Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
-
Chương 47: Đích nữ trọng sinh (46)
Edit: Mi An
Beta: LoBe
* * *
Sau khi Mạc Ly Cẩn rời đi, Hoàng đế nhìn ái phi, muội muội và cháu gái ngoại, nhất thời có chút áy náy, chuyện này thấy thế nào cũng là Trường Ninh thua thiệt. Ông từ ái nói:
"Trường Ninh, con là cháu gái ngoại trẫm thương yêu nhất, con cứ tùy ý lựa chọn nam tử tài tuấn trong Đại Sở, trẫm sẽ tứ hôn cho con."
Mặc dù trên khuôn mặt còn mang vẻ thương tâm nhưng Dư Duyệt không làm bộ làm tịch, ngoan ngoãn tạ ơn.
Thấy cháu gái ngoại hiểu chuyện như thế, sự áy náy trong lòng Hoàng đế càng sâu hơn một tầng, lễ vật ban thưởng vào túi Dư Duyệt như nước.
* * *
Trong xe ngựa, Vĩnh Bình vuốt trưởng công chúa ve tóc Dư Duyệt, ôn nhu từ ái nói: "Duyệt nhi, đừng lo lắng, mẫu thân sẽ không để con vô cớ chịu sự ủy khuất này, ngày sau còn dài lắm."
Dư Duyệt có chút áy náy cúi đầu, lúc ấy nàng chỉ nghĩ làm thế nào để dùng cách đơn giản nhất đổi kết quả lý tưởng nhất, lại quên mất sự chờ mong mà hoàng quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa dành cho lễ cập kê của nàng.
"Mẫu thân, con xin lỗi."
"Hài tử ngốc, chuyện này con không sai." Vĩnh Bình trưởng công chúa trìu mến nói, bà không hề ngờ rằng vở kịch này do nữ nhi nương theo âm mưu của Bạch Du Nhi mà phản kích, còn thuận tiện hố Mạc Ly Cẩn một phen, thoát khỏi hôn ước của hai người.
Nhưng cho dù biết rồi, Vĩnh Bình trưởng công chúa cũng chỉ càng muốn xé rách Bạch Du Nhi. Nếu để nàng ta thực hiện được mưu kế, cuộc đời của Dư Duyệt sẽ bị hủy hoại, Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa sẽ bi phẫn thương tâm dường nào?
"Mẫu thân, tam hoàng tử thì sao ạ?"
Vĩnh Bình trưởng công chúa đưa mắt nhìn xa xăm, nụ cười dịu dàng nhưng mang ý vị sâu xa:
"Tứ hoàng tử là kẻ mãng phu, ngũ hoàng tử nhẫn tâm có thừa, mưu trí không đủ, lục hoàng tử gầy yếu, những hoàng tử phía dưới vẫn chưa trưởng thành. Tam hoàng tử tất nhiên là hoàng tử mà vị hoàng huynh kia - cữu cữu con - vừa ý nhất, nếu không phải việc này xảy ra vào lễ cập kê của con, nếu không phải đã bị mọi người nhìn thấy, thì cho dù là Hoàng đế hay Thái hậu đều sẽ không để con tùy tiện từ chối hôn sự với Tam hoàng tử."
Bà sờ khuôn mặt tinh tế như sứ của Dư Duyệt, nói tiếp: "Sau chuyện hôm nay, mặc dù hoàng huynh thất vọng về tam hoàng tử nhưng vẫn cho hắn một đường lui, phong Bạch Du Nhi làm chính phi của Tam hoàng tử, trói chặt phủ An quốc công với hắn trên một chiếc thuyền."
"Không phải từ xưa Hoàng đế không thích kết bè kết cánh nhất sao ạ?" Dư Duyệt có chút nghi hoặc hỏi, ban đầu nàng tưởng Hoàng đế nể mặt An quốc công phủ, không ban chết Bạch Du Nhi đã xem như tốt lắm rồi, nhiều nhất chỉ cho nàng làm trắc phi là cùng, không ngờ rằng Hoàng đế còn để Bạch Du Nhi thanh danh thảm hại trở thành chính phi của Mạc Ly Cẩn.
"Vị hoàng huynh kia của mẫu thân cũng đi lên từ hoàng tử, sao có thể không biết trong lòng các vị địa thần đều lòng và lòng vòng chứ, miễn là vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của Hoàng thượng, ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Phân phát quyền lực cho hoàng tử và triều thần cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chỉ sợ cái gì cũng nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta, như vậy rất dễ mất cân bằng."
Vĩnh Bình trưởng công chúa nở nụ cười khó hiểu, vị hoàng huynh kia của bà là một lão hồ ly người đầy mưu kế!
"Lão tam tuy rằng cũng có tâm cơ, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tư của hắn. Tình cảm đế vương vốn yếu ớt, hiện tại trong lòng Hoàng đế đã có khúc mắc với hắn, nếu hắn lại làm ra chuyện khác người gì đó, mài mòn hết lòng kiên nhẫn của đế vương, vậy vị trí ấy sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa. Còn phủ An quốc công," Vĩnh Bình trưởng công chúa cười khẩy, "Lão tam làm ra chuyện gì, Hoàng đế nể tình phụ tử, sẽ giữ lại một mạng cho hắn, nhưng phủ An quốc công tính là cái gì, chỉ có thể tan thành mây khói trong lửa giận của đế vương thôi."
Hai mắt Dư Duyệt sáng ngời, nàng biết ngay mẫu thân của nàng bình thường không hiện sơn lộ thủy, nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo, hơn nữa từ nhỏ đến lớn Vĩnh Bình trưởng công chúa đều ở cạnh Hoàng đế và Thái hậu, sự hiểu biết đối với Hoàng đế không hề thua kém Hoàng Quý Phi, thậm chí càng rõ ràng tính tình của Hoàng đế hơn. Thế nên bà mới có thể dễ dàng thấy rõ động tác của Hoàng đế, án binh bất động, đổ dầu vào lửa đúng lúc, đến lúc đó đủ để Mạc Ly Cẩn và Bạch Du Nhi ăn trái đắng rồi.
Thảo nào vừa rồi bà biểu hiện rộng lượng như thế, thì ra là có hậu chiêu!
"Duyệt nhi, con hãy nhớ rằng, trên thế gian này, nữ nhân chúng ta vốn thuộc về thế yếu, dường như tất cả mọi thứ đều dó nam nhân bố thí cho. Con cũng không cần vì thế mà không cam lòng gì cả, bởi vì nếu con không thay đổi được thế gian này, vậy thì cố gắng hết sức bắt lấy mọi thứ con có thể bắt lấy. Âm dương hòa hợp, nữ nhân không thể rời khỏi nam nhân, nam nhân cũng không thể rời khỏi nữ nhân, con phải học lợi dụng mối quan hệ đó, lấy được thứ mình mong muốn. Quan hệ giữa thợ săn và con mồi, từ trước đến nay đều không phải tuyệt đối."
Nếu Như Thấm ở đây nhất định sẽ trợn to mắt, Vĩnh Bình trưởng công chúa xuyên qua đúng không? Tư tưởng tiến bộ như thế, những lời này phiên dịch lại còn không phải là câu "Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ thì dựa vào chinh phục đàn ông mà chinh phục thiên hạ" ở hiện đại sao?
Đúng là con bà nó, trưởng công chúa Vĩnh Ninh rõ rành rành là một boss ẩn giấu!
Dư Duyệt gật đầu, nghiêm túc tiếp nhận sự đầu độc.. À không, là sự dạy dỗ của Vĩnh Bình trưởng công chúa. Mặc dù nàng bị Đồng Kính đưa tới thế giới này, không giống như luân hồi, nhưng nàng đã ở trong hư không nhiều năm, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ. Ngoại trừ kiên nhẫn và bình tĩnh hơn người khác một ít, còn lại nàng đều học tập từng chút một, mà bày mưu tính kế. Đa phần cách đối nhân xử thế của nàng đều được vị mẫu thân công chúa này một tay dạy dỗ, có thể nói nàng có được như ngày hôm nay không thể không kể đến công của đạo sư Vĩnh Bình trưởng công chúa.
Beta: LoBe
* * *
Sau khi Mạc Ly Cẩn rời đi, Hoàng đế nhìn ái phi, muội muội và cháu gái ngoại, nhất thời có chút áy náy, chuyện này thấy thế nào cũng là Trường Ninh thua thiệt. Ông từ ái nói:
"Trường Ninh, con là cháu gái ngoại trẫm thương yêu nhất, con cứ tùy ý lựa chọn nam tử tài tuấn trong Đại Sở, trẫm sẽ tứ hôn cho con."
Mặc dù trên khuôn mặt còn mang vẻ thương tâm nhưng Dư Duyệt không làm bộ làm tịch, ngoan ngoãn tạ ơn.
Thấy cháu gái ngoại hiểu chuyện như thế, sự áy náy trong lòng Hoàng đế càng sâu hơn một tầng, lễ vật ban thưởng vào túi Dư Duyệt như nước.
* * *
Trong xe ngựa, Vĩnh Bình vuốt trưởng công chúa ve tóc Dư Duyệt, ôn nhu từ ái nói: "Duyệt nhi, đừng lo lắng, mẫu thân sẽ không để con vô cớ chịu sự ủy khuất này, ngày sau còn dài lắm."
Dư Duyệt có chút áy náy cúi đầu, lúc ấy nàng chỉ nghĩ làm thế nào để dùng cách đơn giản nhất đổi kết quả lý tưởng nhất, lại quên mất sự chờ mong mà hoàng quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa dành cho lễ cập kê của nàng.
"Mẫu thân, con xin lỗi."
"Hài tử ngốc, chuyện này con không sai." Vĩnh Bình trưởng công chúa trìu mến nói, bà không hề ngờ rằng vở kịch này do nữ nhi nương theo âm mưu của Bạch Du Nhi mà phản kích, còn thuận tiện hố Mạc Ly Cẩn một phen, thoát khỏi hôn ước của hai người.
Nhưng cho dù biết rồi, Vĩnh Bình trưởng công chúa cũng chỉ càng muốn xé rách Bạch Du Nhi. Nếu để nàng ta thực hiện được mưu kế, cuộc đời của Dư Duyệt sẽ bị hủy hoại, Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa sẽ bi phẫn thương tâm dường nào?
"Mẫu thân, tam hoàng tử thì sao ạ?"
Vĩnh Bình trưởng công chúa đưa mắt nhìn xa xăm, nụ cười dịu dàng nhưng mang ý vị sâu xa:
"Tứ hoàng tử là kẻ mãng phu, ngũ hoàng tử nhẫn tâm có thừa, mưu trí không đủ, lục hoàng tử gầy yếu, những hoàng tử phía dưới vẫn chưa trưởng thành. Tam hoàng tử tất nhiên là hoàng tử mà vị hoàng huynh kia - cữu cữu con - vừa ý nhất, nếu không phải việc này xảy ra vào lễ cập kê của con, nếu không phải đã bị mọi người nhìn thấy, thì cho dù là Hoàng đế hay Thái hậu đều sẽ không để con tùy tiện từ chối hôn sự với Tam hoàng tử."
Bà sờ khuôn mặt tinh tế như sứ của Dư Duyệt, nói tiếp: "Sau chuyện hôm nay, mặc dù hoàng huynh thất vọng về tam hoàng tử nhưng vẫn cho hắn một đường lui, phong Bạch Du Nhi làm chính phi của Tam hoàng tử, trói chặt phủ An quốc công với hắn trên một chiếc thuyền."
"Không phải từ xưa Hoàng đế không thích kết bè kết cánh nhất sao ạ?" Dư Duyệt có chút nghi hoặc hỏi, ban đầu nàng tưởng Hoàng đế nể mặt An quốc công phủ, không ban chết Bạch Du Nhi đã xem như tốt lắm rồi, nhiều nhất chỉ cho nàng làm trắc phi là cùng, không ngờ rằng Hoàng đế còn để Bạch Du Nhi thanh danh thảm hại trở thành chính phi của Mạc Ly Cẩn.
"Vị hoàng huynh kia của mẫu thân cũng đi lên từ hoàng tử, sao có thể không biết trong lòng các vị địa thần đều lòng và lòng vòng chứ, miễn là vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của Hoàng thượng, ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Phân phát quyền lực cho hoàng tử và triều thần cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chỉ sợ cái gì cũng nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta, như vậy rất dễ mất cân bằng."
Vĩnh Bình trưởng công chúa nở nụ cười khó hiểu, vị hoàng huynh kia của bà là một lão hồ ly người đầy mưu kế!
"Lão tam tuy rằng cũng có tâm cơ, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tư của hắn. Tình cảm đế vương vốn yếu ớt, hiện tại trong lòng Hoàng đế đã có khúc mắc với hắn, nếu hắn lại làm ra chuyện khác người gì đó, mài mòn hết lòng kiên nhẫn của đế vương, vậy vị trí ấy sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa. Còn phủ An quốc công," Vĩnh Bình trưởng công chúa cười khẩy, "Lão tam làm ra chuyện gì, Hoàng đế nể tình phụ tử, sẽ giữ lại một mạng cho hắn, nhưng phủ An quốc công tính là cái gì, chỉ có thể tan thành mây khói trong lửa giận của đế vương thôi."
Hai mắt Dư Duyệt sáng ngời, nàng biết ngay mẫu thân của nàng bình thường không hiện sơn lộ thủy, nhưng tâm tư lại cực kỳ kín đáo, hơn nữa từ nhỏ đến lớn Vĩnh Bình trưởng công chúa đều ở cạnh Hoàng đế và Thái hậu, sự hiểu biết đối với Hoàng đế không hề thua kém Hoàng Quý Phi, thậm chí càng rõ ràng tính tình của Hoàng đế hơn. Thế nên bà mới có thể dễ dàng thấy rõ động tác của Hoàng đế, án binh bất động, đổ dầu vào lửa đúng lúc, đến lúc đó đủ để Mạc Ly Cẩn và Bạch Du Nhi ăn trái đắng rồi.
Thảo nào vừa rồi bà biểu hiện rộng lượng như thế, thì ra là có hậu chiêu!
"Duyệt nhi, con hãy nhớ rằng, trên thế gian này, nữ nhân chúng ta vốn thuộc về thế yếu, dường như tất cả mọi thứ đều dó nam nhân bố thí cho. Con cũng không cần vì thế mà không cam lòng gì cả, bởi vì nếu con không thay đổi được thế gian này, vậy thì cố gắng hết sức bắt lấy mọi thứ con có thể bắt lấy. Âm dương hòa hợp, nữ nhân không thể rời khỏi nam nhân, nam nhân cũng không thể rời khỏi nữ nhân, con phải học lợi dụng mối quan hệ đó, lấy được thứ mình mong muốn. Quan hệ giữa thợ săn và con mồi, từ trước đến nay đều không phải tuyệt đối."
Nếu Như Thấm ở đây nhất định sẽ trợn to mắt, Vĩnh Bình trưởng công chúa xuyên qua đúng không? Tư tưởng tiến bộ như thế, những lời này phiên dịch lại còn không phải là câu "Đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ thì dựa vào chinh phục đàn ông mà chinh phục thiên hạ" ở hiện đại sao?
Đúng là con bà nó, trưởng công chúa Vĩnh Ninh rõ rành rành là một boss ẩn giấu!
Dư Duyệt gật đầu, nghiêm túc tiếp nhận sự đầu độc.. À không, là sự dạy dỗ của Vĩnh Bình trưởng công chúa. Mặc dù nàng bị Đồng Kính đưa tới thế giới này, không giống như luân hồi, nhưng nàng đã ở trong hư không nhiều năm, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ. Ngoại trừ kiên nhẫn và bình tĩnh hơn người khác một ít, còn lại nàng đều học tập từng chút một, mà bày mưu tính kế. Đa phần cách đối nhân xử thế của nàng đều được vị mẫu thân công chúa này một tay dạy dỗ, có thể nói nàng có được như ngày hôm nay không thể không kể đến công của đạo sư Vĩnh Bình trưởng công chúa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook