Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
-
Chương 123: Thế giới 7 - Công lược tiến sĩ cuồng loạn (29)
Vân Di xoa xoa lưng Tần Mặc, vỗ nhè nhẹ. Cô hiểu được, dưới cái vẻ mặt mặt gian tà, âm hiểm kia vẫn là một tâm hồn của tiểu hài tử, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành.
" Ổn rồi! Đừng buồn... tôi cho anh giết tôi... Thế nào! Điều đấy thỏa mãn anh chứ?" Vân Di dỗ dành, cô nhe răng cười còn khó coi hơn cả khóc, Vân Di đau đến xây xẩm mặt mày. E rằng cô không thể trụ lâu được nữa.
Vân Di cắn chặt răng, mặc dù thể trạng của cô hiện giờ là zombie nhưng zombie đâu có khả năng tự hồi phục vết thương đâu, cho dù cô có là zombie cấp cao đi chăng nữa. Sinh mệnh hiện tại của cô được máy tính thông báo, đang không ngừng tăng lên đến chóng mặt. Chưa kể cô đang khá hao tổn sức để giữ được cái tư thế này. Vân Di nuốt nước bọt, hít một ngụm khí lạnh, mong sao mình có thể cầm cự nổi.
Tần Mặc cứ vậy ngốc lăng, đến chiếc dao bị tuột khỏi tay từ khi nào gã cũng chẳng rõ. Sao vòng tay của chị ấy ấm áp thân thuộc và an tâm đến vậy. Thậm chí người mẹ ruột thịt của gã còn chẳng đem đến cảm giác gần gũi như vậy. Gã muốn... muốn một chút nữa... một chút nữa thôi... cảm nhận được hơi ấm mà chị ấy đem lại cho gã. Trong sâu thẳm bên trong Tần Mặc, đâu đó bùng lên mong muốn chiếm hữu đang lớn dần, không thể nào có thể kiểm soát nổi. Mạnh mẽ đến mức đè đi sát ý muốn giết chết Vân Di.
Vân Di thấy đôi mắt mình mờ dần, ý thức mơ hồ, cô biết là mình sắp toi rồi. Cánh tay đang ôm Tần Mặc vô lực, trượt dần xuống, hơi thở trở nên hấp hối.
Thế đấy, lão nương sắp chết một cách lãng xẹt, chỉ bị đâm xuyên qua một cái mà đã mất mạng. Bà nó! Thiên a~ lão nương cạch mặt ông.
[ Ting - Cảnh báo nguy hiểm: Sinh mệnh của kí chủ đang có nguy cơ tử vong đến 96% ]
" Vân Di? Chị à!" Tần Mặc nhận thấy bên vai mình nặng trĩu, bàn tay kia đang ôm gã kia đang buông lõng từ lúc nào. Tần Mặc vội rời khỏi cái ôm, đập vào mắt gã là khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái không lấy nửa điểm sức sống của Vân Di.
Đồng tử Vân Di giãn dần ra, hơi thở ra yếu ớt, thoi thóp đến bất thường. Mặc cho Tần Mặc có hò tên cô biết bao nhiêu lần nhưng Vân Di chẳng thể nào có thể thể trả lời nổi lấy một câu. Vân Di cố gắng hết sức có thể, bắt lấy tay Tần Mặc không buông như muốn nhăn nhủ điều gì đó đến Tần Mặc. Vân Di dường như nhìn thấy bóng dáng cục cưng Tiểu Hắccủa cô ở phía trước mắt. Vân Di nén một tiếng bi thương, haiz, không biết hậu quả nghiêm trọng gì đang đợi cô đây...
Vân Di mơ màng mở mắt nhưng chưa được bao lâu thì lông mày cô nhăn lại. Con mắt nhắm tịt lại vì đơn giản chưa quen ánh sáng đột ngột xâm nhập vào mắt. Vân Di chẹp miệng, cảm thán. Ồ! Cô... vẫn chưa chết nha~ Số tốt thật!
Cô gắng gượng, lia tầm nhìn ra xung quanh. Ừ! Lần nào cũng thế, mỗi lần cô mở mắt ra, vẫn là căn phòng thí nghiệm quen thuộc này, cũng không có gì xa lạ cả. Chợt con ngươi Vân Di dừng lại hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ đang gục ngủ quên bên cạnh đầu giường cô nằm, trên mặt nét lo âu có thể thấy rõ ràng.
Vân Di "...ಠ_ಠ..." sao cô cứ thấy cảnh tượng thanh xuân vườn trường xuất hiện thoang thoảng đâu đó quanh đây ấy nhỉ?
" Ổn rồi! Đừng buồn... tôi cho anh giết tôi... Thế nào! Điều đấy thỏa mãn anh chứ?" Vân Di dỗ dành, cô nhe răng cười còn khó coi hơn cả khóc, Vân Di đau đến xây xẩm mặt mày. E rằng cô không thể trụ lâu được nữa.
Vân Di cắn chặt răng, mặc dù thể trạng của cô hiện giờ là zombie nhưng zombie đâu có khả năng tự hồi phục vết thương đâu, cho dù cô có là zombie cấp cao đi chăng nữa. Sinh mệnh hiện tại của cô được máy tính thông báo, đang không ngừng tăng lên đến chóng mặt. Chưa kể cô đang khá hao tổn sức để giữ được cái tư thế này. Vân Di nuốt nước bọt, hít một ngụm khí lạnh, mong sao mình có thể cầm cự nổi.
Tần Mặc cứ vậy ngốc lăng, đến chiếc dao bị tuột khỏi tay từ khi nào gã cũng chẳng rõ. Sao vòng tay của chị ấy ấm áp thân thuộc và an tâm đến vậy. Thậm chí người mẹ ruột thịt của gã còn chẳng đem đến cảm giác gần gũi như vậy. Gã muốn... muốn một chút nữa... một chút nữa thôi... cảm nhận được hơi ấm mà chị ấy đem lại cho gã. Trong sâu thẳm bên trong Tần Mặc, đâu đó bùng lên mong muốn chiếm hữu đang lớn dần, không thể nào có thể kiểm soát nổi. Mạnh mẽ đến mức đè đi sát ý muốn giết chết Vân Di.
Vân Di thấy đôi mắt mình mờ dần, ý thức mơ hồ, cô biết là mình sắp toi rồi. Cánh tay đang ôm Tần Mặc vô lực, trượt dần xuống, hơi thở trở nên hấp hối.
Thế đấy, lão nương sắp chết một cách lãng xẹt, chỉ bị đâm xuyên qua một cái mà đã mất mạng. Bà nó! Thiên a~ lão nương cạch mặt ông.
[ Ting - Cảnh báo nguy hiểm: Sinh mệnh của kí chủ đang có nguy cơ tử vong đến 96% ]
" Vân Di? Chị à!" Tần Mặc nhận thấy bên vai mình nặng trĩu, bàn tay kia đang ôm gã kia đang buông lõng từ lúc nào. Tần Mặc vội rời khỏi cái ôm, đập vào mắt gã là khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái không lấy nửa điểm sức sống của Vân Di.
Đồng tử Vân Di giãn dần ra, hơi thở ra yếu ớt, thoi thóp đến bất thường. Mặc cho Tần Mặc có hò tên cô biết bao nhiêu lần nhưng Vân Di chẳng thể nào có thể thể trả lời nổi lấy một câu. Vân Di cố gắng hết sức có thể, bắt lấy tay Tần Mặc không buông như muốn nhăn nhủ điều gì đó đến Tần Mặc. Vân Di dường như nhìn thấy bóng dáng cục cưng Tiểu Hắccủa cô ở phía trước mắt. Vân Di nén một tiếng bi thương, haiz, không biết hậu quả nghiêm trọng gì đang đợi cô đây...
Vân Di mơ màng mở mắt nhưng chưa được bao lâu thì lông mày cô nhăn lại. Con mắt nhắm tịt lại vì đơn giản chưa quen ánh sáng đột ngột xâm nhập vào mắt. Vân Di chẹp miệng, cảm thán. Ồ! Cô... vẫn chưa chết nha~ Số tốt thật!
Cô gắng gượng, lia tầm nhìn ra xung quanh. Ừ! Lần nào cũng thế, mỗi lần cô mở mắt ra, vẫn là căn phòng thí nghiệm quen thuộc này, cũng không có gì xa lạ cả. Chợt con ngươi Vân Di dừng lại hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ đang gục ngủ quên bên cạnh đầu giường cô nằm, trên mặt nét lo âu có thể thấy rõ ràng.
Vân Di "...ಠ_ಠ..." sao cô cứ thấy cảnh tượng thanh xuân vườn trường xuất hiện thoang thoảng đâu đó quanh đây ấy nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook