Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!
-
Chương 129: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (25)
Edit: Misa
Beta: Maple
Thoát khỏi đuổi giết, nam tử kéo kéo khoé miệng ôm kiếm nói: "Tại hạ là Bách Lí Ngọc Nhân, ân tình hôm nay của Tô huynh, tại hạ suốt đời khó quên. Sau này vô luận Tô huynh có gì sai bảo, tại hạ dù có vượt lửa băng sông, cũng không tiếc."
Không sai, người này đúng là người đang trốn tránh sự đuổi giết, Bách Lí Ngọc Nhân.
Tuy nhiên, trong cốt truyện, hắn cùng Tô Trầm Sương không phải quen biết tại đây.
Nhưng là, Lạc Yên đã đến, khiến cho cốt truyện xuất hiện không ít hiệu ứng cách bướm, Bách Lí Ngọc Nhân, Phó Thanh Ti cùng Mộ Thanh Tuyết trì hoãn không ít thời gian ở Uyển Thành, hiện tại mới đếm Giang Thành.
Tô Trầm Sương liếc mắt nhàn nhạt nhìn hắn, thu hồi kiếm trong tay nói: "Không cần." Hắn vốn dĩ cũng không tính toán muốn hỗ trợ, chẳng qua những người đó lại dám phạm đến nơi này của hắn, hắn mới có thể ra tay.
Nhìn thấy Tô Trầm Sương lãnh đạm, Bách Lí Ngọc Nhân cũng không ngại, cao nhân luôn có tính cách khác người, vị "Kiếm Tiên" này thanh danh lãnh đạm hắn cũng không phải không biết.
Hắn tuỳ tiện mà tiếp tục cùng Tô Trầm Sương lôi kéo làm quen, ở trên giang hồ, thêm một bằng hữu có giá trị vũ lực cao là một chuyện tốt, tự nhiên Bách Lí Ngọc Nhân cũng muốn kết một bằng hữu như vậy.
Có thể là Bách Lí Ngọc Nhân cùng Tô Trầm Sương là mệnh trung chú định bạn tốt, vẫn là Tô Trầm Sương không biết như thế nào thoát khỏi một người nhiệt tình, cuối cùng, thời điểm Tô Trầm Sương trở về Tô Trạch, phía sau thế nhưng theo một Bách Lí Ngọc Nhân.
Ở nhờ Tô Trạch, Tần Thương nhìn thấy sư đệ lãnh đạm nhà mình đem về một người, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm, câu nói "Sư đệ, người từ khi nào lại có lòng tốt như vậy" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
"Sư huynh ta, Tần Thương." Tô Trầm Sương giới thiệu, lời ít mà ý nhiều.
"Đây là Bách Lí Ngọc Nhân."
"Tần huynh." Bách Lí Ngọc Nhân chào hỏi. Tần Thương trở về chỗ, lặng lẽ chọc chọc sư đệ nhà mình một chút: "Sư đệ, ngươi vì sao lại mang nhân gia này về?"
Hắn dàng thời gian ngao du bên ngoài rất nhiều, tự nhiên biết thanh danh của Bách Lí Ngọc Nhân, nghe nói hắn là nhi tử của "Võ Thánh" Bách Lý Dạ, trong tay thế nhưng có hiệu lệnh thiên hạ Cẩm Tú núi sông đồ, một đại phiền toái như vậy, Tô Trầm Sương thế nhưng mang hắn trở về.
Âm thanh của hắn tuy nhỏ, nhưng là người tập võ thính lực đương nhiên rất tốt, Bách Lí Ngọc Nhân tự nhiên vẫn nghe được, thấy Tô Trầm Sương không có ý tứ giải thích liền chủ động mở miệng nói:
"Tô huynh là thấy tại hạ tình cảnh chật vật, mới đem tại hạ tới đây, nếu Tần huynh không thích, tại hạ liền rời đi."
Tần Thương giật giật khoé miệng, hắn rất giống ác nhân muốn đuổi người lắm sao?
Hơn nữa, nơi này cũng không phải địa bàn của hắn, hắn cũng không có tư cách đuổi người a.
Đang muốn nói gì đó, Tô Trầm Sương đã mở miệng ra lệnh cho người chuẩn bị phòng cho Bách Lí Ngọc Nhân, Tần Thương có chút bất đắc dĩ, sư đệ, ngươi có biết hay không người làm như vậy khiến ta càng giống một ác nhân a?
Giải thích cho Bách Lí Ngọc Nhân mình không có ý không chào đón hắn, Tần Thương liền chuẩn bị rời khỏi Tô Trạch, tiếp tục đi ngao du khắp nơi.
Tô Trầm Sương biết sư huynh nhà mình không thích ở một chỗ quá lâu, cũng không mở miệng cản hắn.
Ban đêm.
Tô Trầm Sương tắm gội xong, chuẩn bị về phòng ngủ, mới vừa bước vào cửa, hắn liền cảm giác được trong phòng có thêm một hơi thở.
Tô Trầm Sương vừa động đôi mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ Chúc Lạc Yên lại tới?
Đang lúc tự hỏi nàng tới đây từ lúc nào, hắn đã ngửi thấy mùi náu, nàng bị thương? Tô Trầm Sương sửng sốt một chút, bước chân không ngừng hướng phương hướng kia đi đến.
Trên mặt đất một giọt lại một giọt huyết ánh vào mi mắt, đồng tử Tô Trầm Sương co rụt lại, xốc lên sa mành, liền nhìn thấy một người trốn đằng sau bức mành.
Lạc Yên nhắm mắt lại, nàng gắt gao ôm Phượng Hoàng cầm trong tay, bụng lại mất máu hậu quả là hôn mê bất tỉnh nhưng động tác của nàng còn mang theo chút phòng bị.
Beta: Maple
Thoát khỏi đuổi giết, nam tử kéo kéo khoé miệng ôm kiếm nói: "Tại hạ là Bách Lí Ngọc Nhân, ân tình hôm nay của Tô huynh, tại hạ suốt đời khó quên. Sau này vô luận Tô huynh có gì sai bảo, tại hạ dù có vượt lửa băng sông, cũng không tiếc."
Không sai, người này đúng là người đang trốn tránh sự đuổi giết, Bách Lí Ngọc Nhân.
Tuy nhiên, trong cốt truyện, hắn cùng Tô Trầm Sương không phải quen biết tại đây.
Nhưng là, Lạc Yên đã đến, khiến cho cốt truyện xuất hiện không ít hiệu ứng cách bướm, Bách Lí Ngọc Nhân, Phó Thanh Ti cùng Mộ Thanh Tuyết trì hoãn không ít thời gian ở Uyển Thành, hiện tại mới đếm Giang Thành.
Tô Trầm Sương liếc mắt nhàn nhạt nhìn hắn, thu hồi kiếm trong tay nói: "Không cần." Hắn vốn dĩ cũng không tính toán muốn hỗ trợ, chẳng qua những người đó lại dám phạm đến nơi này của hắn, hắn mới có thể ra tay.
Nhìn thấy Tô Trầm Sương lãnh đạm, Bách Lí Ngọc Nhân cũng không ngại, cao nhân luôn có tính cách khác người, vị "Kiếm Tiên" này thanh danh lãnh đạm hắn cũng không phải không biết.
Hắn tuỳ tiện mà tiếp tục cùng Tô Trầm Sương lôi kéo làm quen, ở trên giang hồ, thêm một bằng hữu có giá trị vũ lực cao là một chuyện tốt, tự nhiên Bách Lí Ngọc Nhân cũng muốn kết một bằng hữu như vậy.
Có thể là Bách Lí Ngọc Nhân cùng Tô Trầm Sương là mệnh trung chú định bạn tốt, vẫn là Tô Trầm Sương không biết như thế nào thoát khỏi một người nhiệt tình, cuối cùng, thời điểm Tô Trầm Sương trở về Tô Trạch, phía sau thế nhưng theo một Bách Lí Ngọc Nhân.
Ở nhờ Tô Trạch, Tần Thương nhìn thấy sư đệ lãnh đạm nhà mình đem về một người, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm, câu nói "Sư đệ, người từ khi nào lại có lòng tốt như vậy" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
"Sư huynh ta, Tần Thương." Tô Trầm Sương giới thiệu, lời ít mà ý nhiều.
"Đây là Bách Lí Ngọc Nhân."
"Tần huynh." Bách Lí Ngọc Nhân chào hỏi. Tần Thương trở về chỗ, lặng lẽ chọc chọc sư đệ nhà mình một chút: "Sư đệ, ngươi vì sao lại mang nhân gia này về?"
Hắn dàng thời gian ngao du bên ngoài rất nhiều, tự nhiên biết thanh danh của Bách Lí Ngọc Nhân, nghe nói hắn là nhi tử của "Võ Thánh" Bách Lý Dạ, trong tay thế nhưng có hiệu lệnh thiên hạ Cẩm Tú núi sông đồ, một đại phiền toái như vậy, Tô Trầm Sương thế nhưng mang hắn trở về.
Âm thanh của hắn tuy nhỏ, nhưng là người tập võ thính lực đương nhiên rất tốt, Bách Lí Ngọc Nhân tự nhiên vẫn nghe được, thấy Tô Trầm Sương không có ý tứ giải thích liền chủ động mở miệng nói:
"Tô huynh là thấy tại hạ tình cảnh chật vật, mới đem tại hạ tới đây, nếu Tần huynh không thích, tại hạ liền rời đi."
Tần Thương giật giật khoé miệng, hắn rất giống ác nhân muốn đuổi người lắm sao?
Hơn nữa, nơi này cũng không phải địa bàn của hắn, hắn cũng không có tư cách đuổi người a.
Đang muốn nói gì đó, Tô Trầm Sương đã mở miệng ra lệnh cho người chuẩn bị phòng cho Bách Lí Ngọc Nhân, Tần Thương có chút bất đắc dĩ, sư đệ, ngươi có biết hay không người làm như vậy khiến ta càng giống một ác nhân a?
Giải thích cho Bách Lí Ngọc Nhân mình không có ý không chào đón hắn, Tần Thương liền chuẩn bị rời khỏi Tô Trạch, tiếp tục đi ngao du khắp nơi.
Tô Trầm Sương biết sư huynh nhà mình không thích ở một chỗ quá lâu, cũng không mở miệng cản hắn.
Ban đêm.
Tô Trầm Sương tắm gội xong, chuẩn bị về phòng ngủ, mới vừa bước vào cửa, hắn liền cảm giác được trong phòng có thêm một hơi thở.
Tô Trầm Sương vừa động đôi mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ Chúc Lạc Yên lại tới?
Đang lúc tự hỏi nàng tới đây từ lúc nào, hắn đã ngửi thấy mùi náu, nàng bị thương? Tô Trầm Sương sửng sốt một chút, bước chân không ngừng hướng phương hướng kia đi đến.
Trên mặt đất một giọt lại một giọt huyết ánh vào mi mắt, đồng tử Tô Trầm Sương co rụt lại, xốc lên sa mành, liền nhìn thấy một người trốn đằng sau bức mành.
Lạc Yên nhắm mắt lại, nàng gắt gao ôm Phượng Hoàng cầm trong tay, bụng lại mất máu hậu quả là hôn mê bất tỉnh nhưng động tác của nàng còn mang theo chút phòng bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook