Tác giả: Vân Phi Mặc
Tú Hồng nhìn nam trang trước mặt, nghi hoặc hỏi, “Đây là?”
“Muội chỉ muốn trở thành thê tử của Trương Đan Phong hay là trở thành người hắn yêu thương?” Bắc Vũ Đường hỏi.

Tú Hồng không cần suy nghĩ: “Tất nhiên là người sau.

Nhưng mà, hắn thích...”.

ngôn tình hoàn
Hai chữ cuối khiến nàng ấy khó có thể lên tiếng.

“Chẳng lẽ tỷ có cách?” Tú Hồng nghĩ đến khả năng này, ánh mắt nhìn nàng thay đổi.

Thật ra, ở chung mấy ngày, Tú Hồng có cảm giác thân phận của nàng không đơn giản, học thức uyên bác, là một người tài giỏi.

“Có, chẳng qua không chắc chắn sẽ thành công, chỉ có tỷ lệ nhất định.” Bắc Vũ Đường cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào, nhưng phải thử thì mới biết được.

“Dù chỉ có một tia hy vọng, muội cũng nguyện ý thử.”
“Vậy được, giờ muội ngoan ngoãn nghe lời ta, làm theo lời ta nói.

Giờ mặc bộ này vào đi.”
Tú Hồng không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn mặc y phục.

“Từ giờ trở đi, muội là một nam tử.

Giờ muội lấy thân phận một nam tử để tiếp cận hắn.

Theo quan sát của ta, Trương Đan Phong thích nam tử nhu nhược, bản thân muội là nữ tử, giả trang nam tử thì vừa đúng là loại hình hắn thích.”
“Khi muội nhìn thấy hắn, tuyệt đối không được để lộ hảo cảm của mình, còn phải lộ ra biểu cảm chán ghét hắn.”
Tú Hồng nghe không hiểu hỏi lại, “Vì sao? Vậy không phải đẩy hắn ra sao? Vậy thì sao muội khiến hắn thích muội được?”
Nếu là lúc trước, Bắc Vũ Đường cũng không hiểu.

Nhưng đã đi qua mười mấy vị diện, nàng hiểu một đạo lý, không chiếm được mới là tốt nhất.

“Tú Hồng, muội cũng biết đại đa số nam nhân đều tiện, không chiếm được mới là tốt nhất.

Quá dễ dàng đạt được thì họ sẽ thường dễ vứt bỏ.

Tình cảm cũng vậy.

Hắn không chiếm được muội thì càng muốn chinh phục muội, đây chính là nam nhân.”
Tú Hồng lần đầu tiên nghe được ngôn luận này, cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng nghe lại thấy đúng đúng.

“Muội hiểu rồi.”
Nàng ấy chỉ có thể chọn tin nàng, vì nàng ấy không thể nghĩ ra được lý do gì khiến nàng hại mình.

Lần này Bắc Vũ Đường hoá thân thành một nha hoàn đi theo thiếu gia Tú Hồng.

Họ đến hội thơ nổi danh nhất phủ Lâm Châu, nơi này có vô số tài tử tụ tập.

Trương Đan Phong là văn nhân, tất nhiên sẽ đến đây ngâm thơ đối câu với người khác.

Hai người Bắc Vũ Đường đến cũng không khiến đám người chú ý.

Tú Hồng nhìn các công tử ngày thường cao cao khó với, cũng có chút bồn chồn, chân cũng run run, dường như tuỳ lúc sẽ ngã xuống đất.

Bắc Vũ Đường ở sau đỡ eo nàng ấy, thấp giọng nói: “Giờ muội là quý công tử nhà quan, thân phận cao hơn họ, sao phải sợ.”
Tú Hồng thầm cười khổ, toàn là giả mà, có phải thật đâu, nên làm sao mà nàng ấy có được khí phách và sự tự tin kia giờ.

Bắc Vũ Đường chỉ có thể hạ một liều thuốc mạnh, “Muội có còn muốn trở thành thê tử của Trương Đan Phong không?”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Tú Hồng đứng thẳng người, chỉ là biểu cảm trên mặt cứng đờ, nhưng mà, biểu cảm cứng đờ này có thể coi thành băng lãnh vô cảm, cũng không phải quá tệ.

Lúc này mọi người đang lấy Hoa làm đề thơ, vừa lúc đến lượt Trương Đan Phong.

Hắn vịnh một bài về mai, khiến mọi người rất tán thưởng.

Tú Hồng thấy mọi người tán dương người trong lòng mình, đáy lòng cũng cảm thấy vinh dự, tự hào.


Nhưng mà, lập tức có người nhảy ra, áp bài vịnh mai của Trương Đan Phong xuống, mà người làm ra câu thơ kia là đối thủ một mất một còn của Trương Đan Phong – Vạn Lâm Ngọc.

“Táp sảng dục xuân huy, chi đầu tịnh lệ phỉ.

Noãn kỳ đề tảo đáo, ngọc điệp cạnh manh phi.” Vạn Lâm Ngọc nhẹ lay quạt lông, mỉm cười vịnh ra.

(Tắm mình trong nắng xuân, những nhành hoa tươi thắm.

Tiết trời ấm áp đến, bướm ngọc rộn ràng bay.)
“Thơ hay, thơ hay.”
“Ngọc điệp cạnh manh phi, dùng hay lắm.”
Người xung quanh khen Vạn Lâm Ngọc không dứt, trực tiếp áp Trương Đan Phong xuống.

Nụ cười bên môi Trương Đan Phong hơi cứng lại.

Tú Hồng thấy Trương Đan Phong bị khinh bỉ, vẻ mặt nôn nóng, lại nghe được tiếng Bắc Vũ Đường.

“Đứng đây lo lắng suông thì có ích gì, lên làm một bài thơ áp Vạn Lâm Ngọc là được.”
“Muội không biết mà.”
Nàng ấy vừa dứt lời, lại nghe được âm thanh thấp thấp vang lên bên tai.

“Kim ngân hoa hương u, nghênh hạ khai đáo thu,
Phong điệp hoa gian vũ, lưu oanh hí đằng thu.
Bả tửu bằng lan toạ, thanh hinh giải trần ưu,
Sơ tâm nhân ý cựu, tuý ngoạ mộng Trang Chu.”
(Hương kim ngân u nhã, chào hè đón thu qua,
Ong bướm dập đôi cánh, vàng anh hót trên cành.
Ngồi tựa nâng ly rượu, thanh hinh giải ưu sầu,
Tâm ta vẫn như cũ, say giấc mộng Trang Chu.)
Tú Hồng còn chưa phản ứng lại đã nghe Bắc Vũ Đường thúc giục.

“Còn sững sờ ở đó làm gì, mau đọc đi.”
Tú Hồng vụng về lên tiếng, bị Bắc Vũ Đường thúc giục mà cao giọng vịnh ra bài thơ này.

Mới đầu giọng nàng ấy còn không lớn, nhưng càng nhiều tài tử nhìn mình, Tú Hồng lại càng bình tĩnh, vịnh rõ ràng hết bài thơ.

“Say giấc mộng Trang Chu, hay, thật sự là hay.”
“Bài thơ này rất tuyệt.”
Vạn Lâm Ngọc và Trương Đan Phong cũng cùng nhìn qua Tú Hồng, người trước hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thoải mái lại.

Người sau thì lại có chút hưng phấn, trên mặt không giấu được vui mừng.

Bắc Vũ Đường nhìn biểu cảm của Trương Đan Phong, biết bước đầu tiên đã thành công.

Bài thơ của họ đã chèn ép địch thủ của Trương Đan Phong, tất nhiên hắn sẽ có ấn tượng tốt về họ, càng khiến hắn chú ý Tú Hồng.

Mọi người thấy Tú Hồng lạ mặt, có người hỏi, “Vì huynh đài này, ta nhìn ngươi không quen lắm, không biết là học ở đâu?”
Tú Hồng dọn lời kịch đã chuẩn bị trước ra, “Tại hạ chỉ đến đây du lịch, vừa lúc nghe nói nơi này là nơi tài tử phủ Lâm Châu tụ tập nên đến.”
“Không biết huynh đài xưng hô thế nào?” Có người truy hỏi.

“Tại hạ họ Trương, tên Tử Lâm.”
“Tử Lâm huynh có lễ.”
Mọi người sôi nổi tiến lên tự giới thiệu, Tú Hồng nghe mà choáng cả đầu, đến khi Trương Đan Phong tiến lại, Tú Hồng đã hơi cứng người.

Sau đó, dưới sự âm thầm trợ giúp của Bắc Vũ Đường, Tú Hồng nhanh chóng hoà nhập vào đám người.

Mỗi lần Vạn Lâm Ngọc ngăn chặn Trương Đan Phong, Bắc Vũ Đường sẽ nhắc Tú Hồng ra tay, qua vài lần như vậy, Vạn Lâm Ngọc cũng nghi ngờ có phải mình đắc tội người ta rồi không, mà một người khác thì hoàn toàn ngược lại.

Trương Đan Phong có ấn tượng rất tốt với vị Tử Lâm huynh đột nhiên xuất hiện này.

Sau khi kết thúc, Bắc Vũ Đường thấp giọng nhắc, “Lát nữa Trương Đan Phong sẽ qua, muội không thể nhiệt tình quá, cũng không thể xa cách quá.”
“Hắn sẽ qua?” Tú Hồng rất kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường không nói gì, vì phía sau đã truyền đến giọng nói có phần vội vàng của Trương Đan Phong.

“Tử Lâm, xin dừng bước.”

Tú Hồng nhìn Trương Đan Phong đuổi theo, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đến khi nhìn qua Vũ Đường lại đầy bội phục.

“Không biết Tử Lâm huynh có rảnh cùng ta uống mấy chén không?” Trương Đan Phong có lễ dò hỏi.

Tú Hồng theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cuối cùng lại bị Bắc Vũ Đường véo một cái cho tỉnh, “Cẩn Khuê huynh, tiểu đệ còn có việc, chỉ sợ không thể uống cùng huynh rồi.”
Trương Đan Phong có chút tiếc nuối, “Vậy làm phiền rồi.”
Tú Hồng hơi gật đầu rồi xoay người rời đi.

Đi được vài bước, Tú Hồng lại nghe Bắc Vũ Đường chỉ, quay đầu nói với Trương Đan Phong, “Cẩn Khuê huynh, hôm nay không được, ngày mai thế nào?”
Trương Đan Phong thấy nàng ấy đồng ý thì rất vui vẻ, “Được, ngày mai ở Thủ Xuân Các, không gặp không về.”
Trương Đan Phong nhìn theo bóng Tử Lâm huynh mà vô cùng hưng phấn.

Trước đó có rất nhiều người mời Tử Lâm nhưng hắn đều từ chối, không ngờ mình lại thành công.

Khi Trương Đan Phong hưng phấn, Tú Hồng về trên xe rồi cũng là kích động, nắm chặt tay Bắc Vũ Đường, “Mộc tỷ tỷ, hắn hẹn muội ra ngoài, hẹn riêng muội ra ngoài.”
Bắc Vũ Đường vỗ tay nàng ấy, bình tĩnh nói, “Bình tĩnh lại nào.

Giờ vừa mới bắt đầu thôi.

Buổi gặp mặt ngày mai sẽ quyết định cân nặng cảu muội trong lòng hắn.”
“Tỷ nói đi, muội nghe.” Tú Hồng cực kỳ ngoan ngoãn.

“Được.” Bắc Vũ Đường bắt đầu nói tỉ mỉ kỹ càng cho nàng ấy, ngày mai gặp mặt nên dùng thái độ nào đối mặt với hắn.

Bước đầu tiên của họ hôm nay đã thành công, đã khiến Trương Đan Phong chú ý.

Bước thứ hai chính là khiến hắn bị tài văn chương của Tú Hồng thuyết phục, được hắn kính nể.

Bước thứ ba chính là khiến Trương Đan Phong lầm tưởng Tú Hồng giống hắn, do đó để bụng nàng ấy.

Bước thứ ba cũng là bước quan trọng nhất, cần phải khiến Trương Đan Phong sinh ra hảo cảm và dục vọng chiếm hữu với Tú Hồng.

Sau khi hoàn thành bước ba, Tú Hồng bắt đầu giao hảo với Vạn Lâm Ngọc, cố ý vô tình xa cách Trương Đan Phong, khiến hắn ghen tị, kích thích dục vọng chiếm hữu của hắn.

Bước thứ tư thì phải xem quyết định của Trương Đan Phong, xác định xong thì đến lượt phản ứng từ phía các nàng, cũng chính là mấu chốt thành bại của kế hoạch này.

Đó đều là phương hướng cơ bản trong kế hoạch của Bắc Vũ Đường.

Có câu người tính không bằng trời tính, kế hoạch này sẽ thay đổi dựa theo tình huống thực tiễn xảy ra.

Bắc Vũ Đường kéo dài thời gian nghỉ phép, từ một tuần kéo thành nửa tháng, cố gắng để Tú Hồng và Trương Đan Phong tiến đến bước tri kỷ.

Đến lúc đó, bỏ lơ hắn mấy ngày, vừa lúc nàng có thể vào thế giới nhiệm vụ.

Mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều đi sớm về trễ, người trong viện cũng không biết nàng đang làm gì.

Bên kia, sau khi Phong Ly Ngân đồng ý lời thỉnh cầu của Bắc Vũ Đường thì ngay hôm sau đã bắt đầu dạy Tiểu Tử Mặc học.

“Sư phụ.” Tiểu Tử Mặc hành lễ bái sư với Phong Ly Ngân.

Buổi sáng, trước khi ra cửa, mẫu thân đã nói với bé, thời gian này người trước mắt sẽ dạy bé học.

Phong Ly Ngân hơi nâng tay lên, “Không cần hành lễ bái sư.

Ta chỉ dạy ngươi mấy ngày, không coi là sư phụ.”
Tiểu Tử Mặc lại hơi lắc đầu, đôi mắt đen sáng ngời nghiêm túc nhìn y, “Một ngày là thầy, cả đời là thầy.

Nếu sư phụ đã dạy dỗ con, người chính là sư phụ của con.”
Phong Ly Ngân nhìn đứa trẻ nghiêm túc trước mặt, đôi mắt gợn sóng bất kinh nhiều thêm một tia tán thưởng.

Từ những điều nhỏ nhặt cũng có thể biết phẩm tính của một người thế nào.

Còn nhỏ mà đã hiểu lý lẽ, hiểu tri ân như vậy, là một đứa trẻ tốt.


“Để ta xem con đã học thế nào.

Đã từng đọc những gì?” Phong Ly Ngân hỏi.

“ Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Thông sử......” Tiểu Tử Mặc nói một loạt hơn mười mấy quyển sách.

Phong Ly Ngân nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, dù sao tuổi như bé đọc nhiều sách như vậy cũng coi như lợi hại, lại chưa đến mức khiến Phong Ly Ngân kinh ngạc.

Đương nhiên nếu y biết bé mới học chưa đầy nửa năm thì lại khác.

“Ta kiểm tra trò.

Một chương trong Thông sử ghi lại......”
Y vừa hỏi xong, Tiểu Tử Mặc đã lanh lảnh trả lời, “Thiên Đạo chi sơ, vạn vật phủ bụi trần......”
Bé trả lời xong, chưa được nghỉ ngơi thì câu hỏi tiếp theo đã được nêu ra.

Tiểu Tử Mặc nghiêm túc trả lời từng câu một.

Phong Ly Ngân hỏi liên tục, Tiểu Tử Mặc cũng trả lời được hết.

Hai khắc sau, Phong Ly Ngân vừa lòng thu tay lại.

“Không tệ.

Trò học rất chắc.

Chỉ có Vạn luân tứ thư là vẫn còn có khiếm khuyết.”
Tiểu Tử Mặc hơi ngượng, giọng nói mềm mại, “Con mới bắt đầu học Vạn luân tứ thư.”
Phong Ly Ngân nhấc mày, “Học mấy ngày.”
“Mới đọc ba ngày trước.”
Phong Ly Ngân kinh ngạc, mới học ba ngày mà đã hiểu hơn nửa quyển, thật sự khiến y có chút kinh ngạc.

Phong Ly Ngân nghĩ đến một việc, “Những quyển sách trước trò học trong bao lâu?”
“Bắt đầu học từ năm tháng trước.” Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn trả lời.

Phong Ly Ngân ngẩn người, kinh ngạc nhìn bé.

Y nghĩ bé ít nhất cũng đã phải học hai năm rồi, nào ngờ mới học được năm tháng, từ hoàn toàn không biết gì đến mức này, thiên phú học tập này, tuyệt đối là một trong một vạn.

“Trò biết số học không?” Phong Ly Ngân lại hỏi.

“Biết.”
Phong Ly Ngân suy nghĩ một chút, ra một bài số học đơn giản, “Một tiệm vải có 300 cây, chia làm ba loại, giá cả khác nhau.

Loại thứ nhất mỗi cây 10 văn tiền, loại thứ hai mỗi cây 18 văn tiền, loại thứ ba mỗi cây 23 văn tiền.

Số lượng mỗi loại cũng không giống nhau, loại một có 150 cây, loại hai có 100 cây, loại ba có 50 cây.

Hỏi cửa hàng đã tiêu tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?”
Tiểu Tử Mặc không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra, “Hai lượng 450 văn tiền.” (Roro: Như vậy 1 lượng = 2000 văn)
Đôi mắt Phong Ly Ngân sáng ngời, sau đó hỏi, “Cửa hàng này mỗi tháng nhập hàng ba lần, mỗi tháng cần tốn bao nhiêu?”
“Sáu lượng rưỡi, 350 văn.” Tiểu Tử Mặc nhanh chóng trả lời.

“Loại vải thứ nhất bán 35 văn tiền một cây, loại thứ hai bán 50 văn tiền một cây, loại thứ ba bán 80 văn một cây.

Bán hết số vải vừa rồi, thì một tháng thu được bao nhiêu?”
Phong Ly Ngân cho rằng bé sẽ suy nghĩ một lát, nhưng y vừa nói xong, bé đã đưa ra đáp án.

“Mười bốn lượng rưỡi 400 văn.”
“Trò tính nhẩm rất tốt.” Phong Ly Ngân tán thưởng một tiếng.

Tiểu Tử Mặc lại nói, “Không phải Mặc Nhi tính nhẩm tốt, mà là mẫu thân dạy tốt.

Khẩu quyết phép nhân mẫu thân dạy áp dụng vào có thể tính rất dễ.”
“Khẩu quyết phép nhân?” Phong Ly Ngân chưa từng nghe qua.

“Đúng vậy.”
“Nói ta nghe xem nào.”
“Vâng.” Tiểu Tử Mặc đọc hết một lượt khẩu quyết mẫu thân dạy bé ra.

Phong Ly Ngân nghe mà cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng y lại không có ký ức về nó.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến y hơi nhăn mày.

Khẩu quyết đó cho y cảm giác rất quen thuộc, cứ như là y biết nó, nhưng trong trí nhớ lại không có ký ức nào về nó.

Kỳ quái, quá kỳ quái.


“Trừ nó ra, mẫu thân còn dạy con một phương trình tính toán, có thể tính ra rất nhiều thứ, hơn nữa còn có thể vận dụng trong cuộc sống.” Tiểu Tử Mặc vừa nói đến nó thì lại hưng phấn.

Chỉ là nội dung phương trình khá cao thâm, trước kia bé từng hỏi phu tử, nhưng phu tử nghe mà như lọt vào sương mù, lại khen không dứt miệng với khẩu quyết phép nhân bé đọc ra.

Tiểu Tử Mặc cảm thấy phương trình kia càng hay hơn, nhưng mà trừ mẫu thân, không còn ai biết về nó, khiến bé muốn tham khảo người khác cũng không được.

Tiểu Mặc Nhi bừng bừng hứng thú nói ra hết tri thức toán học bé biết như phương trình, hàm số, vân vân.

Bé còn tưởng rằng y hiểu đã rất giỏi rồi, không ngờ y không chỉ hiểu mà còn thông thạo ngay, vận dụng còn thuần thục hơn cả bé.

“Sư phụ trước cũng từng học sao?” Tiểu Tử Mặc nghi hoặc hỏi.

“Chưa từng.”
Phong Ly Ngân không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, rõ ràng chưa từng tiếp xúc, lại lập tức hiểu ngay, dường như y đã vốn biết được nó từ trước.

Cảm giác này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Chẳng lẽ mình từng mất một đoạn ký ức?
Phong Ly Ngân có vô số câu hỏi, lại không biết bắt đầu giải đáp từ đâu.

Y biết những thứ này, mà mẫu thân đứa bé cũng biết, có phải là một loại liên hệ nào đó không?
Phong Ly Ngân dám khẳng định mình không có ký ức về những tri thức này.

Y gửi bồ câu cho người điều tra việc này, tìm kiếm dấu vết để lại, xem quốc gia nào hoặc gia tộc nào sử dụng những công thức này.

Phong Ly Ngân có dự cảm, có lẽ giải được câu đố này rồi, bệnh của y có thể sẽ khỏi.

Y vốn định chờ vết thương lành hẳn rồi rời đi, giờ xem ra cần phải ở đây lâu hơn.

Trên người nữ tử kia có lẽ có đáp án y muốn biết.

Có tính toán rồi, Phong Ly Ngân bắt đầu cố ý vô tình hỏi thăm chuyện Bắc Vũ Đường từ Tiểu Tử Mặc.

Tiểu Mặc Nhi tuy thông tuệ, nhưng trước mặt người kinh nghiệm đầy mình như Phong Ly Ngân, có nhiều bí mật trong lúc bé chưa hiểu đã lộ ra rồi.

Mà bản thân Tiểu Mặc Nhi lại chẳng biết gì cả.

Phong Ly Ngân học thức uyên bác, hoàn toàn chinh phục được Tiểu Mặc Nhi, càng tiếp xúc với y, bé càng thêm sùng bái.

Tần phu tử lúc trước so với người này, quả là sóng sau xô sóng trước.

Tầm tuổi như Tiểu Tử Mặc mà học được sâu như vậy, chỉ sợ thần đồng nổi danh nhất Đại Chu cũng không bằng.

Trong đình viện nho nhỏ, mọi người đều bận rộn, trừ một mình Đại Hương là người nhàn rỗi nhất.

Đại Hương không chịu ngồi yên, bắt đầu khâu y phục cho tiểu chủ nhân và Vũ Đường tỷ.

Thời gian dần trôi, Bắc Vũ Đường tập trung vào chuyện của Tú Hồng, mà Tiểu Tử Mặc và Phong Ly Ngân ngày ngày học tập, quan hệ hai người ngày càng thân mật.

Mọi người sống trong cùng một sân, lại khó có khi tụ tập lại đủ, đơn giản là vì mỗi ngày Bắc Vũ Đường về thì đều đã là khuya.

Hôm đó, Bắc Vũ Đường từ ngoài về, tâm tình không tệ.

Vì quan hệ của Tú Hồng và Trương Đan Phong đã tiến triển tới bước thứ ba, có thể nhanh chóng bước vào bước thứ ta.

Nàng vừa vào sân, không khỏi nhìn lên nóc nhà, một bóng người cao cao đang ngồi trên đó.

“Muốn một ly không?” Phong Ly Ngân giơ bầu rượu trong tay lên.

Vốn định từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi, “Được.”
Bắc Vũ Đường nhảy lên nóc nhà, ngồi bên cạnh y.

Phong Ly Ngân đưa bầu rượu cho nàng, nàng thuận tay nhận lấy, trực tiếp uống một ngụm.

Bắc Vũ Đường không thích rượu, nhưng cũng biết phẩm rượu.

“Rượu ngon.”
“Nếu thích thì chỗ ta còn mấy bình.”
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, “Không được, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác.

Có thể uống rượu, xem ra thương thế của Phong công tử đã tốt hẳn rồi.”
****
Roro: Ngồi dịch được bài thơ của Mặc gia mà tui thấy tui ngầu vl, mà nó chẳng thấy vần vẻ gì đâu cả, xem ra tui vẫn dốt văn như xưa, đau lòng quớ đi...!
Đau đầu quớ, tui gục đây...!
PS: Thanh hinh là một loại quả nhé các bạn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương