Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
-
Chương 37: Đích nữ trọng sinh (36)
Edit: Heidi Tran
Beta: Nlthanhdieu
Dư Duyệt cảm giác dường như mình rơi vào trong hỗn độn, cái gì cũng không nghe được, không nhìn thấy gì, nếu không phải thân thể rất đau, mặc dù hoàn toàn không thể động đậy, mí mắt nặng nề cũng không thể mở ra, nhưng ít ra nàng biết được mình không rơi vào hư không, vậy là tốt rồi.
Đang lúc cảm thấy trong cổ họng nóng bỏng khát khô, khó chịu vô cùng, thì một dòng nước có chút đắng chát mang theo hương mai chảy vào trong cổ họng, cổ họng nàng dễ chịu hơn nhiều, rất thoải mái, khiến nàng bất giác nuốt vào.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Mạc Ly Dạ nhìn nữ tử ở dưới thân không hề có chút phòng bị thăm dò vào trong miệng mình, tựa như một đứa nhỏ cướp lấy đồ ăn được mẫu thân mớm cho, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, chậm rãi đứng dậy, ngậm nước thuốc trong ống trúc vào miệng, cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi nàng, chuyển sang cho nàng.
Đút nước thuốc trong ống trúc xong, Mạc Ly Dạ thấy sắc mặt nàng có chút hồng hào, không hề trắng bệch giống như lúc trước, vươn tay đặt lên mạch đập của nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không còn suy yếu như sắp ngừng đập giống như hai ngày trước đó.
"Khụ khụ." Cơ thể Mạc Ly Dạ buông lỏng, mỏi mệt dần kéo đến, cơ thể hắn thật sự không phải là rất tốt, hơn nữa trước đó còn sử dụng võ công, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi, thân thể đã bắt đầu có chút không chịu nổi.
Mạc Ly Dạ lấy ra bình ngọc tuyết liên, đổ ra một viên thuốc trong suốt như kẹo rồi nuốt vào, cơn nóng trong ngực mới vơi đi một ít.
Chậm rãi nằm ở bên cạnh nàng, ngón tay ngọc lướt nhẹ qua tóc mái của nàng, vẻ mặt hoàn mỹ xinh đẹp lúc này đang đắp thuốc, đôi mắt hoa đào làm người si mê nhất cũng nhắm chặt lại, nhưng vẫn hít thở nhẹ nhàng mang theo hương sen làm hắn an tâm lại không ít.
Cho tới nay vẫn luôn cho rằng nàng rất có chừng mực, một cô gái cực kỳ bình tĩnh, cho nên đối với một số hành động khó hiểu của nàng, cũng không có đi tìm hiểu gì.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại lừa gạt tất cả mọi người, bình thường là một bộ dáng hiểu chuyện, thì ra bên trong lại to gan như thế, vậy mà dám lấy mạng sống của chính mình ra đánh cược
Hôm qua nàng cho người truyền tin đến cho hắn, nhờ hắn sắp xếp người âm thầm giúp đỡ, sau đó hắn không yên tâm, liền để Dịch Bắc Chiến đưa hắn tới chùa Hương Sơn, không nghĩ rằng cô gái nhỏ này vậy mà dám chạy đến phía sau núi nơi vô cùng nguy hiểm khi mặt trời đã lặn xuống, ý thức được có thể nàng đang gặp nguy hiểm nào đó, cho nên hắn ngoại trừ sắp xếp người đi tìm kiếm ra, thậm chí bản thân còn vận dụng võ công đi tìm nàng.
Đáng tiếc hắn tìm được Yến vệ, nhưng lại không tìm được nàng, trong lòng trầm xuống, dọc theo đường núi gần đó đi tìm kiếm, nhưng..
Cả người đẫm máu, như con bướm gãy cánh, vỡ vụn tuyệt vọng ngã xuống vách núi, nghĩ tới cảnh này, đôi mắt phượng dịu dàng của Mạc Ly Dạ dần dần phủ đầy giá lạnh.
Nếu không phải hắn tới kịp thời, lúc này nàng đã sớm..
Mạc Ly Dạ thở dài một hơi, những vết thương lớn nhỏ trên khắp người kia, cho dù là nam nhân cũng không chịu nổi, nàng là một quận chúa được nuông chiều từ nhỏ lại có thể mạnh mẽ cố gắng vượt qua.
Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chăm chú nữ tử đang ngủ ngon giấc ở bên cạnh, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể làm nàng xem đau đớn như không có chuyện gì thế này?
* * *
Nữ phụ xui xẻo Dư Duyệt hôn mê suốt gần ba ngày, mới từ từ tỉnh lại, cảm giác mềm mại ở dưới thân cùng với tiếng củi đốt cháy mơ hồ khiến nàng vô cùng vui vẻ ở trong lòng.
"Đồng Kính, ta làm được rồi." Nàng sống sót, chạy thoát ra được từ trong tử kiếp của Trường Ninh.
Nhiệm vụ đầu tiên, cái gì cũng đều không biết, nàng không dám tự tiện sửa đổi cốt truyện chính, hơn nữa Đồng Kính nói tử kiếp của Trường Ninh nàng nhất định phải vượt qua được, nàng có thể trì hoãn tử kiếp ở chùa Hương Sơn, nhưng ai biết được tử kiếp này sau đó sẽ đổi thành cái dạng gì? So với việc đi đối mặt với chuyện sống chết lờ mờ chẳng biết gì, tử kiếp càng khó phòng bị hơn, thì ít nhất đi theo cốt truyện còn có thể dự phòng được một chút.
Cho dù suýt chút nữa nàng đã đi đời nhà ma, nhưng hiện tại nàng vẫn sống sót không phải sao?
"Chúc mừng!"
"Cảm ơn."
Dư Duyệt chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng cũng không mạnh nên rất nhanh nàng liền thích ứng được, giật giật ngón tay, ahhh, cơ thể giống như bị hủy đi rồi cấu tạo lại, đau quá!
Dư Duyệt quyết định trước tiên không làm khó chính mình, chỉ mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp bình tĩnh quan sát đồ vật có thể nhìn đến.
Đây là một sơn động, dây leo quấn quanh, từng vách núi xanh tươi, một cái bàn đá cũ nát, một ghế đá bị chôn ở trong đất, trên bàn đặt hai ống trúc xanh biếc, có thể thấy được cây trúc vừa được chặt xuống không lâu, trên ghế đá đang đặt một cái nồi đá, đựng nước nóng đang được đun sôi.
"Đồng Kính, là ai đã cứu ta vậy?" Trước khi Dư Duyệt hôn mê chỉ nhớ rõ một mùi hoa mai nhàn nhạt dễ ngửi, suy đoán một chút, lại không xác định.
Đồng Kính còn chưa kịp trả lời, một giọng nói dịu dàng du dương truyền vào trong tai nàng. "Tỉnh?"
"Lục biểu ca."
Dư Duyệt dời mắt, nhìn nam nhân bước đến tựa như đang bước trên đám mây mù, khuôn mặt hắn được ánh sáng chiếu vào có chút mông lung, dáng người thon dài, tao nhã khiến người khác khó có thể với tới.
Mạc Ly Dạ nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng, đặt thảo dược và trái cây dại trên tay cùng với cá bắt ngoài suối được lá sen bao bọc ở bên ngoài lên trên bàn đá, cầm khăn lau chùi tay một cái, rót nước ấm cho nàng, nâng nàng ngồi dậy dựa vào trên người mình, cẩn thận đút nước cho nàng.
Dư Duyệt cũng không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào trên người hắn, miệng nhỏ uống nước mang theo vị ngọt trong lành.
Uống được một nửa ống trúc, Dư Duyệt lắc đầu. "Cảm ơn Lục biểu ca."
"Vết thương của muội vẫn còn rất nghiêm trọng, cần nằm xuống nghỉ ngơi."
"Được." Dư Duyệt rất nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
Mạc Ly Dạ: "..."
Beta: Nlthanhdieu
Dư Duyệt cảm giác dường như mình rơi vào trong hỗn độn, cái gì cũng không nghe được, không nhìn thấy gì, nếu không phải thân thể rất đau, mặc dù hoàn toàn không thể động đậy, mí mắt nặng nề cũng không thể mở ra, nhưng ít ra nàng biết được mình không rơi vào hư không, vậy là tốt rồi.
Đang lúc cảm thấy trong cổ họng nóng bỏng khát khô, khó chịu vô cùng, thì một dòng nước có chút đắng chát mang theo hương mai chảy vào trong cổ họng, cổ họng nàng dễ chịu hơn nhiều, rất thoải mái, khiến nàng bất giác nuốt vào.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Mạc Ly Dạ nhìn nữ tử ở dưới thân không hề có chút phòng bị thăm dò vào trong miệng mình, tựa như một đứa nhỏ cướp lấy đồ ăn được mẫu thân mớm cho, nhẹ nhàng xoa tóc nàng, chậm rãi đứng dậy, ngậm nước thuốc trong ống trúc vào miệng, cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi nàng, chuyển sang cho nàng.
Đút nước thuốc trong ống trúc xong, Mạc Ly Dạ thấy sắc mặt nàng có chút hồng hào, không hề trắng bệch giống như lúc trước, vươn tay đặt lên mạch đập của nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không còn suy yếu như sắp ngừng đập giống như hai ngày trước đó.
"Khụ khụ." Cơ thể Mạc Ly Dạ buông lỏng, mỏi mệt dần kéo đến, cơ thể hắn thật sự không phải là rất tốt, hơn nữa trước đó còn sử dụng võ công, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi, thân thể đã bắt đầu có chút không chịu nổi.
Mạc Ly Dạ lấy ra bình ngọc tuyết liên, đổ ra một viên thuốc trong suốt như kẹo rồi nuốt vào, cơn nóng trong ngực mới vơi đi một ít.
Chậm rãi nằm ở bên cạnh nàng, ngón tay ngọc lướt nhẹ qua tóc mái của nàng, vẻ mặt hoàn mỹ xinh đẹp lúc này đang đắp thuốc, đôi mắt hoa đào làm người si mê nhất cũng nhắm chặt lại, nhưng vẫn hít thở nhẹ nhàng mang theo hương sen làm hắn an tâm lại không ít.
Cho tới nay vẫn luôn cho rằng nàng rất có chừng mực, một cô gái cực kỳ bình tĩnh, cho nên đối với một số hành động khó hiểu của nàng, cũng không có đi tìm hiểu gì.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại lừa gạt tất cả mọi người, bình thường là một bộ dáng hiểu chuyện, thì ra bên trong lại to gan như thế, vậy mà dám lấy mạng sống của chính mình ra đánh cược
Hôm qua nàng cho người truyền tin đến cho hắn, nhờ hắn sắp xếp người âm thầm giúp đỡ, sau đó hắn không yên tâm, liền để Dịch Bắc Chiến đưa hắn tới chùa Hương Sơn, không nghĩ rằng cô gái nhỏ này vậy mà dám chạy đến phía sau núi nơi vô cùng nguy hiểm khi mặt trời đã lặn xuống, ý thức được có thể nàng đang gặp nguy hiểm nào đó, cho nên hắn ngoại trừ sắp xếp người đi tìm kiếm ra, thậm chí bản thân còn vận dụng võ công đi tìm nàng.
Đáng tiếc hắn tìm được Yến vệ, nhưng lại không tìm được nàng, trong lòng trầm xuống, dọc theo đường núi gần đó đi tìm kiếm, nhưng..
Cả người đẫm máu, như con bướm gãy cánh, vỡ vụn tuyệt vọng ngã xuống vách núi, nghĩ tới cảnh này, đôi mắt phượng dịu dàng của Mạc Ly Dạ dần dần phủ đầy giá lạnh.
Nếu không phải hắn tới kịp thời, lúc này nàng đã sớm..
Mạc Ly Dạ thở dài một hơi, những vết thương lớn nhỏ trên khắp người kia, cho dù là nam nhân cũng không chịu nổi, nàng là một quận chúa được nuông chiều từ nhỏ lại có thể mạnh mẽ cố gắng vượt qua.
Đôi mắt phượng dịu dàng nhìn chăm chú nữ tử đang ngủ ngon giấc ở bên cạnh, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể làm nàng xem đau đớn như không có chuyện gì thế này?
* * *
Nữ phụ xui xẻo Dư Duyệt hôn mê suốt gần ba ngày, mới từ từ tỉnh lại, cảm giác mềm mại ở dưới thân cùng với tiếng củi đốt cháy mơ hồ khiến nàng vô cùng vui vẻ ở trong lòng.
"Đồng Kính, ta làm được rồi." Nàng sống sót, chạy thoát ra được từ trong tử kiếp của Trường Ninh.
Nhiệm vụ đầu tiên, cái gì cũng đều không biết, nàng không dám tự tiện sửa đổi cốt truyện chính, hơn nữa Đồng Kính nói tử kiếp của Trường Ninh nàng nhất định phải vượt qua được, nàng có thể trì hoãn tử kiếp ở chùa Hương Sơn, nhưng ai biết được tử kiếp này sau đó sẽ đổi thành cái dạng gì? So với việc đi đối mặt với chuyện sống chết lờ mờ chẳng biết gì, tử kiếp càng khó phòng bị hơn, thì ít nhất đi theo cốt truyện còn có thể dự phòng được một chút.
Cho dù suýt chút nữa nàng đã đi đời nhà ma, nhưng hiện tại nàng vẫn sống sót không phải sao?
"Chúc mừng!"
"Cảm ơn."
Dư Duyệt chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng cũng không mạnh nên rất nhanh nàng liền thích ứng được, giật giật ngón tay, ahhh, cơ thể giống như bị hủy đi rồi cấu tạo lại, đau quá!
Dư Duyệt quyết định trước tiên không làm khó chính mình, chỉ mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp bình tĩnh quan sát đồ vật có thể nhìn đến.
Đây là một sơn động, dây leo quấn quanh, từng vách núi xanh tươi, một cái bàn đá cũ nát, một ghế đá bị chôn ở trong đất, trên bàn đặt hai ống trúc xanh biếc, có thể thấy được cây trúc vừa được chặt xuống không lâu, trên ghế đá đang đặt một cái nồi đá, đựng nước nóng đang được đun sôi.
"Đồng Kính, là ai đã cứu ta vậy?" Trước khi Dư Duyệt hôn mê chỉ nhớ rõ một mùi hoa mai nhàn nhạt dễ ngửi, suy đoán một chút, lại không xác định.
Đồng Kính còn chưa kịp trả lời, một giọng nói dịu dàng du dương truyền vào trong tai nàng. "Tỉnh?"
"Lục biểu ca."
Dư Duyệt dời mắt, nhìn nam nhân bước đến tựa như đang bước trên đám mây mù, khuôn mặt hắn được ánh sáng chiếu vào có chút mông lung, dáng người thon dài, tao nhã khiến người khác khó có thể với tới.
Mạc Ly Dạ nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng, đặt thảo dược và trái cây dại trên tay cùng với cá bắt ngoài suối được lá sen bao bọc ở bên ngoài lên trên bàn đá, cầm khăn lau chùi tay một cái, rót nước ấm cho nàng, nâng nàng ngồi dậy dựa vào trên người mình, cẩn thận đút nước cho nàng.
Dư Duyệt cũng không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào trên người hắn, miệng nhỏ uống nước mang theo vị ngọt trong lành.
Uống được một nửa ống trúc, Dư Duyệt lắc đầu. "Cảm ơn Lục biểu ca."
"Vết thương của muội vẫn còn rất nghiêm trọng, cần nằm xuống nghỉ ngơi."
"Được." Dư Duyệt rất nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
Mạc Ly Dạ: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook