"Ngô Diệu Huy, cậu nên thành thật khai báo để nhận được sự khoan hồng của pháp luật." Cảnh sát bị áp lực, chỉ có thể cắn chặt không buông.
"Tôi thật sự không biết.

Anh ta là Quyền vương, sao tôi có thể giết được anh ta.

Các người thật sự tìm nhầm người." Ngô Diệu Huy vô lực giải thích.
"Có lẽ cậu đã dùng cách nào đó cũng nên."
Ngô Diệu Huy thấy cảnh sát nói thế, biết họ chuẩn bị lấy mình làm kẻ chết thay.
Sao cậu ta có thể để chuyện đó xảy ra, cậu ta còn trẻ, cậu ta còn những năm tháng tươi đẹp.

Vì sao cậu ta phải chịu loại tội sẽ hủy diệt cả đời mình như thế?
Chuyện này đến cùng cũng do Lily, không được, cậu ta tuyệt đối không thể là kẻ cõng nồi.
"Đồ vật đó lúc trước tôi đã cho Lily, sau đó, cô ấy nói với tôi là nó đã mất, tôi cũng không truy cứu." Ngô Diệu Huy nói.
Đôi mắt viên cảnh sát dò hỏi sáng lên, "Ý cậu là, đồ vật đó lúc trước luôn ở chỗ bạn gái Lily của cậu?"
"Đúng vậy."
Ngô Diệu Huy trực tiếp ném nồi cho bạn gái mình.
Van Lily bị bắt, bị Ngô Diệu Huy lên án, Van Lily bị cảnh sát khống chế.
Ngô Diệu Huy muốn hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, nhất định phải chứng minh Van Lily phạm tội.
"Cha, mẹ, hai người nhất định phải cứu con ra." Ngô Diệu Huy cách hàng rào sắt nhìn cha mẹ mình bên ngoài, "Giờ chỉ có thể tạo chứng cứ chứng minh Van Lily làm việc này, con mới có thể thoát tội."
Một câu thôi, hai vợ chồng Ngô gia đã hiểu ý con trai mình.
"Mẹ biết rồi.

Chuyện này đều do Van Lily kia hại con." Thi Tiểu Thi căm giận mắng, "Lúc trước mẹ đã bảo con bé đó không hợp, con lại không nghe mẹ."
"Mẹ, con biết sai rồi.

Con đâu ngờ nhà họ lại có thù oán với Quyền vương." Ngô Diệu Huy mặt buồn khổ.
"Chuyện này cha mẹ sẽ xử lý, giờ con phải một mực chắc chắn là đã cho cô ta đồ vật đó, biết chưa?" Ngô Ngạn Tuấn nói.
Ngô Diệu Huy gật đầu.
Ngô gia tiêu một khoản tiền lớn, mua một nhân chứng giả, lại làm một bằng chứng giá, ấn tội danh ám sát Quyền vương lên đầu Van Lily.
Van Lily bị bắt đi, Ngô Diệu Huy vô tội được thả tự do.
Hai người, một người vào trong, một người ra ngoài, chạm mặt nhau ở hành lang.

Van Lily nhìn thấy Ngô Diệu Huy, đôi mắt đỏ bừng, tức giận nhìn cậu ta, "Anh là thằng khốn, vì sao lại hãm hại tôi!"
Cảnh sát lập tức khống chế cô ấy.
Ngô Diệu Huy nhìn Van Lily bị cảnh sát đè trên đất, giả mù mưa sa nói với cảnh sát, "Không sao, các người để cô ấy đứng dậy đi."
Van Lily nghe, không cảm thấy ấm áp, cảm thấy phát tởm.
"Thằng khốn, tôi nguyền rủa anh không được chết tử tế!"
Ngô Diệu Huy không để ý đến Van Lily đang rít gào, chậm rãi rời khỏi cục cảnh sát.
Nhìn mặt trời bên ngoài, cậu ta thoải mái vươn tay.
Không khí tự do thật tốt!
Người không vì mình, trời chu đất diệt, ai bảo cô vừa lúc có thù oán với Quyền vương làm gì.
Ngô Diệu Huy nhìn thoáng qua cục cảnh sát phía sau, tâm tình sung sướng leo lên xe bay rời đi.
Khi một nhà Ngô Ngạn Tuấn chu toàn chuyện Ngô Diệu Huy, Bắc Vũ Đường đã tìm người nhà của Tiểu Na Na và Tiểu Đông Đông.


Người nhà Tiểu Đông Đông cách họ khá gần, nên họ lên đường đến tinh cầu nhà cậu bé ấy trước.
Bọn họ cũng không đưa cậu bé về nhà ngay, mà hỏi thăm tình huống xung quanh trước, biết cha mẹ của Tiểu Đông Đông dẫn cậu đến tinh cầu khác du lịch, vô ý để lạc mất cậu.

Mẹ cậu đến giờ vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm cậu.

Chắc chắn là cha mẹ không cố ý vứt bỏ, Bắc Vũ Đường mới yên tâm đưa cậu bé về.
Tiễn Tiểu Đông Đông đi rồi, tiếp sau đó họ đến tinh cầu sao Mộc khá xa xôi.
Tinh cầu sao Mộc là một tinh cầu loại nhỏ, tài nguyên thiếu thốn, cư dân sinh hoạt nơi này có trình độ không quá cao, bởi vì cách xa trung tâm Đế quốc, đoàn người Bắc Vũ Đường ngồi phi thuyền bảy ngày mới tới.
Sau khi đến tinh cầu sao Mộc, họ cũng không đưa Tiểu Na Na qua ngay, mà điều tra trước.
Qua kết quả điều tra được từ hàng xóm, Bắc Vũ Đường cảm thấy nghi ngờ.
Theo cách nói của hàng xóm, Tiểu Na Na bị dã thú bắt, đã chết rồi.

Đây là lời cha mẹ ruột của Tiểu Na Na nói, rừng rậm xung quanh thường có dã thú lui tới, cũng không phải không có trẻ em bị dã thú ngậm đi.
Vậy nên khi cha mẹ Tiểu Na Na nói vậy, hàng xóm xung quanh không cảm thấy kì lạ.
Bắc Vũ Đường nhìn đứa bé bên cạnh, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
Tiểu Na Na nhìn thấy mẹ, muốn chạy tới, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn cản.
Tiểu Na Na nói với Bắc Vũ Đường, "Đó là mẹ."
"Na Na, em có nhớ lần cuối thấy mẹ là khi nào không?"
Tiểu Na Na cười nói, "Công viên giải trí.

Mẹ dẫn em đi công viên giải trí, chơi vui lắm."
"Sau đó thì sao?"
"Không biết."
Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Na Na rời đi.
Đêm đó, Bắc Vũ Đường và Tiểu Phong Dực lặng lẽ lẻn vào nhà Tiểu Na Na.
"Ban ngày anh thấy một đứa trẻ trông rất giống Na Na." Người phụ nữ nói.
Người đàn ông trung niên uống rượu, chẳng để ý mấy, "Đó là ảo giác của bà thôi.

Cả đời này nó sẽ không thể xuất hiện ở tinh cầu sao Mộc được nữa."
"Không biết giờ Na Na ở đâu? Ông có thể liên hệ với người mua không, tôi muốn hỏi xem giờ Na Na có sống tốt không." Người phụ nữ trung niên nói.
Trẻ em đều là thịt trong tim người mẹ, bà cũng bất đắc dĩ lắm mới đồng ý bán con mình.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt không kiên nhẫn, "Bà có thấy phiền không, tôi đã bảo nó không về thì nó sẽ không trở về nữa."
"Ông không thương nó, nhưng tôi thương.

Tôi chỉ muốn biết nó có sống tốt không thôi." Người đàn ông dường như thấy phiền quá, "Nó còn sống được là tốt lắm rồi."
"Ông có ý gì?" Người phụ nữ trung niên giật mình.
Người đàn ông lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, "Không có gì."
"Ông nói rõ ràng cho tôi.

Rốt cuộc ông đã bán Na Na đi đâu?" Người phụ nữ trung niên vội vàng bắt lấy tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên ném bà ra, dường như vì làm bà hết hy vọng, dứt khoát nói thẳng, "Tôi bán nó cho người của gia tộc Ugra."
Sắc mặt người phụ nữ trung niên đại biến, "Đồ khốn! Sao ông có thể bán con cho người Ugra! Mấy đứa nhỏ lúc trước có phải cũng bị ông bán cho chúng không?"

Người đàn ông trung niên chẳng quan tâm nhiều nữa, "Đúng vậy."
Người phụ nữ trung niên lùi về sau, ngã bệt xuống đất, sau đó gào khóc, miệng không ngừng mắng người đàn ông trung niên không phải người.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng người này còn chẳng cả bằng súc sinh.
Bắc Vũ Đường nghe đến đó, nhìn hai vợ chồng họ một cái, xoay người rời đi.
Nếu cô đưa Tiểu Na Na về, họ có thể sẽ bán cô bé một lần nữa.
Người đàn ông kia không phải người, mà người phụ nữ kia cũng có sai.
Họ dựa vào việc bán con để kiếm tiền sinh hoạt, khiến cô cực kỳ khinh thường.
Trên đường về, Tiểu Phong Dực đã đoán được đại khái quyết định của Bắc Vũ Đường, nhưng cậu vẫn hỏi, "Chị, Tiểu Na Na......"
"Đi theo chúng ta." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Tiểu Phong Dực thông minh không phản bác, vì cậu biết, dù cậu có phản bác thì cô cũng sẽ nỗ lực thuyết phục cậu.

Thay vì như thế, chẳng bằng cậu yên lặng đồng ý, sau này lại tìm cơ hội tiễn con nhóc kia đi.
Khi họ chuẩn bị quay về tinh cầu Thủy Lam, Bắc Vũ Đường bớt thời gian xem tiến triển vụ Quyền vương, vừa xem, cảm giác mình phải mở rộng tầm mắt với một nhà Ngô gia.
Bán đứng bạn gái, giả mạo chứng cứ, chỉ vì thoát tội.
Từng chuyện như vậy, cũng chỉ có Ngô gia mặt dày vô sỉ kia mới làm ra được.
Vốn dĩ Bắc Vũ Đường chỉ muốn cho Ngô gia chút phiền toái, coi như thu ít lãi, không ngờ họ lại tặng cô một món quà lớn như vậy.

Nếu cô không nhận, vậy chẳng phải xin lỗi họ rồi sao.
Án tử Quyền vương đã xử lý xong, tinh cầu Thủy Lam khôi phục lại như thường.

Đoàn người Bắc Vũ Đường trực tiếp trở lại tinh cầu Thủy Lam, thuê nhà ở một tiểu khu tốt.
Ban đêm cùng ngày, Bắc Vũ Đường tìm được người làm chứng đã chứng minh hắn thấy Van Lily vào khu biệt thự Lam Tinh.
Người nọ đang thảnh thơi xem TV trong nhà, thấy một người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình thì bị dọa choáng.
"Anh...!Anh là ai?" Người đàn ông kinh ngạc nhìn, hắn hô với người máy quản gia, "PP, báo nguy."
Nhưng mà, người máy giống như không nghe thấy, không có phản ứng.
Người đàn ông thấy vậy thì biết người máy của mình đã bị động vào rồi.
"Anh muốn tiền, tôi có thể cho." Người đàn ông rất phối hợp.
Giọng nói khàn khàn vang lên, "Không, tôi không cần tiền.

Tôi đến chỉ vì muốn anh nói thật."
"Nói thật cái gì?" Người đàn ông nghi hoặc.
"Nhìn vào màn ảnh, nói cho toàn bộ dân chúng tinh tế, anh có thật sự thấy Van Lily tiến vào khu biệt thự Lam Tinh không.

Đừng nói dối, người nói dối sẽ bị cắt lưỡi đấy."
Uy hiếp trắng trợn khiến người đàn ông do dự.
"Suy nghĩ cho kỹ.

Lưỡi anh quan trọng hơn, hay là tiếp tục giúp những kẻ đó làm giả chứng cứ quan trọng hơn." Bắc Vũ Đường rút con dao sắc bén ra, nắm trong tay thưởng thức.
Người đàn ông có thể cảm nhận được đối phương không đùa, nếu mình nói dối, lưỡi của mình sẽ khó giữ.
"Tôi nói, tôi nói."
Người đàn ông nhìn con dao trong tay cô, không dám mạo hiểm.

"Ngày đó tôi cũng không thấy Van Lily tiên vào tiểu khu Lam Tinh, sở dĩ tôi nói vậy là vì có người cho tôi tiền, bảo tôi làm chứng.

Người cho tôi tiền là Ngô Ngạn Tuấn."
Bắc Vũ Đường tắt chức năng ghi hình.
Sau khi hắn nói xong, cô đánh ngất hắn rồi rời đi.
Ngay sau đó, cô lại đến nhà mấy người làm nhân chứng giả, bắt họ nhìn camera nói thật.
Bắc Vũ Đường trực tiếp tuyên bố những video này lên trang web lớn nhất tinh tế, những video này nhanh chóng được share lại vô số lần.
Chuyện Quyền vương vừa hạ màn, nào ngờ bên trong còn có nội tình như vậy.
Chuyện lần này khiến toàn dân oanh động.
"Má! Quan viên chính phủ ở tinh cầu Thủy Lam ăn gì mà lớn thế? Tấm màn đen to như vậy mà chẳng nhận ra luôn à?"
"Trước đó tôi đã thấy nghi rồi, cô gái tên Van Lily kia sao có thể giết được Quyền vương.

Quả nhiên là có tấm màn đen."
"Hừ, tôi thấy không phải chính phủ tinh cầu Thủy Lam vô năng, mà là họ cố tình bao che cho hung thủ, tùy tiện tìm một người chịu tội thay mà thôi."
......
Van Lily vốn sẽ bị đưa đến ngục giam thành Tây hai ngày tới cũng vì chuyện video mà tạm hoãn.
Cảnh sát tinh cầu Thủy Lam lại một lần nữa thẩm tra xử lý chuyện này, Ngô Ngạn Tuấn và Ngô Diệu Huy cùng bị bắt.
Những nhân chứng giả cũng đều bị mời đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Chuyện này còn không ngừng lên men trên mạng tinh tế, qua kiểm tra đối chiếu sự thật, cùng vợ sự lên án của những nhân chứng giả, chứng thực Ngô Ngạn Tuấn thu mua nhân chứng, giả tạo chứng cứ.

Căn cứ theo pháp luật tinh tế, hành vi của Ngô Ngạn Tuấn được quy vào tội gây trở hại nghiêm trọng đến tư pháp tinh tế, lừa gạt sở cảnh sát, đồng thời mưu hại Van Lily.
Ngô Ngạn Tuấn nhanh chóng bị phán 3 năm tù, đồng thời bị phạt ba triệu đồng tinh tế.
Còn Ngô Diệu Huy, vì mưu hại Van Lily, tội nhẹ hơn nhiều so với Ngô Ngạn Tuấn, nên chị bị phán một năm, xử phạt 500 nghìn đồng tinh tế.
Hai người đàn ông trong nhà đều xảy ra chuyện khiến Thi Tiểu Thi luống cuống.
Thi Tiểu Thi tìm đến Van Lily được phán vô tội thả tự do.
Van Lily nhìn thấy người phụ nữ mười phần quý khí trước kia giờ khó nén nổi nét tiều tụy trên khuôn mặt.
Thi Tiểu Thi thân mật gọi, "Lily, bác gái muốn nhờ cháu một việc."
Van Lily không nói gì, nhẹ nhàng quấy đồ uống trước mặt, không có ý định lên tiếng.

Truyện Mỹ Thực
Thi Tiểu Thi thấy vậy, chủ động nói tiếp, "Lily, cháu có thể vì tình cảm ngày xưa mà hủy bỏ kháng án với Diệu Huy và cha thằng bé không?"
Hai chữ tình cảm khiến trái tim của Van Lily đau đớn, đồng thời cũng gợi nên ký ức không tốt của cô, khiến sắc mặt cô trở nên âm trầm.
"Tình cảm?" Van Lily cười nhạo, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Đừng nói hai chữ này ra.

Khi con trai bà kéo tôi ra gánh tội thay có từng nghĩ tới tình cảm không? Khi con trai bà kéo tôi ra cõng nồi, giữa hai chúng tôi đã chẳng còn tình cảm gì nữa rồi."
Thi Tiểu Thi vội vàng dịu dàng trấn an, "Chuyện này là Diệu Huy sai, nhưng nó cũng là bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng."
"Nỗi khổ?" Van Lily lạnh lùng nhìn Thi Tiểu Thi, "Nỗi khổ của anh ta là đẩy tôi đi chịu chết.

May mà có người chính nghĩa giúp đỡ, nếu không tôi sẽ thành kẻ chết thay Ngô gia.

Đây là nỗi khổ của các người hả."
"Không, không phải như vậy." Thi Tiểu Thi vội biện giải, "Chúng ta định cứu cháu, chỉ là chưa tới kịp."
Van Lily chỉ mặt cô ta, hỏi từng câu từng chữ, "Bà thấy trên mặt tôi có phải đang viết hai chữ Đứa ngốc không? Bị các người lừa một lần khiến bản thân suýt nữa mất mạng, còn muốn lừa tôi lần thứ hai à? Mơ đi! Muốn tôi hủy bỏ ư, tuyệt đối không thể."
"Chúng ta có thể bồi thường cho cháu, chỉ cần cháu đưa ra một mức hợp lý." Thi Tiểu Thi chuẩn bị dùng tiền tài mua chuộc.
"Không cần.

Tôi không thèm một đồng nào của Ngô gia các người.

Tôi chỉ muốn Ngô gia các người trả giá."
Thi Tiểu Thi đã nói hết lời hay, nhưng thấy thái độ của Van Lily vẫn như vậy, lửa giận cũng bắt đầu bùng cháy, "Van Lily, cô thật sự phải quá đáng như vậy sao?"

"Quá đáng? Khi các người hãm hại người khác, sao không thấy mình quá đáng nhỉ? Giờ tôi đang bảo vệ quyền lợi của bản thân, đó là quá đáng à?" Van Lily mắt lạnh nhìn Thi Tiểu Thi.
Trước đó quen Ngô Diệu Huy, cô luôn nịnh bợ Thi Tiểu Thi, nhưng cô ta trước sau đều khinh thường cô.

Dù cô có làm gì, cô ta cũng không vừa lòng.
Giờ đến đây cầu xin người ta mà còn đúng tình hợp lý đến như vậy.
"Tôi cảm thấy thật may mắn khi nhìn thấy rõ bộ mặt ghê tởm của các người sớm.

Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không hủy bỏ.

Chồng và con bà cứ chờ ngồi tù đi." Dứt lời, Van Lily cầm đồ rời đi.
Thi Tiểu Thi tức đến xanh mặt.
Cô ta biết ngay Van Lily này chẳng ra gì, quả nhiên, cô ta không nhìn lầm.
Bên Van Lily không thể xuống tay, Thi Tiểu Thi chỉ có thể tìm đến nghị viên Đức Xuyên.
Cô ta cầm dược phẩm quý báu tới cửa, lại bị nghị viên Đức Xuyên đuổi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội vào nhà.
Cô ta không từ bỏ, tiếp tục tới cửa, cuối cùng bị người nhà Đức Xuyên cảnh cáo.
Nếu còn tới, họ sẽ không khách khí với cô ta.
Thi Tiểu Thi biết họ định thấy chết mà không cứu.
Cô ta suy sút ngã ngồi xuống đất, không biết phải làm thế nào.
Khi về đến nhà, cô ta kinh ngạc khi thấy một người đang ngồi trên sofa.

Người nọ đeo mặt nạ, ngồi rất nhàn nhã.
Phản ứng đầu tiên của Thi Tiểu Thi là báo nguy, ra lệnh cho người máy quản gia, lại phát hiện người máy quản gia chẳng có phản ứng gì cả.

Cô ta không tin, tiếp tục thao tác, vẫn không có phản ứng.
Người thần bí ngồi trên sofa chẳng ngăn cản.
"Đừng phí công." Giọng nói khàn khàn thành công khiến Thi Tiểu Thi dừng lại.
Thi Tiểu Thi cảnh giác nhìn qua, "Anh là ai? Anh muốn làm gì?"
"Tôi là người tới giúp đỡ cô."
"Có ý gì?" Thi Tiểu Thi nghi hoặc.
"Không phải cô đi cầu người mọi nơi vì muốn cứu chồng con mình ra sao? Tôi có cách để họ ra ngoài." Người thần bí nói.
"Anh nói thật?" Thi Tiểu Thi kinh hỉ, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, còn sinh ra nghi ngờ, "Anh thật sự có thể cứu họ ra?"
"Ha hả." Người thần bí cười khẽ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta, "Có muốn biết vì sao những nhân chứng đó lại đột nhiên cắn ngược không?"
Thi Tiểu Thi mới đầu còn chưa phản ứng lại, một lúc sau, cô ta vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhìn người thần bí, "Là anh! Là anh khiến chúng sửa lời khai! Là anh quay video đăng lên mạng tinh tế, đúng không?!"
"Đúng vậy, không sai, chính là tôi." Người thần bí rất thẳng thắn nhận.
"Vì sao anh lại làm như vậy?" Thi Tiểu Thi rất tức giận trừng đầu sỏ gây tội trước mắt.
"Chẳng lẽ cô không biết người trên mạng tinh tế khen tôi thế nào à? Tôi là hóa thân của chính nghĩa, thấy chuyện như vậy, tất nhiên là phải quản, còn cần lý do gì sao?"
Thi Tiểu Thi âm thầm sờ ngăn tủ, muốn rút súng trong ngăn kéo ra, chỉ là cô ta còn chưa thành công đã nghe người thần bí nói, "Tốt nhất là cô đừng có nhúc nhích.

Nếu cô nhúc nhích, tôi đảm bảo với cô, cô còn chưa lấy được đồ đã không còn mạng để thấy ánh sáng ngày mai đâu."
Thi Tiểu Thi kinh ngạc, người này có mắt sau gáy sao, vì sao lại thấy được hành động của cô ta? Vì người thần bí quá lợi hại, Thi Tiểu Thi không dám cử động nữa.
Người thần bí từ từ đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt cô ta, nói rất rõ ràng, "Tôi có thể khiến họ vào, tương tự, cũng có thể để họ bình yên vô sự ra.

Nhưng còn phải xem cô có thể trả giá đến mức nào cho họ."
Thi Tiểu Thi do dự, người đàn ông thần bí này rất lợi hại, khiến cô ta mơ hồ chờ mong, "Anh thật sự có thể để họ bình yên vô sự ra ngoài?"
"Đúng vậy, chỉ cần cô có thể trả một cái giá tương xứng, tôi có thể để họ bình yên vô sự ra ngoài.
Thi Tiểu Thi do dự mãi rồi mới hỏi, "Anh muốn cái gì?"
Đôi mắt sắc bén của người thần bí đánh giá dáng người được bảo dưỡng tốt của Thi Tiểu Thi từ trên xuống dưới.
Thi Tiểu Thi vừa thấy ánh mắt đó, sắc mặt khẽ thay đổi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương