Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
-
Chương 14: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (13)
“Lãnh Mạc Phong, ông có thấy làm tôi thất vọng hay không?” Bà Lãnh lớn tiếng trách cứ, hai mắt đỏ đậm.
“Điền Hiểu Hoa, bà đừng cho là tôi không biết mấy chuyện bà làm sau lưng tôi, nếu không phải nể mặt A Phong tôi đã sớm ly hôn với bà rồi.” Bà Lãnh phẫn nộ, ông Lãnh càng bất bình hơn.
Nếu không phải vì con trai, ông căn bản sẽ không cưới người đàn bà thô lỗ vô tri này, sau khi A Phong sinh ra thì càng một lòng đặt hết tâm tư vào nó, giữa vợ chồng sớm đã là bằng mặt không bằng lòng.
Cha vợ mang Húc Nghiêu đi ông cũng hiểu được, trong chuyện này ông chịu trách nhiệm rất lớn. Nhiều năm qua ông đều bớt thời giờ đi ở cùng với Húc Nghiêu, nếu hiện giờ A Phong không biết cố gắng, ông cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Ông…… Ông đang nói cái gì? Tôi không biết……” Bà Lãnh ánh mắt né tránh, rõ ràng là nghĩ tới gì đó. Chuyện của bà ta làm bí ẩn như vậy, ông ta là làm sao mà biết được, bà Lãnh nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Nếu bà yên phận tôi liền không so đo với bà, nhưng nếu bà lại gây sóng gió, liền chớ có trách tôi trở mặt vô tình.” Ông Lãnh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ khi ánh mắt dừng trên người Lãnh Húc Nghiêu mới có thể hòa hoãn hơn.
Lãnh Phong đứng ngốc tại chỗ, giờ này khắc này hết thảy phát sinh giống như là giấc mộng hoang đường, tỉnh mộng anh ta vẫn là con trai độc nhất của Lãnh gia, là bảo bối đầu quả tim của cha mẹ, không có người anh trai đáng ghét kia.
“Húc Nghiêu, con đi theo ba.” Lãnh Phong ngơ ngác đứng im, ánh mắt dại ra nhìn hai người ông Lãnh lên lầu.
Trên xe, mẹ Ngô nhìn vẻ mặt trầm mặc của con gái, mở miệng trấn an nói: “Tuyết Lan, con không cần phải khổ sở, Lãnh Phong không đáng cho con để ý, ngược lại tiểu tử Lãnh Húc Nghiêu kia nhìn qua không tồi.”
Ngô Tuyết Lan chỉ là đang tự hỏi kế hoạch tiếp theo, mới vừa tỉnh thần liền nghe được lời nói của mẹ Ngô, có chút dở khóc dở cười.
Cô sao lại còn cảm giác với tra nam Lãnh Phong kia được? Mẹ hoàn toàn là lo lắng nhiều rồi.
“Mẹ, con không có chuyện gì, con đã sớm nên từ bỏ, Lãnh Phong với con đã không quan hệ.” Ngô Tuyết Lan lắc lắc đầu, khóe miệng tươi cười càng thêm lạnh giá.
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng mẹ Ngô có chút không tin, nhưng dáng vẻ con gái kiên định đã thuyết phục bà, bởi vậy yên tâm không ít.
Ba Ngô nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, độ cong ở khóe miệng ôn nhu hơn, con gái cuối cùng cũng tỉnh ngộ, sau này nhà bọn họ nhất định càng tốt hơn.
Lãnh Phong thật sự là chịu không nổi không khí áp lực trong nhà, nhìn dáng vẻ người cha nghiêm túc lạnh lùng quan tâm săn sóc ‘ anh trai ’, nhìn dáng vẻ mẹ giận mà không dám nói gì cụp đuôi làm người, nội tâm anh ta gần như hỏng mất.
“Húc Nghiêu, chờ lát nữa tới công ty với ba đi! Con đã nghỉ ngơi một thời gian, cũng nên bắt đầu tiếp nhận công việc trong công ty.” Ông Lãnh ôn hòa cười với Lãnh Húc Nghiêu, bộ dáng lời nói ấm áp giọng nói nhỏ nhẹ làm Lãnh Phong rốt cuộc áp chế không được phẫn nộ không cam trong lòng.
Không đợi Lãnh Húc Nghiêu trả lời, Lãnh Phong lập tức đập bàn đứng lên lớn tiếng gào rống: “Ba, anh trai là con của cha, con thì không phải sao? Vì sao ba lại đối xử với con như vậy?”
Dù thành thục thế nào cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, huống chi Lãnh Phong này cả đầu óc toàn chuyện yêu đương, nhịn không được gào rống với ông Lãnh.
Mặt ông Lãnh nháy mắt trầm xuống, đập mạnh đôi đũa lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, đánh mạnh vào lòng mẹ con Lãnh Phong, chỉ có Lãnh Húc Nghiêu sắc mặt như thường, nên làm gì thì làm đó, nhất cử nhất động toàn mang theo phong thái quý tộc cao quý.
Hai bên đối lập, hành động của Lãnh Phong càng thêm làm người khinh thường, ông Lãnh sắc mặt càng thêm không tốt.
“Lãnh Phong, chẳng lẽ mười mấy năm này tao không đủ quan tâm với mày sao? Tao cho mày địa vị độc nhất vô nhị, hoàn cảnh học tập tốt đẹp, dốc lòng dạy dỗ bồi dưỡng mày, nhưng báo đáp lại gì cho tao?”
Mỗi khi nghĩ chuyện như vậy, ông Lãnh luôn nhịn không được tức giận trong lòng, thanh âm cũng đề cao hai phần, lên tiếng chất vấn.
“Vì một người đàn bà mà thất tín bội nghĩa, vứt bỏ vị hôn thê nhiều năm không màng, người vì nhi nữ tình trường như vậy còn xứng làm người nối nghiệp của tao không? Đừng tưởng rằng những chuyện mày làm thì tao không biết, Tuyết Lan lần này bị thương còn không phải bởi vì mày và Bạch Thanh Thanh, bây giờ mày có tư cách gi cò kè mặc cả với tao.”
Ngực ông Lãnh phập phồng kịch liệt, đời này ông tự xưng là nhân nghĩa, cũng không làm chuyện vi phạm nguyên tắc, nhưng cố tình Lãnh Phong đứa nhỏ này học theo bà Lãnh kiến thức hạn hẹp, thật là làm ông thất vọng vô cùng.
“Con…… Con……” Lãnh Phong á khẩu không trả lời được, giờ này khắc này anh ta mới ý thức được hành vi của mình đã xúc phạm tới nghịch lân của Lãnh, bị đá ra khỏi danh sách người thừa kế.
Nếu là ông Lãnh không có lựa chọn nào khác còn dễ nói, giờ có Lãnh Húc Nghiêu ưu tú hơn, anh ta đương nhiên phải bị vứt bỏ.
“Con trở về suy nghĩ kỹ lại đi! Nếu con yên phận Húc Nghiêu cũng sẽ không bạc đãi con, con sống cuộc đời an ổn với Bạch Thanh Thanh đi!” Ông Lãnh mỏi mệt xua tay, thất vọng cực điểm với Lãnh Phong, hoặc là nói là hoàn toàn vô cảm.
Lãnh Húc Nghiêu cũng không có hứng thú với tiết mục này, chính là nhớ tới khuôn mặt nhỏ diễm lệ phi phàm của Ngô Tuyết Lan, khó được bố thí ánh mắt hứng thú.
“Húc Nghiêu, sau này Lãnh thị chính là của con, A Phong hoang đường cũng là em con, chỉ cần nó an phận con liền nuôi nó đi!” Ông Lãnh vứt cho Lãnh Húc Nghiêu ánh mắt trong lòng vui vẻ, vội vàng thuận nước đẩy thuyền.
Bà Lãnh thấy vậy càng thêm bất mãn, há mồm định la lối khóc lóc, lại bị một ánh mắt lạnh băng vô tình của ông Lãnh dọa lui.
“Nếu nó an phận, con cũng không ngại.” Lãnh Húc Nghiêu uống hết một ly rượu vang đỏ, thong thả ung dung nói. Tiền đề là tiểu tử Lãnh Phong này an phận, Lãnh Húc Nghiêu xoa xoa khóe miệng che khuất cười lạnh.
Lãnh Phong mơ màng hồ đồ đi ra khỏi nhà, sinh ra một cảm giác trời đất bao la không chỗ nương thân, dưới tình huống thất hồn lạc phách thế nhưng bất tri bất giác đi tới dưới lầu nhà Bạch Thanh Thanh.
Căn phòng rách nát đã từng khiến anh ta ghét bỏ, thế nhưng lại là chốn về cuối cùng của anh ta, Lãnh Phong trong lòng chua xót, lại có vô tận không cam lòng.
Cùng là con trai Lãnh gia như nhau, vì sao Lãnh Húc Nghiêu có thể có được sủng ái của cha lại được sở hữu sản nghiệp Lãnh gia, anh ta lại chỉ có thể khúm núm phụ thuộc dưới trướng Lãnh Húc Nghiêu.
“A Phong anh tới lúc nào vậy? Sao không báo cho em một tiếng?” Bạch Thanh Thanh xuống lầu đổ rác vẻ mặt kinh hỉ, chạy một mạch chạy đến trước mặt Lãnh Phong.
“Anh đến thăm em.” Lãnh Phong sờ tóc dài của Bạch Thanh Thanh, mặt đầy vẻ nản lòng.
Bạch Thanh Thanh chớp mắt đã nhận ra biến hóa này, chỉ là thông minh không nói gì.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!” Bạch Thanh Thanh biết lãnh phong không thích phòng nhỏ đơn sơ kia, kéo cánh tay anh ta đi.
Bức màn màu lam nhạt bị gió nhẹ thổi vờn bay, Ngô Tuyết Lan khép lại thư trên tay phun ra một ngụm trọc khí, cảm thấy tam quan của mình đều không tốt.
“008 ngươi ở đâu?” Ngô Tuyết Lan trong lòng gọi hệ thống, chuẩn bị tốt cùng nó tâm sự.
【 Bổn hệ thống đây, ký chủ. 】008 nhanh chóng phản ứng lại, chưa đến một giây đồng hồ.
“Ta muốn tâm sự với ngươi.” Trong đầu Ngô Tuyết Lan không ngừng hiện ra hình ảnh, thở dài nói.
“Điền Hiểu Hoa, bà đừng cho là tôi không biết mấy chuyện bà làm sau lưng tôi, nếu không phải nể mặt A Phong tôi đã sớm ly hôn với bà rồi.” Bà Lãnh phẫn nộ, ông Lãnh càng bất bình hơn.
Nếu không phải vì con trai, ông căn bản sẽ không cưới người đàn bà thô lỗ vô tri này, sau khi A Phong sinh ra thì càng một lòng đặt hết tâm tư vào nó, giữa vợ chồng sớm đã là bằng mặt không bằng lòng.
Cha vợ mang Húc Nghiêu đi ông cũng hiểu được, trong chuyện này ông chịu trách nhiệm rất lớn. Nhiều năm qua ông đều bớt thời giờ đi ở cùng với Húc Nghiêu, nếu hiện giờ A Phong không biết cố gắng, ông cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Ông…… Ông đang nói cái gì? Tôi không biết……” Bà Lãnh ánh mắt né tránh, rõ ràng là nghĩ tới gì đó. Chuyện của bà ta làm bí ẩn như vậy, ông ta là làm sao mà biết được, bà Lãnh nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Nếu bà yên phận tôi liền không so đo với bà, nhưng nếu bà lại gây sóng gió, liền chớ có trách tôi trở mặt vô tình.” Ông Lãnh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ khi ánh mắt dừng trên người Lãnh Húc Nghiêu mới có thể hòa hoãn hơn.
Lãnh Phong đứng ngốc tại chỗ, giờ này khắc này hết thảy phát sinh giống như là giấc mộng hoang đường, tỉnh mộng anh ta vẫn là con trai độc nhất của Lãnh gia, là bảo bối đầu quả tim của cha mẹ, không có người anh trai đáng ghét kia.
“Húc Nghiêu, con đi theo ba.” Lãnh Phong ngơ ngác đứng im, ánh mắt dại ra nhìn hai người ông Lãnh lên lầu.
Trên xe, mẹ Ngô nhìn vẻ mặt trầm mặc của con gái, mở miệng trấn an nói: “Tuyết Lan, con không cần phải khổ sở, Lãnh Phong không đáng cho con để ý, ngược lại tiểu tử Lãnh Húc Nghiêu kia nhìn qua không tồi.”
Ngô Tuyết Lan chỉ là đang tự hỏi kế hoạch tiếp theo, mới vừa tỉnh thần liền nghe được lời nói của mẹ Ngô, có chút dở khóc dở cười.
Cô sao lại còn cảm giác với tra nam Lãnh Phong kia được? Mẹ hoàn toàn là lo lắng nhiều rồi.
“Mẹ, con không có chuyện gì, con đã sớm nên từ bỏ, Lãnh Phong với con đã không quan hệ.” Ngô Tuyết Lan lắc lắc đầu, khóe miệng tươi cười càng thêm lạnh giá.
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng mẹ Ngô có chút không tin, nhưng dáng vẻ con gái kiên định đã thuyết phục bà, bởi vậy yên tâm không ít.
Ba Ngô nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, độ cong ở khóe miệng ôn nhu hơn, con gái cuối cùng cũng tỉnh ngộ, sau này nhà bọn họ nhất định càng tốt hơn.
Lãnh Phong thật sự là chịu không nổi không khí áp lực trong nhà, nhìn dáng vẻ người cha nghiêm túc lạnh lùng quan tâm săn sóc ‘ anh trai ’, nhìn dáng vẻ mẹ giận mà không dám nói gì cụp đuôi làm người, nội tâm anh ta gần như hỏng mất.
“Húc Nghiêu, chờ lát nữa tới công ty với ba đi! Con đã nghỉ ngơi một thời gian, cũng nên bắt đầu tiếp nhận công việc trong công ty.” Ông Lãnh ôn hòa cười với Lãnh Húc Nghiêu, bộ dáng lời nói ấm áp giọng nói nhỏ nhẹ làm Lãnh Phong rốt cuộc áp chế không được phẫn nộ không cam trong lòng.
Không đợi Lãnh Húc Nghiêu trả lời, Lãnh Phong lập tức đập bàn đứng lên lớn tiếng gào rống: “Ba, anh trai là con của cha, con thì không phải sao? Vì sao ba lại đối xử với con như vậy?”
Dù thành thục thế nào cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, huống chi Lãnh Phong này cả đầu óc toàn chuyện yêu đương, nhịn không được gào rống với ông Lãnh.
Mặt ông Lãnh nháy mắt trầm xuống, đập mạnh đôi đũa lên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, đánh mạnh vào lòng mẹ con Lãnh Phong, chỉ có Lãnh Húc Nghiêu sắc mặt như thường, nên làm gì thì làm đó, nhất cử nhất động toàn mang theo phong thái quý tộc cao quý.
Hai bên đối lập, hành động của Lãnh Phong càng thêm làm người khinh thường, ông Lãnh sắc mặt càng thêm không tốt.
“Lãnh Phong, chẳng lẽ mười mấy năm này tao không đủ quan tâm với mày sao? Tao cho mày địa vị độc nhất vô nhị, hoàn cảnh học tập tốt đẹp, dốc lòng dạy dỗ bồi dưỡng mày, nhưng báo đáp lại gì cho tao?”
Mỗi khi nghĩ chuyện như vậy, ông Lãnh luôn nhịn không được tức giận trong lòng, thanh âm cũng đề cao hai phần, lên tiếng chất vấn.
“Vì một người đàn bà mà thất tín bội nghĩa, vứt bỏ vị hôn thê nhiều năm không màng, người vì nhi nữ tình trường như vậy còn xứng làm người nối nghiệp của tao không? Đừng tưởng rằng những chuyện mày làm thì tao không biết, Tuyết Lan lần này bị thương còn không phải bởi vì mày và Bạch Thanh Thanh, bây giờ mày có tư cách gi cò kè mặc cả với tao.”
Ngực ông Lãnh phập phồng kịch liệt, đời này ông tự xưng là nhân nghĩa, cũng không làm chuyện vi phạm nguyên tắc, nhưng cố tình Lãnh Phong đứa nhỏ này học theo bà Lãnh kiến thức hạn hẹp, thật là làm ông thất vọng vô cùng.
“Con…… Con……” Lãnh Phong á khẩu không trả lời được, giờ này khắc này anh ta mới ý thức được hành vi của mình đã xúc phạm tới nghịch lân của Lãnh, bị đá ra khỏi danh sách người thừa kế.
Nếu là ông Lãnh không có lựa chọn nào khác còn dễ nói, giờ có Lãnh Húc Nghiêu ưu tú hơn, anh ta đương nhiên phải bị vứt bỏ.
“Con trở về suy nghĩ kỹ lại đi! Nếu con yên phận Húc Nghiêu cũng sẽ không bạc đãi con, con sống cuộc đời an ổn với Bạch Thanh Thanh đi!” Ông Lãnh mỏi mệt xua tay, thất vọng cực điểm với Lãnh Phong, hoặc là nói là hoàn toàn vô cảm.
Lãnh Húc Nghiêu cũng không có hứng thú với tiết mục này, chính là nhớ tới khuôn mặt nhỏ diễm lệ phi phàm của Ngô Tuyết Lan, khó được bố thí ánh mắt hứng thú.
“Húc Nghiêu, sau này Lãnh thị chính là của con, A Phong hoang đường cũng là em con, chỉ cần nó an phận con liền nuôi nó đi!” Ông Lãnh vứt cho Lãnh Húc Nghiêu ánh mắt trong lòng vui vẻ, vội vàng thuận nước đẩy thuyền.
Bà Lãnh thấy vậy càng thêm bất mãn, há mồm định la lối khóc lóc, lại bị một ánh mắt lạnh băng vô tình của ông Lãnh dọa lui.
“Nếu nó an phận, con cũng không ngại.” Lãnh Húc Nghiêu uống hết một ly rượu vang đỏ, thong thả ung dung nói. Tiền đề là tiểu tử Lãnh Phong này an phận, Lãnh Húc Nghiêu xoa xoa khóe miệng che khuất cười lạnh.
Lãnh Phong mơ màng hồ đồ đi ra khỏi nhà, sinh ra một cảm giác trời đất bao la không chỗ nương thân, dưới tình huống thất hồn lạc phách thế nhưng bất tri bất giác đi tới dưới lầu nhà Bạch Thanh Thanh.
Căn phòng rách nát đã từng khiến anh ta ghét bỏ, thế nhưng lại là chốn về cuối cùng của anh ta, Lãnh Phong trong lòng chua xót, lại có vô tận không cam lòng.
Cùng là con trai Lãnh gia như nhau, vì sao Lãnh Húc Nghiêu có thể có được sủng ái của cha lại được sở hữu sản nghiệp Lãnh gia, anh ta lại chỉ có thể khúm núm phụ thuộc dưới trướng Lãnh Húc Nghiêu.
“A Phong anh tới lúc nào vậy? Sao không báo cho em một tiếng?” Bạch Thanh Thanh xuống lầu đổ rác vẻ mặt kinh hỉ, chạy một mạch chạy đến trước mặt Lãnh Phong.
“Anh đến thăm em.” Lãnh Phong sờ tóc dài của Bạch Thanh Thanh, mặt đầy vẻ nản lòng.
Bạch Thanh Thanh chớp mắt đã nhận ra biến hóa này, chỉ là thông minh không nói gì.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!” Bạch Thanh Thanh biết lãnh phong không thích phòng nhỏ đơn sơ kia, kéo cánh tay anh ta đi.
Bức màn màu lam nhạt bị gió nhẹ thổi vờn bay, Ngô Tuyết Lan khép lại thư trên tay phun ra một ngụm trọc khí, cảm thấy tam quan của mình đều không tốt.
“008 ngươi ở đâu?” Ngô Tuyết Lan trong lòng gọi hệ thống, chuẩn bị tốt cùng nó tâm sự.
【 Bổn hệ thống đây, ký chủ. 】008 nhanh chóng phản ứng lại, chưa đến một giây đồng hồ.
“Ta muốn tâm sự với ngươi.” Trong đầu Ngô Tuyết Lan không ngừng hiện ra hình ảnh, thở dài nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook