Tác giả: Vân Phi Mặc
"Chị dâu." Phàm là người trong tiểu đội của Tư Trần đều chào cô.

Có người không quen biết Bắc Vũ Đường, nghe họ gọi cô như thế, đã biết người trước mắt là ai.

Bắc Vũ Đường đi vào linh đường, nhìn bức ảnh đen trắng, nở nụ cười chua xót.

Vậy cũng tốt, đến lúc cô rời khỏi thế giới này, anh cũng sẽ không cảm thấy quá đau đớn.

Cô không khỏi sờ ngực, nơi này rất đau, dù biết có thể họ sẽ còn gặp lại ở vị diện sau, nhưng nơi này vẫn rất đau.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, muốn nhìn lại anh một cái, nhìn thấy lại đều là di vật của anh.

Cô không khóc, nhưng mọi người đều cảm nhận được sự bi thương của cô, đó là một cảm giác bi thương không nói thành lời.

"Nén bi thương." Có người tiến lên, không nhịn được an ủi.

Ngay sau đó lại có một người tiến lên, nói với cô, "Nén bi thương."
Mọi người dường như đã hẹn trước, một đám tiến lên, đều nói với cô như vậy.

Bắc Vũ Đường hơi khom lưng với từng người, tuy ở thế giới này họ không danh không phận, nhưng đều đã nhận định đối phương, một tờ giấy làm sao có thể trói buộc họ.

Ba ngày ba đêm, Bắc Vũ Đường và cha mẹ Tư cùng canh giữ ba ngày.

Đối với việc cô ở đây, cha mẹ Tư không nói gì cả.

Họ biết đây là cô gái Tư Trần yêu nhất, là người vợ anh đã chọn, ngay cả di chúc cũng nói đến cô.

Tuy hai người chưa kết hôn, nhưng mẹ Tư đã coi cô thành con dâu mình.

Dù cô có cưới chồng hay không, bà đều sẽ thay Tư Trần chiếu cố cô.

Mộ Tư Trần chôn di vật hạ táng, mà Bắc Vũ Đường lại một lần nữa về Bắc gia.

Cha mẹ Bắc có chút lo lắng nhìn cô, sợ cô luẩn quẩn trong lòng, muốn để cô ra ngoài du lịch giải sầu, lại bị cô từ chối.

Sau nhiều lần Bắc Vũ Đường bảo đảm mình không sao, hai người họ vẫn nửa tin nửa ngờ.

Giờ Bắc Vũ Đường chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ này, trở lại thế giới hiện thực, tiếp tục tiến vào vị diện sau.

- Nước Thái Miến-
Trần Phi Phong bị Hắc Xà mang đi, bị họ bắt đi giám định ngọc thạch, còn thường mang theo Trần Phi Phong vào sòng bạc thắng tiền.

Một số tiền lớn trút vào túi Hắc Xà, Hắc Xà vui sướng vô cùng, đối đãi với Trần Phi Phong tốt hơn trước nhiều.

Nhưng lại càng ngày canh hắn càng chặt, dù có đi vệ sinh cũng có người nhìn chằm chằm.

Trần Phi Phong luôn tìm cơ hội chạy trốn, hắn cũng thử trốn vài lần, cuối cùng đều bị Hắc Xà bắt về.

Hắc Xà ngừa hắn chạy trốn tiếp, sai người đánh gãy chân hắn, để hắn sống trên xe lăn.

Trần Phi Phong hận Hắc Xà, nhưng vì bị uy hiếp, không thể không làm việc cho hắn.

Hôm đó, Trần Phi Phong đi theo Hắc Xà vào sòng bạc, khi định xem át chủ bài của đối phương là gì, tầm mắt lại trở nên mơ hồ.

Hắn định nhãn nhìn lại, đã rõ ràng.

Hắn cho Hắc Xà một thủ thế, Hắc Xà lập tức hiểu át chủ bài của đối phương là gì.

Một tuần trôi qua, Hắc Xà càng ngày càng giàu, mà Trần Phi Phong lại cảm thấy sợ hãi vì dường như đôi mắt hắn có vấn đề.

Trước đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần xuất hiện, khiến lòng hắn luống cuống.

Hắn hiểu rõ, nếu mắt mình có vấn đề, với bản tính độc ác của Hắc Xà, hắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Trần Phi Phong không dám để lộ ra ngoài, không dám nói cho Hắc Xà biết mắt mình có vấn đề.

Trần Phi Phong cho người mua một lọ thuốc nhỏ mắt, ăn một ít đồ ăn làm mát gan sáng mắt, muốn giảm bớt vấn đề của đôi mắt, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Hắc Xà biết gần đây hắn đều dùng mấy thứ này, quan tâm hỏi, "Gần đây có phải không thoải mái ở đâu không?"
Trần Phi Phong không dám nói thật, "Không có, chỉ là mắt cần được bảo vệ, nên bảo họ chuẩn bị ít đồ."
Hắc Xà nghe vậy, vỗ đầu, "Ấy, đều tại anh quên mất việc này.

Chú cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, anh bảo anh em chuẩn bị đồ dùng tốt cho mắt.

Chú còn cần gì thì cứ sai chúng nó."
Trần Phi Phong lãnh đạm gật đầu.

Hắc Xà nhìn đôi mắt Trần Phi Phong, đây là bảo bối, hắn hận không thể cướp đôi mắt kia.

Hắc Xà cũng có suy nghĩ này, nhưng sợ đào ra rồi lại mất tác dụng thì chết toi.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Hắc Xà vỗ vai Trần Phi Phong, rời đi.


Ra bên ngoài, ra lệnh cho người canh giữ cửa, "Nó có bất kỳ động tĩnh nào thì phải báo ngay cho anh.

Chăm sóc nó cho tốt, nếu nó xảy ra chuyện gì thì hỏi tội chúng mày."
"Vâng."
Một tuần sau, Trần Phi Phong hoảng sợ phát hiện tầm mắt mình ngày càng mơ hồ, điều này khiến lòng hắn hoảng loạn.

Hắc Xà muốn dẫn hắn ra ngoài, hắn chỉ có thể lấy lí do thân thể không khỏe để từ chối.

Một hai lần thì Hắc Xà còn tha, nhưng nhiều lần như vậy, Hắc Xà sao có thể đồng ý.

Trong mắt Hắc Xà, Trần Phi Phong chẳng qua là một tù nhân, là công cụ dành tiền tài.

Một công cụ dám phô trương như thế, không phải là tự tìm chết sao.

Một đám người đẩy Trần Phi Phong ra khỏi cửa, lạnh giọng ra lệnh, "Lão đại bảo mày đi mua nguyên thạch với anh ấy."
"Thân thể tôi không khoẻ, để ngày khác đi." Trần Phi Phong nói.

Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh hai tiếng, trực tiếp vung tay lên, hai đàn em tiến lên, một trái một phải nhấc Trần Phi Phong đi.

Trần Phi Phong kinh hãi, "Các người làm gì đấy?! Mau thả tôi xuống.

Tôi nói cho các người biết, còn dám đối xử với tôi như vậy, tôi nói cho lão đại của các người, để ông ta xử lý."
Những người đó căn bản không quan tâm hắn kêu gào, trực tiếp vác hắn lên xe.

Trần Phi Phong nhìn nơi họ đi, đó là nơi hắn quen thuộc nhất.

Trước khi xuống xe, họ mạnh mẽ đeo mặt nạ cho Trần Phi Phong, đặt hắn xuống xe lăn, đẩy hắn tiến về phía trước.

Hắc Xà đi đến trước mặt Trần Phi Phong, "Tiểu Trần, hôm nay có không ít nguyên thạch khai thác được từ hố cũ, chú nhìn kỹ xem."
"Anh Hắc Xà, hôm nay thân thể tôi không thoải mái, để hôm khác đi." Trần Phi Phong nói.

Nụ cười trên mặt Hắc Xà tắt ngúm, lạnh lẽo nhìn hắn, "Tiểu Trần, chú vừa nói cái gì?"
Trần Phi Phong bị ánh mắt lãnh lệ của hắn nhìn đến run rẩy, chỉ có thể căng da đầu đồng ý, "Không có gì, tôi nói, tôi sẽ làm tốt."
Hắc Xà vỗ vai hắn, "Vậy mới đúng."
nói xong, hắn nói với người đi bên cạnh Trần Phi Phong, "Chăm sóc Tiểu Trần cho tốt, cậu ấy có vấn đề gì thì hỏi chúng mày."
Trần Phi Phong bị đẩy vào chợ ngọc thạch, rất nhiều người nhìn thấy Trần Phi Phong đeo mặt nạ bạc thì đều ghé mắt, chỉ vì danh tiếng của hắn ở Thái Miến rất lớn.

Chỉ cần là ngọc bị hắn chọn, không có cái nào giảm giá, bản lĩnh như vậy khiến rất nhiều thương nhân ngọc thạch hâm mộ.

Nhiều người muốn mời hắn xem hộ, nhưng không ai mời được hắn.

"Aiz, trong nước sợ là chỉ có Trần Phi Phong mới so được với ngài Quỷ Diện này." Một thương nhân ngọc thạch nước H cảm khái.

"Còn không phải sao.

Đáng tiếc là Trần Phi Phong mất tích.

Không biết đã đi đâu rồi."
"Tôi nghe nói vì tránh tị hiềm nên tạm thời ẩn cư rồi.

Hẳn qua một thời gian nữa sẽ lại xuất hiện."
Trần Phi Phong nghe họ nói, rất muốn nói cho họ mình là Trần Phi Phong.

Trần Phi Phong chính là chính là Quỷ Diện.

Nhưng, hắn không thể, hắn luôn có người giám thị, chỉ cần hắn hành động, họ sẽ lập tức ngắt ngang.

Trần Phi Phong mặc họ đẩy mình vào chợ, nhìn mao liêu chất chồng như núi, nỗ lực tìm ngọc bên trong, nhưng không nhìn ra, thậm chí chỉ cần hắn nghĩ, trong mắt lại đau.

Không được, không thể nhìn tiếp.

Trần Phi Phong nhắm mắt lại, khi mở ra, trước mắt là sương mù mênh mang, dường như có gì che trước mắt hắn.

Làm sao giờ, làm sao giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, mắt hắn sẽ mù.

Trần Phi Phong sợ hãi, trán ứa mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Là Lâm Uyển Nhi!
Hắn không ngờ Lâm Uyển Nhi lại xuất hiện ở đây.

Trần Phi Phong rất kích động, có lẽ có thể cầu cứu Uyển Nhi, để cô ấy nghĩ cách cứu mình.

Trần Phi Phong thấy được hy vọng.

Nếu còn tiếp tục ở dưới trướng Hắc Xà, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện, đến lúc đó, mạng nhỏ của mình khó giữ rồi.

Trần Phi Phong chỉ phía Lâm Uyển Nhi, những người đó lập tức đẩy hắn qua.

Đến gần Lâm Uyển Nhi, Lâm Uyển Nhi thấy Trần Phi Phong đeo mặt nạ thì nhìn thêm vài lần.

Trên đường đến đây cô ta đã nghe về Quỷ Diện, giờ hắn xuất hiện trước mặt khiến cô ta tò mò nhìn nhiều vài lần.


Cô ta muốn tiến lên chào hỏi, nhưng nhìn thấy hai bảo vệ hung thần ác sát phía sau, nghĩ hắn cũng là như vậy, bằng không sao lại đeo mặt nạ.

Lâm Uyển Nhi không dám nhìn nhiều, thu hồi tầm mắt.

Trần Phi Phong thấy cô ta không nhìn mình nữa, có chút mất mát.

Hắn nghĩ Lâm Uyển Nhi có thể nhận ra mình, nhưng cuối cùng vẫn không.

Nên nói chuyện với Lâm Uyển Nhi thế nào, Trần Phi Phong nhân dịp họ không chú ý, đẩy xe đụng phải Lâm Uyển Nhi.

Lâm Uyển Nhi kinh hô, Trần Phi Phong lập tức đỡ cô ta, khi cô ta ngã xuống, Trần Phi Phong nói bên tai cô ta, "Uyển Nhi, cứu anh."
Lâm Uyển Nhi đột nhiên nghe tiếng Trần Phi Phong, giật mình không thôi.

Thời gian này cô ta vẫn luôn không tìm thấy hắn, cô ta nghĩ hắn không cần mình, không ngờ hắn lại ở đây.

Người giám thị Trần Phi Phong lập tức tiến lên, nâng Lâm Uyển Nhi dậy, kéo ra khoảng cách giữa hai người, để ngăn ngừa Trần Phi Phong nói những lời không nên nói.

"Tiểu thư không sao chứ?" Một người giám thị hỏi.

Lâm Uyển Nhi còn đang khiếp sợ, nửa ngày sau mới phản ứng lại.

Cô ta nhìn hai chân không thể đi lại của Trần Phi Phong, đầy kinh ngạc.

Chân hắn......!
Người giám thị thấy Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm chân Trần Phi Phong, cảnh giác nhìn cô ta, "Tiểu thư, nếu không còn chuyện gì, mời cô rời khỏi đây."
Lâm Uyển Nhi đột nhiên gặp phải đôi mắt hung thần ác sát kia, sợ quá lùi lại vài bước.

Lâm Uyển Nhi rời đi, còn thường thường nhìn lại Trần Phi Phong.

Cô ta hiểu, Trần Phi Phong bị bắt cóc.

Hắn bảo mình cứu hắn, nhưng phải cứu như thế nào?
Lâm Uyển Nhi vẫn còn thích Trần Phi Phong này, nhưng nghĩ hắn đang ở trong hắc bang, cô ta ở đây là trời xa đất lạ, cô ta phải cứu thế nào? Lâm Uyển Nhi gọi cho anh trai, nói hết mọi chuyện lại một lần.

"Anh, anh có thể nghĩ cách cứu anh ấy không?"
"Uyển Nhi, không phải anh không giúp em, mà thật sự chuyện này quá khó khăn.

Thái Miến không phải trong nước, hắc bang ở đó giết người như ma, tàn nhẫn độc ác, nếu chúng ta đắc tội họ, họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Chúng ta còn có công ty con ở Thái Miến, đến lúc đó cả công ty sẽ phải chôn cùng.

Chuyện này không phải chuyện em có thể quản, em cũng không quản được.

Giờ em đang ở đâu?"
Lâm Uyển Nhi rầu rĩ không vui trả lời, "Ở khách sạn."
"Em ở đó, đừng đi đâu cả."
Cô ta vừa ngắt điện thoại không lâu, cửa bị gõ, họ mạnh mẽ mang Lâm Uyển Nhi đi, đưa về nước.

Trần Phi Phong trở về, không mua ngọc thạch, chỉ nói lần này không có hàng tốt.

Hắc Xà rất tin hắn, không nói gì thêm.

Về phòng, Trần Phi Phong luôn chờ đợi, chờ đợi Lâm Uyển Nhi cứu hắn ra ngoài.

Một chờ là chờ cả một tháng trời đằng đẵng, một tháng này, sự khác thường của Trần Phi Phong cuối cùng bị Hắc Xà phát hiện.

Hắc Xà sai người kéo Trần Phi Phong ra.

"Đôi mắt của mày có phải có vấn đề rồi không?" Hắc Xà âm trầm chất vấn.

Trần Phi Phong không dám trả lời, cả người run nhè nhẹ.

"Nói!"
Trần Phi Phong run run, "Không...!Không có."
"Có phải không thật không?" Hắc Xà âm trầm, nâng mấy cái hộp lên.

"Nhìn xem bên trong là cái gì?" Hắc Xà trừng đôi mắt chết nhìn hắn.

Trần Phi Phong nào nhìn ra được trong hộp có gì, giờ đồ vật bình thường hắn còn nhìn không rõ, chỉ có đưa đến trước mặt mới nhìn được mơ hồ.

Trần Phi Phong không nói nên lời, kết cục của việc này rất thảm.

"Dám lừa tao? Hại tao tốn nhiều tiền như thế.

Ông muốn băm mày!"
Trần Phi Phong bị đá từ trên xe lăn xuống, quỳ rạp trên đất, có người đá lên lưng hắn, chân thứ hai, chân thứ ba, một đám người tiến lên, đấm đá hắn.

Vài phút sau, Trần Phi Phong nôn máu tươi, mắt cũng chảy máu, cả người thoi thóp.


Hắc Xà nhìn hắn, lửa giận ngùn ngụt, dường như trước mắt là kẻ thù giết cha.

Đáng tiếc, đồ ngu xuẩn này làm hỏng đôi mắt kia rồi!
"Băm cho chó." Hắc Xà lạnh lẽo ra lệnh.

Đàn em lập tức kéo Trần Phi Phong xuống, hắn muốn xin tha, nhưng cằm đã trật khớp, không nói được câu nào.

Trước khi chết, hắn nhìn thấy cảnh mình trái ôm phải ấp, ôm trọn cả giang sơn và mỹ nhân, cho dù là nhân vật lớn thấy hắn đều phải cúi đầu.

Hắn cảm thấy đời mình vốn nên là như thế.

Trần Phi Phong đã chết, chết trong tay hắc bang.

Sau khi hắn chết, một người trong bang Hắc Xà lén lút đến nơi hẻo lánh gọi một cuộc điện thoại, bên kia là một giọng nữ lạnh băng.

"Trần Phi Phong đã chết."
"Được.

Khoản còn lại sẽ lập tức tới tài khoản của anh."
"Cảm ơn." Người nọ vui sướng ngắt điện thoại, nghĩ đến chuyện người phụ nữ bên kia điện thoại bảo mình làm, chỉ cảm thấy người này còn tàn nhẫn hơn cả những người như mình.

Trước đó mỗi ngày hắn đều bỏ thuốc vào đồ ăn của Trần Phi Phong, hắn tưởng là thuốc độc, không ngờ lại là huỷ đi đôi mắt hắn.

- Nước H-
Bắc Vũ Đường tắt điện thoại, đôi mắt thanh lãnh nhìn bóng đêm đen như mực, đã đến lúc rời đi.

Cô ra vườn, đào cái nhẫn chôn dưới cây lên.

Nhẫn vẫn giống trước, xám xịt, không chút đặc sắc.

Giờ Trần Phi Phong đã chết, cái nhẫn này đã thành vật không chủ.

Bắc Vũ Đường đâm thủng ngón tay, một giọt máu nhỏ lên nhẫn.

Sau đó, cô tiến vào không gian nhẫn.

Giống tư liệu cô đọc, diện tích không gian không quá lớn, chỉ khoảng trăm mét vuông.

Cách đó không xa có một hồ nước, màu nước rất nhạt, thanh triệt thấy đáy.

Cô đi lên uống một ngụm, hương vị ngọt lành ngon miệng.

Trước cô còn có một gian nhà tranh, cô đi về phía nó, thấy rất nhiều mao liêu ngọc thạch ở đây.

Đó đều là nguyên thạch Trần Phi Phong mua về.

Vào nhà tranh, bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường gỗ, một cái giá, một bộ bàn ghế, không còn gì khác.

Bắc Vũ Đường đến trước giá gỗ, trên đó có ba quyển sách cổ, đây là đồ vật có giá trị nhất trong không gian này.

Ba quyển sách trên giá, một quyển y thư, một quyển quyền pháp, một quyển cường kiện thân thể, thật ra là thuật tu tiên.

Ba quyển sách này, trong mắt người ngoài, quyển tu tiên là quý trọng nhất, sau đó là quyền pháp, cuối cùng mới là y thư.

Nhưng trong mắt Bắc Vũ Đường, y thư mới là quan trọng nhất.

Quyền pháp đương nhiên là tốt, nhưng cô có Hàn Băng Chưởng mà hệ thống cung cấp, phẩm chất chắc chắn cao hơn quyển quyền pháp này.

Con thuật tu tiên, với một người từng ở Tu Chân giới như Bắc Vũ Đường, hoàn toàn không chút hấp dẫn.

Trong đầu cô còn rất nhiều bí tịch và công pháp tu tiên cao cấp, đó đều là một khoản tiền lớn, nhưng ở thế giới linh khí thấp như thế này, tu luyện rất, rất khó.

Bắc Vũ Đường cầm lấy quyển y thư cô hứng thú nhất, cô từng học chế độc, cũng từng học y thuật của danh thủ quốc gia, đọc không ít y thư, nhưng y học không phải thứ có thể khống chế hoàn toàn, thế giới rộng lớn, lại nhiều vị diện thế giới, ai cam đoan y thuật mình học dùng được ở mọi thế giới vị diện?
Bắc Vũ Đường ôm quyển y thư, trong đó có rất nhiều nội dung cô từng đọc, từng học, nhưng cũng có không ít thứ cô chưa từng xem, từng học.

Cô xem rất nghiêm túc, xem xong quyển y thư mà vẫn chưa đã thèm.

Xem hết, Bắc Vũ Đường cũng không thấy mệt, cầm quyển quyền pháp qua xem, phẩm cấp tuy không bằng Hàn Băng Chưởng, nhưng cũng là phi phàm.

Hàn Băng Chưởng tuy không tệ, nhưng giai đoạn trước khá râu ria, không có lực sát thương quá lớn, chỉ có tới giai đoạn sau mới biểu hiện ra sự lợi hại của nó.

Bộ quyền pháp trước mắt này lại khác, có thể bù đắp phần thiếu của Hàn Băng Chưởng.

Mấy thứ này Bắc Vũ Đường không thể mang đi, cô chỉ có thể khắc sâu vào trong trí nhớ, ghi tạc vào đầu.

Mất một ngày, cô mới thuộc hiểu quyển quyền pháp.

Còn quyển còn lại, Bắc Vũ Đường chỉ lật qua loa vài tờ, không phải công pháp tu tiên cao thâm gì.

Kiếp trước, Trần Phi Phong vốn huỷ diệt được thế giới này chẳng qua là dựa vào bốn thứ - nhẫn và ba quyển sách này.

Trong bốn thứ này, điểm mấu chốt nhất là quyển thuật tu tiên kia.

Nếu không có nó tồn tại, Trần Phi Phong cùng lắm chỉ là dựa vào nhẫn, trở thành người giàu có và quyền lực, cũng không phải vì tu tiên, muốn sống lâu trăm tuổi, thành tiên mà tìm rút linh khí, rút cạn vị diện này.

Bắc Vũ Đường thiêu huỷ quyển thuật tu tiên, để nó không còn tồn tại nữa.

Còn y thư và quyền pháp, cô vẫn để lại trong không gian.

Nguyên thạch cũng ném hết vào không gian nhẫn.

Bắc Vũ Đường từ nhẫn không gian ra thì thời gian vẫn dừng lại ở lúc cô vừa tiến vào nhẫn.

Bắc Vũ Đường không khỏi nghĩ, nếu hệ thống cũng có công năng này thì tốt, đáng tiếc không thể.

Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường để lại một bức thư ở phòng, yên lặng rời khỏi Bắc gia.


Bắc Vũ Đường đứng bên bờ biển, nhìn mặt trời dần mọc lên ở chân trời, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cô giang hai tay, chiếc nhẫn nắm trong lòng bàn tay lặng yên rơi xuống biển.

Có lẽ có một ngày nó sẽ lại thấy ánh mặt trời, cũng có lẽ nó sẽ vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy đại dương.

Nó thuộc về người có duyên.

"Rời đi." Gió biển thổi câu nói này ra rất xa.

[Bắc đầu đếm ngược truyền tốn, mười, chín, tám, bảy......]
Khi đếm đến một, Bắc Vũ Đường cảm thấy sau mình bị gì đó va chạm mạnh, sau đó cả người cô ngã xuống vực sâu.

Khi linh hồn cô rời đi, cô thấy thân thể mình rơi vào trong biển.

Nửa năm sau, một bóng người cao cao trăm ngàn cay đắng về đến nước H.

Khi máy bay đáp đất, từng chiếc xe quân dụng chờ ở sân bay.

Khi bóng người cao cao ấy xuất hiện trước mắt mọi người, họ vô cùng kinh hỉ.

Hai ngày trước, họ nhận được cuộc gọi lạ từ nước A, họ cũng biết Tư Trần còn sống, việc này khiến mọi người đều khiếp sợ.

Trước khi tới sân bay, họ còn cảm thấy mình bị ảo giác.

Khi tận mắt nhìn thấy người kia, mọi người mới tin là anh còn sống.

"Con trai." Mẹ Tư nước mắt rưng rưng, đây là nước mắt vui sướng, mất mà tìm lại được.

Tư Trần nhìn cha mẹ, nhìn anh em, nhìn bạn bè thân mật, nhưng lại duy chỉ không thấy cô.

Trong vụ nổ lớn kia, anh còn sống, chỉ là mất ký ức.

Nửa tháng trước, anh mới nhớ ra.

Có ký ức, anh lập tức rời khỏi khu rừng kia.

Hai ngày trước mới gọi được mọi người, duy chỉ không gọi được cô.

"Mẹ, cha, con về rồi." Tư Trần nói với cha mẹ Tư.

Cha Tư tiến lên ôm lấy anh, "Về là tốt rồi."
"Dẫn con đi gặp cô ấy." Đây là câu thứ hai Tư Trần nói, một câu này làm mọi người sững sờ, không khí nháy mắt đọng lại, không ai lên tiếng.

Mãi nửa ngày sau, mẹ Tư mới nói: "Trần Trần, Vũ Đường, con bé......"
Tư Trần ngắt lời bà, "Mẹ, mẹ về cùng cha đi."
Mẹ Tư lại lo lắng, con trai bà vất vả lắm mới về, bà không muốn anh lại xảy ra chuyện.

Tuy biết hai người họ quen nhau không lâu, nhưng là mẹ, sao bà lại không hiểu tính con trai mình, một khi nhận định ai, vậy đó là cả đời.

Anh yêu Bắc Vũ Đường bao nhiêu, bà rất rõ.

Nếu cho anh biết Bắc Vũ Đường đã không còn tồn tại trên cõi đời này, bà thật không dám tưởng tượng con trai mình sẽ thế nào.

Gần như mọi người ở đây đều lo lắng, sợ hãi anh biết chân tướng, vì họ đều hiểu Tư Trần, nhưng vì hiểu rõ, nên họ càng sợ.

Ánh mắt họ, biểu cảm của họ, đã nói cho anh đáp án.

Cho dù đáp án này, anh đã sớm đoán được, nhưng tim vẫn đau, đau vô cùng.

Tư Trần ngồi trên xe, nói với lão ngũ ngồi ghế lái, "Đi thôi."
Lão ngũ muốn nói lại thôi, cuối cùng khởi động xe, xe từ từ rời khỏi sân bay.

Bọn họ biết, chuyện này không giấu được, cuối cùng anh cũng sẽ biết chân tướng.

Trước mộ, Tư Trần đứng lặng, nhìn cô gái mỉm cười thật tươi trong tấm ảnh.

Lúc này, trong mắt anh không phải là khuôn mặt trên ảnh, mà là dung nhan khuynh quốc khuynh thành trong trí nhớ.

Tư Trần nhẹ nhàng nói với bức ảnh, "Chờ anh."
Đó là một lời hứa hẹn, càng là một chấp niệm sâu nặng, như khắc lời hứa này vào sâu trong linh hồn.

Đám người lão ngũ ở nơi xa lo lắng nhìn Tư Trần.

"Mấy người nói lão đại có bị luẩn quẩn trong lòng không?" Lão ngũ lo lắng nói.

"Nỗi đau trong lòng, có thể vượt qua không thì chỉ có thể dựa vào chính mình."
Mọi người không nói gì, lo lắng nhìn Tư Trần đứng trước mộ bia.

Nửa giờ sau, Tư Trần rời đi, anh rất bình tĩnh, không những không khiến mọi người an tâm, ngược lại còn càng thêm bất an, cứ thấy không thích hợp.

Nhưng, từ ngày ấy, anh vẫn cư xử rất bình thường, huấn luyện như bình thường, chấp hành nhiệm vụ như bình thường.

Lâu dần, mọi người cũng yên lòng.

Chỉ là, trong đám người, có người già đi, có người qua đời, anh lại vẫn cô độc một mình.

Ban đầu mọi người nghĩ Tư Trần cũng không yêu Bắc Vũ Đường như họ nghĩ, bởi vì anh không bi thương, không đau khổ, nhưng tháng năm dài đã nói cho mọi người đáp án của anh.

Không bi thương, không có nghĩa là không đau.

Sống, như đã chết.
****
Roro: Mọi người ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương