Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
Chương 39: Đích nữ trọng sinh (38)

Edit: Heidi Tran

Beta: Nlthanhdieu

Dư Duyệt đã qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày, là có thể đưa nàng trở về kinh chăm sóc, có Yến vệ ở đây, Mạc Ly Dạ cũng khá là yên tâm, mặc dù hắn là một hoàng tử có thế lực suy yếu, nhưng biến mất quá lâu cũng không tốt, kinh thành còn có rất nhiều sự vụ chờ hắn trở về xử lý, để lại đạn tín hiệu cho nàng, nếu nàng có gặp chuyện thì tung ra, có người ở gần đây, rồi lập tức lên đường trở về kinh thành.

Dư Duyệt dựa vào trên gối lụa hoa sen, tay vuốt đạn tín hiệu được thổ cẩm bảy màu quấn lại như ống trúc: "Yến Ngữ, hai ngày nay ở kinh thành có phát sinh ra chuyện gì thú vị không?"

"Lúc Tam hoàng tử biết ngài rơi xuống vách núi, tự mình đến đây tìm kiếm ngài, sau đó biết được phủ công chúa đã tìm được ngài, liền khẩn cầu trưởng công chúa muốn tới thăm ngài, nhưng bị trưởng công chúa từ chối. Về phần Bạch Du Nhi, lần trước sau khi bị Hoàng Quý phi giày vò một trận, vẫn còn bệnh liệt giường, An Quốc Công rất phẫn nộ, nhưng cũng không dám làm gì."

Hoàng thất chính là hoàng thất, Dư Duyệt có thân phận tôn quý, Bạch Du Nhi và nàng cùng bị đuổi giết, nàng ta không có chuyện gì, Dư Duyệt lại rơi xuống vách núi, xét theo hướng nghiêm trọng, trị tội nàng ta cũng không quá đáng, hơn nữa chỉ là giận chó đánh mèo.

Đây chính là vương quyền ở thế giới này, bảo vệ hoàng tộc mà chết, là thiên kinh địa nghĩa, bảo vệ không chu toàn, tội đáng chết vạn lần!

Thực tàn khốc, nhưng đạo lý đều nằm ở trong tay của kẻ thống trị!

Không phục? Có bản lĩnh thì trở thành người khống chế? Không có bản lĩnh, thì phải kìm nén lại!

Cho nên mặc dù lúc ấy Hoàng Quý phi giận chó đánh mèo có giết chết Bạch Du Nhi thì sao chứ? Trừ phi An Quốc Công nguyện ý vứt bỏ công phủ trăm năm, nếu không thì thiệt thòi này phải nuốt xuống.

Đương nhiên, Bạch Du Nhi cũng không phải là người vô tội gì, nhớ tới nàng ta không chút do dự đẩy mình ra chắn đao, ánh mắt Dư Duyệt lạnh lùng, rất nhanh, trong mắt lại trong sạch không gợn sóng, dù sao các nàng đã định trước sẽ thành kẻ thù, chỉ là nhiều thêm một lý do không chết không ngừng mà thôi.

* * *

Dư Duyệt ở sơn động dưới vách núi gần mười ngày, mới được Yến vệ hộ tống trở lại kinh thành.

Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa nhìn thấy Dư Duyệt bị thương thành như vậy, thiếu chút nữa lại nổi lửa, nếu không phải Dư Duyệt vội vàng ngăn cản, chỉ sợ Hoàng Quý Phi liền đánh đến ngự thư phòng tìm Hoàng đế xuất binh tiêu diệt "Vô gian đạo".

Mặc dù là giang hồ, nhưng cũng không thật sự phân ranh giới rõ ràng với triều đình, trong thiên hạ này đất nào không phải là đất của vua, đế vương sao có thể chịu đựng được ở vùng đất của mình, có một thế lực không bị khống chế tồn tại?

Chuyện liên quan đến triều chính, cần mưu tính lâu dài, hơn nữa tổ chức "Vô gian đạo" này vô cùng xảo quyệt, qua nhiều năm như thế, có biết bao nhiêu người muốn tiêu diệt chúng, nhưng chúng đều tránh khỏi. Tổ chức như vậy chỉ có thể một kích tiêu diệt, nếu không hậu hoạn vô cùng, cho nên không thể sốt ruột!

Hơn nữa hiện tại chuyện khẩn cấp trước mắt là đánh chết Mạc Ly Cẩn và Bạch Du Nhi, khiến cho bọn họ không thể đáp trả lại được.

Ánh mắt Dư Duyệt xa xăm, tử kiếp đã qua, cuối cùng nàng không cần phải khách khí nữa!

Bởi vì không bị cốt truyện kiềm chế, tâm tình của Dư Duyệt rất tốt, nhưng, sau khi vết thương dần dần bình phục lại, cơ thể lại được Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa cẩn thận chăm sóc, nhưng tinh thần lại bị các nàng không ngừng đả kích.

Một lời không hợp liền..

"Vốn dĩ cho rằng con là một đứa hiểu chuyện, không nghĩ rằng con lại to gan như thế, nếu con xảy ra chuyện gì thì sao? Đây là muốn mệnh của ta.."

Nhìn Vĩnh Bình trưởng công chúa che mặt nước mắt rưng rưng, Dư Duyệt: "..."

Mỗi ngày một lần, áp lực rất lớn!

"Khụ, mẫu thân, chẳng phải con không có việc gì sao?"

"Còn nói không có việc gì, một thân bị thương thế này giải thích sao đây?"

".. Điều dưỡng là được rồi!"

"Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, con đều học được cái gì?"

".. Hài nhi sai rồi!"

"Nhận sai thì có tác dụng gì?"

* * *

Mỗi ngày cố định hai lần, da đầu Dư Duyệt cũng sắp nổ tung, vừa nhìn thấy Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa quả thật cả người đều không ổn!

Cuối cùng, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu không, nàng không chết ở trong số mệnh, mà sẽ chết chìm ở trong nước mắt!

Nhưng mà, thẳng thắn sẽ được khoan hồng gì gì đó đều là gạt người, Dư Duyệt làm ổ ở trên giường, nhìn lá mùa thu rơi xuống ở ngoài cửa sổ, một mảnh hiu quạnh!

Cấm túc cái gì? Có cần phải tàn nhẫn như thế hay không!

"Khụ khụ."

Dư Duyệt dời mắt, ánh mắt thanh cạn, dùng giọng nói bình tĩnh đến quỷ dị: "Lục biểu ca!"

Mạc Ly Dạ: "..."

".. Trường Ninh, thương thế sao rồi?"

"Đã khỏe rồi." Dư Duyệt chậm rãi leo xuống giường, tùy ý hành lễ, lại ngồi xuống, an tĩnh nhìn lá rơi.

Mạc Ly Dạ: "..."

"Lục biểu ca sao lại xuất cung?"

"Khụ." Mạc Ly Dạ vốn bị hành động của nàng làm cho đầu óc mơ hồ, lúc này bỗng nhiên nghe nàng nói, che mũi ho khan một cái: "Có việc xuất cung một chuyến, tiện đường đến thăm muội một chút."

"À." Dư Duyệt gật đầu, cũng không hỏi hắn là chuyện gì, tuy rằng trải qua chuyện lần trước, nàng đối với hắn tín nhiệm và cảm kích nhiều hơn một phần, nhưng hai người bọn họ vẫn sẽ không can thiệp vào chuyện của đối phương như trước, giống như Mạc Ly Dạ không hỏi nàng vì sao lại mạo hiểm, nàng nhìn thấy hắn võ nghệ cao cường, hai chân bình thường cũng không hỏi nhiều.

Có điều Hoàng Quý phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa lại vô cùng cảm kích hắn, mặc kệ hắn có mục đích gì, lần này hắn cứu Dư Duyệt là đủ rồi, cho nên, ngoại trừ Hoàng đế và Thái hậu phái người đến thăm ra, những người khác đều bị từ chối ở ngoài cửa, hắn lại có thể tiến vào Lâm Lang Các.

"Yến Ngữ, rót trà hoa cúc, hoa lài cho Lục điện hạ."

Sau khi nói xong, lại chống cằm ngẩn người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương