Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
-
Chương 1: Mở đầu
Edit: Jess93
Lâm Tịch biết mình xong rồi.
Đêm khuya, trong hẻm, cô không biết mình đã chạy rất xa, cũng không biết mình có thể chạy được bao xa nữa, lồng ngực cô đau rát, bao lâu rồi cô không liều mạng chạy trốn như vậy? Giày cao gót rơi nơi nào cô cũng không biết, đêm đầu xuân vẫn rất lạnh. Đôi chân mang lớp tất mỏng bước đi trên mặt đất lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào trong lòng đang hoảng loạn của cô.
Cuối cùng, một bức tường tối tăm ngăn chặn đường đi của cô, nghe tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ phía sau, trong lòng Lâm Tịch tuyệt vọng kêu gọi: "Thiệu Viễn, anh đang ở đâu?" Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt Thiệu Viễn, da thịt trắng noãn, hàng mi dài cong cong, bạc môi hơi hồng nhuận, những chi tiết này vô cùng rõ ràng, nhưng mà cô không thể nghĩ ra khuôn mặt của Thiệu Viễn.
Lâm Tịch tuyệt vọng mở to mắt, chắc chắn cô phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì mấy tên đằng sau tiến lên lập tức đập một gậy gãy cánh tay cô, sau đó từ từ đẩy cô vào trong ngõ cụt, dưới ánh đèn mờ ảo, những gương mặt hung ác tràn đầy sát ý. Cho dù cô bị những tên súc sinh này cưỡng hiếp trước tiên, thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có chết!
Cô gần như khẳng định đây là một cuộc tàn sát được dự tính trước, những người này dường như đoán được cô sẽ đi qua đây vào lúc này, nên cố ý chờ mình ở đấy.
Hai mắt Lâm Tịch mở to nhìn cái chết của mình. Giờ khắc này cô vô cùng hy vọng trên đời có quỷ thần tồn tại, cô liều mạng trợn to hai mắt, muốn nhìn thật rõ những kẻ đã giết hại mình. Chỉ mong sau khi cô chết có thể hóa thành lệ quỷ, nhất định phải tìm bọn họ lấy mạng!
Đột nhiên trên đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, Lâm Tịch vô thức đưa tay ra che. Nhưng cánh tay cũng truyền đến đau đớn tương tự. Đúng rồi! Làm sao cô có thể quên mất cánh tay đó đã bị gãy ngay từ đầu, thật sự rất tàn nhẫn! Nhìn thấy gậy sắt xông tới trước mặt, cô chỉ kịp dùng cánh tay chưa từng bị thương che mi tâm của mình, "rắc" một tiếng truyền đến từ xương đầu, hai gậy liên tiếp hung hăng nện xuống. Lâm Tịch thấy một màu máu đỏ, sau đó nhanh chóng chìm vào bóng tối.
"Đàn bà chết tiệt, nhìn cái gì vậy!" Gã đàn ông tóc nhuộm đỏ tiến lên đối diện thi thể chết không nhắm mắt đá một phát, đưa tay muốn lấy vòng tay bình an trên cổ tay nữ thi. Bọn người phía sau có một gã cực kỳ nhỏ gầy hét lên: "Tóc đỏ, con mẹ nó mày đừng tay tiện! Làm gì cũng có luật lệ, chúng ta không phải ăn cướp!"
Gã tóc đỏ có vẻ không cam lòng, nhưng nhìn thấy vòng dây dính đầy máu tươi, miệng mắng đen đủi, tức giận bỏ đi.
* * *
Hiện tại mỗi ngày Lâm Tịch đều cùng Vu Hiểu Hiểu đi thăm ba mẹ mình. Bởi vì Vu Hiểu Hiểu là bạn thân duy nhất thời đại học, cô ta cũng là người mai mối tốt của cô, hiện tại đã thành con gái nuôi của ba mẹ.
Lâm Tịch biết Vu Hiểu Hiểu có tài ăn nói vô cùng tốt, nếu như cô vẫn có biểu cảm, nhất định sẽ cực kỳ thản nhiên lại rõ ràng trào phúng. Bây giờ cô đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, hóa ra sở dĩ Thiệu Viễn tuấn lãng như ánh nắng vừa ý cô, người vốn chỉ coi như thanh tú là bởi vì ngọn núi hoang của nhà cô!
Cô trơ mắt nhìn Vu Hiểu Hiểu lừa gạt ba mẹ ký tên trên giấy chuyển nhượng, trơ mắt nhìn ba mẹ hài lòng chuyển vào phòng ở Vu Hiểu Hiểu thuê tạm thời. Cô gấp đến độ xoay quanh, không thể tin tưởng tiện nhân này! Bởi vì trên núi hoang có suối nước nóng sẽ được quy hoạch thành một khu dân cư cao cấp nổi tiếng của biệt thự suối nước nóng. Mà đôi cẩu nam nữ Vu Hiểu Hiểu và Thiệu Viễn này, chỉ giúp người khác lừa gạt ba mẹ ký giấy chuyển nhượng, cũng đã nhận được một bộ phòng ở có giá trị trăm vạn và tiền tiết kiệm có bảy chữ số, một tấm thẻ ngân hàng. Không thể tin tưởng tiện nhân này! Bởi vì cô ta dịu dàng thắm thiết nói rằng cho ba mẹ bộ phòng ở này, đây là phòng chuẩn bị cho bọn họ dưỡng lão, sự thật chỉ thanh toán ba tháng tiền thuê phòng mà thôi!
Nếu như linh hồn có nước mắt, chắc chắn Lâm Tịch đã lệ rơi đầy mặt. Cô muốn ba mẹ không nên tin Vu Hiểu Hiểu, nhưng mà chính mình không phải bị Vu Hiểu Hiểu lừa xoay quanh? Đã đánh mất thân, đánh mất trái tim, cuối cùng mất cả tính mạng, đánh mất ba mẹ của mình, mất tất cả mọi thứ.
Ba tháng sau, giống như dự kiến ba Lâm, mẹ Lâm xám xịt bị đuổi ra khỏi phòng ở tạm thời, mẹ Lâm còn lẩm bẩm: "Tại sao điện thoại Hiểu Hiểu lại gọi không được?"
Ngày đầu hạ gió nổi lên thổi tung mái tóc loang lổ của hai lão nhân, thật sự thê lương!
Đến khi hai người nâng đỡ lẫn nhau trở về thấy núi hoang đã hoàn toàn thay đổi, mới biết được núi hoang đã về tay Nhậm Nhất Thông, kẻ đã từng uy hiếp, lợi dụ bọn họ bán đi núi hoang để phát triển. Dưới ánh mặt trời, hàm răng vàng óng của ông ta tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bên cạnh, Thiệu Viễn con rể cũ của họ hiện giờ đang cúi đầu khom lưng và cô con gái nuôi dịu dàng cẩn thận của bọn họ cũng cười nịnh nọt đối với gã răng vàng.
Xem như ba Lâm, mẹ Lâm không biết gian dối giữa người với người, cũng biết rằng họ bị lừa, ba Lâm bệnh hen suyễn phát tác tại chỗ, gương mặt sung huyết đi tìm bọn họ tranh luận, nhưng bị mấy tên to lớn thô kệch đánh ngã xuống đất. Mà mẹ Lâm luôn luôn dịu dàng mềm mại điên cuồng giật lấy vòng tay bình an mang trên cổ tay Vu Hiểu Hiểu: "Cô.. trả lại vòng tay của Tịch nhi cho tôi!" Mẹ Lâm giáo dưỡng tốt, đến lúc này vẫn không nói ra những lời khó nghe.
Nhưng mà mẹ Lâm đã lớn tuổi rất nhanh cũng bị gạt ngã bên cạnh ba Lâm đang thở hổn hển, một sợi tóc của Vu Hiểu Hiểu cũng chưa đụng đến.
Vu Hiểu Hiểu dịu dàng cười đối với gã răng vàng nói: "Ôi, Nhậm tổng, đừng di chuyển nha! Vì hai lão già này mà thấy máu sẽ không may mắn đấy, sơn trang chúng ta đã chuẩn bị khởi công, vẫn nên giao cho tôi đi!" Cô ta nói xong, vẻ mặt vẫn mềm mại cười tươi như hoa đối với mẹ Lâm: "Các người rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay là do chủ nhân vòng tay này, nếu không phải khuyên bảo thế nào cô ta cũng không chịu chuyển nhượng mảnh đất này, cô ta sẽ không chết, sau này các người cũng không đến nỗi phải lưu lạc đầu đường, cô ta là tai tinh của các người, nhưng mà cũng là phúc tinh của chúng tôi!" Vẻ mặt Vu Hiểu Hiểu đắc ý ngang ngược, lại nói: "Được rồi! Nếu các người cút khỏi nơi này, tôi có thể đem vòng tay trả lại cho các người!"
Mẹ Lâm cũng biết bọn họ không có cách nào xoay chuyển trời đất, chẳng qua bọn họ không muốn di vật duy nhất của con gái ở trên tay người đàn bà ác độc này, như vậy là không tôn trọng con gái bọn họ. Thấy dáng vẻ hai lão nhân gật đầu đầy cay đắng, cuối cùng Vu Hiểu Hiểu nở nụ cười bừa bãi, giơ tay lên, cầm vòng tay vứt thật xa ra ngoài, trong miệng lại hét lên: "Ối, xin lỗi, trượt tay, các người tự đi nhặt đi!"
Thật ra dựa theo tính tình keo kiệt của Vu Hiểu Hiểu sẽ không để thịt đến bên miệng lại phun ra, chẳng qua lúc trước cô ta nhìn vòng ngọc bình an chất lượng thượng thừa mang trên tay mình càng ngày càng kém. Tà môn hơn nữa là cô ta liên tục mơ thấy ác mộng, nhớ lại vòng tay dính máu Lâm Tịch, trong lòng cô ta hơi phát lạnh. Vì vậy cho dù hai người Lâm gia không đến đòi vòng tay, cô ta cũng chuẩn bị vứt nó đi.
Vòng tay quả thật tà môn, bởi vì sau khi Lâm Tịch chết, linh hồn cũng không tiến vào luân hồi, mà không giải thích được tiến vào bên trong vòng tay bình an này.
Sau đó, Vu Hiểu Hiểu dối trá thành con gái nuôi của ba mẹ cô, mà vòng tay vốn được truyền từ thời tổ tông nhà họ Lâm thì đưa cho Vu Hiểu Hiểu, cô cũng bị mang trên tay cô ta, trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, biết rõ nhưng không thể làm gì.
Lâm Tịch điên cuồng gào thét trong im lặng: "Trên thế giới này có thuốc hối hận không? Thời gian có khả năng lùi lại không? Nếu có thể tôi nguyện trả giá hết tất cả những gì tôi có!"
Vòng tay bình an phát ra một tiếng "cạch" vỡ thành mấy mảnh rơi trên tảng đá, hai mắt ba mẹ Lâm tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Mà linh hồn bị giam cầm trong vòng ngọc vừa được giải thoát với sự phẫn nộ tràn đầy oán hận, đã bị một lực lượng thần bí đưa đến một không gian kì lạ. Linh hồn Lâm Tịch tràn đầy cảm xúc uất hận, thô bạo, hơi choáng váng một chút, sau đó mất đi ý thức.
Lâm Tịch biết mình xong rồi.
Đêm khuya, trong hẻm, cô không biết mình đã chạy rất xa, cũng không biết mình có thể chạy được bao xa nữa, lồng ngực cô đau rát, bao lâu rồi cô không liều mạng chạy trốn như vậy? Giày cao gót rơi nơi nào cô cũng không biết, đêm đầu xuân vẫn rất lạnh. Đôi chân mang lớp tất mỏng bước đi trên mặt đất lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào trong lòng đang hoảng loạn của cô.
Cuối cùng, một bức tường tối tăm ngăn chặn đường đi của cô, nghe tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ phía sau, trong lòng Lâm Tịch tuyệt vọng kêu gọi: "Thiệu Viễn, anh đang ở đâu?" Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt Thiệu Viễn, da thịt trắng noãn, hàng mi dài cong cong, bạc môi hơi hồng nhuận, những chi tiết này vô cùng rõ ràng, nhưng mà cô không thể nghĩ ra khuôn mặt của Thiệu Viễn.
Lâm Tịch tuyệt vọng mở to mắt, chắc chắn cô phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì mấy tên đằng sau tiến lên lập tức đập một gậy gãy cánh tay cô, sau đó từ từ đẩy cô vào trong ngõ cụt, dưới ánh đèn mờ ảo, những gương mặt hung ác tràn đầy sát ý. Cho dù cô bị những tên súc sinh này cưỡng hiếp trước tiên, thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có chết!
Cô gần như khẳng định đây là một cuộc tàn sát được dự tính trước, những người này dường như đoán được cô sẽ đi qua đây vào lúc này, nên cố ý chờ mình ở đấy.
Hai mắt Lâm Tịch mở to nhìn cái chết của mình. Giờ khắc này cô vô cùng hy vọng trên đời có quỷ thần tồn tại, cô liều mạng trợn to hai mắt, muốn nhìn thật rõ những kẻ đã giết hại mình. Chỉ mong sau khi cô chết có thể hóa thành lệ quỷ, nhất định phải tìm bọn họ lấy mạng!
Đột nhiên trên đùi truyền đến đau đớn kịch liệt, Lâm Tịch vô thức đưa tay ra che. Nhưng cánh tay cũng truyền đến đau đớn tương tự. Đúng rồi! Làm sao cô có thể quên mất cánh tay đó đã bị gãy ngay từ đầu, thật sự rất tàn nhẫn! Nhìn thấy gậy sắt xông tới trước mặt, cô chỉ kịp dùng cánh tay chưa từng bị thương che mi tâm của mình, "rắc" một tiếng truyền đến từ xương đầu, hai gậy liên tiếp hung hăng nện xuống. Lâm Tịch thấy một màu máu đỏ, sau đó nhanh chóng chìm vào bóng tối.
"Đàn bà chết tiệt, nhìn cái gì vậy!" Gã đàn ông tóc nhuộm đỏ tiến lên đối diện thi thể chết không nhắm mắt đá một phát, đưa tay muốn lấy vòng tay bình an trên cổ tay nữ thi. Bọn người phía sau có một gã cực kỳ nhỏ gầy hét lên: "Tóc đỏ, con mẹ nó mày đừng tay tiện! Làm gì cũng có luật lệ, chúng ta không phải ăn cướp!"
Gã tóc đỏ có vẻ không cam lòng, nhưng nhìn thấy vòng dây dính đầy máu tươi, miệng mắng đen đủi, tức giận bỏ đi.
* * *
Hiện tại mỗi ngày Lâm Tịch đều cùng Vu Hiểu Hiểu đi thăm ba mẹ mình. Bởi vì Vu Hiểu Hiểu là bạn thân duy nhất thời đại học, cô ta cũng là người mai mối tốt của cô, hiện tại đã thành con gái nuôi của ba mẹ.
Lâm Tịch biết Vu Hiểu Hiểu có tài ăn nói vô cùng tốt, nếu như cô vẫn có biểu cảm, nhất định sẽ cực kỳ thản nhiên lại rõ ràng trào phúng. Bây giờ cô đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, hóa ra sở dĩ Thiệu Viễn tuấn lãng như ánh nắng vừa ý cô, người vốn chỉ coi như thanh tú là bởi vì ngọn núi hoang của nhà cô!
Cô trơ mắt nhìn Vu Hiểu Hiểu lừa gạt ba mẹ ký tên trên giấy chuyển nhượng, trơ mắt nhìn ba mẹ hài lòng chuyển vào phòng ở Vu Hiểu Hiểu thuê tạm thời. Cô gấp đến độ xoay quanh, không thể tin tưởng tiện nhân này! Bởi vì trên núi hoang có suối nước nóng sẽ được quy hoạch thành một khu dân cư cao cấp nổi tiếng của biệt thự suối nước nóng. Mà đôi cẩu nam nữ Vu Hiểu Hiểu và Thiệu Viễn này, chỉ giúp người khác lừa gạt ba mẹ ký giấy chuyển nhượng, cũng đã nhận được một bộ phòng ở có giá trị trăm vạn và tiền tiết kiệm có bảy chữ số, một tấm thẻ ngân hàng. Không thể tin tưởng tiện nhân này! Bởi vì cô ta dịu dàng thắm thiết nói rằng cho ba mẹ bộ phòng ở này, đây là phòng chuẩn bị cho bọn họ dưỡng lão, sự thật chỉ thanh toán ba tháng tiền thuê phòng mà thôi!
Nếu như linh hồn có nước mắt, chắc chắn Lâm Tịch đã lệ rơi đầy mặt. Cô muốn ba mẹ không nên tin Vu Hiểu Hiểu, nhưng mà chính mình không phải bị Vu Hiểu Hiểu lừa xoay quanh? Đã đánh mất thân, đánh mất trái tim, cuối cùng mất cả tính mạng, đánh mất ba mẹ của mình, mất tất cả mọi thứ.
Ba tháng sau, giống như dự kiến ba Lâm, mẹ Lâm xám xịt bị đuổi ra khỏi phòng ở tạm thời, mẹ Lâm còn lẩm bẩm: "Tại sao điện thoại Hiểu Hiểu lại gọi không được?"
Ngày đầu hạ gió nổi lên thổi tung mái tóc loang lổ của hai lão nhân, thật sự thê lương!
Đến khi hai người nâng đỡ lẫn nhau trở về thấy núi hoang đã hoàn toàn thay đổi, mới biết được núi hoang đã về tay Nhậm Nhất Thông, kẻ đã từng uy hiếp, lợi dụ bọn họ bán đi núi hoang để phát triển. Dưới ánh mặt trời, hàm răng vàng óng của ông ta tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bên cạnh, Thiệu Viễn con rể cũ của họ hiện giờ đang cúi đầu khom lưng và cô con gái nuôi dịu dàng cẩn thận của bọn họ cũng cười nịnh nọt đối với gã răng vàng.
Xem như ba Lâm, mẹ Lâm không biết gian dối giữa người với người, cũng biết rằng họ bị lừa, ba Lâm bệnh hen suyễn phát tác tại chỗ, gương mặt sung huyết đi tìm bọn họ tranh luận, nhưng bị mấy tên to lớn thô kệch đánh ngã xuống đất. Mà mẹ Lâm luôn luôn dịu dàng mềm mại điên cuồng giật lấy vòng tay bình an mang trên cổ tay Vu Hiểu Hiểu: "Cô.. trả lại vòng tay của Tịch nhi cho tôi!" Mẹ Lâm giáo dưỡng tốt, đến lúc này vẫn không nói ra những lời khó nghe.
Nhưng mà mẹ Lâm đã lớn tuổi rất nhanh cũng bị gạt ngã bên cạnh ba Lâm đang thở hổn hển, một sợi tóc của Vu Hiểu Hiểu cũng chưa đụng đến.
Vu Hiểu Hiểu dịu dàng cười đối với gã răng vàng nói: "Ôi, Nhậm tổng, đừng di chuyển nha! Vì hai lão già này mà thấy máu sẽ không may mắn đấy, sơn trang chúng ta đã chuẩn bị khởi công, vẫn nên giao cho tôi đi!" Cô ta nói xong, vẻ mặt vẫn mềm mại cười tươi như hoa đối với mẹ Lâm: "Các người rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay là do chủ nhân vòng tay này, nếu không phải khuyên bảo thế nào cô ta cũng không chịu chuyển nhượng mảnh đất này, cô ta sẽ không chết, sau này các người cũng không đến nỗi phải lưu lạc đầu đường, cô ta là tai tinh của các người, nhưng mà cũng là phúc tinh của chúng tôi!" Vẻ mặt Vu Hiểu Hiểu đắc ý ngang ngược, lại nói: "Được rồi! Nếu các người cút khỏi nơi này, tôi có thể đem vòng tay trả lại cho các người!"
Mẹ Lâm cũng biết bọn họ không có cách nào xoay chuyển trời đất, chẳng qua bọn họ không muốn di vật duy nhất của con gái ở trên tay người đàn bà ác độc này, như vậy là không tôn trọng con gái bọn họ. Thấy dáng vẻ hai lão nhân gật đầu đầy cay đắng, cuối cùng Vu Hiểu Hiểu nở nụ cười bừa bãi, giơ tay lên, cầm vòng tay vứt thật xa ra ngoài, trong miệng lại hét lên: "Ối, xin lỗi, trượt tay, các người tự đi nhặt đi!"
Thật ra dựa theo tính tình keo kiệt của Vu Hiểu Hiểu sẽ không để thịt đến bên miệng lại phun ra, chẳng qua lúc trước cô ta nhìn vòng ngọc bình an chất lượng thượng thừa mang trên tay mình càng ngày càng kém. Tà môn hơn nữa là cô ta liên tục mơ thấy ác mộng, nhớ lại vòng tay dính máu Lâm Tịch, trong lòng cô ta hơi phát lạnh. Vì vậy cho dù hai người Lâm gia không đến đòi vòng tay, cô ta cũng chuẩn bị vứt nó đi.
Vòng tay quả thật tà môn, bởi vì sau khi Lâm Tịch chết, linh hồn cũng không tiến vào luân hồi, mà không giải thích được tiến vào bên trong vòng tay bình an này.
Sau đó, Vu Hiểu Hiểu dối trá thành con gái nuôi của ba mẹ cô, mà vòng tay vốn được truyền từ thời tổ tông nhà họ Lâm thì đưa cho Vu Hiểu Hiểu, cô cũng bị mang trên tay cô ta, trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, biết rõ nhưng không thể làm gì.
Lâm Tịch điên cuồng gào thét trong im lặng: "Trên thế giới này có thuốc hối hận không? Thời gian có khả năng lùi lại không? Nếu có thể tôi nguyện trả giá hết tất cả những gì tôi có!"
Vòng tay bình an phát ra một tiếng "cạch" vỡ thành mấy mảnh rơi trên tảng đá, hai mắt ba mẹ Lâm tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Mà linh hồn bị giam cầm trong vòng ngọc vừa được giải thoát với sự phẫn nộ tràn đầy oán hận, đã bị một lực lượng thần bí đưa đến một không gian kì lạ. Linh hồn Lâm Tịch tràn đầy cảm xúc uất hận, thô bạo, hơi choáng váng một chút, sau đó mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook