Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 33: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 9

Hiện tại có một lão đầu tử không thể giải thích được đang ở phòng của mình, Lâm Tịch và Vũ Lam đành phải dọn đến chen chúc cùng Vũ cha Vũ mẹ, cũng may căn phòng khá rộng rãi, bởi vì là mùa hè không cần đắp chăn, một nhà năm miệng ăn mới không bị nóng đến mức nổi rôm sẩy.

Lưu thị vẫn luôn lo lắng chuyện lão đầu bất tỉnh quá lâu.

Lâm Tịch chuẩn bị sang đó nhìn xem, thấy sắc mặt lão hồng nhuận, hô hấp đều đặn, cũng không có bất kỳ dấu hiệu phát sốt nào, cộng thêm giọng điệu rất chắn chắc của lão trước khi đi ngủ, đoán chừng lão đầu không có gì đáng ngại.

Lâm Tịch rất tò mò đối với thân phận thần bí của lão đầu, thoạt nhìn giống dáng vẻ của một cao thủ, tính tình hơi kì lạ, làm việc không có giới hạn, hơn nữa trên người còn mang theo thuốc viên thần kỳ như vậy, con hàng này nhìn mặt giống đại hiệp, hành vi giống ma giáo giáo chủ, lấy đồ dùng ra lại hơi giống thần y, Lâm Tịch vò đầu, cho nên lão già giống như sương mù, mưa và gió, chỉ là mẹ nó không giống người tốt.

Lâm Tịch quyết định, chờ lão đầu tỉnh lại phải tranh thủ đuổi lão đi, giữ lại tai họa này trong nhà, sớm muộn cũng xui xẻo.

Tòa miếu nhỏ Vũ gia này của họ không thể chứa nổi vị đại thần như lão đầu!

Ngày hôm sau, Vũ cha Vũ mẹ vẫn giống như mọi ngày đã ra ngoài đồng từ sáng sớm, không thể để người khác trông thấy dị thường trong nhà!

Vũ Lam còn đang ngủ, Vũ Lai Bảo chảy nước miếng gần như có thể rửa mặt.

Hai con heo, chỉ biết ngủ! Đã nói sau này muốn giúp đỡ mình đâu?

Miệng Lâm Tịch vừa lầm bầm vừa nhóm lửa nấu cơm. Cảm thấy mình có xu hướng phát triển thành bệnh nhân mắc hội chứng mãn kinh của Lưu thị, càng ngày càng lảm nhảm.

"Ngay cả lợn cũng không ăn bánh bột ngô thô ráp này, món canh này một chút dầu ăn cũng không có, cái đống đen sì giống như phân này có thể ăn sao? Không phải ngươi định dùng mấy thứ này chiêu đãi lão phu chứ?"

Lâm Tịch quay đầu nhìn lại, lão đầu đi tới với vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Lâm Tịch bĩu môi: "Ngươi suy nghĩ nhiều, vốn dĩ không có có phần cho ngươi."

Biểu hiện trên mặt lão đầu rạn nứt một chút, Lâm Tịch cũng hơi buồn bực, tỉnh lại thì lập tức xéo đi giống những cao thủ trong phim truyền hình không tốt sao? Sau đó nàng quay lại phòng của mình, phát hiện cao nhân đã rời khỏi, trên bàn chỉ có một xấp ngân phiếu và vài miếng vàng lá..

Lâm Tịch biết trên người lão đầu có bao nhiêu tiền, tự động ảo tưởng toàn bộ cho mình.

Nước miếng Lâm Tịch sắp chảy xuống, đây cũng là cách làm giàu đấy! Nàng hi vọng cỡ nào kịch bản quân có thể đến dựa theo tưởng tượng của nàng.

Cũng chẳng có tác dụng gì.

Lão đầu chướng mắt vẫn như cũ sống sờ sờ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt nàng, chết cũng không chịu rời đi.

Lâm Tịch cầm lấy đống đồ ăn mà lão đầu nói giống như phân, đặt lên thớt gỗ cắt thành những lát hơi mỏng, sau đó lại cắt thành sợi nhỏ, cho vào trong bát làm bằng gốm, rắc muối ăn lên trộn đều, rồi thêm vào một ít bột rau thơm.

Ôi! Lâm Tịch thở dài một tiếng, nếu như có sa tế thì tốt, nếu như lại thêm một ít dầu mè, hai chữ -- hoàn mỹ!

Nhưng mà dường như trong trí nhớ Vũ Đồng, hạt tiêu là thứ rất đắt đỏ mà hương vị lại kỳ lạ, còn quả ớt thì dứt khoát không có. Xem như có quả ớt, nếu như nàng dám can đảm dùng một chút dầu nành trong nhà làm sa tế để nêm gia vị cho một bát dưa muối, đoán chừng trong ba ngày tới Lưu thị có thể đánh nàng!

Ôi! Lại thở dài một tiếng, Lâm Tịch ngồi xổm xuống thuần thục cho thêm củi vào bếp lò.

Lão đầu trơ mặt ra tự hạ thấp thân phận ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, trên mặt mang biểu cảm kì dị: "Tiểu nha đầu, lão phu xem ngươi xương cốt thanh kỳ, hai mắt sáng ngời, ẩn chứa hào quang lộng lẫy, chính là một kỳ tài trong vạn người.."

Hửm? Lời kịch này, hơi quen thuộc nha!

Vẻ mặt Lâm Tịch vội vàng nghiêm túc hỏi lão đầu: "Vậy có phải ngươi có một bản <<Như Lai Thần Chưởng>> muốn bán cho ta, hơn nữa sau này phải nhờ vào ta mới có thể cứu vớt thế giới hay không?"

Râu tóc lão đầu trắng như tuyết, biểu tình triệt để rạn nứt, phối hợp ánh mắt ngây ngốc, không khỏi cảm thấy vui vẻ, hơi có vẻ ngây ngô đáng yêu: "Quả thật muốn dạy ngươi một môn công phu, chẳng qua Như Lai là cái thứ gì?"

"Ngươi đừng quan tâm là thứ gì, chỉ hỏi ngươi có phải muốn thu tiền hay không!" Lâm Tịch rất không kiên nhẫn, đứng dậy dọn xong bát đũa, cha mẹ chuẩn bị trở về, nhưng mà lão già chết tiệt không chịu tự mình rời đi, Lâm Tịch lại không dám đuổi lão.

Lâm Tịch hơi bực bội, chẳng lẽ lão không biết mình bị thương như thế nào?

Ngộ nhỡ kẻ thù của ngươi tìm tới nơi này sẽ liên lụy đến cả nhà chúng ta, tốt xấu cũng coi như là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi lấy oán trả ơn như vậy thật sự được chứ?

"Không cần tiền, từ trước tới nay lão phu đều xem tiền tài như cặn bã! Lão nhân gia ta chỉ muốn báo ân cứu mạng của ngươi!" Lão đầu dõng dạc.

Lâm Tịch mắt trợn trắng, tốt, vậy ngươi để lại cặn bã rồi nhanh chóng xéo đi, còn.. Báo ân, giống như ngươi bây giờ là báo thù đúng không?

"Nhị Nha còn không mau quỳ xuống cho lão thần tiên!" Lưu thị vừa trở về, vào cửa đã nghe được đối thoại giữa Lâm Tịch và lão đầu, vừa nghe lão Tiên gia này muốn dạy này nọ cho nữ nhi của mình, lập tức vô cùng vui mừng, cái khác không quan trọng, chủ yếu là không cần tiền! Không cần tiền! Không cần tiền!

Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Lưu thị thấy dáng vẻ ngu ngốc của nữ nhi mình, một chân bay lên đá chính xác vào trên bắp chân nàng, Lâm Tịch trực tiếp ngã sấp xuống đầu cúi sát đất quỳ gối ở trước mặt lão đầu.

Lâm Tịch rơi nước mắt: Mẹ, người mời không phải sư phụ, là ôn thần đấy!

Kế tiếp mọi chuyện đều thuận lý thành chương, lão đầu yên tâm thoải mái uống trà sư phụ của Lâm Tịch, thân phận cũng từ người đáng thương được cứu giúp lắc mình biến hóa thành sư phụ cao cao tại thượng*. Lưu thị còn tận tâm chỉ bảo đối với Lâm Tịch, không cho phép không biết lớn nhỏ, nhất định phải tôn trọng đối sư phụ, thậm chí còn phải tôn trọng hơn so với bà và Vũ cha.

*Cao cao tại thượng (高高在上): Có địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo rời xa quần chúng, rời xa thực tế.

Đối với Lưu thị mù chữ mà nói, có thể nói ra tôn trọng đã thật sự không dễ dàng, cuối cùng, Lưu thị lại uy hiếp nói: "Nếu như ta biết ngươi bất kính đối lão thần tiên, lão nương đánh gãy chân của ngươi!"

Được rồi, cuộc sống đã khổ bức như thế, lại khổ cực thêm một chút thì ngại gì?

Lâm Tịch hoàn toàn nhận mệnh, nếu như đã là sư phụ, tốt xấu cũng nên thông báo một chút lai lịch, phải cho nàng biết sắp học tập cái gì, dù thế nào cũng không phải là học trò lừa gạt chứ?

Lão đầu cũng không nói mình là ai, chỉ nói muốn dạy cho Lâm Tịch một môn tuyệt thế công pháp, tên là hai mươi Đoạn Cẩm.

Lâm Tịch khịt mũi coi thường: "Ta nói lão lừa gạt.. Sư phụ, ta đã từng nghe nói sáu Đoạn Cẩm, tám Đoạn Cẩm, mười hai Đoạn Cẩm, nhưng mà chưa từng nghe nói trên đời này còn có hai mươi Đoạn Cẩm."

Lão đầu khinh bỉ nhìn Lâm Tịch một chút: "Tiểu nha đầu biết cái gì? Sáu Đoạn Cẩm, tám Đoạn Cẩm cùng hai mươi Đoạn Cẩm của lão phu là mắt cá so với trân châu, đom đóm so với trăng sáng, những thứ kia tu tập mười năm tám năm mới có thể thấy hiệu quả, nhiều nhất là cường thân kiện thể, hai mươi, ba mươi năm thì không sinh bách bệnh, chỉ thế thôi. Hai mươi Đoạn Cẩm này của lão phu, được đặt tên dựa theo tổng cộng hai mươi kinh mạch và kinh tuyến của nhân thể*, bao gồm mười hai kinh mạch chính và tám kinh tuyến. Người tu tập kinh mạch thông suốt, thân nhẹ giống như yến, mạnh mẽ như trâu và nhanh như một con báo."

*Nhân thể: Cơ thể con người.

"Ồ? Nói ra ngược lại rất thần kì, vậy ta chính là người có kinh mạch thông suốt à?" Lâm Tịch hỏi.

Lão đầu thản nhiên nhìn Lâm Tịch một chút, đừng nói là ánh mắt, nàng cảm thấy ngay cả bên trong bộ râu trắng cũng khinh bỉ mình: "Cũng không phải! Thân thể này của ngươi, kinh mạch tắc nghẽn, còn bị đứt gãy một kinh tuyến."

Lâm Tịch nói: "Vậy nếu thể chất ta như vậy tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm sẽ có hiệu quả gì?"

"Người có kinh mạch tắc nghẽn tu luyện, đau nhức như dao cắt rìu đục, người đứt gãy kinh mạch tu luyện, lập tức mất mạng!"

Mẹ nó!

Lâm Tịch giơ ngón tay giữa lên: "Vậy ngươi nói nửa ngày không phải là vô ích à, báo ân, ta nhìn ngươi là muốn báo thù phải không?"

Lão đầu tức giận đối với Lâm Tịch nói: "Tiểu nha đầu không biết tốt xấu! Nếu không phải lão phu nhìn ra thể chất của ngươi trời sinh đã có vấn đề, nhiều nhất chỉ có thể sống hơn hai lăm tuổi ta mới lười phải dạy ngươi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương