Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!
-
Chương 116: Giáo thảo thực liêu thực bá đạo ( 50 )
Editor🌱: Lãnh Sam.
Ngôn Tuyết thật sự giống như lời Ngôn Linh đề nghị, ở bên trong nước thêm một lúc lâu.
Thẳng đến khi có người đi ngang qua, nhìn thấy bên trong hồ có người.
Cuống quít kêu cứu mạng, lúc này mới khiến càng nhiều người lại đây, đem Ngôn Tuyết đã đông lạnh đến hôn mê cứu ra ngoài.
Nghe thấy cái tin tức này Ngôn Linh, "......"
Sự thật chứng minh, đầu óc Ngôn Tuyết xác thật là có hố.
Vì hãm hại cô, cư nhiên trả cái giá lớn như vậy, cô có cần hay không ....emmm.....cấp cho Ngôn Tuyết một cái thẻ ' nghiêm túc hãm hại người khác nhất ' ?
Mỗ hệ thống, [......] thân ái, cô vẫn nên là nhanh chóng suy nghĩ kế tiếp nên làm sao bây giờ a!
Ngôn Tuyết kia sau khi tỉnh lại, khẳng định sẽ hãm hại cô.
Ngôn Linh không phản ứng hệ thống, rốt cuộc, cô cũng không giống cái hệ thống ngốc này, đầu óc không linh hoạt như vậy.
Nếu không phải đã nắm chắc, cô có thể bình tĩnh như này sao?
Hệ thống sau khi khuyên nhủ không có kết quả gì, yên lặng ngặm miệng lại, không hề nói thêm cái gì nữa.
Nó sợ lại nói thêm nữa, sẽ tự đem chính mình tức giận hỏng mất.
Thật sự giống như lời hệ thống đã nói.
Ngôn Tuyết sau khi tỉnh lại.
Vừa khóc vừa kêu đem tiền căn hậu quả nói một lần, còn lấy máy ghi âm cô ta bảo vệ thật tốt kia ra, làm thành chứng cứ Ngôn Linh muốn mưu sát cô ta.
Dưới chứng cứ vô cùng xác thực, Ngôn mẫu phẫn nộ chạy tới trường học.
Lúc đó Ngôn Linh đang ngồi học.
Tin tức Ngôn Tuyết xém chút bỏ mạng ở hồ nước, cũng lan truyền.
Nhưng là không ai biết Ngôn Tuyết là như thế nào rơi vào bên trong hồ nước.
Mà Ngôn mẫu trực tiếp vọt vào phòng học, không hề phân trần cái gì, trực tiếp hướng về phía Ngôn Linh vung tới một cái tát.
Cũng may Ngôn Linh phản ứng cực nhanh, cơ thể nhanh nhạy tránh ra, một cái tát kia liền thất bại.
Ngôn mẫu nhất thời há mồm liền mắng.
" Mày cái đồ súc sinh, mày cư nhiên dám hại chị gái! Tuổi còn nhỏ, làm sao dám làm chuyện độc ác như vậy!"
" Nói chuyện a! Tao giáo huấn mày, mày còn dám trốn! Xem tao hôm nay có đánh chết mày hay không!"
Tiếng nói vừa dứt, tay bà ta liền muốn bắt lấy Ngôn Linh.
Mẹ nó, một đoạn thời gian không thấy, phản thiên!
Ngôn Linh đứng lên, tránh đi Ngôn mẫu, ánh mắt đạm mạc liếc nhìn bà ta, quanh thân giống như nhiễm lên một tầng sương lạnh.
Ngôn mẫu sửng sốt.
Kinh ngạc nhìn cô.
Dường như có cái gì không giống nhau.
Lúc đó, lão sư tuổi trẻ đang dạy học, còn có đồng học toàn ban, nhìn biến cố đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt sôi nổi tràn ngập mộng bức.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?
Ngôn Linh làm hại Ngôn Tuyết?
Ngô, suy nghĩ chạy theo không kịp.
Nhưng thật ra nhóm tiểu đệ của Ngôn Linh, nhìn thấy Ngôn mẫu khi dễ lão đại của bọn họ, cọ xoát xoát đứng lên.
Lục Mao trước tiến lên trước một bước, sắc mặt không tốt, " Bà làm cái gì?"
Ngôn mẫu sắc mặt biến đổi, nhìn thoáng qua Lục Mao, lại nhìn nhìn mấy cái nam học sinh đứng lên khác, trào phúng trên mặt càng thêm rõ ràng.
" Tao đúng thật là xem thường mày, không chỉ có dám mưu sát chị gái, còn có lá gan chung chạ với mấy thằng nhóc có vấn đề này? Ngôn Linh, mày mẹ nó đem mặt mũi Ngôn gia làm mất hết!"
Lục Mao vén tay áo lên liền muốn động thủ.
Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ từ đâu tới!
Lão đại của họ là người mà ai cũng đều có thể mắng sao?
Ngôn Linh duỗi tay đem hắn đẩy ra, thần sắc đạm mạc liếc nhìn Ngôn mẫu.
" Bà nói tôi mưu sát Ngôn Tuyết? Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, tôi muốn kiện bà tội phỉ báng cùng với xâm hại danh dự của tôi."
Thanh âm thanh lãnh, làm cả người của cô, giống là là băng sơn tuyết liên, thánh khiết mà lại cao quý.
Ngôn mẫu bị những lời này làm sửng sốt vài giây.
Đợi đến khi phản ứng lại, nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét, gần như cao giọng rít gào, " Mày nói cái gì? Mày còn muốn kiện tao phỉ báng? Ngôn Linh, cánh mày cứng rồi! Mưu sát chị gái còn muốn kiện mẹ ruột của mày! Ai cho mày lá gan? Ai!"
________
Chương mới của mọi người đây aaa~~~
Cầu vote, cầu comment ≧﹏≦
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook