi nếu tôi không tới, Bạch Ưu Ưu sẽ cảm thấy tôi còn là một sự uy hiếp...!Cho nên tôi nghĩ, rốt cuộc tôi cũng thuyết phục được bản thân mình trở về nước để tham gia đám cưới này.


Tôi đã hiểu rõ, mình tận mắt nhìn thấy anh ấy kết hôn với người mà anh ấy yêu cũng coi là một tâm nguyện cuối cùng."Hai mắt Tô Ấu Thanh rưng rưng, giống như cô đang phải thừa nhận uỷ khuất rất lớn, hơn nữa cô mạnh mẽ chịu đựng sự đau đớn trong lòng để trở về tham gia dám của người đàn ông mà mình yêu nhất kết hôn với người phụ nữ mà anh ta yêu thương.Cô không chỉ muốn tham gia đám cưới của bọn họ mà cô còn muốn chúc phúc cho bọn họ.Bọn họ sống hạnh phúc là được rồi.

Mặc dù cô vĩnh viễn sống trong đầm lầu lạnh lẽo.Người chung quanh nhao nhao cảm động vì cô.Thậm chí có người nghĩ đi đến bên cạnh và an ủi cô, nói với cô rằng cô không cần đau buồn nữa, không có Thịnh Lạc Khê thì cô còn một khu rừng lớn.[Hệ thống: Kí chủ, kĩ thuật diễn của cô lại được nâng cao.]Cảm ơn đã khích lệ.Nhưng mà người mau nói cho ta biết bây giờ Thịnh Lạc Khê ở chỗ nào?[Hệ thống: Anh ta đứng phía trước cô trên tầng hai, cô ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy.]Được lắm.Trong lòng Tô Ấu Thanh tự cấp cho mình một ngón tay.Sau đó, cảm xúc nổi lên, giống như cô sợ hãi nước sư mắt sẽ chảy ra, cô cố gắng ngẩng đầu lên.

“Không ngờ” cô chạm phải tầm mắt của Thịnh Lạc Khê, giờ phút này anh ta đang đứng tầng hai và thu tất cả những chuyện vừa xảy ra vào trong mắt.Tô Ấu Thanh không nghĩ rằng “gặp lại” Thịnh Lạc Khê trong tình huống này.Đầu tiên thân thể cô run lên, sự hồng hào trên mặt rút đi giống như một loại thủy triều, sắc mặt tái nhợt ghe người.


Giờ phút này trong cặp mắt xinh đẹp tràn đầy sự khiếp sợ, lưu luyến không rời, giống như muốn tới gần.

Nhưng giống như cô nghĩ đến điều gì, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và đau đớn, sau đó cô nhánh chóng đem tầm mắt chuyển sang chỗ khác.Trước khi chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cô không quên nhìn lại “kết quả chiến đấu hăng hái” của mình.Quả nhiên, ánh mắt Thịnh Lạc Khê nhìn cô không còn sự chán ghét giống như trước, thay vào đó là nhiều sự kinh ngạc, và mơ hồ còn thứ gì khác nữa.Xem đến đây, Tô Ấu Thanh mới hài lòng chuyển rời tầm mắt.Nhưng cô không nghĩ tới Thịnh Trạch Xuyên sẽ đứng ở bên cạnh Thịnh Lạc Khê..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương