Mau Xuyên Sổ Tay Ngược Cặn Bã Của Chuyên Gia Trà Xanh
-
Chương 46: Quý Phi Nương Nương Người Đẹp, Chiêu Trò Xấu 46
Bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi được quảng cáo rầm rộ. Trong hoàng cung tràn ngập quảng cáo về bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi.
Nàng muốn so sánh cũng không so sánh nổi.
Hơn nữa Thái Hậu, bà già này vẫn luôn nhìn Ngu Đại không vừa mắt, lúc này có Thư Phi dựa vào, vậy chẳng phải là muốn dẫm chết nàng sao?
Trước khi tới tham gia tiệc mừng thọ này, nàng đã nghĩ đến.
Bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi dài hai mét. Nàng ta vẽ núi sông, nghe nói trong đó thật sự chứa một chục nghìn từ “thọ”.
Nhìn kỹ… Bút mực quả thật được tạo thành từ từ “thọ” nho nhỏ.
Bốn năm cung nữ rất cẩn thận mở tranh để triển lãm, dẫn tới mọi người ồ lên.
Ngu Đại lén lút hỏi hệ thống ở trong lòng.
[Ngu Đại: Mỗi từ thọ ở trên đều do nàng ta viết à?]
[…]
Người mù, bạn đã phát hiện ra điểm hoa*.
*Đây là một câu thông dụng trên internet, có nghĩa là “Bạn đã khám phá ra những điều và những nơi mà người bình thường không nhìn thấy”. Nó được bắt nguồn từ “Truyện Sherlock Holmes”, nó là một biến thể của những gì Holmes đã nói khi Watson phát hiện ra điểm mấu chốt trong việc giải quyết vụ án, đó là “Watson, anh đã tìm thấy điểm mù”.
[Để em kiểm tra đo lường một chút.]
Ký chủ đại đại không nói thì không sao, vừa hỏi như vậy… Hệ thống cũng muốn nhiều chuyện một chút.
Sau đó nó thật sự đối chiếu từng từ một.
[Tổng cộng có 98565 từ “thọ”, trong đó có 903 từ “thọ” là do Thư Phi viết. Còn lại đều do một người cung nữ viết.]
Ngu Đại vui vẻ.
Cái này rất thú vị nha.
Nàng thật sự cho rằng Thư Phi có thể bỏ vốn gốc đấy.
Giống như những quảng cáo trên TV trước đó. Nói là minh tinh nào đó tự tay làm gì đó, hoặc là công thức gia truyền của vị đại sư nào. Nhưng trên thực tế thì do nhà xưởng sản xuất hàng loạt, một số còn chưa thông qua tiêu chuẩn sản xuất. Đó là một cái mánh lới, nội dung cụ thể bên trong ra sao còn phải “lấy vật thật làm tiêu chuẩn”.
Chậc, không phải Thư Phi cũng như thế à?
Khắp nơi trong cung có thể nghe được câu nói: “Thư phi nương nương tự mình làm bức tranh Vạn Thọ Vô Cương cho Thái Hậu.”
Nhưng có thứ sau khi lấy ra thì không thật sự giống như lời nói.
Nhưng sợ bị người phát hiện, cho nên chẳng sợ mời người viết thay, cũng không dám mời nhiều, chỉ dám để một người viết. Như vậy trông có vẻ khác nhau ít hơn, cũng không dễ dàng bị phát hiện hơn.
Muốn Ngu Đại nói, nếu dùng “bức tranh Vạn Thọ Vô Cương” để biểu hiện ra hiếu tâm của Thư Phi, thì hiếu tâm của Thư Phi nương nương còn không bằng một cung nữ viết tám chục nghìn từ “thọ” đâu nha. Ha ha ~
“…”
Chiêu Thánh Đế nhìn thoáng qua bức tranh. Những thứ hắn thấy qua không chỉ có chỉ có vàng bạc châu báu, những thứ to, nhỏ, tròn, dẹp khác đều nhìn thấy nhiều hơn so với người khác thấy cả đời.
Bức tranh của Thư Phi xác thật sáng tạo khác người, nhưng chưa tới mức có thể khiến hắn lau mắt mà nhìn.
So với việc nhìn bức tranh này… Chiêu Thánh Đế càng nguyện ý đặt lực chú ý của bản thân nhiều hơn lên người của Quý Phi.
Hắn cho rằng sau khi bức tranh này được mang ra, thế nào Quý Phi cũng sẽ buồn rầu một lúc. Dù sao lúc trước Quý Phi vẫn luôn lo lắng cho mình bị so sánh với Thư Phi, mặt mũi khó coi.
Nhưng…
Hắn thấy Đại Nhi của hắn nhìn bức tranh Vạn Thọ ngây ngốc một lát, sau đó lập tức nở nụ cười.
Nụ cười kia nên nói ra sao nhỉ…
Tại sao cảm thấy bên trong còn có ít ý chế giễu?
Chiêu Thánh Đế không khỏi liếc mắt nhìn bức tranh Vạn Thọ kia một cái.
Đại Nhi của hắn… Phát hiện ra việc gì thú vị sao?
Giờ khắc này, Chiêu Thánh Đế vô cùng muốn ôm Quý Phi của hắn hỏi vài câu, nói thêm mấy câu. Nhìn khoảng cách hiện tại cũng không quá xa nhưng lại không thể nói chuyện được với nhau.
Nghĩ như thế, Chiêu Thánh Đế không nhịn được uống một ngụm rượu, đáy mắt toát ra ý bực bội nhàn nhạt.
Nàng muốn so sánh cũng không so sánh nổi.
Hơn nữa Thái Hậu, bà già này vẫn luôn nhìn Ngu Đại không vừa mắt, lúc này có Thư Phi dựa vào, vậy chẳng phải là muốn dẫm chết nàng sao?
Trước khi tới tham gia tiệc mừng thọ này, nàng đã nghĩ đến.
Bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi dài hai mét. Nàng ta vẽ núi sông, nghe nói trong đó thật sự chứa một chục nghìn từ “thọ”.
Nhìn kỹ… Bút mực quả thật được tạo thành từ từ “thọ” nho nhỏ.
Bốn năm cung nữ rất cẩn thận mở tranh để triển lãm, dẫn tới mọi người ồ lên.
Ngu Đại lén lút hỏi hệ thống ở trong lòng.
[Ngu Đại: Mỗi từ thọ ở trên đều do nàng ta viết à?]
[…]
Người mù, bạn đã phát hiện ra điểm hoa*.
*Đây là một câu thông dụng trên internet, có nghĩa là “Bạn đã khám phá ra những điều và những nơi mà người bình thường không nhìn thấy”. Nó được bắt nguồn từ “Truyện Sherlock Holmes”, nó là một biến thể của những gì Holmes đã nói khi Watson phát hiện ra điểm mấu chốt trong việc giải quyết vụ án, đó là “Watson, anh đã tìm thấy điểm mù”.
[Để em kiểm tra đo lường một chút.]
Ký chủ đại đại không nói thì không sao, vừa hỏi như vậy… Hệ thống cũng muốn nhiều chuyện một chút.
Sau đó nó thật sự đối chiếu từng từ một.
[Tổng cộng có 98565 từ “thọ”, trong đó có 903 từ “thọ” là do Thư Phi viết. Còn lại đều do một người cung nữ viết.]
Ngu Đại vui vẻ.
Cái này rất thú vị nha.
Nàng thật sự cho rằng Thư Phi có thể bỏ vốn gốc đấy.
Giống như những quảng cáo trên TV trước đó. Nói là minh tinh nào đó tự tay làm gì đó, hoặc là công thức gia truyền của vị đại sư nào. Nhưng trên thực tế thì do nhà xưởng sản xuất hàng loạt, một số còn chưa thông qua tiêu chuẩn sản xuất. Đó là một cái mánh lới, nội dung cụ thể bên trong ra sao còn phải “lấy vật thật làm tiêu chuẩn”.
Chậc, không phải Thư Phi cũng như thế à?
Khắp nơi trong cung có thể nghe được câu nói: “Thư phi nương nương tự mình làm bức tranh Vạn Thọ Vô Cương cho Thái Hậu.”
Nhưng có thứ sau khi lấy ra thì không thật sự giống như lời nói.
Nhưng sợ bị người phát hiện, cho nên chẳng sợ mời người viết thay, cũng không dám mời nhiều, chỉ dám để một người viết. Như vậy trông có vẻ khác nhau ít hơn, cũng không dễ dàng bị phát hiện hơn.
Muốn Ngu Đại nói, nếu dùng “bức tranh Vạn Thọ Vô Cương” để biểu hiện ra hiếu tâm của Thư Phi, thì hiếu tâm của Thư Phi nương nương còn không bằng một cung nữ viết tám chục nghìn từ “thọ” đâu nha. Ha ha ~
“…”
Chiêu Thánh Đế nhìn thoáng qua bức tranh. Những thứ hắn thấy qua không chỉ có chỉ có vàng bạc châu báu, những thứ to, nhỏ, tròn, dẹp khác đều nhìn thấy nhiều hơn so với người khác thấy cả đời.
Bức tranh của Thư Phi xác thật sáng tạo khác người, nhưng chưa tới mức có thể khiến hắn lau mắt mà nhìn.
So với việc nhìn bức tranh này… Chiêu Thánh Đế càng nguyện ý đặt lực chú ý của bản thân nhiều hơn lên người của Quý Phi.
Hắn cho rằng sau khi bức tranh này được mang ra, thế nào Quý Phi cũng sẽ buồn rầu một lúc. Dù sao lúc trước Quý Phi vẫn luôn lo lắng cho mình bị so sánh với Thư Phi, mặt mũi khó coi.
Nhưng…
Hắn thấy Đại Nhi của hắn nhìn bức tranh Vạn Thọ ngây ngốc một lát, sau đó lập tức nở nụ cười.
Nụ cười kia nên nói ra sao nhỉ…
Tại sao cảm thấy bên trong còn có ít ý chế giễu?
Chiêu Thánh Đế không khỏi liếc mắt nhìn bức tranh Vạn Thọ kia một cái.
Đại Nhi của hắn… Phát hiện ra việc gì thú vị sao?
Giờ khắc này, Chiêu Thánh Đế vô cùng muốn ôm Quý Phi của hắn hỏi vài câu, nói thêm mấy câu. Nhìn khoảng cách hiện tại cũng không quá xa nhưng lại không thể nói chuyện được với nhau.
Nghĩ như thế, Chiêu Thánh Đế không nhịn được uống một ngụm rượu, đáy mắt toát ra ý bực bội nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook