Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
-
Chương 50: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 3
Edit: Jess93
Cô gái đang khóc thút thít giật mình, vô thức nắm chặt lưỡi liềm trong tay trước, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tịch, trên mặt lộ vẻ vui mừng, ôm lưỡi liềm lập tức chạy tới.
Nhưng vừa mới chạy hai bước, cô ta dừng lại, trên mặt mang vẻ chần chờ, cả người run rẩy: "Băng Băng, trên người tôi không có gì để ăn, cô.. Cô đừng giết tôi nha!"
"Ha ha!" Lâm Tịch không khỏi cười ra tiếng: "Tôi cũng không có gì để ăn, cô cũng đừng giết tôi nhé!"
Thấy cô như vậy, vẻ mặt Giang Bội Linh dịu xuống, lập tức vứt lưỡi liềm trên mặt đất chạy tới ôm chặt Lâm Tịch "Hu hu hu" khóc lên: "Băng Băng, tôi rất sợ hãi. Có nhện này, còn có thằn lằn lớn đuôi dài nữa, hu hu! Làm tôi sợ muốn chết, tôi phải làm sao?"
Lâm Tịch đẩy Giang Bội Linh ra, trong tay một chiếc dao giải phẫu nho nhỏ đặt ở động mạch trên cổ Giang Bội Linh, khuôn mặt Giang Bội Linh lập tức không còn chút máu, thậm chí cô ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ hãi lưỡi dao kia đụng vào mạch máu cô ta.
Lâm Tịch thấy cô ta như vậy, thu lại lưỡi dao, rất nghiêm túc nói với cô ta: "Giang Bội Linh, cô xem, nếu như vừa rồi tôi có ác ý, cô đã chết rồi. Nhớ kỹ, mặc kệ đối mặt với ai, đều không nên tùy tiện buông xuống vũ khí của mình!"
"Ừm!" Giang Bội Linh mới hiểu rõ ý của Lương Băng Băng: "Nhưng mà tôi.. Tôi cảm thấy cô sẽ không hại tôi nha!"
Lông mi rất dài nhấp nháy, ánh mắt trong suốt có sự tin tưởng không thể giải thích được.
Lâm Tịch:.
Đừng tưởng rằng dáng dấp cô đẹp tôi sẽ không giết cô!
Lâm Tịch nhẫn nại tính tình nói: "Không nghe thấy tên kia nói, mỗi ngày tung ra thức ăn và nước uống, chỉ bằng một nửa nhân số, đó chính là nói, coi như hôm nay một tất cả mọi người đều không chết, cũng chỉ có một nửa số người trong chúng ta lấy được đồ ăn. Cho nên hiện tại quan hệ của tất cả mọi người ở đây đều là đối lập, hiểu không? Vì vậy, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, có thể cô sẽ không chủ động tổn thương người khác, nhưng mà không thể bảo đảm người khác sẽ không tổn thương cô!"
Thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch, người sống sót mới có một trăm vạn! Bản chất con người vốn là xấu xa, đối mặt hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy, còn sống mới là việc cần giải quyết đầu tiên!
Giang Bội Linh ngây thơ gật đầu một cái, đưa tay muốn đi cầm lưỡi liềm, Lâm Tịch lại nói: "Đưa lưỡi liềm cho tôi."
"Ồ!" Giang Bội Linh nhu thuận đưa lưỡi liềm cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch: →_→
Không ngờ nói vô ích nửa ngày.
Lâm Tịch cầm lưỡi liềm Giang Bội Linh đưa tới, rất nhanh đã gọt gậy gỗ của mình thành hai đầu nhọn, lại tìm tảng đá để mài nó, với tư chất thân thể cô, dùng hết sức cũng có thể đâm người khác bị thương.
Không phải cô nghĩ quá xấu về người khác, có lẽ người bình thường sẽ không dễ dàng giết người, nhưng những người thí luyện giống như cô tuyệt đối sẽ! Có thể tới nơi này, đoán chừng đều là thí luyện giả làm hai lần nhiệm vụ, coi như trên tay chưa từng dính máu, chắc chắn lòng dạ cũng rất lạnh lẽo cứng rắn, giết người gia tăng cơ hội sống sót và gia tăng điểm tích lũy thí luyện của mình, kẻ ngu mới không làm!
Đáng tiếc rất có thể cô chính là kẻ ngu đó.
Lâm Tịch xác định mình sẽ không vô duyên vô cớ đi sát hại người khác, dù sao tên lạnh băng cũng đã nói, chỉ cần trong bảy ngày này có thể sống sót coi như hoàn thành nhiệm vụ thí luyện.
Giang Bội Linh nhìn Lâm Tịch thuần thục múa gậy gỗ mấy lần, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Chị Băng Băng, chị thật lợi hại! Em.. Em đi theo chị được không? Nơi này rất nhiều nhện, em.. Một mình em rất sợ hãi."
Vừa kêu lên chị Băng Băng, trong lòng Lâm Tịch trợn mắt một cái, Giang Bội Linh nhát gan, nhưng người lại không ngốc một chút nào, biết mình không có ác ý đối với cô ta, liền vội vàng tìm đồng bạn, chẳng qua, đây cũng là ý nghĩ của đa số người. Ban đêm lúc đi một mình người nào chẳng hi vọng có thể gặp được một người đồng hành, không vì cái gì khác, tăng thêm một chút can đảm cũng tốt.
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Giang Bội Linh một cái: "Nơi này không chỉ có nhện, còn có khỉ, rắn thậm chí có thể có sư tử, hổ báo, còn có đồng loại muốn giết chết chúng ta, cô đi theo tôi cũng được, nhưng tôi cảnh cáo trước, tất cả hành động phải nghe theo chỉ huy của tôi, tôi không muốn đi cùng với một đồng đội thích hố người khác."
Giang Bội Linh vừa nghe Lương Băng Băng đồng ý, lập tức vui mừng, vừa đáp một loạt tiếng "Ừ ừ ừ" vừa gật đầu thật mạnh: "Chị Băng Băng, chị gọi em Tiểu Linh là được rồi, mẹ em thường gọi em như vậy."
Vừa nghe lời này vẻ mặt Lâm Tịch mặt hơi đen: Tỷ già như vậy sao?
Lâm Tịch nói với Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, cầm chặt lưỡi liềm của cô, nhớ kỹ đi cùng tôi."
Hiện tại khoảng chừng chín giờ, Lâm Tịch nhớ người kia nói, sẽ tung ra đồ ăn vào giữa trưa và buổi tối, nước còn có dược phẩm, người kia cũng không nói sẽ tung ra ở vị trí nào, đoán chừng cũng ngẫu nhiên giống như vị trí xuất hiện của bọn họ.
Như vậy chỉ có thể xem vận khí.
Hiện tại, Lâm Tịch muốn dẫn Giang Bội Linh đi tìm một chút thảo dược bọn họ có thể sử dụng và đồ ăn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cô cảm thấy chỉ bằng độ may mắn khi cô lấy được hai món vũ khí đó, đoán chừng không lấy được thức ăn tung ra.
Lâm Tịch cũng không có quá nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, nhưng bây giờ cô biết điều cô cần nhất là tuyệt đối tỉnh táo, không khí nơi này rất ẩm ướt, thực vật đa dạng, cấp độ phức tạp, khiến người ta hoa cả mắt, các loại động vật nhỏ thỉnh thoảng chạy đến vui đùa một chút, bọn chúng cũng không sợ người.
Lâm Tịch cảm thấy nơi này gần như là khí hậu rừng mưa nhiệt đới, vì vậy nhất định không thể thiếu côn trùng độc hại gì đó, cô nghĩ về việc liệu mình có thể tìm được thứ gì đó chứa được đồ vật hoặc là cây dương giác hay không, thừa dịp trời vẫn còn sáng, tìm một chỗ thích hợp có thể làm nơi ở tạm.
Lúc này cô không khỏi âm thầm may mắn mình đi theo lão đầu học tập y thuật ở trong nhiệm vụ trước, bởi vì những ký ức đó vẫn còn. Giống như Lâm Tịch đã suy nghĩ, Song Diện tú vẫn không nhớ nổi, nhưng tri thức y thuật thảo dược và hai mươi Đoạn Cẩm cô đều nhớ rõ ràng, quả nhiên không có chuyện tốt trên trời rơi xuống dĩa bánh, cần gì, bản thân nhất định phải khắc khổ học tập nghiên cứu mới có thể có được!
Như vậy Lâm Tịch yên tâm rất nhiều, chỉ cần nhiệm vụ không thất bại, Lâm Tịch cô có rất nhiều thời gian!
Cứ như vậy Lâm Tịch dò đường ở phía trước, Giang Bội Linh theo sát phía sau, hai người bắt đầu chậm rãi đi tới.
Lâm Tịch cũng làm cho Giang Bội Linh một cây gậy gỗ, nhẹ nhàng vỗ mặt đất hoặc là một chút thực vật, không vì cái gì khác, chỉ để dọa những con vật ẩn núp ở bên trong, hầu hết chúng đều vô hại, nhưng cũng có một số rất nguy hiểm.
Dù sao vẫn còn sớm mới tới buổi trưa, Lâm Tịch vừa chuyên chú nhìn chằm chằm xung quanh, dưới chân, vừa tự hỏi cần dùng những thứ đó như thế nào. Vốn dĩ hành lý của bọn họ rất đơn giản, xuống thuyền bị ép buộc để lại trên thuyền, sau đó tất cả đều nổ tung trong một mồi lửa, đồ vật tùy thân cũng bị những cái tên cơ bắp kia tịch thu, ngoại trừ đồ vật những người đó cho thì không còn gì nữa.
Lâm Tịch đột nhiên ngồi xổm xuống, gọi Giang Bội Linh ở phía sau: "Tiểu Linh, đưa lưỡi liềm cho tôi!"
Giang Bội Linh thấy dáng vẻ này của cô đột nhiên khẩn trương, đưa lưỡi liềm qua hỏi: "Chị Băng Băng, làm sao vậy?"
Lâm Tịch cầm lưỡi liềm bắt đầu cắt những bụi cây kia, không ngừng vứt cho Giang Bội Linh ở phía sau: "Lột vỏ ngoài của những thứ này ra, cố gắng đừng làm gãy, càng dài càng tốt."
Giang Bội Linh người này có một điểm vô cùng tốt, có thể cô ta không đủ thông minh dũng cảm, nhưng tuyệt đối là người nghe lời.
Cô gái đang khóc thút thít giật mình, vô thức nắm chặt lưỡi liềm trong tay trước, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Tịch, trên mặt lộ vẻ vui mừng, ôm lưỡi liềm lập tức chạy tới.
Nhưng vừa mới chạy hai bước, cô ta dừng lại, trên mặt mang vẻ chần chờ, cả người run rẩy: "Băng Băng, trên người tôi không có gì để ăn, cô.. Cô đừng giết tôi nha!"
"Ha ha!" Lâm Tịch không khỏi cười ra tiếng: "Tôi cũng không có gì để ăn, cô cũng đừng giết tôi nhé!"
Thấy cô như vậy, vẻ mặt Giang Bội Linh dịu xuống, lập tức vứt lưỡi liềm trên mặt đất chạy tới ôm chặt Lâm Tịch "Hu hu hu" khóc lên: "Băng Băng, tôi rất sợ hãi. Có nhện này, còn có thằn lằn lớn đuôi dài nữa, hu hu! Làm tôi sợ muốn chết, tôi phải làm sao?"
Lâm Tịch đẩy Giang Bội Linh ra, trong tay một chiếc dao giải phẫu nho nhỏ đặt ở động mạch trên cổ Giang Bội Linh, khuôn mặt Giang Bội Linh lập tức không còn chút máu, thậm chí cô ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ hãi lưỡi dao kia đụng vào mạch máu cô ta.
Lâm Tịch thấy cô ta như vậy, thu lại lưỡi dao, rất nghiêm túc nói với cô ta: "Giang Bội Linh, cô xem, nếu như vừa rồi tôi có ác ý, cô đã chết rồi. Nhớ kỹ, mặc kệ đối mặt với ai, đều không nên tùy tiện buông xuống vũ khí của mình!"
"Ừm!" Giang Bội Linh mới hiểu rõ ý của Lương Băng Băng: "Nhưng mà tôi.. Tôi cảm thấy cô sẽ không hại tôi nha!"
Lông mi rất dài nhấp nháy, ánh mắt trong suốt có sự tin tưởng không thể giải thích được.
Lâm Tịch:.
Đừng tưởng rằng dáng dấp cô đẹp tôi sẽ không giết cô!
Lâm Tịch nhẫn nại tính tình nói: "Không nghe thấy tên kia nói, mỗi ngày tung ra thức ăn và nước uống, chỉ bằng một nửa nhân số, đó chính là nói, coi như hôm nay một tất cả mọi người đều không chết, cũng chỉ có một nửa số người trong chúng ta lấy được đồ ăn. Cho nên hiện tại quan hệ của tất cả mọi người ở đây đều là đối lập, hiểu không? Vì vậy, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, có thể cô sẽ không chủ động tổn thương người khác, nhưng mà không thể bảo đảm người khác sẽ không tổn thương cô!"
Thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch, người sống sót mới có một trăm vạn! Bản chất con người vốn là xấu xa, đối mặt hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy, còn sống mới là việc cần giải quyết đầu tiên!
Giang Bội Linh ngây thơ gật đầu một cái, đưa tay muốn đi cầm lưỡi liềm, Lâm Tịch lại nói: "Đưa lưỡi liềm cho tôi."
"Ồ!" Giang Bội Linh nhu thuận đưa lưỡi liềm cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch: →_→
Không ngờ nói vô ích nửa ngày.
Lâm Tịch cầm lưỡi liềm Giang Bội Linh đưa tới, rất nhanh đã gọt gậy gỗ của mình thành hai đầu nhọn, lại tìm tảng đá để mài nó, với tư chất thân thể cô, dùng hết sức cũng có thể đâm người khác bị thương.
Không phải cô nghĩ quá xấu về người khác, có lẽ người bình thường sẽ không dễ dàng giết người, nhưng những người thí luyện giống như cô tuyệt đối sẽ! Có thể tới nơi này, đoán chừng đều là thí luyện giả làm hai lần nhiệm vụ, coi như trên tay chưa từng dính máu, chắc chắn lòng dạ cũng rất lạnh lẽo cứng rắn, giết người gia tăng cơ hội sống sót và gia tăng điểm tích lũy thí luyện của mình, kẻ ngu mới không làm!
Đáng tiếc rất có thể cô chính là kẻ ngu đó.
Lâm Tịch xác định mình sẽ không vô duyên vô cớ đi sát hại người khác, dù sao tên lạnh băng cũng đã nói, chỉ cần trong bảy ngày này có thể sống sót coi như hoàn thành nhiệm vụ thí luyện.
Giang Bội Linh nhìn Lâm Tịch thuần thục múa gậy gỗ mấy lần, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Chị Băng Băng, chị thật lợi hại! Em.. Em đi theo chị được không? Nơi này rất nhiều nhện, em.. Một mình em rất sợ hãi."
Vừa kêu lên chị Băng Băng, trong lòng Lâm Tịch trợn mắt một cái, Giang Bội Linh nhát gan, nhưng người lại không ngốc một chút nào, biết mình không có ác ý đối với cô ta, liền vội vàng tìm đồng bạn, chẳng qua, đây cũng là ý nghĩ của đa số người. Ban đêm lúc đi một mình người nào chẳng hi vọng có thể gặp được một người đồng hành, không vì cái gì khác, tăng thêm một chút can đảm cũng tốt.
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Giang Bội Linh một cái: "Nơi này không chỉ có nhện, còn có khỉ, rắn thậm chí có thể có sư tử, hổ báo, còn có đồng loại muốn giết chết chúng ta, cô đi theo tôi cũng được, nhưng tôi cảnh cáo trước, tất cả hành động phải nghe theo chỉ huy của tôi, tôi không muốn đi cùng với một đồng đội thích hố người khác."
Giang Bội Linh vừa nghe Lương Băng Băng đồng ý, lập tức vui mừng, vừa đáp một loạt tiếng "Ừ ừ ừ" vừa gật đầu thật mạnh: "Chị Băng Băng, chị gọi em Tiểu Linh là được rồi, mẹ em thường gọi em như vậy."
Vừa nghe lời này vẻ mặt Lâm Tịch mặt hơi đen: Tỷ già như vậy sao?
Lâm Tịch nói với Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, cầm chặt lưỡi liềm của cô, nhớ kỹ đi cùng tôi."
Hiện tại khoảng chừng chín giờ, Lâm Tịch nhớ người kia nói, sẽ tung ra đồ ăn vào giữa trưa và buổi tối, nước còn có dược phẩm, người kia cũng không nói sẽ tung ra ở vị trí nào, đoán chừng cũng ngẫu nhiên giống như vị trí xuất hiện của bọn họ.
Như vậy chỉ có thể xem vận khí.
Hiện tại, Lâm Tịch muốn dẫn Giang Bội Linh đi tìm một chút thảo dược bọn họ có thể sử dụng và đồ ăn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cô cảm thấy chỉ bằng độ may mắn khi cô lấy được hai món vũ khí đó, đoán chừng không lấy được thức ăn tung ra.
Lâm Tịch cũng không có quá nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, nhưng bây giờ cô biết điều cô cần nhất là tuyệt đối tỉnh táo, không khí nơi này rất ẩm ướt, thực vật đa dạng, cấp độ phức tạp, khiến người ta hoa cả mắt, các loại động vật nhỏ thỉnh thoảng chạy đến vui đùa một chút, bọn chúng cũng không sợ người.
Lâm Tịch cảm thấy nơi này gần như là khí hậu rừng mưa nhiệt đới, vì vậy nhất định không thể thiếu côn trùng độc hại gì đó, cô nghĩ về việc liệu mình có thể tìm được thứ gì đó chứa được đồ vật hoặc là cây dương giác hay không, thừa dịp trời vẫn còn sáng, tìm một chỗ thích hợp có thể làm nơi ở tạm.
Lúc này cô không khỏi âm thầm may mắn mình đi theo lão đầu học tập y thuật ở trong nhiệm vụ trước, bởi vì những ký ức đó vẫn còn. Giống như Lâm Tịch đã suy nghĩ, Song Diện tú vẫn không nhớ nổi, nhưng tri thức y thuật thảo dược và hai mươi Đoạn Cẩm cô đều nhớ rõ ràng, quả nhiên không có chuyện tốt trên trời rơi xuống dĩa bánh, cần gì, bản thân nhất định phải khắc khổ học tập nghiên cứu mới có thể có được!
Như vậy Lâm Tịch yên tâm rất nhiều, chỉ cần nhiệm vụ không thất bại, Lâm Tịch cô có rất nhiều thời gian!
Cứ như vậy Lâm Tịch dò đường ở phía trước, Giang Bội Linh theo sát phía sau, hai người bắt đầu chậm rãi đi tới.
Lâm Tịch cũng làm cho Giang Bội Linh một cây gậy gỗ, nhẹ nhàng vỗ mặt đất hoặc là một chút thực vật, không vì cái gì khác, chỉ để dọa những con vật ẩn núp ở bên trong, hầu hết chúng đều vô hại, nhưng cũng có một số rất nguy hiểm.
Dù sao vẫn còn sớm mới tới buổi trưa, Lâm Tịch vừa chuyên chú nhìn chằm chằm xung quanh, dưới chân, vừa tự hỏi cần dùng những thứ đó như thế nào. Vốn dĩ hành lý của bọn họ rất đơn giản, xuống thuyền bị ép buộc để lại trên thuyền, sau đó tất cả đều nổ tung trong một mồi lửa, đồ vật tùy thân cũng bị những cái tên cơ bắp kia tịch thu, ngoại trừ đồ vật những người đó cho thì không còn gì nữa.
Lâm Tịch đột nhiên ngồi xổm xuống, gọi Giang Bội Linh ở phía sau: "Tiểu Linh, đưa lưỡi liềm cho tôi!"
Giang Bội Linh thấy dáng vẻ này của cô đột nhiên khẩn trương, đưa lưỡi liềm qua hỏi: "Chị Băng Băng, làm sao vậy?"
Lâm Tịch cầm lưỡi liềm bắt đầu cắt những bụi cây kia, không ngừng vứt cho Giang Bội Linh ở phía sau: "Lột vỏ ngoài của những thứ này ra, cố gắng đừng làm gãy, càng dài càng tốt."
Giang Bội Linh người này có một điểm vô cùng tốt, có thể cô ta không đủ thông minh dũng cảm, nhưng tuyệt đối là người nghe lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook