Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!
-
Chương 125: Kiếm Khách Lãnh Khốc Vô Tình (21)
Edit: Maple
Beta: Maple
Tô Trầm Sương không chờ nàng nói xong liền vươn tay, muốn kéo nàng từ trên người mình xuống, nhưng mà Lạc Yên sao có thể thỏa hiệp như vậy. Trong lúc nhất thời, hai người ở trong cái không gian ngột ngạt này liền quên đi chuyện định làm.
Dây dây dưa dưa, 3000 sợi tóc đen quấn lấy nhau, nhưng lại lộ ra một cỗ ái muội triền miên lâm li.
Nếu nói về giá trị vũ lực, Lạc Yên ở trong giang hồ tuyệt đối là nhân vật số một số hai, nhưng đối thủ của nàng - Tô Trầm Sương cũng có giá trị vũ lực rất cao, trong lúc nhất thời, hai người khó có thể phân bại trên dưới.
Nhưng chỉ một lúc sau, Lạc Yên không đánh nữa, trực tiếp ngửa người ngã vào giường, làm ra bộ dáng vô lại: "Không đánh không đánh, ta mệt mỏi quá mệt mỏi quá a......"
Nói xong liền nhắm mắt lại, một bộ dáng buồn ngủ.
Chân mày Tô Trầm Sương cau lại, hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào vô lại như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Nhưng mà chỗ nàng đang ngủ là giường của hắn, hắn lại không thể thờ ơ.
Không ai biết, "Kiếm tiên" Tô Trầm Sương ở phương diện sinh hoạt thật sự cần phải chú ý.
Tô Trầm Sương có thói quen ở sạch. Thời điểm ra ngoài hắn cũng không ở khách điếm, cho nên mỗi khi đến một chỗ, hắn đều sẽ bảo người mua một tòa nhà ở đó để hắn ở.
Vì thói ở sạch nghiêm trọng, hắn không hề thích người khác tiến vào cuộc sống sinh hoạt của hắn. Hiện tại Lạc Yên đã bá chiếm chiếc giường đó, hắn liền có chút không cao hứng. Bất quá, đại khái là vì tiếng đàn của Lạc Yên có mị lực quá cường đại, hắn không có đuổi nàng đi ngay lập tức.
Cho nên, hiện tại hắn đang tự hỏi xem, nên bảo nàng đi bằng cách nào đây?
Nhưng khi nhìn bộ dáng đã ngủ của Lạc Yên, Tô Trầm Sương có chút không biết làm sao. Hắn mím môi, duỗi tay chọc chọc nàng, lúc nàng mở to mắt, mở miệng nói: "Nếu ngươi không có chỗ nào để đi, ta bảo hạ nhân an bài phòng cho ngươi...."
Lạc Yên bật cười, cảm thấy hắn như thế này có chút ngốc manh, nàng duỗi tay ôm lên cổ hắn: "Nhưng mà nếu ngủ một mình ta sẽ sợ hãi a! Tô thiếu hiệp bồi ta ngủ cùng không được sao?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân......"
Hắn còn chưa nói xong, Lạc Yên liền thò lại gần hôn sườn mặt hắn một chút, xem biểu tình của hắn lập tức ngây người, còn có đôi tai không tự giác hồng lên, nàng khẽ cười nói: "Chúng ta cũng đã thân mật như vật, Tô thiếu hiệp còn quản cái gì nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Nàng nghiêng nghiêng đầu, lại hỏi: "Tô thiếu hiệp, ngươi cảm thấy A Yên lớn lên có đẹp không?"
Đại khái là còn chưa bị người sát gần như vậy, Tô Trầm Sương có chút ngơ ngác gật gật đầu.
Lạc Yên xem hắn cái dạng này, liền bật cười: "Nếu như vậy, một cô nương xinh đẹp bồi ngươi ngủ, sao ngươi còn không cao hứng?"
Tô Trầm Sương: "......" Này, hai người bọn họ có quan hệ tất nhiên gì đó sao?
Tô Trầm Sương muốn nói nữa, nhưng mà Lạc Yên lại bưng kín miệng hắn, lôi kéo hắn nằm trên giường cùng nhau, thân mình nhỏ xinh chui vào trong lòng ngực hắn: "Chậm quá, chúng ta mau ngủ đi, ta buồn ngủ quá buồn ngủ quá."
Tô Trầm Sương nhìn chằm chằm chỉ nhân nhi nhỏ bé trong lòng mình, bỗng nhiên tay chân có chút luống cuống. Nếu nói, lúc đầu hắn có thể hạ lãnh tâm đuổi nàng ra ra, nhưng mà sau khi nàng hôn chính mình, hắn lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Có lẽ, ai cũng đều không nghĩ đến, lãnh khốc vô tình kiếm tiên này lại ngây thơ như vậy đi?
Lạc Yên cũng mặc kệ Tô Trầm Sương nghĩ như thế nào, nàng ở trong lồng ngực hắn, nghửi thấy cỗ hơi thở quen thuộc, thơm ngọt đi vào giấc ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tô Trầm Sương trợn tròn mắt nhìn trướng đỉnh, trong lòng rối rắm, nghĩ muốn kéo nàng từ trong lồng ngực mình ra, chính là khi tay hắn đụng tới người nàng, hắn liền không động nữa.
Hơn nữa, khi nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của nàng, trong lòng hắn thế nhưng lại có một cảm giác thỏa mãn mạc danh.
Thấy quỷ.
Tô Trầm Sương nghĩ, đây là yêu mị của Lạc Yên sao? Đối mặt với nàng, hắn lại không biết nên làm gì bây giờ!
Beta: Maple
Tô Trầm Sương không chờ nàng nói xong liền vươn tay, muốn kéo nàng từ trên người mình xuống, nhưng mà Lạc Yên sao có thể thỏa hiệp như vậy. Trong lúc nhất thời, hai người ở trong cái không gian ngột ngạt này liền quên đi chuyện định làm.
Dây dây dưa dưa, 3000 sợi tóc đen quấn lấy nhau, nhưng lại lộ ra một cỗ ái muội triền miên lâm li.
Nếu nói về giá trị vũ lực, Lạc Yên ở trong giang hồ tuyệt đối là nhân vật số một số hai, nhưng đối thủ của nàng - Tô Trầm Sương cũng có giá trị vũ lực rất cao, trong lúc nhất thời, hai người khó có thể phân bại trên dưới.
Nhưng chỉ một lúc sau, Lạc Yên không đánh nữa, trực tiếp ngửa người ngã vào giường, làm ra bộ dáng vô lại: "Không đánh không đánh, ta mệt mỏi quá mệt mỏi quá a......"
Nói xong liền nhắm mắt lại, một bộ dáng buồn ngủ.
Chân mày Tô Trầm Sương cau lại, hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào vô lại như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Nhưng mà chỗ nàng đang ngủ là giường của hắn, hắn lại không thể thờ ơ.
Không ai biết, "Kiếm tiên" Tô Trầm Sương ở phương diện sinh hoạt thật sự cần phải chú ý.
Tô Trầm Sương có thói quen ở sạch. Thời điểm ra ngoài hắn cũng không ở khách điếm, cho nên mỗi khi đến một chỗ, hắn đều sẽ bảo người mua một tòa nhà ở đó để hắn ở.
Vì thói ở sạch nghiêm trọng, hắn không hề thích người khác tiến vào cuộc sống sinh hoạt của hắn. Hiện tại Lạc Yên đã bá chiếm chiếc giường đó, hắn liền có chút không cao hứng. Bất quá, đại khái là vì tiếng đàn của Lạc Yên có mị lực quá cường đại, hắn không có đuổi nàng đi ngay lập tức.
Cho nên, hiện tại hắn đang tự hỏi xem, nên bảo nàng đi bằng cách nào đây?
Nhưng khi nhìn bộ dáng đã ngủ của Lạc Yên, Tô Trầm Sương có chút không biết làm sao. Hắn mím môi, duỗi tay chọc chọc nàng, lúc nàng mở to mắt, mở miệng nói: "Nếu ngươi không có chỗ nào để đi, ta bảo hạ nhân an bài phòng cho ngươi...."
Lạc Yên bật cười, cảm thấy hắn như thế này có chút ngốc manh, nàng duỗi tay ôm lên cổ hắn: "Nhưng mà nếu ngủ một mình ta sẽ sợ hãi a! Tô thiếu hiệp bồi ta ngủ cùng không được sao?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân......"
Hắn còn chưa nói xong, Lạc Yên liền thò lại gần hôn sườn mặt hắn một chút, xem biểu tình của hắn lập tức ngây người, còn có đôi tai không tự giác hồng lên, nàng khẽ cười nói: "Chúng ta cũng đã thân mật như vật, Tô thiếu hiệp còn quản cái gì nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Nàng nghiêng nghiêng đầu, lại hỏi: "Tô thiếu hiệp, ngươi cảm thấy A Yên lớn lên có đẹp không?"
Đại khái là còn chưa bị người sát gần như vậy, Tô Trầm Sương có chút ngơ ngác gật gật đầu.
Lạc Yên xem hắn cái dạng này, liền bật cười: "Nếu như vậy, một cô nương xinh đẹp bồi ngươi ngủ, sao ngươi còn không cao hứng?"
Tô Trầm Sương: "......" Này, hai người bọn họ có quan hệ tất nhiên gì đó sao?
Tô Trầm Sương muốn nói nữa, nhưng mà Lạc Yên lại bưng kín miệng hắn, lôi kéo hắn nằm trên giường cùng nhau, thân mình nhỏ xinh chui vào trong lòng ngực hắn: "Chậm quá, chúng ta mau ngủ đi, ta buồn ngủ quá buồn ngủ quá."
Tô Trầm Sương nhìn chằm chằm chỉ nhân nhi nhỏ bé trong lòng mình, bỗng nhiên tay chân có chút luống cuống. Nếu nói, lúc đầu hắn có thể hạ lãnh tâm đuổi nàng ra ra, nhưng mà sau khi nàng hôn chính mình, hắn lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
Có lẽ, ai cũng đều không nghĩ đến, lãnh khốc vô tình kiếm tiên này lại ngây thơ như vậy đi?
Lạc Yên cũng mặc kệ Tô Trầm Sương nghĩ như thế nào, nàng ở trong lồng ngực hắn, nghửi thấy cỗ hơi thở quen thuộc, thơm ngọt đi vào giấc ngủ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Tô Trầm Sương trợn tròn mắt nhìn trướng đỉnh, trong lòng rối rắm, nghĩ muốn kéo nàng từ trong lồng ngực mình ra, chính là khi tay hắn đụng tới người nàng, hắn liền không động nữa.
Hơn nữa, khi nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của nàng, trong lòng hắn thế nhưng lại có một cảm giác thỏa mãn mạc danh.
Thấy quỷ.
Tô Trầm Sương nghĩ, đây là yêu mị của Lạc Yên sao? Đối mặt với nàng, hắn lại không biết nên làm gì bây giờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook