Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
-
Chương 57: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 10
Edit: Jess93
Vốn dĩ Lưu Thiến đang trực đêm, đột nhiên cô ta nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Chị Băng, trời tối như vậy, làm sao chị biết thứ này tới đây?"
Lâm Tịch nhướng mày cười khẽ: "Từ nhỏ tới lớn tôi không có sở trường nào khác, chỉ có giấc ngủ rất nông, mặc kệ ngủ trong bao lâu, có một chút động tĩnh tôi lập tức sẽ tỉnh lại. Được rồi, tất cả tranh thủ ngủ đi, hiện tại chúng ta phải làm đó là bảo trì thể lực, phòng ngừa tiêu hao. Khi gặp phải dã thú và người khác, phải thận trọng và can đảm, chủ yếu nhất là đừng sợ, chỉ cần các người nghĩ rằng một khi đã thua tương đương với chết rồi, thì cái gì cũng không sợ nữa!"
Chu Hiểu Lan nói: "Các người ngủ đi, đã đến lượt tôi trực đêm."
Thông qua quá trình Lâm Tịch giáo dục kiêm tẩy não, hai con người đơn thuần kia cũng không kiểu cách nữa, nằm xuống liền ngủ, giấc ngủ rất cần thiết trong cuộc sống, nó sẽ khôi phục tinh thần và thể lực của họ đến một mức độ rất lớn.
Lâm Tịch đi đến giường của mình, nằm xuống, tiếp tục đánh vào thủ tam âm!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh ngủ tới hừng sáng. Sau khi thức dậy, họ cẩn thận đổ nước đã thu thập được vào trong bình nước khoáng, hai bình đều đầy, chẳng qua không có đổ đầy vỏ ngoài của trái cây kỳ lạ kia. Lâm Tịch tiếc nuối nghĩ tới, chắc chắn có rất nhiều nước trên lá cây tại chỗ ở ban đầu, đáng tiếc quá xa, không qua được. May mắn tiết kiệm một chút cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Lâm Tịch mơ hồ nghĩ đến một vấn đề, khí hậu rừng mưa nhiệt đới, không phải rất ẩm ướt? Tại sao nơi này ngay cả một con suối nhỏ cũng không thấy? Chẳng lẽ lại là bọn họ giở trò quỷ? Vì gia tăng độ khó cho trò chơi?
Bốn người dùng tay vỗ vào những chiếc lá ở khu vực an toàn gần đó, rửa tay bằng nước ở phía trên, đơn giản rửa mặt làm sạch một chút. Lâm Tịch cảm thấy không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì nếu tiếp tục tiến về phía trước, mà nơi này, xung quanh thực vật không tính quá nhiều, phía dưới gốc cây lớn có rất nhiều dây leo uốn lượn quấn vào nhau, tầm nhìn gần đây tương đối rộng rãi, phía dưới tàng cây che phủ rất tốt, chỉ cần kẻ địch không phải đến từ tán cây, một nơi như thế này rất thích hợp làm trại.
Lâm Tịch nói ý nghĩ của mình với ba người còn lại, được mọi người nhất trí thông qua, vì vậy mấy người quyết định đi thử vận may ở gần đó một chút, nhìn xem có thể tìm được thức ăn, nước và vật liệu hữu dụng hay không, chủ yếu là kiếm một ít nan trúc chôn ở gần đây, Lâm Tịch nghĩ đến nếu như lại gặp một gốc cây có độc thì càng tốt.
Bốn người đi loanh quanh ở gần đó, dựa vào kiến thức về thảo dược ở thế giới trước, bọn người Lâm Tịch tìm được rất nhiều rau dại có thể ăn và một số thảo dược dùng để cấp cứu, không tìm được loại cây có độc kia, nhưng mà Lâm Tịch hái được vài quả cực lạc, không ngờ lại gặp loại quả hiếm có này ở đây.
Quả cực lạc cũng không phải trí mạng, nhìn rất giống quả cà chua, nó có một vòng tròn màu đỏ ở trên đỉnh, không chú ý căn bản không thể phát hiện. Ăn xong quả này sẽ khiến con người sa vào điên cuồng, dưới sự hưng phấn cực độ không cách nào có thể khống chế hành vi của mình, vì vậy mà được gọi là quả cực lạc.
Máy bay trực thăng bay qua trên đầu, nhắc nhở mọi người hiện tại đã là buổi trưa, mà bọn họ cũng không lấy được thứ gì. Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự tính, nhưng trong lòng mọi người vẫn có hơi uể oải.
Lúc sắp đến nơi ở tạm, Lâm Tịch đột nhiên dừng bước, quay đầu dùng ngón tay để trên môi làm động tác "Suỵt."
Bọn họ ăn ý với nhau từ lâu, không hẹn mà cùng dừng bước, Lâm Tịch nhẹ chân nhẹ tay, khẽ bước tới gần hướng gốc cây lớn, đến chỗ thực vật thưa thớt cô nhấc chân hai cái nhảy lên lập tức ẩn vào trong đám dây leo rậm rạp không thấy tung tích.
Ba người còn lại thấy cô gần như không cần chạy lấy đà vậy mà lại có thể nhảy gần hai mươi mét trong hai bước, họ gần như cho rằng mình đã nhìn lầm, đội trưởng thật là lợi hại!
Chỉ sau một lúc, tấm màn đan xen giữa những chiếc lá xanh bị vạch ra một lỗ hổng, lộ ra gương mặt Lâm Tịch, cho dù sau khi cô tu tập hai mươi Đoạn Cẩm tâm tính trầm ổn, giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy hưng phấn: "Mau tới đây, bẫy rập của chúng ta bắt được thứ tốt đấy!"
Ba người nghe vậy mừng rỡ, cố gắng tìm một nơi ít rêu xanh bước nhanh tới.
Xuyên qua dây leo, ba người tới phía sau gốc cây, nhìn thấy một con vật có bờm đen dài khoảng một mét nằm nghiêng bất động dưới đáy hố, bụng đã bị mở ra bởi những thanh trúc, máu tươi thấm ướt vùng đất gần đó, đoán chừng đã chết trong một hồi, nhưng thời gian cũng không quá lâu, nhìn dáng vẻ rất giống một con lợn.
"Là một con lợn rừng đã lớn." Lâm Tịch nói, vẫy tay gọi Giang Bội Linh và Lưu Thiến: "Cùng tôi đi xuống dưới, chị Lan phụ trách cảnh giới!"
Nghĩ tới có thể ăn thịt heo hương thơm ngào ngạt, các cô gái đói bụng đã lâu không khỏi chảy nước miếng trong miệng, động tác dưới chân dường như cũng nhanh nhẹn có lực hơn.
Liềm của Giang Bội Linh đã hoàn toàn bị Lâm Tịch trưng dụng, dựa theo rễ của gốc cây lớn, Lâm Tịch giống như một con khỉ trượt xuống đáy hố trong vài bước.
Từ khi đả thông được một mạch âm dương, sau đó tố chất thân thể của Lâm Tịch đã đạt được một bước nhảy vọt về chất lượng, sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng cũng vượt xa người thường, ngũ giác cũng cực kì nhạy bén, vì vậy cô có thể ngửi được mùi máu tươi mờ nhạt trong không khí ở khoảng cách xa như vậy.
Chờ đến khi hai người Lưu Thiến đến đáy hố, Lâm Tịch đã xử lý gần xong con lợn rừng nặng khoảng một trăm cân. Cô ước lượng liềm đang cầm trong tay, với tay nghề xuất sắc và lưỡi liềm sắc bén, độ cứng và tính dẻo dai cũng vượt qua sức tưởng tượng, thật sự là một lưỡi liềm tốt trong rừng nha, tuyệt đối là dùng lương tâm để làm ra!
Lâm Tịch nhanh chóng lột da và chia thịt, bên phía Chu Hiểu Lan cũng không rãnh rỗi, dùng những cây mây nhỏ có độ cứng mềm khác nhau làm một cái giỏ đơn giản, chỉ cần ba lượt, lợn rừng nhỏ đã bị vận chuyển lên. Lâm Tịch trực tiếp dùng gậy gỗ đào một cái hố tại chỗ có bẫy rập, chôn nội tạng và đất bị dính máu tươi của lợn rừng xuống hố, nếu không những mùi này rất dễ dàng đưa tới những dã thú khác, bọn họ tạm thời không cần phát sầu vì thức ăn, thời tiết nóng như vậy, cho dù bắt được dư thừa, cũng chỉ có thể biến chất thối rữa, sinh sôi vi khuẩn.
Lâm Tịch lại cắm những thanh trúc vào bẫy rập một lần nữa rồi trèo lên.
Ba người trong trại đã phân công nhóm lửa, nướng thịt.
Sau nửa ngày bôn ba, vừa khiêng lợn vừa gom củi nhóm lửa, mọi người cũng hơi mệt mỏi, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, bọn họ chưa bao giờ biết hóa ra có thể ăn một bữa cơm no là chuyện vui sướng và hạnh phúc như vậy!
Ngọn lửa nhảy lên liếm láp thịt nướng đầy dầu mỡ, Lâm Tịch dùng liềm cắt phần thịt đã nướng chín, bốn người mở miệng ăn từng miếng lớn, mặc dù kém hơn thịt lợn nuôi, nhưng mà cũng khá ngon, bọn họ không thèm để ý không có bất kỳ gia vị nào, dùng thịt cho vào phía trên măng và nấm đã cắt thành lát, bắt đầu nướng ăn cũng có những hương vị khác nhau.
Cuộc sống trong rừng rậm đã đến ngày thứ tư, chỉ còn ba ngày, cơn ác mộng của bọn họ sẽ kết thúc, trong lòng của mỗi người đều tràn đầy hi vọng. Lưu Thiến da thịt trắng nõn cũng đã trở nên vô cùng bẩn thỉu, cô ta không thèm để ý dùng mu bàn tay lau dầu mỡ trên khóe miệng, nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm Tịch: "Chị Băng, nếu như không có chị, em cũng không dám nghĩ mình có còn sống đến bây giờ hay không. Cám ơn tất cả mọi người, chờ đến khi em nổi tiếng, ở nhà cao cấp và đi xe sang trọng, muốn cái gì các người cứ nói, không có vấn đề!"
Giang Bội Linh cũng mặt mày cong cong cười ngọt ngào: "Em sẽ không làm bạn với Tiểu Lệ nữa, nhưng cũng sẽ không trách cô ấy, sau này ba người mới là bạn bè cả đời này của em!"
Không có đủ củi khô, Lưu Thiến xung phong nhận việc: "Vừa rồi mọi người cũng đã vất vả, em đi kiếm củi, đúng rồi, chị Băng, nướng cho em một miếng thịt ba chỉ, mang một ít mới thơm!"
Lâm Tịch cắt một miếng, cầm một thanh trúc xâu vào, hét về hướng Lưu Thiến: "Đừng đi quá xa nhé! Trở về thịt lập tức sẽ chín đấy!"
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, khi cầm được hai trăm vạn sẽ lựa chọn cuộc sống sau này như thế nào.
"Đùng! Đùng đùng đùng!"
Tiếng súng đột ngột vang lên, ba người nhìn súng ngắn trên giường Lưu Thiến, trong nháy mắt sắc mặt đều trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Vốn dĩ Lưu Thiến đang trực đêm, đột nhiên cô ta nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Chị Băng, trời tối như vậy, làm sao chị biết thứ này tới đây?"
Lâm Tịch nhướng mày cười khẽ: "Từ nhỏ tới lớn tôi không có sở trường nào khác, chỉ có giấc ngủ rất nông, mặc kệ ngủ trong bao lâu, có một chút động tĩnh tôi lập tức sẽ tỉnh lại. Được rồi, tất cả tranh thủ ngủ đi, hiện tại chúng ta phải làm đó là bảo trì thể lực, phòng ngừa tiêu hao. Khi gặp phải dã thú và người khác, phải thận trọng và can đảm, chủ yếu nhất là đừng sợ, chỉ cần các người nghĩ rằng một khi đã thua tương đương với chết rồi, thì cái gì cũng không sợ nữa!"
Chu Hiểu Lan nói: "Các người ngủ đi, đã đến lượt tôi trực đêm."
Thông qua quá trình Lâm Tịch giáo dục kiêm tẩy não, hai con người đơn thuần kia cũng không kiểu cách nữa, nằm xuống liền ngủ, giấc ngủ rất cần thiết trong cuộc sống, nó sẽ khôi phục tinh thần và thể lực của họ đến một mức độ rất lớn.
Lâm Tịch đi đến giường của mình, nằm xuống, tiếp tục đánh vào thủ tam âm!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh ngủ tới hừng sáng. Sau khi thức dậy, họ cẩn thận đổ nước đã thu thập được vào trong bình nước khoáng, hai bình đều đầy, chẳng qua không có đổ đầy vỏ ngoài của trái cây kỳ lạ kia. Lâm Tịch tiếc nuối nghĩ tới, chắc chắn có rất nhiều nước trên lá cây tại chỗ ở ban đầu, đáng tiếc quá xa, không qua được. May mắn tiết kiệm một chút cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Lâm Tịch mơ hồ nghĩ đến một vấn đề, khí hậu rừng mưa nhiệt đới, không phải rất ẩm ướt? Tại sao nơi này ngay cả một con suối nhỏ cũng không thấy? Chẳng lẽ lại là bọn họ giở trò quỷ? Vì gia tăng độ khó cho trò chơi?
Bốn người dùng tay vỗ vào những chiếc lá ở khu vực an toàn gần đó, rửa tay bằng nước ở phía trên, đơn giản rửa mặt làm sạch một chút. Lâm Tịch cảm thấy không biết sẽ gặp phải những nguy hiểm gì nếu tiếp tục tiến về phía trước, mà nơi này, xung quanh thực vật không tính quá nhiều, phía dưới gốc cây lớn có rất nhiều dây leo uốn lượn quấn vào nhau, tầm nhìn gần đây tương đối rộng rãi, phía dưới tàng cây che phủ rất tốt, chỉ cần kẻ địch không phải đến từ tán cây, một nơi như thế này rất thích hợp làm trại.
Lâm Tịch nói ý nghĩ của mình với ba người còn lại, được mọi người nhất trí thông qua, vì vậy mấy người quyết định đi thử vận may ở gần đó một chút, nhìn xem có thể tìm được thức ăn, nước và vật liệu hữu dụng hay không, chủ yếu là kiếm một ít nan trúc chôn ở gần đây, Lâm Tịch nghĩ đến nếu như lại gặp một gốc cây có độc thì càng tốt.
Bốn người đi loanh quanh ở gần đó, dựa vào kiến thức về thảo dược ở thế giới trước, bọn người Lâm Tịch tìm được rất nhiều rau dại có thể ăn và một số thảo dược dùng để cấp cứu, không tìm được loại cây có độc kia, nhưng mà Lâm Tịch hái được vài quả cực lạc, không ngờ lại gặp loại quả hiếm có này ở đây.
Quả cực lạc cũng không phải trí mạng, nhìn rất giống quả cà chua, nó có một vòng tròn màu đỏ ở trên đỉnh, không chú ý căn bản không thể phát hiện. Ăn xong quả này sẽ khiến con người sa vào điên cuồng, dưới sự hưng phấn cực độ không cách nào có thể khống chế hành vi của mình, vì vậy mà được gọi là quả cực lạc.
Máy bay trực thăng bay qua trên đầu, nhắc nhở mọi người hiện tại đã là buổi trưa, mà bọn họ cũng không lấy được thứ gì. Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự tính, nhưng trong lòng mọi người vẫn có hơi uể oải.
Lúc sắp đến nơi ở tạm, Lâm Tịch đột nhiên dừng bước, quay đầu dùng ngón tay để trên môi làm động tác "Suỵt."
Bọn họ ăn ý với nhau từ lâu, không hẹn mà cùng dừng bước, Lâm Tịch nhẹ chân nhẹ tay, khẽ bước tới gần hướng gốc cây lớn, đến chỗ thực vật thưa thớt cô nhấc chân hai cái nhảy lên lập tức ẩn vào trong đám dây leo rậm rạp không thấy tung tích.
Ba người còn lại thấy cô gần như không cần chạy lấy đà vậy mà lại có thể nhảy gần hai mươi mét trong hai bước, họ gần như cho rằng mình đã nhìn lầm, đội trưởng thật là lợi hại!
Chỉ sau một lúc, tấm màn đan xen giữa những chiếc lá xanh bị vạch ra một lỗ hổng, lộ ra gương mặt Lâm Tịch, cho dù sau khi cô tu tập hai mươi Đoạn Cẩm tâm tính trầm ổn, giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy hưng phấn: "Mau tới đây, bẫy rập của chúng ta bắt được thứ tốt đấy!"
Ba người nghe vậy mừng rỡ, cố gắng tìm một nơi ít rêu xanh bước nhanh tới.
Xuyên qua dây leo, ba người tới phía sau gốc cây, nhìn thấy một con vật có bờm đen dài khoảng một mét nằm nghiêng bất động dưới đáy hố, bụng đã bị mở ra bởi những thanh trúc, máu tươi thấm ướt vùng đất gần đó, đoán chừng đã chết trong một hồi, nhưng thời gian cũng không quá lâu, nhìn dáng vẻ rất giống một con lợn.
"Là một con lợn rừng đã lớn." Lâm Tịch nói, vẫy tay gọi Giang Bội Linh và Lưu Thiến: "Cùng tôi đi xuống dưới, chị Lan phụ trách cảnh giới!"
Nghĩ tới có thể ăn thịt heo hương thơm ngào ngạt, các cô gái đói bụng đã lâu không khỏi chảy nước miếng trong miệng, động tác dưới chân dường như cũng nhanh nhẹn có lực hơn.
Liềm của Giang Bội Linh đã hoàn toàn bị Lâm Tịch trưng dụng, dựa theo rễ của gốc cây lớn, Lâm Tịch giống như một con khỉ trượt xuống đáy hố trong vài bước.
Từ khi đả thông được một mạch âm dương, sau đó tố chất thân thể của Lâm Tịch đã đạt được một bước nhảy vọt về chất lượng, sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng cũng vượt xa người thường, ngũ giác cũng cực kì nhạy bén, vì vậy cô có thể ngửi được mùi máu tươi mờ nhạt trong không khí ở khoảng cách xa như vậy.
Chờ đến khi hai người Lưu Thiến đến đáy hố, Lâm Tịch đã xử lý gần xong con lợn rừng nặng khoảng một trăm cân. Cô ước lượng liềm đang cầm trong tay, với tay nghề xuất sắc và lưỡi liềm sắc bén, độ cứng và tính dẻo dai cũng vượt qua sức tưởng tượng, thật sự là một lưỡi liềm tốt trong rừng nha, tuyệt đối là dùng lương tâm để làm ra!
Lâm Tịch nhanh chóng lột da và chia thịt, bên phía Chu Hiểu Lan cũng không rãnh rỗi, dùng những cây mây nhỏ có độ cứng mềm khác nhau làm một cái giỏ đơn giản, chỉ cần ba lượt, lợn rừng nhỏ đã bị vận chuyển lên. Lâm Tịch trực tiếp dùng gậy gỗ đào một cái hố tại chỗ có bẫy rập, chôn nội tạng và đất bị dính máu tươi của lợn rừng xuống hố, nếu không những mùi này rất dễ dàng đưa tới những dã thú khác, bọn họ tạm thời không cần phát sầu vì thức ăn, thời tiết nóng như vậy, cho dù bắt được dư thừa, cũng chỉ có thể biến chất thối rữa, sinh sôi vi khuẩn.
Lâm Tịch lại cắm những thanh trúc vào bẫy rập một lần nữa rồi trèo lên.
Ba người trong trại đã phân công nhóm lửa, nướng thịt.
Sau nửa ngày bôn ba, vừa khiêng lợn vừa gom củi nhóm lửa, mọi người cũng hơi mệt mỏi, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười, bọn họ chưa bao giờ biết hóa ra có thể ăn một bữa cơm no là chuyện vui sướng và hạnh phúc như vậy!
Ngọn lửa nhảy lên liếm láp thịt nướng đầy dầu mỡ, Lâm Tịch dùng liềm cắt phần thịt đã nướng chín, bốn người mở miệng ăn từng miếng lớn, mặc dù kém hơn thịt lợn nuôi, nhưng mà cũng khá ngon, bọn họ không thèm để ý không có bất kỳ gia vị nào, dùng thịt cho vào phía trên măng và nấm đã cắt thành lát, bắt đầu nướng ăn cũng có những hương vị khác nhau.
Cuộc sống trong rừng rậm đã đến ngày thứ tư, chỉ còn ba ngày, cơn ác mộng của bọn họ sẽ kết thúc, trong lòng của mỗi người đều tràn đầy hi vọng. Lưu Thiến da thịt trắng nõn cũng đã trở nên vô cùng bẩn thỉu, cô ta không thèm để ý dùng mu bàn tay lau dầu mỡ trên khóe miệng, nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm Tịch: "Chị Băng, nếu như không có chị, em cũng không dám nghĩ mình có còn sống đến bây giờ hay không. Cám ơn tất cả mọi người, chờ đến khi em nổi tiếng, ở nhà cao cấp và đi xe sang trọng, muốn cái gì các người cứ nói, không có vấn đề!"
Giang Bội Linh cũng mặt mày cong cong cười ngọt ngào: "Em sẽ không làm bạn với Tiểu Lệ nữa, nhưng cũng sẽ không trách cô ấy, sau này ba người mới là bạn bè cả đời này của em!"
Không có đủ củi khô, Lưu Thiến xung phong nhận việc: "Vừa rồi mọi người cũng đã vất vả, em đi kiếm củi, đúng rồi, chị Băng, nướng cho em một miếng thịt ba chỉ, mang một ít mới thơm!"
Lâm Tịch cắt một miếng, cầm một thanh trúc xâu vào, hét về hướng Lưu Thiến: "Đừng đi quá xa nhé! Trở về thịt lập tức sẽ chín đấy!"
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, khi cầm được hai trăm vạn sẽ lựa chọn cuộc sống sau này như thế nào.
"Đùng! Đùng đùng đùng!"
Tiếng súng đột ngột vang lên, ba người nhìn súng ngắn trên giường Lưu Thiến, trong nháy mắt sắc mặt đều trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook