Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 109: Thế giới 7 - Công lược tiến sĩ cuồng loạn (15)

Chưa để hai người đợi lâu. Một thân ảnh to lớn xuất hiện, từng bước tiến gần đến chỗ Vân Di và Tần Mặc đang trốn, đoán rằng tên zombie này đã sớm đánh hơi được mùi của hai bọn họ. Zombie cấp bốn ấy chính là dáng hình của một zombie nửa thân trên là người, nửa thân dưới là nhện.

Trên gương mặt xám ngoét của zombie đã sớm bị thối rữa chẳng nhận thấy đâu là là mắt, mũi. Dưới thân dưới nhưng mảnh thịt lở ra từng mảng, lộ rõ nội tạng và xương. Cứ lủng lẳng đung đưa ra ngoài mỗi khi nó di chuyển.

" Anh... ngồi im đây đợi tôi!" Vân Di thấy nhân vật chính cuối cùng cũng chịu lộ diện, quay lại thầm thì với Tần Mặc với chất giọng khàn khàn vì sắp biến đổi thành zombie của mình.

Do một lượng lớn virus đang ồ ạt chảy vào người Vân Di, khiến cô có chút choáng váng đầu óc không còn được thanh tỉnh, mất dần sự minh mẫn. Vân Di nhận rõ được sự biến chuyển trong cơ thể đang bị virus dần khống chế, móng tay dài ra một cách bất thường, làn da vốn trắng nhợt nhạt nay lại càng tái xanh hơn, con ngươi màu nâu dần dà có chiều hướng biến thành màu xám đục.

Vân Di hít lấy một hơi, cắn thật chặt môi đến nỗi bật máu để lấy lại chút lí trí. Cô nhất định sẽ không để lũ virus tâm thường này có thể xâm chiếm được trí não của cô.

Vân Di nhanh tay giật đứt dây xích ở cổ và tay, kiếm một số đồ đạc gần đấy che đi chỗ Tần Mặc đang ngồi.

" Ngao...ô " Vân Di kêu lên một tiếng, ý bảo anh nhất định không được đi đâu, đợi tôi giải quyết. Xong việc, cô không chút do dự vụt lên phía trước, bắt đầu tham chiến một trận chiến gay go.

Từ lúc Vân Di kéo anh vào một góc trốn, Tần Mặc từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào, chỉ một mực im lặng và im lặng, để ý hành động dù là nhỏ nhất của Vân Di, muốn xem cô sau cùng định tính làm gì?

Phản chiếu qua đôi mắt Tần Mặc là hình ảnh của cô gái nhỏ gương mặt tràn ngập âu lo, mày cau lại, cánh môi mỏng khẽ mín chặt, mồ hôi trên trán bắt đầu xuất hiện nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy bàn tay anh không buông, như cố trấn an nói với Tần Mặc rằng " yên tâm, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh ".

Tuy biết là sắp có biến xảy ra nhưng ánh mắt Vân Di lại vô cùng kiên định, bĩnh tĩnh đến lạ thường, chẳng có nửa điểm gọi là sợ hãi.

Cả người Tần Mặc thoáng chốc ngẩn ra, anh chưa từng bắt gặp một biểu cảm ở cô như thế này bao giờ, Vân Di bây giờ thật khác xa người mà anh quen. Vân Di, có thật là cô không? Vân Di... cô định mưu tính chuyện gì? Muốn tôi cảm động vì hành động của cô à? Ha ha! Cô nhầm rồi... cô có chết tôi cũng chẳng bận tâm.

Tần Mặc thở hắt ra một tia kinh bỉ, ánh mắt bóng lóe lên đầy u ám, sát khí, khi nhìn chiếc dây xích bị cô giật phăng không do dự, mặc kệ cho bóng Vân Di đang ngày càng xa dần. Tần Mặc khóe môi bạc khẽ cong lên một cười nhạt, trong lòng lạnh xuống.

Vân Di... Cô định trốn? Ha ha! Đừng hòng nghĩ mình có chạy trốn được tôi. Nếu thế chết đi cũng được, lúc đấy tôi sẽ mang xác cô về để tiếp tục hành hạ, cho cô biết xuống dưới cũng có thể cảm nhận đau đớn đến dường nào....

Vân Di lén lút đến gần khu thể thao gần đấy, lấy một sợ dây thừng cũng với một đoạn xà đơn làm gậy, lôi từ trong người cô là một con dao nhỏ, đó là thứ đồ bao giờ cũng cô mang theo bên mình. Ngó thấy cũng đã đủ dụng cụ cần thiết, Vân Di rất kiên nhẫn chờ đợi tên zombie kia đang đến lại gần.

" Kí chủ! Bên trên " Tiểu Hắc vội vàng hò lớn, cố thu hút sự chú ý từ Vân Di, báo động liêm hồi.

Vân Di nhanh chóng ngẩng mặt lên trần nhà. Đập vào mắt cô là con nhện zombie khổng lồ đang khè khè nhìn cô.

" Đã biết!" Vân Di gật đầu, bĩnh tĩnh nhảy lên tránh được hướng nọc độc mà con zombie vừa nhả ra về phía cô. Chất độc màu xanh vừa chạm xuống đất lập tức đã khiến đám đồ phía trước tan chảy, hệt như một loại axi ăn mòn vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương